Chương 30: Hắn ăn bằng gì?
Hắn bắt nó phải lau dọn, trong lúc này, còn bữa trưa thì sao? Hắn không muốn nó ăn cơm với Quân kều ư? Nghĩ vậy, gương mặt bầu bĩnh liền đỏ bừng. Gia Lạc vội vàng nhìn mọi người, lấy hai tay chạm lên má, phòng trừ ai đó nhìn thấy.
Nó mỉm cười, thì coi như, làm ô sin cho hắn, lần cuối vậy!
Những tiết học cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, nó khá nôn nóng, chắc là mai, nó sẽ biết điểm. sẽ mau thôi!
Trong giờ tên Hạo Bối cứ chăm chú ngồi vẽ vời ròi cười tuơi rói nhưng chẳng cho nó xem hắn vẽ cái gì. Chán quá, nó đành quay ra cửa sổ nhìn ngắm mọi thứ.
Ngắm trời, ngắm mây, ngắm cây, ngắm cỏ. Những con chim trêu đùa nhau trên những ngọn bằng lăng, đẹp lắm! Nó nhìn những cây phượng còn đang mơn mởn, trong lòng rạo rực một cảm xúc, muốn hoa nở quá! Có thể, đến lúc hoa nở, nó đã rời xa nơi đây rồi.
Nếu giả như, nó phải đi, nó sẽ cố gắng coi những thời gian tươi đẹp vất vả nơi đây là những kỉ niệm đẹp, cố gắng để không quên những đứa bạn thân yêu vì nó mà cùng chịu chung những nguy hiểm.
- Này, hết giờ rồi, còn không đi lau dọn lớp, đợi gì nữa? – Hắn lay mạnh vai nó
Nãy giờ cứ mải suy nghĩ lung tung, bị Hạo Bối vỗ một cái làm nó giật bắn cả mình, thót tim luôn.
- Đã về rồi sao?… thôi được rồi, làm nhanh còn về! – Nó đứng lên
Lớp rộng như này thì bao giờ mà dọn xong. Nó nghĩ, thở dài thườn thượt. Lấy tạp dề mang lên, quàng khăn lên đầu, đeo găng tay lại. Gia Lạc bắt đầu bê hết các ghế lên bàn để quét nền, mãi mới xong một cái lớp rộng tổ bố. Mới được có một phần công việc mà đã bở hơi tai.
- Này… Sao cậu không giúp tôi, cứ vẽ vời mãi thế? – Gia Lạc bực dọc
Hắn đang vẽ, dừng tay lại, trau mày nhìn Gia Lạc, dáng vẻ rất điềm tĩnh
- Có là gì của nhau đâu mà giúp!
Hắn nói rồi ra khỏi phòng, miệng khẽ cười vì đã trả được món nợ này. Hắn đi xuống canteen. Ở đấy, các bạn đã ngồi ăn rất đông, không khí thì náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày. Cũng phải thôi, đây là nơi duy nhất không có sự xuất hiện của Hy bà bà. Các cô cậu thoái mái hơn rất nhiều, tha hồ cười nói đùa nghịch.
Hạo Bối tiến lại chỗ Tiểu Bạch và Nhị Hắc đang ngồi ăn, bên cạnh còn có hai người đẹp Đậu Đậu và Nhím đã ngồi cùng
- Làm gì lâu thế? Không ăn đi! – Bạch nhi ngồi xích ra một bên, kéo ghế cho Bối ca
- Ờ…. Đang dọn dở …. Thôi tao mua ít đồ tí làm xong ăn.
- Ê có nhìn thấy Gia Lạc đâu không? – Nhím hỏi
- Trên lớp ấy! - Hạo Bối nói rồi thoắt đi luôn
Hắn đứng ngâm một ngồi, hôm nay canteen nấu nhiều món ngon quá, hắn bối rối không biết nên chọn cài gì! Sau đó, hắn mỉm cười vì nhìn thấy một thứ được đưa ra nóng hổi từ nhà bếp.
Ở một nơi khác, Gia Lạc đang mướt mải lau kính, mồ hôi tuốt toát, không được bật quạt vì đã hết giờ hành chính, vả lại mua đông năm nay tới muộn, đầy tháng 12 rồi mà chưa thấy ngọn gió Bắc nào ghé thăm. Không khí oi bức, nó xịt lọ nước lau kính lên mặt kính trắng, những hạt bọt li ti nổ tí tách, nó nhìn và nở một nụ cười tỏa nắng, thách thức cả mặt trời.
Quả thực, ông trời quá quá ưu ái Gia Lạc với cái miệng xinh và nụ cười tuyệt đẹp rồi!
Nó nhanh chóng ra nhà vệ sinh để lấy chổi lau nhà. Đang đi nửa đường thì sực nhớ ra quên không đem theo xô nước lau kính bẩn để thay luôn. Nhưng đã gần đến WC rồi nên lại thôi, chẹp miệng cho qua vậy.
Khi nó quay lại, thấy cửa lớp đóng, nó thấy lạ, rõ ràng đang lau dọn mà, sao lại đóng cửa thế này, hay bác bảo vệ đóng, nó đành phải mở cửa ra. Cánh cửa vừa mở và nó cũng mới chỉ kịp nhìn thấy Kim Tú đang đứng bên trong lớp cười thì
Ùm….. Rào…..
Một sô nước từ trên kia rơi thẳng xuống đầu nó. Một mùi hôi kinh khủng, nước vào mắt mũi, nó hoảng loạn khi hít vào chút nước, mắt thì cay xè không thể mở được ra.
- Á…. Ơ… - Nó cố gắng mở mắt ra
Tiếng cười vang vọng gần xa thật man rợ, Kim Tú, nó đã làm gì mà ả ta lồng lên như con điên ấy
- Gia Lạc, mày nên biết điều mà tránh xa Mạnh Tường Quân ra vì anh ấy là của tao.
Kim Tú ghé sát tai Gia Lạc nói với một giọng gằn gọc có đôi phần cảnh cáo. Sau đó ả ta xô Gia Lạc ngã dúi dụi xống sàn, định bụng bước ra khỏi lớp. Gia Lạc bất ngờ, vẫn chưa kịp thông lên não, đang định kéo ả lại nói mọi chuyện cho rõ ràng, muốn bảo rằng giữa mình và anh Quân chẳng hề có gì mờ ám, đơn giản gì là tiền bối, hậu bối thôi. Nhưng chưa kịp gọi lại, Kim Tú đã bước ra khỏi lớp
Bụp ….. Rầm….
- Á…Á….Á…… - tiếng ả Kim Tú hét lên thất thanh
Gia Lạc vội chạy ra xem có chuyện gì, thì thấy Hạo Bối đang đứng cười
- Xin lỗi nha! Tui lỡ tay…. Hahaha.. – Hạo Bối đứng cười nhe nhởn
Hẳn cũng chưa ai hiểu vấn đề gì đang xảy ra. Hóa ra hắn đã nhìn thấy những gì Kim Tú làm với Gia Lạc, cùng là bạn học một lớp mà có cần phải đối xứ ác nghiệt vậy không? Nhìn chướng mắt quá, hắn mới cho ả ta một bài học. Khi ả vừa bước ra khỏi cửa thì một hộp cơm thơm ngon đáp thẳng vào mặt cái độp làm ả say xẩm mặt mày. Mặt trợn lên nhìn Hạo Bối mà chẳng thốt lên được lời nào. Hắn cười đắc ý, lúc nãy còn cao giọng lắm cơ mà.
- Cậu… cậu… rõ ràng là cố ý! – Kim Tú cố lên mặt
- Ấy ch.ết… Ai cố ý thế? Đâu… Ai làm chứng! Ôi chồi ôi, cậu xem này, cái khăn quàng hàng lởm của cậu bị nước canh làm hỏng rồi, có sao không? – Nhím từ đâu xuất hiện, hậu thuẫn cho Bối không ngừng châm chọc
- Các cậu… thật quá đáng! – Kim Tú nó rồi giậm tay giậm chân bỏ đi
- Hừ… chả biết ai quá đáng! – Nhím nhìn theo
Nó đứng ở cửa lớp, mặc dù đó chỉ là hiểu lầm nhỏ nhưng mà có nhất thiết phải ném hộp cơm ngon vào mặt bạn ấy không…. Phí cả hộp cơm ngon. Nhím lấy lại cái điện thoại để quên rồi lại đi luôn, chỉ kịp nháy mặt cười với Vương Hạo Bối. Hắn ta chả hiểu ý nghĩa cái nháy mắt ý là như nào, mà kệ đi, hắn vào xem nó có sao không đã.
Vừa bước vào lớp đã thấy Gia Lạc ngồi trên bàn, thõng chân xuống đung đưa, bộ đồng phục, đầu tóc ướt thườn thượt, đôi mắt thì mơ màng còn cái miệng cứ chúm chím. Chả biết nhà ai mà lại đẻ ra đứa con đáng yêu thế! Hắn cứ mải nhìn và đi, va phải mép bàn, chợt giật mình tỉnh ngộ.
- Có mang quần áo thể dục không? – hắn hỏi
- Không!, để ở nhà rồi – Nó nói
Hắn chẳng nói chẳng rằng, cởi áo của mình ra. Nó hốt hoảng, nhìn mặt ngơ ngác vội vàng che mắt, tụt xuống đất
- Cậu làm gì đấy? – Nó hỏi
- Này… Mặc vào! – Hắn đưa nó cho Gia Lạc
- Sao tôi phải mặc áo của cậu! – nó nói, mặt quay sang hướng khác, sợ hắn thấy nó bị đỏ mặt
Hắn nhìn nó ngao ngán, lắc đầu
- Ừ.. không cần thì thôi, cứ để vậy đi cho mọi người chiêm ngưỡng! – Hắn cười rồi quay lưng, định mặc áo vào
Nó thấy hắn nói vậy vội nhìn xuống thì ôi thôi, lồ lộ hết trơn rồi còn gì, nào thì hoa văn họa tiết trên nền trời xanh xanh. Khuôn mặt bốc chốc đỏ gay gắt, cảm giác ngượng ngùng ngập tới tận não. Có ít khói đen nào đó xì khỏi đầu. Trong đầu nó đang vận hết nội công để suy nghĩ xem nên nói gì cho ngầu.
- ….. Cậu… từ từ… Tớ – nó ấp úng gọi với hắn khi hắn đang dần đến cửa lớp
- Đổi ý rồi à? – hắn quay lại nói với kiểu châm chọc
- Cho… Cho tớ mượn! Tớ…. – Nó càng thẹn hơn nữa, hai tay cố gắng che ngực
Hắn tiến lại gần nó với con mắt không được trong sáng cho lắm, nó sợ sợ lùi lại phía sau.
- Làm gì vậy?... Làm…. – Nó đang nói dở thì bị hắn bịp mồm lại
- Này! Đây là thái độ của người đi mượn áo à? Phải như nào? – hắn nói với khuôn mặt đắc ý
- Cậu chủ… cho em mượn áo! – Nó nói thì thầm
- Không nghe rõ! – hắn dí tai sát vào nó
- Ờ…. CẬU CHO EM MƯỢN ÁO! – Nó gào lên
Vừa vặn hay, đúng lúc đo, bộ tứ Hắ - Nhím – Đậu – Bạch vừa bước vô lớp, thấy cảnh ấy người mắt chữ O mồm chữ A, những con mắt nhìn nhau và dường như bốn người họ đã biết mình xuất hiện không đúng lúc rồi lại len lén đi ra
- Haha… Bọn mình vào nhầm lớp, chả nhìn thấy gì nhỉ? – Bạch nhi còn cười hô hố trước khi bước ra ngoài
Hắn nhìn bọn chúng có thể nói là với con mắt đỏ, hàm răng cắn chặt. Thế là xong rồi đấy! Hình ảnh chàng trai lạnh lùng nay còn đâu? Thằng Bạch nhi sẽ sỉ nhục hắn đến ch.ết, cái cảnh gì vừa xảy ra, nó áp tường, tay hắn chống lên tường, mặt áp sát vào mặt Gia Lạc, hành động không khác một thằng lưu manh, đã thể lại nửa cởi nửa mặc,cơ bắp lồ lộ quyến rũ nhìn từ phía sau chỗ cửa lớp nhìn rõ ràng là cưỡng hôn mà! Nhưng nói gì thì nói, vị trí mà Gia Lạc đang đứng, hẳn có nhiều cô gái đang ao ước được ướm vào một lần
Lại nói về phần Gia Lạc, từ nãy vẫn đứng bất động, gương mặt đỏ như cà chua. Đứa con gái, mặc cái áo như không mặc, ở dưới thân một thằng con trai. Ra thể thống gì nữa? Những hơi thở gấp dồn ra, đôi mắt tròn trợn to, nó vừa nói gì thế, bọn chúng nó nghe hết rồi, tí về phòng, ăn nói gì bây giờ để thanh minh cho sự trong trắng đâu. Tên chó điên này…. Nó muốn gào lên!
Hắn cũng thành thử ngại ngại, đứng xa xa một chút. Đưa áo cho Gia Lạc.
- Mặc đi không lạnh. - Giọng nói trầm xuống
Gia Lạc cầm cái áo vội chạy ra phòng thay đồ, khuôn mặt vẫn chưa bớt đỏ hơn. Nó bị lúng túng như thế trước mặt hắn rồi, nó rất xấu hổ, ngượng nữa. Lát vào, không biết sẽ đối mặt nhau như nào?
Hắn ở lại lớp, lấy cái khăn lâu bảng, khuôn mặt thẫn thờ mãi, lau lau một chỗ mòn cả màu. Gia Lạc bước vào lớp với chiếc áo đồng phục rộng thùng thình suýt chạm đầu gối, ống tay thì sắn mãi mới đến cổ tay. Giờ nó mới biết cái cảnh bơi trong áo là như nào. Bình thường nhìn hắn có to lắm đâu nhỉ?
- Mặc vừa đấy! – Hắn lúng tung, không biết nói gì nên nói đại
- Vừa? Thế này là vừa à? – Nó ngạc nhiên với lời nó của hắn
Nhưng hắn chả nói gì, lại tiếp tục lấy chổi lông quét trần. Nó cũng chẳng biết nói gì đành đi lau kính tiếp. Nhanh nhanh rồi thoát khỏi trốn địa ngục này, ở đây thêm một chút nữa chắc ngột thở mà ch.ết mất.
Nó lau hết phần dưới, lau mãi mà chẳng với được đến phần trên vì chiều cao có giới hạn. Gia Lạc cố kiễng chân lên nhưng được vài giây lại thụt xuống vì quá mỏi.
Vương Hạo Bối thấy hành động của Gia Lạc vô cùng chướng mắt, liền tiến đến ôm chân nó từ đằng sau nhấc bổng lên
- Á… cậu làm gì đấy? – Gia Lạc giật thót cả mình, loạng choạng tí ngã
- Lau đi…. Dừng hỏi nhiều… tôi đói lắm rồi! – hắn nói với giọng nghiêm túc và khuôn mặt cũng nghiêm túc không kém
Nó biết điều nên im miệng không nói gì như cứ hí hoáy lau lau chùi chùi. Bộ dạng không để đâu hết đáng yêu, chân nổi hết cả da gà. Hắn cười cười trong lòng, cơ thể có cần nhạy cảm thế không? Hạo Bối ngẩng mặt lên xem Gia Lạc đã lau đến đâu rồi thì chợt đỏ mặt rồi lại cúi xuống. Hắn thấy, thấp thoáng một màu trắng tinh khôi.
Cuối cùng thì cũng lau xong, nó tuột xuống, nhẹ nhàng phủi tay, vặn người mấy cái, thở phù một cái. Cũng xong xuôi rồi đấy! Bây giờ thì đi ăn thôi, không biết Quân kều còn đợi không, có lỗi quá! Nó sắp lại cặp sách, khoác lên vai định đi ra cửa
- Đi đâu đấy? – hắn vội ngẩng lên hỏi
- Đi ăn cơm, không lẽ sang lớp bên dọn tiếp! – Nó nói trêu hắn
- Haha… đi ăn với giai? Trong bộ dạng đó? – hắn nói rồi trỏ vào cái bộ quần áo dở hơi nó đang mặc
Nó nhìn xuống, giời ạ, lôi thôi hết chỗ nói, đầu tóc thì vừa khô còn rồi bù. Hix may mà hắn nói không thì nó cũng cứ tug tăng như con dở mà ra canteen mất. Gia Lạc chán nản, ném chiếc cặp lên bàn gần cửa, ngồi lên đung đưa
- Nhưng tớ đói quá!
- Này… - hắn chìa hộp cơm về phía nó
Nó ngạc nhiên, nhận hộp cơm, trong lòng thấy ấm áp lắm. Nó mỉm cười, mở hộp cơm ra, còn chút hơi bốc lên mới thích chứ! Hắn thật tốt đấy chứ! Cơm hôm nay ngon ghê, có cá thu sốt cà chua, có canh hến chua, có thịt kho trứng và đậu que xào tỏi nữa. Mùi thơm nghi ngút luôn.Nước ọt ứa ra, làm nó nuốt ừng ực nhưng lại không động đũa… vì hắn chỉ có một hộp thôi, nó ăn rồi, hắn ăn bằng gì?