Chương 9: Thế tôi mời cái gì cậu cũng ăn à?
Hôm nay là ngày thứ 4 ở trại huấn luyện, cả nó và hắn đều ổn và tham gia buổi học, không
biết hôm nay học gì đây
- Cả lớp... NGHIÊM – Hắc hô to
- Chào cả lớp, cả lớp nghỉ! – Thầy Húc Đông nói – Hôm nay chúng ta sẽ học súng tiểu liên Aka 47 và súng trường CKC. Trước tiên các em có ai đã có kinh nghiệm về súng chưa?
- Dạ chưa!!!!! – cả lớp đồng thanh
- Vậy thì sau đây chúng ta sẽ tìm hiểu về cấu tạo, nguyên lý hoạt động và thực hành cách sử dụng!
..................
......................
..........................
Cuối cùng thì giờ học về súng cũng đã xong, Hắn, lượn ra trước mặt nó và
- È hèm... cậu lấy giùm tôi chai nước đi!! – Bối cười
- Cậu thích thì tự mua nước uống, tôi không khát – Mỡ bỏ lên đi trước
- È... Hèm.... Hợp..đồng... – Bối nhắc đểu
- Được rồi, để đấy tôi mua, hừ...... - Mỡ hậm hực chạy đi mua nước
- Hehe – Bối cười khoái chí
- Đây nước đây, uống đi! – Mỡ đưa Bối chai nước
- Nói với chủ nhân mà thế à? – Bối khoanh tay bắt tội nó
- Dạ, em mời cậu uống nước!! – Mỡ kính cẩn đưa hai tay, mắt vẫn không ngừng lườn Bối
- Cậu xin!!! hehehe – Bối cười như điên mặc kệ ai đó mặt mũi đen kịt
Trong phòng kí túc xá nữ
- Làm gì mà đi lâu vậy? – Nhím hỏi khi thấy nó bực bội bước vào
- Đi mua nước. – Mỡ vẫn thấy bực
- Thế nước đâu? – Nhím nhìn hai tay của Mỡ, làm quái có chai nước nào!, hay là nó đánh rơi mẹ nó trên đường đi rồi
- Cho hắn rồi! – Nó mở của tủ lấy quần áo để đi tắm
- Hắn nào? – Nhím lại càng tò mò hơn
- Hắn là hắn... - Mỡ vào trong phòng tắm
- Mày có hiểu chuyện gì đang xảy ra với con bé này không? – Nhím hỏi Đậu
Đậu chỉ nhún vi rồi lại đọc sách.
Nó ở trong nhà tắm, nhìn lên gương, nó thấy mặt mình ngu tợn ấy, sao lúc đó lại chấp nhận nhanh vậy, đáng ra phải có yêu cầu chứ, giờ thì thề là hắn sẽ hành hạ nó đến ch.ết thì thôi. Khổ mày rồi Mỡ ạ! Nó cứ tự rủa bản thân mình.
- Mày tắm nhanh lên cho tỷ muội tụi tao tắm chứ? – Nhím léo nhéo ở ngoài
- Rồi, mày đợi tầm 30p nữa nhé... xong nhanh thôi! – Mỡ đáp hồn nhiên rồi ngồi xuống bồn tắm
Bồn tắm ở đây trắng quá, rộng quá, thích ghê cơ ý!! Nó cứ đắm mình mãi trong bồn tắm ấy, nó dùng tinh dầu Bạc hà để ngâm mình, sảng khoái lắm nhé, tỉnh cả người ấy. Cứ mỗi lần làm việc mệt nhọc mà ngửi thấy hương bạc hà là nó lại thấy thoái mái hết cái thằng người. Ngửa cổ ra phía sau thư dãn, đặt chuông điên thoại 30p sau, nó sợ mình ngủ quên, nó nằm ngửa đầu ra phía sau, nó lại mơ thấy một bãi cát trống, rồi chị Thư của nó ấy, hai chị em nó đang chơi, thì chị lại biến mất, rồi cũng cùng cảnh đó, thằng bé Bon lại xuất hiện, chơi bố mẹ con với con bé mập kia, chúng cười giòn giã nhưng mà rồi thằng bé cũng biến tan vào gió ấy, còn trơ chọi mình con bé, tại sao nó không níu tay giữ chị Thư hay con bẽ không kêu gào gọi thằng bé Bon nó không giữ nổi và chắc con bé mập kia cũng không đủ sức để gào gọi nữa rồi, sự thật là thế. Bãi cát vắng, lẳng lặng có giọt nước mắt rơi, nước mắt hòa với cát loang lổ, rụng rời, chia lìa cay đắng.
- Hức... ùm –Nó tỉnh dậy một cách sợ hãi
Nó trốn chạy giấc mơ đó bao nhiêu năm qua, tại sao không buông tha cho nó, sự ám ảnh này liệu theo nó bao lâu nữa, muốn xé nát tim nó đến bao giờ mới thôi? sao cứ làm khổ nó mãi thế, một đứa trẻ chẳng khác nào mồ côi như nó vẫn chưa đủ bất hạnh ư? Nó lại khóc rồi, nó không kiềm chế nổi, nó ghét họ lắm, sao họ không biến hẳn đi cho khuất mắt, sao họ cứ thi thoảng lại hiện về trêu đùa con tim mỏng manh vốn đã yếu đuối này. Họ muốn làm nó gục ngã thực sự hay sao? Trêu nó như vậy nó tự hỏi họ có vui hơn không Nhưng nó tự nhủ nó là một cô gái mạnh mẽ, nó sẽ chỉ nhìn về tương lai thôi, dù thế nào, nó cũng không bỏ cuộc. Nó mạnh mẽ... mạnh mẽ... mạnh mẽ!!!
- Mày không sao đấy chứ hả? - Nhím lo lắng khi thấy Mỡ thất thần bước ra khỏi phòng tắm
- Ừ... không sao.... – Nó nói nhưng lại ôm chầm lấy Nhím khóc òa lên. Nó hận mình quá, đã tự nói là phải mạnh mẽ rồi cơ mà!
- Mày... cứ khóc đi... có tao ở đây rồi!! – Nhím ôm chặt Mỡ. Con bé này, cô không hiểu sao nó cứ thích hành hạ mình như thế, có lẽ khóc một chút sẽ khiến nó thoái mái hơn.
Cô biết hết ấy chứ!... đêm nào con bé ngây ngốc ấy cũng mơ những giấc mơ hãi hùng, sỡ hãi đến bật khóc nức nở. Nó còn làm cho cô phát khóc vì thương nó, cô muốn biết nó mơ gì mà đáng sợ thế, hẳn đó phải là một thứ đã ám ảnh nó không chỉ ở hiện tại mà đã từng ở cả quá khứ nữa. Con nhóc ấy nhìn thì lúc nào cũng hồn nhiên vô tư thế thôi, chứ tâm hồn với trái tim có lẽ đã đầy những vết xước rồi. Khổ lắm, cô tò mò nhưng có dám hỏi nó đâu, căn bản là cô không muốn khơi gợi lại những điều không hay để nó phải buồn. Không đáng!
- Cảm ơn, tao đỡ rồi... Giờ tao muốn ngủ một chút, lát chúng mày cứ ăn trước đi, mua hộ tao cái bánh mì nhỏ là được rồi. Cảm ơn! – Nó buông Nhím ra, nằm nhoài trên giường, kéo chăn trùm kín cả đầu
- Mày, không cần khách khí thế.... – Đậu đi trước, Nhím theo sau vẫn không hết lo lắng
Bên ngoài phòng kí túc xá
- Tao thấy Mỡ buồn quá, chuyện hằng đêm mày biết chứ? - Nhím hỏi Đậu
- Biết chứ.... Hazzz – Đậu nói rồi thở dài
- Chúng ta nên làm gì? – Nhím hỏi quân sư
- Lấy cái thừa lấp bừa vào cái thiếu – Sau một vài giây suy nghĩ Đậu nói rồi đủng đỉnh đi trước
- Là sao... nói rõ xem nào? – Nhím vội chạy theo
- Lát khắc biết - Đậu mỉm cười bước thẳng xuống căn ten làm cho cô Nhím gãi đầu gãi tai
Canteen
- Ăn gì đây? – Nhím hỏi
- Cơm và một cá thu sốt cà chua, rau xúp lơ và nước chanh leo. – Đậu rời quyển sách và nói
- Ok. – Nhím nói và chạy đi đến quầy
Lúc này bọn hắn ở đâu kéo đến
- Đậu ơi, bọn tôi ngồi đây ăn với nhé!! – Bạch nhi sán lại chỗ cạnh đậu
- Ừ, ngồi đi- Đậu lại cầm quyển sách
- Chúng mày không nghe thấy à?.. Còn không mau ngồi xuống! – Bạch nhỉ vội kéo hai thanh niên đi cùng
- Mày.... Bối ca đến bực vì thằng bạn ham gái này
- Hì.. – Hắc chỉ cười mỉm rồi ngồi xuống vắt chân chữ ngũ( đã ai nói cho các hạ biết là Hắc đang yêu cái con bé nào đấy và cũng muốn ngồi ở đây chưa?)
- Đây cơm đây. – Nhím lấy đồ ăn chạy lại, bõng dưng thấy Hắc lại đỏ mặt ngại ngùng - Các...các cậu cũng ở..ở đây à!
- Ừ. Cô phục vụ xinh đẹp ơi chọ bọn chúng cháu 3 cơm sườn rán, canh ngao, 1 cam, 1 sting dâu, 1 sữa nhé!!! – Bạch nhi nhanh như thoắt với bản mặt bây bi và giọng nói ngọt xớt dụ dỗ cô phục vụ canteen
- Ừ, cô mang ra ngay!! – Cô phục vụ được giai đẹp nịnh sướng phổng mũi chạy đi lấy đồ nhanh như bay
- Cậu ăn ít vậy có no không Đậu? – Bạch nhi hết nịnh cô phục vụ lại ân cần hỏi thăm Đậu
- Cơm đến rồi đây! – Cô phục vụ hăm hở tới chỗ ba soái ca, gớm, mấy khi mà được ở gần ba học sinh đẹp trai như vậy chứ.
- Bọn cháu cảm ơn ạ! - Bạch nhi không ngừng ngọt xớt
- Mỡ đâu rồi – Bối ca lên tiếng
- Nó mệt vì tiền, đang điên tình, dở hơi trùm chăn ở kí túc xá rồi. Lát bọn tôi mua cho nó cái bánh mì thôi. – Đậu nói
- Bánh mì thì làm sao mà đủ sức phục vụ tôi chứ? – Bối nheo mắt nhưng mà thực ra cái lý do cậu nheo mắt ấy không giống những gì cậu nói ra. À, đấy là hắn lo cho nó..
- Nhờ cậu đấy! – Đậu nháy mắt
Hắn nghe đến đấy vội đứng dậy ra quầy, nào thì mua bánh mứt, nào thì cơm thịt kho tàu, nào là đậu xào bò, và cầm lấy một chai nước bạc hà. Hắn chả hiểu sao lại lấy chai bạc hà, chắc cảm tính mách bảo thế. Hắn lúi húi luồn luồn, mò mò lên kí túc xá nữ. Hắn phải trèo cả tường, may mà phòng của nó chỉ ở tầng ba thôi chứ không thì ch.ết. Hai tay thì mải leo, mồm thì ngậm túi đồ ăn, trông thật thảm hại. NHỠ... đang nói là NHỠ thôi nhé, có một bạn nữ nào đó mà nhìn thấy hắn trong tình cảnh này thì... ôi chao ơi, hắn chẳng dám nghĩ đến. Cuối cùng hắn cũng đến được cửa sổ phòng nó. Hắn mò xuống, thấy nó nằm trên giường vẫn trùm chăn kín mít.
- Cậu dậy đi, ăn uống cho tử tế, bộ định bùng hợp đồng osin à – Bối đến bên giường lật chăn lên
- Tôi.... Thấy hơi mệt... không sao.. tôi không bùng đâu. – Mỡ trả lời mệt mỏi
- Tôi mang đồ ăn cho cậu, dậy ăn đi, hazzz, không biết ai là osin đây nữa?!! - Bối cằn nhằn
- Rồiiii.... Cảm ơn!! – Mỡ mệt nhọc đứng lên lấy đồ ăn
Mùi đồ ăn bốc lên thơm nghi ngút ấy, ôi kia chả phải là món thịt kho tàu mà nó thích nhất hay sao, rồi đậu xào bò cũng ngon ghê ấy, cơm thì vừa dẻo vừa trắng, nhìn đã thấy ngon rồi. Rồi kia nữa, ái chà chà, cả nước bạc hà, ôi chu choa cha mẹ ông bà ơi, sao mà hắn biết nó thích bạc hà nhỉ? eo ơi, sao hắn đáng yêu thế?!!! Đến đây, má nó hồng rực, thẹn quá, nói gì kỳ ghê, chắc hắn lấy bừa thôi. Gớm!!
- Ngon không? – Hắn nhìn nó ăn không rớt ra ngoài một hạt nào
- Ngon – Nó cười tít mắt
Thật là cái con nhợn này đáng yêu hết chỗ nói ý. Ăn gì mà làm hắn thèm rỏ cả dãi. Cứ tóp ta tóp tép, cái môi chúm chím, cái má nhợn liên tục chuyển động, mắt thì nhưng kiểu hắn thành vô hình còn thức ăn thành hoàng tử ấy, cứ chằm chằm mà ăn lấy ăn để, nó đáng yêu mà sao đáng ghét thế, có cái hột cơm đi lạc trên má ấy, ngón tay nhanh thoăn thoắt nhón hột cơm lại rồi bỏ vô miệng nhai tiếp. cha mẹ ơi, hắn muốn ăn con lợn này quá!!
- Ăn không? – Ôi sau một hồi đánh chén nó nhớ ra sự hiện diện của hắn ở đây,
Giơ đũa gắp miếng thịt kho tàu ra trước mặt mời hắn, không lại mang tiếng vô duyên chứ thực chất nó chả muốn chia sẻ em ba chỉ thơm ngọt ý đâu. Nó nghĩ hắn sợ bẩn chắc chả dám ăn chung đũa với nó đâu, rồi em ba chỉ sẽ về với nó thôi, hahaha!!
- Cảm ơn... Nhoàm... - Hắn nói rồi nhanh chóng ngoạm lấy miếng thịt thơm ngon
- Cậu.... – Nó không biết nói gì ngoài việc trợn mắt lên nhìn em ba chỉ dần dần bị ngắn ăn trọn
Mặt nó méo xềnh xệch như sắp khóc ấy, hắn nhìn mà hú vía vội nói:
- Ơ hay, là cậu mời tôi mà?!!
- Thế tôi mời cái gì cậu cũng ăn à? – Mỡ hậm hực
Hắn hạn hán lời luôn