Chương 32: Khi bên cậu, tôi vui…!
Những chiếc bánh thơm ngon nhất cũng được mang lên. Nó lóa mắt, chưa bao giờ được ngồi trước một đống bánh ngọt nhiều và ngon như vậy. Hai đứa chậm dĩa nhâm nhi, thi thoáng hắn lại nhìn nó cười cười. Sau khi đã ăn xong thì hắn đứng lên thanh toán bằng voucher, vừa khít mệnh giá luôn.
- Ngon quá, lần sau mà có voucher nhớ rủ tôi đi ăn đấy!- Noù ɭϊếʍƈ môi ra vẻ như còn thèm lắm
- Hì… - hắn cười cái con nhợn ngốc ấy cứ hồn nhiên như con điên
Hai bọn nó khi định rời quán thì cũng tầm 2h chiều rồi. Vừa bước đến tầng một thì thấy Hạo Thiên đang ngồi uống cafe một mình ngay bên cửa, trước mặt là máy tính, chắc vừa thư dãn vừa xem qua công việc. Hắn tiến lại ngay phía sau
- Phân lân TTP, thu hoạch nho… lợn nái mùa đẻ nên chăm sóc như nào…. Anh Thiên, anh chuyển sang kinh doanh nông nghiệp từ bao giờ thế? – Hạo Bối cười khểnh như kiểu đang muốn chọc tức anh trai
- Chú… làm anh giật cả mình. – Hạo Thiên mặt lấm lét quay lại đằng sau lườm thằng em
Trông thái độ Thiên rõ ràng là lén lút mà! Xem thì cứ xem thôi, sao phải giật minh, chỉ có khi nào đang làm chuyện mờ ám thôi!
- Em tưởng anh bên Mỹ? Thế chưa ch.ết à? – Hạo Bối lôi ghế ra ngồi đối diện.
Nó dù không muốn nhưng cũng bị kéo lại ngồi. Mặt cứ ỉu xìu ra, nó buồn ngủ cơ mà, đang định về nhanh rồi làm một giấc để tối đi chơi trước khi ngay mai biết kết quả. Thật không biết nên vui hay nên mừng khi được ngồi cùng bàn uống nước với Hạo Thiên, thật là làm cho Gia Lạc rùng mình mà, nhất là ánh mắt ấy, lạnh tới mức nếu nhìn thẳng vào có thể đóng đá luôn. Lạnh thấu tim gan. Chưa hết, đôi môi giống y cha tên Hạo Bối không khác vào đâu được, chỉ cần nhếch mép là khối em ngã lăn quay ra. Nhưng anh Thiên, không cười một nụ cười hồn nhiên tỏa nắng như Hạo Bối mà là những nụ cười tàn độc, ch.ết chóc, nụ cười của những người đang nắm trong tay thiên hạ. Kẻ nào khiến Thiên nhếch mép cười, kẻ đó nhất định không sống được quá 2 đêm. Nó nhận ra, chỉ khi ngồi với Hạo Bối, Hạo Thiên mới để lộ ra khuôn mặt dễ coi, đôi mắt hài hòa và cái môi dễ mến. Ngoài ra, Hạo Thiên không khác nào mãnh thú không cảm xúc.
Anh Thiên nghe thấy câu hỏi của Hạo Bối chỉ cười nhẹ, nói nhỏ với thằng em
- Anh còn phải chờ chú lấy vợ!
- Anh ý…. Già đến nơi rồi còn chưa có em nào? Cứ chê người ta…! – Hạo Bối hậm hực khi bị thằng anh đá đểu
- Chú nhầm nhé! Gái theo anh thì đầy nhưng anh đang chờ người làm cho anh phải theo cô ấy… - Hạo Thiên nâng ly cafe lên và cười tươi. Khi được Hạo Bối hỏi là đã tìm thấy người đấy chưa thì anh chỉ cong khóe môi cười, đó có lẽ là dấu hiệu tìm thấy rồi chăng?
- Dào ạ… thế anh định chuyển nghề à? Không kinh doanh Ô tô với cái gì ấy nữa à? – Hạo Bối hỏi
- Không…. Vớ vẩn nào? Anh…. Anh xem chơi thôi! – Hao Thiên cũng có vẻ bối rối
Nó nhìn Hạo Thiên hồi lâu, thấy anh cũng không phải quá ghê gớm như người ta đồn thổi. Cũng rất dễ gần, hay là do nó ngồi cùng hắn, là bạn của hắn nên anh cũng nhẹ nhàng với mình nhỉ?
- Thôi không có gì thì bọn em về nhé! – Hạo Bối đứng dậy
- Ơ! Anh tưởng chiều nay là lịch chú đến quán này để kiểm tr.a doanh thu? Về luôn à? – Hạo Thiên quay ra hỏi thằng em đang đinh bước ra khỏi cửa
Nó vừa nghe thấy… hơi hiểu hiểu. Kiểm tr.a doanh thu…. Tiệm này! Nói như vậy, không lẽ, tiệm bánh sang trọng và xinh đẹp này chính là của Vương Hạo Bối. Hắn… hắn dám…. Đã thế lại còn voucher các kiểu chứ? Nó điên quá… thảo nào lúc nãy anh nhân viên phục vụ cứ khúm núm, đầu cúi cúi như kính trọng lắm. Nó đã nghi nghi rồi cơ mà, thế mà lại bị đống bánh ngon lấp não,không biết phân biệt đúng sai.
Gia Lạc quay lại nhìn Hạo Bối, một ánh mắt đầy nghi ngờ, một chút thất vọng nhưng đối với Hạo Bối thì đầu óc hắn ta đang suy diễn rằng nó đang vô cùng tức giận vì bị bạn cùng bàn lửa dối một cách tráo trở.
Gia lạc, chạy nhanh ra khỏi quá, không thèm đợi Hạo Bối, cũng không để lại một cái nhìn, hắn ta lo lắng cũng phóng theo ầm ầm, hai anh chị rượt nhau 3 dãy phố thì mệt quá không bước nổi đành tìm một cái ghế đá vệ đường ngồi thụp xuống.
- Gia lạc à… không phải như cậu nghĩ đâu! Tôi…. Không cố ý lừa dối cậu… Tôi… – Hạo Bối thở không nổi nhưng vẫn cứ cố giải thích
Gia Lạc ngồi thở không ra hơi, nhìn Hạo Bối bằng khuôn mặt nhăn nhó, ức ức
- Hừ … Nếu biết đó là quán của cậu thì tôi đã gọi thêm vài cái nữa rồi, ăn cho bõ ghét… Hừ…. cứ nghĩ voucher có hạn, nên không dám gọi nhiều… Tôi không biết đâu… cậu thật quá đáng – Gia Lạc hậm hực
Hạo Bối nghe vậy mặt ngơ ra, hóa ra nàng giận vì không được ăn bánh thỏa mái à! Vậy hắn lại cứ tưởng nàng giận vì không cho biết đó là quán của hắn chứ? Tưởng thế nào…
- Nếu cậu thích ăn thì tối nào tôi cũng bảo người ship đến cho cậu ăn…! – hắn nói rồi kéo Gia Lạc đứng dậy
Gia Lạc nghe thế thấy ấm lòng, con tim run run. Giá cứ như này mãi có phải tốt không? Hai đứa lại tản bộ quanh hồ Gươm, hai người đi trên cầu Thê Húc đỏ son. Gia Lạc là một đứa con chính gốc Hà Nội nhưng nó thề từ bé tới giờ, chưa một lần lên cầu Thê Húc và vào Đền Ngọc Sơn. Cũng phải, đâu phải bất cứ ai cũng thích thú, và đâu phải người Hà Nội nào cũng biết hết về Hà Nội. Chả người Hà Nội nào dám chắc là mình đã thăm thú được hết mọi ngóc ngách con đường của Hà Nội cả.
Đi thong dong nhẹ nhàng trên cái cầu huyền thoại màu đỏ này, chính xác bây giờ là 3h, cầu vắng lác đác vài người cùng một một đám chim bồ câu đang loanh quanh. Nó vịn nhẹ tay vào thành cầu mà ngắm nhìn mọi thứ! Thật sự, cuộc sống chỉ mong êm đềm như này, không cần phải lắm tiền nhiều của, chỉ cần mỗi ngày có chút ít thời gian rảnh rỗi tự thưởng cho bản thân được thăm thú mọi nơi, đi những nơi mình chưa bao giờ bước chân đến, và có một đứa bạn, bên cạnh mình lúc nhàn rỗi này để có thể nói dăm ba câu vô nghĩa, kể lể những truyện trên trời dưới biển… cuộc sống đơn giản lắm, chỉ là người ta thích làm cho nó phức tạp lên thôi.
Nó chẳng biết những giây phút này tồn tại được bao lâu, nhưng ít nhất, cũng đã có. Có thể ngày mai, ngày kia, nó phải xách vali rời ra nơi này, bạn bè từ biệt, đến một thành phố mới, rồi lại có những người bạn mới, nhưng liệu có dễ dàng thắm thiết như ở đây không? Có dám bỏ ra cả buổi chiều chỉ để đi lòng vòng các con phố, ngắm nhìn nhau rồi cười? Đứa bạn tuy chả phải thanh mai chúc mã, quen biết cũng chẳng phải lâu, những vẫn có thể hiểu và quan tâm nhau, nhỏ thôi, ít thôi, đủ để ấm lòng.
Nó không biết, mà cũng chẳng muốn biết, ngày nó đi, nó nên khóc hay nên cười và vỗ vai chúng?
Mải mê suy nghĩ, đàn cá vàng, đỏ, xanh, đen dưới hồ thi nhau bơi vòng quanh bên dưới và nhao nhao lên, chúng chắc quen thói dụ dỗ đồ ăn của du khách đây mà, đúng là sống ở đâu thích nghi ở đó. Nó nhìn quanh, đang tìm thứ gì đó có thể vứt xuống cho chúng ăn được. Hạo Hối đưa chiếc bánh mì chạm tay nó, nó quanh lại, hắn nhếch mắt tỏ ý là dùng chiếc bánh mì ấy.
Gia Lạc cười vui vẻ rồi cần chiếc bánh mì bóp vụn rồi thả từng chút ít một. Đàn cá được đà lao lên đớp ùm ùm, tranh nhau chí chóe. Gia Lạc cười tươi lắm, chăm chú cho chúng ăn. Nhìn những con cá này, lòng thấy bình yên lạ.
Hắn cứ đứng nhìn nó, đôi môi hồng cứ chúm chím, ánh mắt rất đỗi tập trung như đang làm một việc quan trọng lắm ấy, hai má phúng phính hồng hồng như đánh phấn khiến người ta muốn cắn thật mạnh.
Sau khi cho đàn cá ăn, hai đứa đi vào ven bờ, dạo bước trên khu phố đi bộ. Giữa hắn và nó luôn để trống một khoảng cách ở giữa, không gần cũng chẳng xa, như một sự tôn trọng, trong thâm tâm của hai người, đều hiểu rõ, dù khoảng cách ấy khiến hai thân xác xa nhau một chút, nhưng trái tim và tâm hồn thì chưa bao giờ tồn tại khoảng cách ấy.
Dạo qua một vòng các con phố, nó nhâm nhi những món ăn vặt, hắn không ăn nhưng cũng nhìn nó say mê lắm. Nói thực, từ bé cho đến bây giờ, hắn rất rất hiếm khi lảng vảng ở những chỗ bình dân ăn vặt thế này, nếu có cũng chỉ là đi ngang qua chứ chẳng hề có ý định dừng lại để thưởng thức một cái gì đó. Đây là lần đầu, lại đi cùng một người bạn, cùng bàn, rất dễ thương. Hắn chẳng biết làm gì ngoài việc lếch thếch chạy theo con nhóc nghịch ngợm, hàng nào nó cũng xà vào và lấy đi một thứ gì đó, các cô bán hàng cứ như là quen mặt nó ấy, thấy là niềm nở hỏi “ vẫn như cũ à?” nghĩa là, nó tới ăn nhiều đến mức các cô các bà bán hàng nhớ mặt, nhớ cả đồ thích ăn rồi.
Khoảng 5h chiều, nắng tắt, những con phố bắt đầu lên đèn, xe cộ vẫn động nườm nượp. Hắn và nó vẫn dạo bước trên con đường xa bất tận, quanh co. Không khí bắt đầu sang đông, có những cơn gió thôi hiu hiu hơi lành lạnh. Những cửa hàng quần áo, những quán ăn đã sáng đèn cả, những cặp đôi hạnh phúc di bên nhau, cô gái dựa đầu vào vai chàng trai, tay đan tay thân thiết. Nó nhìn mà ngưỡng mộ, thầm ao ước, cũng có một tình yêu như vậy.
Hắn thấy Gia Lạc cứ chăm chú nhìn ngó những cặp đôi, liền chạy lên sát nó rồi giơ tay ra
- Cho mượn đấy…! – Hắn giơ tay ra trước mặt nó, mặt ngượng ngượng quay đi chỗ khác
Nó cười rồi khoác tay hắn đi thong dong. Chỉ là bây giờ, nó thất hắn đáng yêu lắm thôi!
Hai đứa cứ đi mãi di mãi, đi đến tận cầu Long Biên xưa cũ cổ kính. Nhìn dòng xe nườm nượp trên cầu, hai đứa đi mãi, ra tận giữa cầu. Nó thích thú vịn tay vào thành cầu, nhìn mọi thứ ở xa xa.
Cây cầu này, một minh chứng lịch sử từ thời Pháp thuộc, vẫn sừng sững uy nghiêm, vẫn thể hiện được sự bất khuất, như những con người Việt Nam. Bắc qua con sông nước tuy không nhiều nhưng đủ để thấy mênh mông lắm. Những chiếc thuyền bắt cá của dân chài còn di chuyển ngược xuôi, mỗi chiếc thuyền treo một cái đen dầu lấp ló, nhìn xa xa chỉ à những đốm lửa nhỏ, những chiếc vó câu được các thanh niên trai tráng hò dô kéo lên những mẻ nặng trĩu.
Thì ra, cảnh thường nhật của người dân Hà Nội, cũng giản dị lắm, không quá ồn ào như bên trong lòng thành phố. Cơn gió mát hiu hiu làm cho con người sảng khoái. Làm mát da thịt.
Gia Lạc nhìn vào khoảng không trước mắt, thấy sống mũi hơi cay, lí nhí hỏi nhỏ
- Này… nếu tôi không học cùng cậu nữa, cậu sẽ ngồi cùng ai?
Hạo Bối dù nghe thấy nhưng không trả lời ngay, hắn suy nghĩ một lúc, rất lâu. Nó vẫn đang chờ câu trả lời từ hắn, khao khát, có một chút hy vọng mong mang về một thứ mà nó cũng chẳng rõ
- Có lẽ, tôi ngồi một mình! – hắn nói nhỏ
- Tại sao? - Nó nhìn hắn ngạc nhiên
- Khi một người đi ra, không nhất thiết phải nhét một người nào đó vào để thay thế! – hắn nói
Hạo Bối, hắn còn muốn nói rằng, hắn sẽ luôn để trống chiếc ghế đó để chờ Gia Lạc quay lại, bằng bất cứ giá nào, hắn cũng giữ chiếc ghế này cho Gia Lạc… nhưng hắn không đủ dũng cảm để nói vậy nên đành cất nhẹm đi.
Có lẽ, chỉ cần nói vậy, Gia Lạc cũng tự hiểu rồi. Cái bàn ấy hay nói cách khác là trong tim hắn, không một ai có thể hay được phép thay thế nó.
Nó nghe vậy cũng im lặng, con tim chạy loạn, nó không muốn nghĩ lại lời hắn vừa nói, nó sợ nó sẽ tự cho mình cái quyền phóng đại lên, rồi lại tự sung sướng.
- Về đi…! – nó nói rồi kéo tay Hạo Bối
Hai đứa lại thong dong trên con đường lớn, bắt một chiếc taxi về cho kịp. Trên xe, chẳng ai nói với ai điều gì. Cái mà cả hai người đang hướng đến là kết quả ngay mai kia, một sự hy vọng rất lợn đang được nhen nhóm lên, không chỉ với Gia Lạc, mà còn cả Hạo Bối nữa. Nó cố gắng trấn an, rồi mọi truyện sẽ qua nhưng càng cố gắng bình tĩnh, thì lại càng thấy sợ hơn, rối rắm hơn. Hai đứa nhìn nhau, chẳng nói gì, mà cũng chẳng biết nên nói gì bây giờ.
Đã đến trước cổng trường Tân Lập, chúng xuống xe, hai người tự đi về hai hương kí túc xá khác nhau. Bỗng nhiên, nó chạy quay lại phía kia, tay kéo lấy tay hắn rồi nói lí nhí
- Cho tôi ôm cậu một cái được không?
- Hả?... Ừm… - Hạo Bối ngạc nhiên đôi chút nhưng rồi cũng giang tay ra
Gia Lạc, khẽ kiễng chân, ôm chặt lấy Hạo Bối. Nó nghĩ, đây đơn giản chỉ là một cái ôm tình bạn, chỉ là một cái ôm thay cho lời chia tay… Đã vượt qua bao nhiêu sóng gió với nhau, đã từng vì nhau mà dám hy sinh mạng sống, thì một cái ôm, có đáng là bao!
Nhưng cái ôm lần này, không giống những lần trước. Nó thấy buồn lắm, lòng nặng trĩu, tâm can nhưn nóng hết lên. Nó cố gắng không để những giọt nước mắt rơi ra. Nó đã thì thầm với hắn rằng giả sử ngày mai, tôi có phải rời xa nơi đây thật, cậu cũng đừng buồn nhé! Hắn chỉ lặng lặng, dùng tay xoa mái tóc nó như muốn trấn an
- Cảm ơn,… vì mọi thứ! – Nó nói rồi buông hắn ta, quay lưng đi và bước rất nhanh về phía kí túc.
Nó đang trốn tránh cảm xúc thật của mình. Nó sợ, nếu chần chừ thêm một lát nữa,nó sẽ chẳng thể nào cầm nổi nước mắt của mình. Nó vội quay đi, giọt lệ tràn mi cứ thi nhau rơi lã chã, vướng vào cả mái tóc nâu đang bay trong gió. Nhưng giọt nước mắt, dưới trăng, sáng lên như những viên ngọc, chất chứa nỗi lòng của người con gái, sắp phải chia xa mọi thứ! Thật khó để chấp nhận!
Hắn cứ đứng phía sau, nhìn trân trân cho đến khi bóng lưng ai kia biến mất rồi mới thậm thượt quay đi. Nói thật, trong lòng hắn, chỉ là một nỗi buồn, hắn chả biết hắn đang buồn cái gì, chỉ là rất buồn thôi. Hắn đã có những ngày vui vẻ, chỉ cười và nói, nhưng những giây phút nó, chỉ là có nó ở bên. Hắn chẳng dám nghĩ đến ngày mai, hắn chỉ biết rằng, đêm nay, là một đêm rất khó khăn cho cả nó và hắn.