Chương 17: Cậu có ổn không?
Chiếc xe đen chở nó và hắn lao vun vút trong đêm tối.
Tại căn phòng ở ngôi nhà mái đỏ, bọn chúng ngồi bệt ở đó, thở dài, mỗi đứa một góc. Bầu không khí não nề. Mọi chuyện ra nông nỗi này, phải nghĩ cách để cứu hai đứa kia. Nhưng phải làm gì đây?
- Đi về trường đã! – Hắc đứng lên đi ra cửa, cố vực dậy tinh thần cho mọi người.
~Trên ô tô~
Đậu cắm tai nghe, ngồi nghe nhạc. Nhìn bề ngoài, chị vẫn lạnh lùng lắm, mặc anh Bạch ở bên cạnh có sốt ruột thế nào. Khuôn mặt rất bình tĩnh, có một chút buồn rầu. Để ý hơn một chút, đôi mắt tuy nhìn vào màn hình điện thoại nhưng vô hồn, hẳn cũng chẳng biết mình đang nghe gì đâu, trong lòng vô cùng rối bời nhưng chị ta nghĩ gì thì có trời mới thấu. Lo lắng, sợ, buồn, day dứt?
Con nhỏ đó, có mệnh hệ gì hẳn chị cũng chẳng thiết sống.
Nó vui tươi hòa đồng, ăn nhiều, ngủ nhiều, hồn nhiên, vô tư, trong sáng. Một đứa con gái đáng yêu, thánh thiện vô cùng. Chị nhớ có hồi nó thấy con mèo con nằm ch.ết ở góc đường, nó cứ ngồi xổm nhìn con mèo mà khóc rấm rứt, rồi còn đòi lên đồi dã quỳ chôn mèo. Chị nhớ những tối tối nó hay pha sữa ấm cho chị uống, lo chị đọc sách lâu mệt mỏi, lại nhớ có lần ngủ quên trên bàn, nó đắp chăn cho chị.. Nhớ có lần chị buồn, chị nhớ bố mẹ, nó cho chị tựa vai, lắng nghe chị kể chuyện.
Nhớ lắm, nhớ cái con bé ấy như muốn bùng nổ.
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi! – Bạch nhi cố trấn an
Chị Đậu im lặng. Anh biết chị đang nhớ nó, đang buồn lắm, con người lạnh lùng ấy, chắc hẳn sẽ không cho anh có cơ hội thấy chị khóc rồi. Thấy chị như vậy, Bạch cũng não nề không kém. Anh thì lo cho Bối phần nhiều hơn. Hắn rất nóng tính, xốc nổi, không bao giờ mềm dẻo với ai, liệu có tự hại thân hay không? Giờ chỉ mong gã Sa Sẹo còn sợ Hạo Long hay Hạo Thiên mà nể tình. Biết hắn giỏi võ nhưng Sa Sẹo đang nắm con át là Mỡ, hắn thì anh không biết là thích hay có tình cảm gì với Mỡ, chỉ biết Mỡ là một người con gái quan trọng với hắn. Để anh kể cho mọi người nghe. Vì nó, hắn làm tất cả, không màng tính mạng. Anh biết bởi vì qua lần hắn cứu nó ở vách núi khu huấn luyện quân sự. Anh chưa bao giờ thấy hắn hành động như thế với bất kì người con gái nào. Cũng có lần chị Hà Viên, chị họ của Bối ngã xuống sông, hắn ta cũng mặc kệ, chỉ nhờ Hắc xuống cứu chị lên. Rồi lúc Thùy Vân – người yêu cũ của Bối bị đổ nước trà nóng vào tay, hắn cũng chỉ bảo anh lấy mấy viên đá trong tủ lạnh bôi cho mà chẳng thèm hỏi thăm, xuýt xoa một câu.
Còn nó ấy, là ai? Là gì mà hắn phải mạo hiểm cả tính mạng để cứu, rồi bị nó đâm cho rách tay cũng không bỏ ra?
Mọi thứ dường như chậm lại, còn chiếc ô tô lại lao nhanh hơn trong đêm, bây giờ nhanh phút nào, hay phút nấy…
Hai con người trên chiếc mô tô cũng chả khá khẩm hơn là mấy. Nhím ngồi phía sau cứ thẫn thờ. Cô lo cho nó lắm, con bé ấy, nhát ch.ết đi được, chỉ có cái mồm to thôi, chắc nó đang khóc nhè đấy. Giá như lúc đó, cô nhanh hơn.
Giá như lúc đó, cô là nó.
Giá như lúc đó cô xông lên đánh cho tên kia một trận tơi bời thì chắc là giờ này bọn cô đang ngồi ăn gà rán, chém gió lật nóc nhà rồi cũng nên.
Thương Mỡ quá!
Cô khóc… chưa bao giờ cô khóc vì bạn bè cả, thế mà giờ cô lo đến phát khóc rồi đấy.
Hắc đằng trước thấy Nhím khóc cũng sốt ruột. Lòng nóng như lửa đốt. Cậu cay vì mình chả làm được gì, chỉ biết nhìn chúng bắt hai đứa bạn đi. Như này, cậu còn mặt mũi nào mà nhìn dì Hương mẹ của Bối trên trời, còn mặt mũi nào nhìn mặt anh Thiên đã giao việc chăm sóc, giúp đỡ Bối cho cậu. Làm sao xứng đáng làm lớp trưởng?
Mọi thứ đang dần đi vào ngõ cụt. Giờ chúng phải về trường thật nhanh để báo với nhà trường đã.
~ THPT Tân Lập ~
Mọi giáo quan nghe tin xong thì nhốn nháo cả lên. Hiệu trưởng Lưu Mộ nữa, ông ta đứng ngồi không yên. ch.ết rồi, thế này thì ch.ết thật rồi! Ông vội vã báo ngay cho Hạo Long. Ngay sau đó 10 phút, Hạo Long đã lập tức đem quân truy lừng mọi ngóc ngách, rà soát tất cả mọi sân bay, nhà ga, bến cảng, quyết tìm bằng được.
Thầy Cửu Linh thì bị triệu tập ngay trong đêm, vừa bị trách phạt lại vừa lo lắng, Linh mama cố gắng bảo Hắc và chúng nó về kí túc xá ngủ, việc ở đây đã có người lớn lo. Nhưng chúng nhất quyết không về, cứ quỳ xuống xin được đi theo để tìm kiếm. Nhìn đứa nào đứng đấy đều căng thẳng, chúng chắc chắn chả thể ngủ được. Nhưng nếu cho chúng tham gia thì nguy hiểm quá!
Sau một hồi năn nỉ thầy Lưu Mộ thì bọn chúng cũng được phép vào đoàn tìm kiếm.
Trong cái không gian tĩnh mịch, đêm dần khuya, mọi người say giấc nồng, Lão Long cứ đi đi lại lại trong phòng hiệu trưởng Lưu Mộ. Mặt mũi đen kịt
- Con trai tôi mà có mệnh gì gì thì các người không xong với tôi đâu.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm ra thiếu gia! Xin ngài bình tĩnh.
Lưu Mộ run bần bật. Hạo Long thực sự rất độc đoán, một vị tướng tàn ác nhất giới quân sự, nổi tiếng không chỉ trong nước mà nước ngoài cũng phải kiêng sợ. Ai làm cho Lão Long điên lên, nhất định cả dòng họ đó phải trả giá.
Thằng con trai quý hóa của lão Long đang bị đe dọa, ông ta trong lòng như kiến cắn, cuối cùng không chịu ngồi yên, liền gọi một chiếc trực thăng đích thân tìm kiếm. Như vậy đã hiểu được, trong lòng Hạo lão gia thì thiếu gia Hạo Bối quan trọng như thế nào. Chỉ là hắn không thấu thôi.
Tin tức cũng nhanh chóng lan đến tai Hạo Thiên nhưng trái với vẻ sốt sắng của Hạo Long thì Hạo Thiên lại điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Thiên đang ở Mỹ để bàn chuyện làm ăn. Nghe tin thằng em bị Sa Sẹo bắt đi thì cũng hơi lo nhưng sau đó lại trấn tĩnh hơn, Thiên chỉ cười nhẹ một cái ý như tin thằng em sẽ làm tốt. Dù sao Hạo Bối cũng đã lớn rồi, nên để tự hắn sinh tồn, để cho hắn biết cuộc sống này ác nghiệt như nào chứ cứ sống mãi trong vòng tay che chở của bố với anh trai thì khi nào mới trưởng thành được? Thiên muốn hắn giống Thiên, tự lập từ sớm, bươn trải, đấu đá, mấy lần vào sinh ra tử mới trưởng thành trong xã hội, đứng được ở vị trí ngày hôm nay,cay đắng tủi nhục nào mà chưa nếm trải? Cái gì cũng có cái giá của nó cả và ước muốn của Thiên chỉ có một điều “ thằng em đừng giống bố”. Như thế đủ hiểu Hạo Thiên và Hạo Long là cha con không đội trời chung.
Tuy là như vậy nhưng Thiên vẫn cho người đi dò la, thám thính tình hình, để chắc chắn không có bất kì sự cố nào xảy ra và không đâu nhanh nhẹn bằng tai mắt của Hạo Thiên. Chưa đầy 1 tiếng, Thiên đã biết được rõ vị trí của em trai mình, không những thế, còn kết nối cả camera cực rõ nét. Cầm trên tay ly Stroh Rum, Thiên ngồi nhấm nháp mà thưởng thức bộ phim mà do chính thằng em làm nam chính.
Hai đứa chúng nó bị đem tới một căn hầm vũ khí, rộng lắm, nhưng chỉ có một gian, tối um um. Nó và hắn bị trói tay lại với nhau, bị bịt mắt nữa. Hắn thì cứ chửi luôn, giẫy đành đạch còn nó chỉ biết im lặng mà bước đi thôi
- Thả tôi ra, thả Gia Lạc ra…. Các người mang chúng tôi đi đâu….? - Hắn cứ không ngừng vung vẩy bất hợp tác
- Câm miệng, đừng nhiều lời – Một tên thúc mạnh vào người Bối
Chúng bị xô xuống đát, bị buộc tay vào một cái cột, hai đứa xoay lưng vào nhau. Mỡ mệt mỏi quá, chẳng thể chống cự gì được. Thở cũng khó khăn.
- Khôn hồn thì im lặng, ta sẽ không động đến một sợi lông, chỉ cần vài ngày, chúng ta trốn thoát khỏi đây, các người sẽ tự do. Nên nhớ đừng làm càn, thách thức giới hạn chịu đựng của ta. – Sa Sẹo lên tiếng
Tiếng đóng cửa đến sầm một cái, không gian tĩnh mịch, yên ắng. Văng vẳng đâu đó có tiếng lá cây rít gió xào xạc, thoang thoảng có tiếng ếch nhái kêu chuồng chuộc. Nó sợ hãi ro rúm người rên nhẹ. Đôi mắt nặng trĩu, chân tay mỏi nhừ, nó thiếp đi một mạch không biết trời đất gì nữa. Biết đâu rằng, người bên cạnh đang lo lắng như thế nào.
Hắn bị bịt mắt chả nhìn thấy nó đâu lại càng lo sợ, cái con nhợn luôn mồm luôn miệng, suốt ngày nhì nhèo giờ lặng im khiến hắn lo lắng, khiến hắn sợ muốn nổ tung.
Hắn sợ bơ vơ trong đêm tối, sợ lạc lõng như này.
Hắn gọi nhỏ, cố cựa mình để đánh động nhưng đáp giả vẫn là sự bất động, lặng thinh. Ít nhất nó hãy nói với hắn rằng “ Tớ ổn”.