Chương 37: Đi hay ở?
Hắn ở nhà bên kia lại thao thức mãi không ngủ được, đầu óc cứ mãi nghĩ đến hành động xấu hổ vừa rồi. Hắn đột nhiên giơ tay chạm nhẹ vào môi mình. Nới đây, vẫn thoang thoảng vị ngọt dịu nhẹ của làn da ai đó.
Nó khiến hắn xuyến xao!
Chỉ một cái chạm má phớt qua, cũng khiến hắn nóng ran….
Bệnh sợ gái của hắn cũng chưa hẳn là không có thuốc chữa. Thuốc chữa ngay đây chứ đâu.
Nhưng thật sự hắn nghĩ, không phải hắn sợ gái hay nhát gì đâu, thực chất là, hắn không muốn gần gũi, dính dáng đến bất kì một người phụ nữ nào. Từ cái ch.ết của mẹ mình, hắn nhận ra rằng, vướng vào phụ nữ, vô cùng phức tạp và đau khổ. Cho nên từ đó, hắn có một chứng bênh tâm lý là cứ thấy phụ nữ, con gái đến gần là tự động tránh xa, lại càng ghét những đứa cố tình theo bám. Mấy bạn nữ cả hơn tuổi lẫn ít tuổi say Hạo Bối như điếu đổ cũng chỉ vì vẻ ngoài lạnh lùng đẹp trai của hắn.
Lại nhớ về mối tình đầu của hắn, Thùy Vân, là một đứa con gái vô cùng nhí nhảnh, ngồi cùng bàn với hắn, ban đầu hắn cũng chẳng ưa gì nhưng vì Thùy Vân rất tốt bụng, giống Gia Lạc ấy, lại đeo đuổi Hạo Bối mãi không tha thành thử ra trong lòng Hạo Bối cũng coi cô ấy có chút đặc biệt. Về sau, khi tình cảm sâu sắc hơn một chút, hứa hẹn với nhau nhiều thứ thì cô ả bỗng dưng theo bố mẹ sang Mỹ học và chỉ để lại một tin nhắn chia tay cho Hạo Bối.
Hắn khi đó vô cùng buồn, đau, nhưng ngay sau đó nghe được thông tin là công ty nhà cô ta đang hợp tác làm ăn với một công ty lớn bên Mỹ, bố mẹ cô ấy muốn lấy cuộc đính ước giữa cô ta và công tử công ty đó làm một mối giây làm ăn giữa hai nhà. Từ đó, hắn chuyển sang hận cô, mãi mãi hận.
Khi bước chân vào cấp 3, hắn tự hứa sẽ không bao giờ dính dáng đến con gái nữa, vậy mà…
Chỉ còn biết nói là: « Người tính không bằng trời tính ».
Bây giờ, hắn đang suy nghĩ, đã đi đến bước đường này rồi, hắn không thể quay lại được, thực sự, Gia Lạc là một người, với hắn mà nói, rất quan trọng.
*****
Buổi sáng không mới vui vẻ gì với Gia Lạc lại bắt đầu.
Nó uể oải, lơ mơ bước xuống giường. Mới có hơn 6h30, nhưng hôm nay, nó cần đến để chia tay các bạn nên nhanh chóng thu dọn, thay quần áo rồi đến trường.
Trên đường đến trường, Gia Lạc gặp Hạo Bối đi chiếc xe đạp địa hình màu xanh dương chậm chậm đằng sau mà không hề có ý vượt qua.
- Lên xe đi!
Cuối cùng thì hắn cũng phải vượt lên trước mặt
Nó chẳng nói gì, nhẹ nhàng trèo lên phía sau, chiếc xe địa hình chỉ có một yên, nó đánh đứng lên gạt chân, hai tay bám vào vai Hạo Bối. Chiếc xe lăn bánh, một đoạn đường dài trong im lặng. Trong lòng hai người chỉ toàn là xốn xang lạ lùng, cảm giác thích thích ở tuổi mới lớn là như vậy à? Cũng không tồi nhỉ? Nhưng lại ngượng ngập…
- Hôm qua…
Nói nói, nhưng rồi dừng lại, làm cả hai người đỏ mặt, không khí cứ thấy căng thẳng. Nó thầm nghĩ, đáng ra nó không nên nói thì hơn, khiến hai người khó xử quá. Nhưng đã nói rồi đành nói nốt vậy
- Cảm ơn, bánh ngon lắm!
- Ừm…- Lại một giọng nói ôn nhu
Nó cảm thấy không quen lắm khi hắn hiền từ như vậy, Gia Lạc đã quen với một Hạo Bối bồng bột, mạnh mẽ, xấu xa cơ! Thành ra gương mặt nó càng hồng lên.
Từ khi học Tân Lập, nó đã bị thay đổi rất nhiều, có nhiều thứ, nó nghĩ hơi giả tạo một chút nhưng mẹ nói là những thứ đó chỉ được dùng khi thực sự cần đến. « Thứ đó » không được dễ dàng cho người khác biết, hãy làm một người bình thường…! »
Đằng sau Hạo Bối, nó thấy hương tóc của Hạo Bối rất thơm, là mùi mà nó rất thích, chính là bạc hà. Gió đem hương ấy quấn quýt tâm trí nó. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
Giây phút này, nó đã không còn gì phải hối tiếc nữa rồi.
Cổng trường Tân Lập rất rộng, đặc biệt để lại ấn tượng cho người khác. Học sinh mới lác đác, bây giờ còn khá sớm so với giờ học, bình thường bây giờ nó vẫn còn ngủ ý chứ
!
Đợi Hạo Bối cất xe, chúng cùng nhau lên lớp luôn. Lớp 10A khoa Bộ Binh là lớp cuối cùng của tầng 2. Một dãy hành lang dài, không một bóng người bất giác làm Gia Lạc lặng người, khẽ đứng lại, đôi chân không dám bước tiếp.
Gia Lạc cúi mặt xuống đất, không dám, không đủ dũng cảm để bước tiếp về phía cửa lớp, cảm xúc hiện tại, nó không thể khống chế được.
Nó sắp khóc…..
Nó sợ lắm, sợ không dám bước vào lớp học đó, sợ sẽ phải nhanh chóng bước ra mà đau lòng. Hay là chọn cách chia tay từ xa….
Mải mê nghĩ, đầu óc rối bời.
- Đi….
Hắn từ đâu bước tới, nắm cổ tay nó kéo đi. Hắn tin, vì hắn đã hứa.
Nó khựng lại nơi cửa lớp, cố gắng đối mặt mà vẫn chưa sẵn sàng, nó mất bình tĩnh, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm cánh cửa. Hắn đặt tay lên vai truyền cho nó sự trấn tĩnh.
Không sao…. Không sao… Bây giờ vẫn sớm, không có ai đâu! Nó tự trấn mình.
Cánh cửa khẽ mở, Gia Lạc chầm chậm bước vào, ngước mặt nhìn, khung cảnh trước mắt làm nó sững sờ
Hốt hoảng.
Ngỡ ngàng.
Xúc động.
Khóe mặt có giọt lệ sắp rơi.
Cả lớp… gần như đã đến đông đủ, người nào người nấy ngồi vào vị trí của mình, không tiếng nói, không tiếng cười, chỉ là một sự im lặng, mọi người dường như đang chờ đợi để chào tạm biệt nó.
Gia Lạc cố gắng, mạnh mẽ bước vào giữa lớp, phía trên bục giảng. Gương mặt tỏ ra bình thản nhất có thể
- Các bạn…. Chúng ta, tuy chưa gặp nhau bao lâu nhưng đều có những kỉ niệm đẹp về nhau. Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ tôi, nhất là trong kì thi vừa rồi để tôi có thể đạt được kết quả mà mình chưa bao giờ có. Cảm ơn rất nhiều.
Nó dừng lại, điều chỉnh cảm xúc của mình và cũng là để xem phản ứng của mọi người. Bầu không trí não nề bao trùm
- Các ban… đừng buồn nhé! Tại tôi với các bạn ngắn duyên, nhất định sau này chúng ta còn gặp
lại, Gia Lạc mình chúc cả lớp sẽ học hành thật tốt cũng như giành nhiều giải hoạt động về cho lớp trong những năm kế tiếp. Nhân đây, tớ cũng gửi lời cảm ơn tới Nhím và Đậu, thời gian ở bên các cậu, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tớ. Các bạn hãy mãi mãi thân thiết với nhau nhé! Thì thoảng chúng ta liên lạc….
Gia Lạc vẫn chưa dứt lời, Nhím đã lao lên bục giảng ôm Gia Lạc, Nhím khóc…. Gia Lạc chỉ nhẹ nhàng xoa xoa lưng Nhím, Đậu cũng bước lên trên, vòng tay thật lớn ôm bạn của mình.
- Mày mít ướt quá! Chúng ta chỉ xa nhau một thời gian thôi, nhất định sẽ gặp lại mà…! – Gia Lạc nói trong khi chính mình cũng đang khóc.
Các học sinh khác trong lớp lầm lũi đứng lên đứng bao xung quanh cùng ôm Gia Lạc. Cho dù gặp nhau chưa bao lâu, nhưng Gia Lạc có thể nói là phần tử chuyên ra kiếm trò vui cho cả lớp, lại rất tốt bụng nữa. Thật sự, Gia Lạc đi rồi, chắc lớp học trống vắng lắm.
Quân kều mặt buồn thiu mà chẳng thể làm gì được, kều vẫn chưa làm gì để lấy lòng Gia Lạc mà. Kều còn muốn ăn cơm với Gia Lạc, mua quà cho Gia Lạc, đánh đàn cho Gia Lạc nghe. Chưa làm được cái gì đã phải xa nhau rồi, thật sự chẳng đành lòng.
Mọi người ôm nhau, ba con ở giữa thì cứ nức nở không nỡ buông nhau ra, Hạo Bối nhìn thôi cũng thấy não ruột, Bạch nhi thì đứng sát Đậu vỗ vỗ vai an ủi, mặt méo xệch ra, khổ thế, đúng là con gái. Nhị Hắc là lớp trưởng, ấn đứng đầu bàn sát bục giảng, hai tay khoanh lại vẻ mặt lãnh đạm như không có chuyện gì nhưng nếu để ý kĩ, ánh mắt có chút gọi là nuối tiếc.
Mọi người sau khi chia tay dấm dứt, khóc có khóc, cười cũng cười, mặt mũi lại ỉu xìu rồi mọi người ai nấy về chỗ mình,lặng lẽ lôi sách vở ra chuẩn bị cho tiết đầu tiên.
Gia Lạc lặng lẽ nhìn ngắm mọi người, chân chẳng muốn rời đi.
Cánh cửa mở đánh xoạch một cái, là Kim Tú và Thúy Hà. Hai người bước vào lớp coi như sự có mặt của Gia Lạc như không khí, phớt lờ. Hành động này, thực sự ai cũng thấy và đều cảm thấy chướng mắt. Thì một phần nguyên nhân Gia Lạc rời đi cũng chính là vì ả ta còn gì!
Kim Tú ưỡn ẹo một vòng mới về ghế của mình, ngước mặt lên vẫn thấy Gia Lạc đứng ở đó nói chuyện với Nhím và Đậu. Cảm giác ngứa mồm dâng trào làm ả phun ra những thứ không nên phun
- Gia Lạc, cậu còn chưa đi đi, không sợ trễ máy bay à?
Sau câu nói đó, ai ai cũng ngoảnh mặt lại nhìn Kim Tú với ánh mắt khó chịu
- Không nói không ai bảo bà câm đâu! – lớp phó thể mỹ Linh Kỳ bực mình
Gia Lạc nghe thấy vậy, có phần ỉu xìu hơn nhưng nó muốn chờ thầy Linh tới, muốn nói với thầy đôi ba câu rồi mới đi. Nhím và Đậu lại tiếp tục quay ra nói chuyện, lần này của Bạch cũng vào góp vui trêu đùa một chút cho Gia Lạc thoái mái hơn
- Sang bên đó, nhớ có em nào xinh xinh thì giới thiệu cho tôi nhá! – Anh nói xong tự nhiên thấy cảm giác có ai đó nhìn mình lạnh toát.
Chỉ còn 5 phút nữa đã đến tiết Tiếng Anh của Linh mama, trong lòng nó thấy hơi sốt ruột. Cũng thấy một cảm giác gì đó rất bồi hồi, nó muốn đợi thầy để nói một lời cảm ơn. Gia Lạc di mạnh chân mình lên sàn lớp để bình tĩnh, bớt run hơn.
- Này… còn 3 phút nữa là đến tiết rồi… Cậu không phải còn muốn ở lại để học cùng lớp chúng tôi đấy chứ? – Kim Tú nhìn trông cũng sốt ruột không kém
Kim Tú ấy, khi Gia Lạc còn ở đây, ả ta vẫn chưa thể yên lòng mà mỉm cười rực rỡ. Nhưng đằng nào mà Gia Lạc chẳng phải đi, chỉ là sớm hay muộn thôi. Gương mặt đẹp son phấn của Tú cứ nhơn nhơn lên, đắc thắng lắm, gương mặt đầy góc ch.ết ấy cứ vênh vênh lên song song với trần nhà, cái mụn ruồi ở mép cũng hếch lên.
Khi Tú nói vậy, Nhím rất bực mình, lúc nãy nói Nhím đã cố nhịn rồi, giờ lại cứ thích kích bác thì Nhím cũng chẳng nể nang gì nữa
- Sáng nay cậu ăn no quá nên bây giờ rửng mỡ à? Gia Lạc ở đây hay đi cũng chẳng phiền gì đến cậu mà cậu bận tâm….. – Nhím lườm lườm nói
Động vào ai thi động, đừng có mà đụng vào bạn cô nhớ, cô cảnh cáo đấy! Mặt đã xấu thì tốt nhất hãy giả tạo một chút để người ta không nhận ra được rằng tâm của cậu cũng xấu kinh Tú ạ. Hoàng Kim Tú chắc chắn là một con người điển hình của loại người đã xấu người lại còn xấu cả nết. Luôn giữ cho mình thói ghen tỵ, bẩn bựa, mang tiếng là con nhà giàu gia giáo mà lúc nào cũng sài đồ fake nhưng thích thể hiện rằng mình là toàn dùng xịn. mệt… Mệt với mấy nàng kiểu này
Nhưng Gia Lạc chịu đủ rồi. Thực sự những lời của Tú làm cho Gia Lạc bị tổn thương rất nhiều. Nó đã làm gì để mà Tú phải ghét như vậy? Không là chỉ là hiểu nhầm lúc trước hay sao chứ?
Đó chỉ là hiểu nhầm, Lạc muốn giải thích, nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa rồi, dù sao thì, cũng không ở lại đây lâu nữa nên tốt nhất cứ để mọi thứ theo tự nhiên.
Mà Tú nói cũng đúng, bây giờ, Lạc không còn là học sinh của 10a nữa rồi, nên cũng chẳng còn tư cách gì để đứng đây nữa, không cò thuộc về nơi này nữa rồi.
Gia Lạc cố gắng nhìn, thu nhỏ mọi thứ và cố gìm chặt trong trái tim này, lớp học thân thương. Lạc quay người bước dần ra khỏi cửa lớp, Nhím cố gắn níu tay Lạc lại, nó quay lại, nhìn Nhím buồn thiu, tay buông ra khỏi tay Nhím, cui gằm xuống rồi bước đi chầm chậm.
Con tim thực sự chưa muốn rời khỏi nơi này, thật sự chưa sẵn sàng đâu. Một lực ma mị nào nó khiến nó muốn quay lại nhìn một lượt nữa, nó đang cố gắng đấu tranh, đấu tranh không quay đầu lại, nếu bây giờ quay lại thì…
Thì…. Sẽ không thể làm chủ được mình.
Chỉ còn cách cảnh cửa vài bước chân thì cửa đột ngột mở ra khiến cho không chỉ Mỡ mà tất cả mọi người đều giật cả. Gia Lạc ngước lên nhìn, vẫn chưa hết xúc động
Thầy…..
Linh mama dõng dạc bước vào bên trong, đưa tay chạm vai Gia Lạc có ý muốn bảo đi vào cùng thầy. Mọi người ai cũng ngạc nhiên với hành động của Linh mama, tò mò không biết có chuyện gì mà mặt Linh mama có vẻ nghiêm túc như thế!
- Gia Lạc, em không định học tiết đầu tiên của tôi ư? – Linh mama lên tiếng
- Em…. Em phải đi rồi ạ. Xin lỗi thầy… - Gia Lạc tiến lại gần thầy, lí nhí
- Đi đâu? Em vẫn ở top 3 mà! – Thầy ngạc nhiên trước sự hối lõi của cô học trò nhỏ
Gia Lạc ngước mắt lên nhìn thầy chăm chăm, rồi sau đó nhìn xuống cả lớp như để chắc chắn là mình không nghe nhầm cái con số thần thánh ấy.