Chương 27: Cậu làm tôi đau!
Hai đứa tìm một nơi cỏ xanh mát để ngồi thư giãn. Trời lồng lộng gió hơi se lạnh, trăng sao lấp lánh trên bầu trời. Hắn cởi chiếc áo của mình rồi khoác hờ lên vai nó
- Sao thế? Sao hôm nay tốt vậy?- Nó nhìn hắn
- Tớ chưa uống thuốc! Được chưa? Thế dẫn nhau lên đây làm gì? – Hắn hỏi, nằm tựa lên bãi cỏ
- Thế cứ phải làm gì mới được lên đây à? – Nó nhìn hắn cười nửa miệng trêu tức, trả nở lần trước hắn dám làm nó đỏ mặt
- Ờ… thì.. hỏi vậy thôi.. – Hắn lúng ta lúc túng, mặt đỏ lên, nhìn như gà mắc tóc khiến nó bật cười
Ai bảo cứ phải giàu có, cứ phải ăn chơi xa hoa mới là sung sướng, như này, chính như này đâu mới là hưởng thụ cuộc sống. Dù chẳng biết ngày mai ra sao, chỉ cần biết hôm nay ta đã làm tốt và hết sức mình là ta có quyền được sung sướng. Nó cũng nằm ngửa ra bãi có, chúng cùng nhau ngắm những ngôi sao, chả nói chuyện với nhau nữa. Chỉ cần bên nhau êm đềm như này, cần gì phải nói, cố mà tận hưởng những giây phút vô g ía vội vàng nay đi. Những giọt sương đêm đã bắt đầu rời, hắn ngồi dậy lay nó thì thấy nó đã ngủ say từ bao giờ rồi. Hắn mỉm cười, không nỡ gọi nó dậy, đành cõng nó trên lưng đi xống dưới đồi. Vừa đi, hắn vừa cười thích thú. Hắn chẳng biết hắn đang vui cái gì nữa, chỉ biết là, con tim hắn run thình thịch, nó xôn xao, rạo rực cả lên. Đây là lần đầu. Thi thoảng hắn dừng lại, quay ra thấy Gia Lạc vẫn đang ngon giấc nồng trên vai, khuôn mặt hồn nhiên, vô lo vô nghĩ ấy, làm hắn bình yên. Hắn ước, giá mà cứ như này mãi. Nhưng liệu ông trời có nghe thấy nguyện ước của hắn không? Hay rồi lại tạo ra những sóng gió, ngăn cản chúng với nhau.
Đêm nay dài là lạnh hơn, nhưng hắn vẫn thấy ấm á, vì được ai đó truyền cho năng lượng.
Sáng hôm sau, Mỡ thức dậy, nó hơi hoang mang, không biết hôm qua mình đã về thế nào
- Ê, hôm qua chúng mày đón tao à? – Nó hỏi Nhím và Đậu
- Không, có người tự mò về đấy… hà hà – Nhím nói, nhìn nó với con mắt vô cùng gia trá
- Mày….. Thôi, hôm nay tao có việc ra ngoài, chúng mày không làm gì thì dọn dẹp phòng nhé! – nó nói, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc
- Ừ… Mà đi đâu đấy? – Đậu hỏi
- Đến Trại trẻ mồ côi Ánh Dương. – Nó vừa đánh răng vừa nói vọng ra
- Một mình à? Chiều tối có về đây không hay về nhà? – Nhím hỏi
- Về đây chứ, tao đang trốn tránh mẹ tao mà! – Nhím nói rồi bước ra cửa
Nó thay xong bộ quần áo, đứng trước gương chỉnh trang lại. Nhìn nó hôm nay tuy đơn giản nhưng phá cách, rất bụi với jean mài và áo phông trắng, vòng choker, đôi dày đế cao màu đen. Hơn nữa, chiếc băng đô được quấn phóng khoáng trên mái tóc nâu càng làm nó xinh xắn hơn. Đánh một lớp phấn mỏng, mịn, một chiếc môi đỏ được nhấn chút đỉnh son hồng càng bật tông hơn nữa, cái má phúng phỉnh thì tự nó đã hồng hào rồi. Với túi xách và điện thoại, nó sẽ đến cửa hàng bách hóa mua ít bánh kẹo cho bọn nhỏ.
Nó tung tăng ra ngoài, và Tường Quân lúc đó cũng đang đi ra khỏi cổng trường, vô tình gặp nhau, Quân gọi nó
- Gia Lạc, em đi đâu thế?
- À, vâng, em đi có việc chút. Anh đi đâu thế? – Nó hơi ngỡ ngàng
- Anh đang định ra ngoài cho thoáng đãng, nhân tiện đi mua ít đồ ở cửa hàng tạp hóa! – Quân vừa nói vừa đi song song với nó
- Vậy ạ… Em cũng định đi đến đó này. Hôm nay em tính đến trại mồ côi. – Mỡ nói
- Hôm nay anh rảnh. Anh đi cùng được không? – Quân nhanh tay bắt ngay cơ hội
- Cũng được ạ! – Mỡ nói rồi cười hôn nhiên
Ai biết đâu được rằng có một người đã nhìn thấy tất rồi, đang vô cùng bực bình. Chính hắn – Hạo Bối. Hắn vội vàng đi theo hai người họ, xem họ đi đâu, không chỉ có hắn, bên cạnh còn có Bạch nhi, tự dưng thấy Bối đi đổi hướng, cũng lò dò đi theo. Nó và Quân vào cửa hàng bách hóa vô tình cũng dẫn Hạo Bối và Bạch nhi theo, hắn nấp nấp rình rình như thằng ăn trộm, còn Bạch nhi vẫn ngơ ngác đằng sau không hiểu chuyện gì
- Này huynh, chúng ta đang đến phòng gym cơ mà, huynh vào đây thì thà thì thụt, chả ra thể thống gì! – Bạch nhi bực quá, không chịu nổi đành lên tiếng đến to
- Im ngay…im ngay… ra đây! – Bối giật bắn cả mình lôi Bạch nhi nép sát vào góc tường. – Tao làm gì kệ tao, nhưng hôm nay tao đổi ý rồi, không gym giếc gì hết!
- Sao thế? – Bạch nhi nhăn nhó mặt mày khó chịu
- Thôi, hôm nay mày đánh tạm với Hắc, hôm khác chúng ta tỉ thí nhé! Thôi tao đi đây! – hắn vừa nói thầm mà mắt không rời cặp kia và cũng đi ngay khi họ rời khỏi cửa hàng
- Công lý ở đâu? Tên Hắc làm gì biết chơi Boxing mà đánh chứ? Hazzz. – Bạch nhi như sắp khóc, lủi thủi đi về
Hắn thấy họ lên xe bus cũng lên xe bus. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ đi xe bus, lúc nào cũng đi xe riêng, lần này hắn thề không bao giờ bước lên xe bus nữa. Trên xe, một mùi hỗn độn nồng nặc, mùi mồ hôi, mùi hàng hóa, mùi thối chân, hôi nách, mùi thực phầm, đủ các kiểu. Mỗi lần xe phanh kít một cái thì người người lao, nhà nhà lao. Càng lúc càng chật chội, các em gái thì cứ thi nhau đứng cạnh Bối. Giờ thì mùi nước hoa nồng nặc, khiến hắn khó thở vô cùng. Nhìn cũng chẳng muốn nhìn, mấy mụ này, cứ liếc mắt luôn, khó chịu kinh khủng, tay thì cứ dứ dứ vào khuôn ngực săn chắc, mặt cứ áp vào cổ hắn thở. Đứng vây xung quanh, làm hắn không thể quan sát được động tĩnh của bọn nó đứng phía trên, cứ phải cố gắng nghểnh cái cổ lên mỏi dừ. Thật khủng khiếp…. Vì ai mà hắn khốn nạn thế này? Cuối cùng thì giây phút lạc trôi giữa rừng hoa của Hạo Bối cũng kết thúc, hắn xuống xe với con mắt tiếc nuổi thèm thuồng của các cô, các chị, các em, quay lại nhìn vẫn còn rùng mình.
Hắn nảy ra một ý nghĩ, cười thầm rồi chạy lên phía trước. Tưởng hú hí với nhau mà được à, cậu vẫn còn là osin của tôi đấy nhé!
Lúc này, tại chỗ nó và Quân, đang vô cùng háo hức muốn đến thăm các em nhỏ ở trại trẻ Ánh Dương, cũng lâu lắm rồi nó không đến đây, không biết mẹ Hương như nào, rồi mẹ Hiền, mẹ Nhu nữa, các mẹ còn khỏe chứ? Rồi bé Na, bé Ngọc, bé Quất, đã đi học chưa, lớn bao nhiêu rồi, nó chưa khi nào rất nôn nóng thế!
- Em xách có nặng không? Đưa anh, anh xách cho! – Tường Quân vừa nói vừa cầm túi đồ trên tay Gia Lạc.
- Hì… vâng, cảm ơn ạ! – nó cười híp cả mặt lại
Ở xa xa, Bối đeo lên chiếc kính ɖâʍ, mồm lẩm bẩm
- Làm gì mà phải cười tít cả mắt thế kia, muốn giết người quá đi mất!
Sau đó, Vương Hạo Bối nhanh chóng đứng thẳng dậy, chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc, bình thản tự tin đi ngược lại phía bọn nó. Gặp gỡ một cách tình cơ nhất
- Gia Lạc, cậu đi đâu đấy? – Hắn hỏi một cách tự nhiên nhất có thế
- Tớ đến trại trẻ mồ côi. – Nó lại cười híp mắt
- Ờ, đi với anh này à? – giọng hắn hơi trầm xuống một chút, xen lẫn sự khó chịu
- Thì, gặp nhau ở đường, đi cùng cho vui thôi! – Mỡ cười
- Thế tớ đi cùng cho vui nhé, tớ cũng thích mấy em nhỏ lắm! – Hắn cười cười đi theo hai đứa
Vậy là cả ba người cùng đi, còn một chút nữa là đến nơi. Hắn tự ngẫm sao mà mình diễn kịch giỏi thế, ấy vậy mà chẳng có đoàn phim nào về mới đóng cả, cứ thế này mà được bồi dưỡng thêm, chả mấy mà thành sao hạng A chứ đùa à! Hắn cười thầm rất phởn chí. Để xem các người tình cảm kiểu gì? Hehe
Chả bù cho ai đó đang tức xì khói, Mạnh Tường Quân không ngờ, có ngày lại phải chịu thua Vương Hạo Bối, không, nhất định phải dành lại chính quyền, một con hổ phải sợ một con cún con hay sao? Chả có nhẽ nào! Cuộc chiến mới bắt đầu thôi. Nghĩ vậy, Quân liền nhanh chóng chạy lên bắt kịp bọn họ.
Cánh cổng trại trẻ đã ngay trước mắt, Tiểu Gia Lạc không gìm được chân mình mà lao như bay đến, nó đứng bên ngoài cửa nhìn vào. Nó thấy mẹ Hương đang quét sân, mẹ Hiền đang tay xách nách mang một lúc hai em nhỏ xíu, rồi mẹ Như, sao không thấy mẹ Như đâu cả nhỉ? À kia, mẹ như đang phơi quần áo, mấy em bé cứ ríu rít xung quanh mẹ. Nó xúc động không cầm được nước mắt, đẩy mạnh chiếc cửa sắt kêu kin kít, nhanh chóng chạy vào, ào ngay vào ôm lấy mẹ Hương. Mẹ Hương giật nẩy cả mình, sau đó lại vô cùng ngạc nhiên và xúc động, các mẹ khác cũng chạy đến xem có chuyện gì và sau đó cũng nhào ngay tới ôm lấy nó.
Đã lâu lắm rồi, nhỉ? Phải, lâu rồi, 3 năm, con bé không đến đây. Các mẹ đều thương nhớ nó da diết, ngày nào cũng muốn nhìn thấy con bé, ngày trước con bé đến đây ở một thời gian, nó đã hoàn toàn làm thay đổi cái trại trẻ tẻ nhạt, thiếu tiếng cười này. Ngày nào cũng vui vẻ, ngày ngào cũng tràn ngập sự vui tươi. Các em nhỏ thì thích chơi với nó lắm, nó gấp máy bay, gấp thuyền, rồi còn làm cả diều cho các em thả nữa. Ai ai cũng quý Gia Lạc.
Lúc đó, bé Na, bé Quất, bé Ngọc là thích chơi với nó nhất, lúc nào cũng bám riết, từ ăn tới ngủ. Nó cũng yêu thương các bé lắm, coi đó như em của mình vậy.
- Các mẹ có khỏe không? – nó hỏi
- Khỏe lắm con gái, con đến đây một mình à? – Mẹ Như hỏi nó, miệng cười tươi
- Dạ không… hôm nay con đến cùng mấy bạn. Cá bạn ấy thích đến “Nhà” mình mẹ ạ! – Nó nói rồi chạy ra dẫn hai thằng đàn ông mắt còn gườm nhau ở cổng vào trong
- Cháu chào cô/ Cháu chào cô! – Tường Quân và Hạo Bối cùng đồng thanh
- Ừm, vào đây chơi với các em… - Các mẹ tươi cười, cầm túi lớn tui bé vào trong nhà giúp tui nó
Tất cả vào trong, bên ngoài, mẹ Như trẻ nhất, mới có 35 thôi, vẫn xì teen lắm, mẹ kéo tay nó và nói thầm
- Bạn trai của con là ai trong hai người đấy?
- Dạ, không phải đâu mẹ, bạn bè thôi ạ! – Nó luống cuống, mặt h ơi đỏ
- Cha bố nhà cô, gớm, lại còn dấu. Thôi ai cũng được, cả hai đều đẹp trai! – mẹ Như cười rồi đi vào trong nhà.
Các em bé thấy có người đến chơi đều ùa ra cả, em thì cầm tay, em thì ôm chân, em thì líu la liu lô hỏi thăm chị Gia Lạc. Nó vui mừng khôn xiết. Những đứa bé này đáng yêu quá cơ, chúng chơi với nhau chán chê, những bé gái đặc biệt thích hai vị khách lạ nha, tại đẹp trai mà. Anh Quân thì có vẻ hòa đồng, các em cứ xà vào lòng là bế lên nũng nịu, cưng kinh khủng, còn anh Bối lạnh lùng lắm nhé, chả chịu bế bé nào, chỉ cười cười với chơi đồ chơi cùng thôi, mắt thì không ngừng nhìn Gia Lạc. Bé Hà Nhi, một bé gái vô cùng xinh xắn, mái tóc vàng và đôi mắt to. Bé nhìn đáng yêu nhưng cũng cá tính lắm nha, bé để ý anh Hạo Bối, bám anh riết, cứ có thời cơ là sà vào lòng ôm ngay được. Khi anh bế bé đứng ra bên cạnh, bé liền chống nạnh nói với anh
- Anh này, em thích anh, em sẽ lấy anh làm chồng - cả Gia Lạc và Hạo Bối đều đơ người với lời nói đáng yêu đầy thách thức này
- Sao em lại thích anh chứ? – Bối ngồi xuống trước mặt cô bé dễ thương ấy cười
- Vì anh rất là lạnh lùng, anh rất đẹp trai! – Cô bé trả lời ngây ngô nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn
- Đẹp trai, vẫn chưa đủ để lấy làm chồng đâu bé ạ! – Gia Lạc cười và sau đó bị Hạo Bối lườm tóe khói
- Nhưng mà…. Em chỉ thích mấy anh đẹp trai như anh thôi. Anh lấy em đi, mai sau em sẽ trở thành một người vợ ngoan ngoãn mà! – Cô bé không ngừng nũng nịu làm Bối nổi cả da gà.
Trẻ con thời nay manh động quá!
- Những nếu anh đã thích một người khác rồi thì sao? – hắn vẫn không ngừng trêu bé
- Em biết là ai rồi nhé! – Hà Nhi ngửng mặt lên nhìn Gia Lạc. – Nhưng em sẽ cố gắng hơn chị ấy để giành được anh! Em sẽ không thua ai đâu!
- Haha! Em có chí tiến thủ lắm! – Hắn nói rồi đứng lên đi ra phía sân. Con bé này, thực là không thể dây dưa lâu được
Hà Nhi nhìn hắn bước đi, cứ lon ton chạy theo. Anh cứ coi thường em bé, nhưng em biết hết đấy nhớ!
Riêng Gia Lạc, vẫn không thể tin được đây là những lời nói của bé con 6 tuổi. Mai sau, chắc có khối anh phải đung đưa đây.
Sau khi đã chơi chán chê một lúc với lũ trẻ, mẹ Hiền bước vào và nói
- Các con hôm nay ở lại ăn cơm với các em cho vui nhé! Cơm canh thì đạm bạc, chả có gì đâu!
- Vâng ạ! – nó cười thích chí, nó thích ăn cơm ở đây lắm, tuy chả có gì nhưng đem đến cho nó cảm giác của một gia đinh.
Tường Quân và Hạo Bối cũng nhanh chóng gật đầu, ý tốt của mẹ, sao có thể từ chối.
Sau đó, Gia Lạc theo chân mẹ Hiền đi nấu cơm ăn, hai mẹ con nói chuyện trên trời dưới biển,cười đùa vui lắm. Mẹ cứ bảo mới ngày nào còn là một cô nhóc bé xíu, đanh đá cá cầy, thế mà giờ đã là thiếu nữ, xinh đẹp thế này rồi còn gì? Nó ngượng ngùng, tủm tỉm cười trông lại càng đáng yêu hơn.
- Thế cậu bạn lạnh lùng kia là gì với con thế?
- Dạ… bạn ạ! – Mỡ ngây ngô trả lời, không hiểu ý của mẹ
- Thôi… bạn gì… đi xùng nhau thân thiết thế! Là gì của nhau đấy?
- Bọn con chả là gì của nhau mẹ ạ! Bạn thôi. – Nó cuối cùng cũng hiểu ý mẹ
Nhưng lời nói vô tình ấy của nó, hắn lại nghe thấy hết cả, hắn nắm chặt tay dí lên mép tường. Hắn cũng chẳng hiểu hắn bị sao nữa. Thì đúng, có là gì của nhau đâu! Biết là thế mà sao hắn thấy hơi nhói lòng. Hắn cười nửa miệng, tự cười cho chính hắn. Câu nói của nón như nhai đi nhai lại trong đầu
Chả là gì của nhau….
Chả là gì của nhau….
Chả là gì của nhau….
Hắn mặt mũi buồn thiu, ra sân và nói với mẹ Như
- Cháu xin phép, cháu có việc đột xuất phải về, chào cô! – hắn nói rồi ra khỏi trại trẻ. Ra đường lớn, bắt một chiếc taxi về nhà của mình và anh Thiên.
Nặng nề mở cánh cổng sắt, hắn bước về nhà uể oải. Hắn vào căn phòng thân thương của minh, nằm xuống giường. Thực sự, hắn chẳng biết phải làm như nào nữa, chỉ là, hắn thấy khó chịu thôi.