Chương 23: Máu thấm Bỉ Ngạn
Vừa bước ra khỏi hang, nụ cười chưa kịp nở đã tắt.
- Ố ồ…. Hai bạn trẻ. Sa Sẹo ta đợi hai bạn mãi….. – Tên Sao Sẹo cùng đòng bọn với bọn Nhị Hắc đã đưng chờ sẵn cửa hang từ bao giờ rồi
Hắn và nó như bất động. Cố gắng mãi để ra khỏi đây, vậy mà lại bị gã đón đầu. Bầu trời sáng đen sầm lại trước mắt, giông bắt đầu nổi lên như chính ông trời cũng đồng cảm. Lần này thì ch.ết thật rồi đấy!
- Chúng mày còn đứng đó nhìn gì, mau bắt nó lại cho tao! – Sa Sẹo gào lên
Bọn chúng lao vào. Hắn một tay bảo vệ nó, một tay đánh lại bọn chúng. Mỡ cố gắng nép sau lưng Bối, nó thấy sợ, bọn chúng đông quá, phải làm sao đây. Nó đã hứa với mẹ rồi, nó không thể….
Chúng càng ngày càng lao vào nhiều hơn, Hắc căn răng, giằng thật mạnh ra khỏi chiếc dây thừng, lao vào đánh đấm khốc liệt. Như hổ đói xổng chuồng, Hắc nhắm mắt, dùng hết sức lực của mình hạ được hơn một nửa, Bạch nhi cuối cùng cũng thoát được khỏi đống dây, lao vào quyết chiến, sau một hồi mệt nhọc thì đồng bọn tên Sao Sẹo ch.ết hơn một nửa. Mặt ai nấy trong chúng nó cũng đều vui mừng hơn, nhưng đột nhiên Sao Sẹo cất lời:
- Đánh thế đủ rồi, chốt hạ đi…
Lời nói vừa dứt, đám thuộc hạ đồng loạt lùi ra xa, bọn chúng bất ngờ, đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn chúng làm gì vậy?
Xoạch…. Xoạch….
Hai mươi tên cuối cùng, đồng loạt rút súng chĩa về phía bọn hắn. Bị bao vây xung quanh, toàn súng và súng, hắn chửi thầm trong đầu “ khốn khiếp”. Tất cả phải giơ tay lên đầu hàng.
- Gia Lạc… mau cùng hai người bạn của cậu chạy về cánh rừng kia, băng qua đó sẽ gặp được ba Hào, hãy nhờ ba cứu giúp. – Hắn quay lại phía sau nói nhỏ.
- Còn các cậu? – Mỡ ngập ngừng
- Chúng tôi không ch.ết đâu mà lo, chúng không dám làm gì đâu. Mau lên! – Bối nói
Bọn chúng nháy mắt với nhau, ba người bọn hắn lầm lũi tiến dần lên phía trước để tạo không gian phía sau cho bọn nó chạy thoát.
Nhân lúc không để ý, Mỡ năm tay hai người bạn chạy thật nhanh về phía cánh rừng phía sau. Bọn chúng náo loạn, Seo Sẹo có đôi chút giật mình nhưng rồi đôi môi lại nở một nụ cười bí hiểm
ĐOÀNG…….
Tiếng súng nổ lên, thời gian như ngưng lại. Gió như ngừng thổi, chim như ngừng bay.
Tim nó đánh Thịch… rất mạnh……
Cả ba đứa dừng lại. Mỡ sợ hãi không dám quay lưng lại phía sau. Giọt nước mắt trên mi như muốn đóng băng. Chân tay bất động……
Quay lại…..
Hắn dần quỵ xuống, viên đạn găm sâu vào chân khiến máu tuôn ra thấm đẫm chiếc quần, chảy xuống nền cát. Hắc và Bạch nhìn Bối bất động, Chúng quá bất ngờ, không thể ngờ, phát súng qua ngang tàn, không một chút ngập ngừng. Viên đạn cứ thế vô tình đã lao đi.
- Hạo ….. Bối……… - Nó hét lên và chạy quay lại phía hắn
Những giọt nước mắt bất lực tha hồ tuôn rơi theo chiều gió. Mái tóc nâu búi gọn gàng tuột xuống tung bay trước gió, rối bời. Nó chạy nhanh như chưa bao giờ được chạy, không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, trong đầu nó hiện giờ chỉ còn dòng suy nghĩ “ Cậu ta lại hy sinh vì mình rồi”.
Bọn nó dần nhận ra sự nguy hiểm, tất cả đều tập trung xung quanh Bối.
- Cậu có sao không, tại tôi…. Cậu không sao chứ hả? – Mỡ dồn dập nâng người Bối dậy
- Tôi… không sao… cậu ngốc thế, sao lại quay lại, đã chạy gần đến rồi thì phải chạy nốt đi chứ! – Hắn trách móc
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Bối, rồi thành giọt, rồi rơi xuống. Hắn đã hy sinh để bị bắn vào chân cho nó chạy thoát, giờ nó quay lại, khác nào sự hy sinh của hắn là vô ích. Ngốc! Ngốc quá!
- Chúng mày, mau bắt con bé này và thằng Hạo Bối lên xe cho tao! –Sa Sẹo lên tiếng
- Không, dừng lại… Không…. – Hắc và bọn chúng chạy theo cố gắng ngăn cản
Bọn chúng lại giơ súng ra uy hϊế͙p͙, chiếc ô tô đen một lần nữa, đưa chúng ra đi.
Hắc và Bạch nhi nhìn theo một cách bất lực. Cậu đá chân rất mạnh vào cái cậy cạnh đó một cách tức giận rồi ngồi thụp xuống đất, hay tai ôm lấy đầu, đôi mắt dỏ lừ phẫn nộ. Cậu muốn giết tất cả, đầu cậu như muốn phát điên. Nhím ngồi bên cạnh Hắc, đặt tay lên vai an ủi. Chính Nhím giờ đây cũng chẳng biết phải nói gì cả, lòng cô cũng rồi bời vô cùng. Cô nên làm gì đây?
Bạch nhi, đã lâu ơi là lâu rồi, anh không được vui đùa, trong không khí này, một tên nhăn nhở như anh Bạch cũng không thể phấn trấn lên nổi. Đút tay vào túi quần, anh rảo bước về phía khu rừng. Thực sự quá mệt mỏi, anh thấy mình thật vô dụng, chẳng làm được trò trống gì.
Chiếc xe ô tô trong không khí yên lặng, một hồi lâu, chiếc xe cũng dừng lại. Bọn nó bị kéo xuống một cách thô bạo, nó bị nắm cánh tay đến tím bầm cả lên. Xuống xe, cảnh vật hiện ra trước mắt chỉ là một màu đỏ, màu rực, đỏ đến ghê rợn. Ra đảo Bỉ ngạn là như này, có một cái đồi cao cao, trên cái đồi toàn hoa bỉ ngạn. Không, phải nói là, ta chỉ có thể nhìn thấy hai màu, là màu xanh của trời và đỏ của Bỉ Ngạn. Chính điều này đã làm cho Mỡ nhớ về giấc mơ khi trước, một cơn ác mộng không thể giải thích
- Hạo Bối này, cậu có muốn Gia Lạc được thả ra không? – Sa Sẹo đọt nhiên dùng cái giọng hiền từ ghê rợn
- Có, hãy thả chúng tôi ra – Hạo Bối nhìn Sao Sẹo
- Tiếc quá, tôi chỉ có thể thả một người thôi! – Sao sẹo cười khà khà lượn qua trước mặt Bối
- Vậy, hãy thả Gia Lạc ra – Bối nói như không hề suy nghĩ
Mỡ ngồi nghe cuộc đối thoại từ nãy tới giờ, quá xúc động, không thể nói gì hơn
- Lần này… Xin cậu… Hãy để tôi tự sống, tự giải quyết mọi việc được không, đừng hy sinh nữa!
- Cậu đừng nhiều lời – Hắn quay lại mắng nó – Mau lên Sa Sẹo, một mình tôi ở đây là được rồi! Thả Gia Lạc ra - Hắn quay qua nói với Sa Sẹo
- Thôi được, nể tình Hạo Long, Hạo Thiên, ta không làm khó nhà người nữa – Sao Sẹo chìa tay, tên đàn em cần con rao nhọn rất sắc bén để lên
Cả Mỡ và Bối đều trân trân, gã giở trò gì vậy?
- Gia Lạc, cầm con dao, và… rạch một đường trên cổ Bối…. Cô sẽ được giải thoát! HAHAHA – Sao Sẹo cười một nụ cười quái gở
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó, không chỉ có Gia Lạc và Hạo Bối đều sửng sót với “nguyện vọng” của Sao Sẹo. Ngay từ đầu đã không hề có ý định làm tổn hại con tin cơ mà, gã muốn ch.ết rồi hay sao mà dám động vào Hạo Bối. Tên đàn em mặt rắn là Cường cảm thấy không thích thú lắm với hành động thiếu suy nghĩ này của Sa Sẹo nhưng Cường Rắn nghĩ, nhất định gã Sa có mưu mẹo gì đó.
- Ông im đi, tôi thà ch.ết chứ không bao giờ làm vậy! – Mỡ cắt ngang sự im lặng
- Được thôi, nếu cô không làm, thì người phải ch.ết là cô… - Sa Sẹo nói
- Làm đi… mau lên… - Hạo Bối giằng lấy con giao từ tay Sa Sẹo đặt vào tay nó. – Chỉ một nhát thôi… tôi không ch.ết được đâu.
- Cậu bị điên à….. Tôi là gì của cậu mà cậu làm như thế. Tôi vẫn còn là con người. ch.ết cùng ch.ết mà sống cùng sống. – Nó cương quyết hơn bao giờ hết vứt con dao sang một bên
- Im đi…. Được, nếu cậu không muốn thoát ra khỏi đây, muốn cả hai ch.ết thì cứ việc cứng đầu. – Hắn nói rồi tự cầm con dao đưa lên cổ mình – Đằng nào cũng ch.ết, tôi sẽ tự ch.ết.
- Không, Hạo Bối, đừng làm thế. Cậu mà như vậy, tôi không thể làm thế, xin cậu. – Gia Lạc khóc nức nở.
Không khí thật ảm đạm, nặng nề hơn bao giờ hết. Bảo nó cứa cổ hắn để mình được giải thoát sao? Đó là một điều điên khùng nhất trên đời mà nó chẳng bao giờ có thể nghĩ ra. Nhưng nếu không làm, cũng ch.ết. Tại sao không có cách gì để cả hai cùng được sống. Phải làm gì bây giờ? Làm gì?
Mải mê suy nghĩ, thời gian như con thoi lao vun vút, dường như sức chịu đựng của gã có giới hạn., gã rút ra khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu Bối
- Cô không dám xuống tay, thì để ta tiễn nó xuống âm phủ! – Sa Sẹo dí chặt miệng súng vào thái dương hắn với con mắt gườm gườm
- Dừng lại… không… tôi sẽ làm… tôi làm…. – Mỡ chìa tay, giọng nói như van xin
- Sa Sẹo, ta nhất định không bao giờ tha cho người – Hạo Bối nói với giọng đầy tức giận
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bị xúc phạm, sỉ nhục như lúc này đây. 16 năm trên đời, sung sướng, được cung phụng như một hoàng tử, ai ai cũng kiêng nể, kính trọng. Bây giờ bị một tên chĩa súng vào đầu, thật chẳng còn gì nhục bằng. Nhất định có ngày, hắn bắt tên chó chó ch.ết phải quỳ dưới chân ɭϊếʍƈ giày cho hắn.
- Kéo chúng nó ra hẻm húi kia. – Gã ra lệnh
Bọn đàn em cun cút làm theo, tiến lại định lôi hai đứa đi
- Buông ra, tôi tự đi được. – Mỡ giật tay
Nó đỡ Bối dậy, vòng tay mình kéo tay hắn qua cổ rìu đi từng bước. Đôi chân bị đạn bắn cứ rỉ máu mãi, khiến hắn đau khủng khiếp.
- Cố lên, tôi sẽ cố gắng cứa nhưng cậu vẫn sống, hãy tin tôi. – Nó nhìn Bối với một con mắt chắc nịch
- Ừm…. Tôi tin cậu… á… - Bối nói cùng với sự đau đớn lộ rõ trên mặt
Những giọt máu trên chân rỉ xuống nền hoa Bỉ Ngạn nhưng màu máu hoàn toàn biến mất, không thể thấy được. Cánh hoa bỉ ngạn chói mắt, làm con người mê muội, làm nó choáng váng. Những giấc mơ kia, không mời mà thi nhau chạy về, làm nó chóng mặt, giọt mồ hôi thi nhau chảy trên vầng trán. Đau đớn lắm, chẳng lẽ, nó mang một sứ mệnh ch.ết chóc ư?
Đến hẻm núi, đáng ra phải gọi là vách núi chứ. Nó nhìn xa xa, ẩn hiện một màu xanh, xanh thẳm mà không hề có sắc đỏ nào. Nó hiểu rồi, đầu là hai ngọn núi được cắt nhau bởi hẻm núi này, vậy dưới này, sâu quá, đen ngòm, nó không thể nhìn thấy đáy đâu cả, rơi xuống đây chắc chắn ….ch.ết.
Gã định để nó cắt cổ hắn rồi đẩy cả hai đứa xuống đây ư….? Chắc chắn rồi, làm gì có chuyện thả một đứa chứ? Những nó nhất định không để gã hoàn thành « tâm nguyện » điên rồ đó.
- Đưa dao cho nó! –Gã lớn tiếng ra lệnh cho tên đàn em còn ngập ngừng.
Tên đàn em đó, nhất định rất sợ, tên đó làm sao dám đưa con dao chứ, chẳng may chính con dao này sẽ giết Hạo Bối, thì người Hạo Thiên thăm thịt đầu tiên là tên đó. Cái tay run run đưa con dao run run, chân lẩy bẩy. Tại sao gã không tự tay làm chứ. Hắn thực sự rất khôn mà. Dù có chuyện gì xảy ra, gã cũng sẽ đổ tội hết cho nó là người giết Hạo Bối.
- Cô còn chờ đợi gì nữa mà không tự giải thoát cho chính mình đi, tôi chỉ có điều kiện là vết cắt đúng động mạch chủ, sâu 1cm thôi. – Tên đó nói, tay đút núi quần cười khà khà
Gã hẳn đang vô cùng sung sướng, chờ đợi phút giây dòng máu ấy phun ra. Sa Sẹo ngay ban đầu không hề có ý định giết Bối đâu, nhưng chính Hạo Long, Hạo Long, ông ta đã giết con trai gã. Năm xưa, khi con trai gã lên cơn đau tim, xe cấp cứu đi bệnh viện cấp cứu thi va chạm với chiếc xe chở lão, chiếc xe cứu thương bị hỏng nặng không thể đi được, vợ hắn đã quỳ xuống trước xe lão van nài thảm thiết mong lão đưa con trai gã đi bệnh viện nhưng tên Hạo Long máu lạnh ấy, đã lành lùng bảo tài xế tiếp tục lái xe, bỏ mặc một sinh mạng nhỏ. Và chính thời khắc ấy, đứa con trai lão đã ra đi mãi mãi. Tiếc là, không ai biết lão là ai, không một tin tức gì đưa lên mạng. Sự kiến ấy dần biến mất, như chưa hề xảy ra. Rồi cho đến hôm vừa rồi, ở cảng về Trung Quốc, gã gặp ông tài xế khi xưa, ông ta trông vô cùng tiều tụy, ngồi nói chuyện dăm ba câu, ông ta biết gã là bố của đứa bé ch.ết oan năm xưa. Vậy là đã đem mọi chuyện kể cho gã nghe. Nghe xong, gã nổi điên lên, xồng xộc quay lại đảo, phải giết bằng được Hạo Bối. Gã nhất định cho Hạo Long nếm múi mất đi đứa con trai duy nhất nó đau đớn đến mức nào.
- Mau làm đi – quay vè thực tại gã lớn giọng
Cầm trên tay con dao, run run đưa về phía trước. Đây là việc ngu ngốc nhất mà nó từ làm. Cứa cổ một nhát thôi ư, nghe sao mà nhẹ nhàng thế. Ai làm được, làm giúp nó đi? Nó đưa ánh mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn kiên quyết lắm, bắt nó phải làm thế. Nuốc nước bọt, nó cầm chắc tay hơn, nhất định, nó sẽ không để hắn ch.ết, nó dám lấy tính mạng ra bảo đảm.
- Bối, tớ xin lỗi… tớ… - Nó ngồi xuống, ngay bên cạnh hắn
Hắn mỉm cười, nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến, động viên, khẽ nhắm mắt lại chờ đợi chuyện gì tới sẽ tới.
Con dao dần tiến về phía cổ, trong đầu nó đang tính toán, cắt ở vị trí nào, vẫn có máu mà không quá nguy hiểm cho tính mạng. Nó đang run lắm, tim như ngừng đập, khó thở, chóng mặt nữa.
- Mau lên … - Gã không thể chờ đợi được thêm, tiến nhanh về phía vách núi, đứng ngay sau lưng nó để đảm bảo, chúng không dở trò gì cả.
Bỗng…..
ĐOÀNG….. ĐOÀNG……… - hai phát súng vang lên kèm theo khuôn mặt trắng bệch của bọn đàn em Sa Sẹo