Chương 52: Xa mới thấy nhớ
Sau câu hỏi đó, Cả ba người dáo dác nhìn xung quanh, một nơi, chả biết là đêm hay ngày, một màu tối mờ mờ, sương trắng giăng mọi nơi, chẳng thấy ai với ai. Trong vòng 2 mét thì không hề thấy gì sất. Hải Đăng mò mẫm, lấy tay quơ quào trước sau, mắt nhìn chằm chằm xuống đất sợ té hố. Nhị Hắc lục mãi trong balo mà chẳng thấy cái đèn pin đâu cả. Cũng phải thôi, có ba cái đèn thì ba ông quăng cả trong động đá rồi còn đâu mà hỏi.
Hạo Bối nhanh chóng nắm chặt vai Nhị Hắc, lay nhẹ, mắt nhìn khắp nơi
- Biết gì về nơi này không? – Bối hỏi
- Không.
Nhị Hắc lắc đầu, mắt nheo lại mong nhìn rõ xung quanh hơn. Khi đó, Hải Đăng bèn lên tiếng
- Nếu tớ nhớ không nhầm thì đây chính là Bạch Trùng Sương.
- Bạch Trùng Sương/ Bạch Trùng Sương – Cả hai người đồng thanh trong nghi hoặc.
Hải Đăng gật gù và tiếp tục kể rằng hồi trước được nghe từ người bác họ làm lính đặc công, ở rừng Ưu Nhiệt có một nơi cấm đó là Bạch Trùng Sương, lúc thì nắng nóng gay gắt, khi lại lạnh thấu xương tủy, thậm chí người ta còn chẳng thể phân định được ngày đêm, đồng hồ vào đây đều bị lực từ làm sai lệch. Ban ngày chưa chắc đã có mặt trời, mà ban đêm chưa chắc có mặt trăng. Thú dữ, rắn độc ẩn hiện mọi nơi, nguồn nước cạn kiệt, thức ăn không có, cỏ cây hoang tàn.
Hai người nghe thấy vậy mà trong lòng cũng dâng lên một nỗi sợ hãi không hề nhỏ, đây là nơi quái quỷ nào? Tại sao chưa bao giờ thấy trong sách vở. Nghe hoang mang như một cuốn tiểu thuyết. Có nơi kinh khủng hư ảo như vậy hay sao? Mà có thật hay không, chẳng phải đang hiển hiện ngay trước mắt đây ư?
- Vậy? Tất cả mọi người…. không lí nào! – Hạo Bối xoa xoa đầy, khuôn mặt lo lắng
- Chưa…. Còn đây mới điều quan trọng nhất.
Hải Đăng nói nhát ngừng, càng làm cho hai người kia vốn tò mò lại càng tò mò hơn, ở đây còn thứ gì kinh khủng hơn nữa? Từng giọt mồ hôi cứ lăn xuống, đôi mắt không chớp nhìn Hải Đăng. Nếu bây giờ đang là ở nhà chắc Bối đã coi đó là một câu truyện tiếu lâm, nhưng giờ khắc, chắc là không!
Hai người chờ đợi, Hải Đăng tiến lững thững đến một thân cây sần sùi trơ trọi toàn những cành khẳng khiu, nhìn mà rùng mình, đắt đặt lên thân cây dồi dì chuyển ngón tay trên miếng vỏ sần sùi còn chưa khô nhựa ấy. Miệng nói từng chữ, như muốn khắc sâu vào đầu óc hai thằng bạn đi chung
NƠI. Ở. CỦA. QUỶ. TAM. LAN.
Hạo Bối dường như vẫn chưa tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy,miệng lầm bầm
- Dọa gì chứ. Làm gì có quỷ Tam Lan nào? Toàn là bịa đặt.
Hải Đăng cười, đúng là không sai, Hạo Bối có một tâm trí thép “Quả không sai.” Nhưng nếu không có quỷ Tam lan, thì cái ch.ết của Mạc Lân giải thích ra sao?
Mạc Lân là ai? Khi nghe Đăng nhắc đến, Hạo Bối không khỏi thắc mắc. Mạc Lân, nào, có liên quan gì đến vụ này, rồi liên quan gì tới quỷ Tam Lan?
- Nghe như một câu truyện truyền thuyết ấy nhỉ? – Hải Đăng cười nhưng không thấy gì là vui vẻ.
- Cậu nói cho rõ ràng xem nào? – Hạo Bối nôn nóng đến sốt cả ruột với kiểu nửa úp nửa mở của Hải Đăng.
Nhị Hắc, khi vừa nghe đến cái tên Mạc Lân cũng không khỏi bất ngờ, chuyện chẳng phải đã xảy ra từ 2 năm trước hay sao? Một truyện mà có ch.ết cậu cũng chẳng thể quên được. Cái tên đó gần như khác sâu trong tâm trí cậu, kể cả một ai đó tên Lân thôi cũng khiến cậu giật thót, người đó, chính anh ta… đã đứng ngay cabin ngắm bắn cạnh cậu trong phòng thi bắn súng giao lưu khối cơ sở Tân Lập và Hàm Phong mà. Nhưng đó không phải điều duy nhất mà Nhị Hắc nhớ tới Mạc Lân.
“ Mạc Lân… chẳng phải anh ta ch.ết rồi sao?” – Nhị Hắc nói lẩm bẩm trong miệng, lông mày nhíu lại nhìn Hải Đăng, tại sao lại lôi người đã ch.ết vào vụ này.
- Sao? ch.ết…? – Hạo Bối trợn tròn mắt nhìn Hắc rồi lại nhìn Đăng.
Chuyện gì? Sao hắn không hề biết đến nhỉ?
- Không thấy có liên quan hay sao? - Hải Đăng ngồi từ từ xuống phiến đá lớn, chậm rãi nói
- Hàn Mạc Lân…. Hàn…. Hàn Hải Đăng. Không lẽ….?”
Nhị Hắc vừa nói vừa ngẫm nghĩ một hồi và bất chợt nhận ra, cậu không thể ngờ được, hai người họ lại có mối quan hệ như thế, gương mặt chớm có giọt mồ hôi lăn xuống, gió vẫn cứ từng đợt rít lên rất mạnh, sương mù giăng phủ bị gió làm trôi bị hơn phân nửa, mờ mờ thấy được khuôn mặt đầy căm phẫn của Đăng
- Phải. Mạc Lân là anh trai tôi…. – Hải Đăng nói, gương mặt trùng xuống hẳn, ánh mắt tràn đày sự đau đớn.
Hạo Bối thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cứ luôn miệng hỏi có việc gì, tại sao thái độ của hai người lại thay đổi 180 độ như thế? Hai người, không ai bảo ai, chỉ cúi đầu, gương mặt lạnh toát không khác một xác ch.ết cứng. Đáng sợ như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?
Nhị Hắc cũng tự đi tìm cho mình một phiến đá lớn, nhanh chóng ngồi xuống rồi day hai bên thái dương, cậu thấy đầu mình bỗng đau nhói, chẳng biết nữa nhưng cái kí ức cậu không muốn nhớ nhất lại dội về, từng đợt một như muốn bóp tan nát trái tim cậu.
----- 2 năm trước------
Đầu xuân, Tân Lập tổ chức Cuộc thi Khối cơ sở giao lưu giữa Tân Lập và Hàm Phong được tổ chức rất quy mổ, phần lớn là sự góp mặt của thí sinh hai trường khối cơ sở.Nhị Hắc vừa tròn 15, rất khỏe mạnh và đẹp trai, được các cô gái vô cùng yêu thích, nhất là tài năng bắn súng thiên bẩm. Cuộc thi được cậu trải qua dễ dàng và nhanh chóng, tới hôm chung kết, cậu và một người được nghe nói là rất nổi thiếng ở Hàm Phong, đã dấu mặt dấu tên ba năm chỉ để chuyên tâm rèn luyện, được giới chuyên môn phong là “ Thần Sát Thiếu” cùng nhau tranh tài, phân thắng thua.
Tên anh ta là Hàn Mạc Lân.
Quả thực, anh ta mới 17 mà dáng dấp rất oai hùng, cơ thể cường tráng, khuôn mặt đậm nét súng thủ. Đôi lông mày rất rậm, khóe miệng lúc nào cùng nhếch một bên, hơn nữa còn có một vết sẹo rất dài ở đuôi mắt trái, bên má lúc nào cũng dán băng cá nhân. Mái tóc cắt ngắn không cầu kì, đặc biệt bên cổ tay trái luôn đeo một dải khăn màu đỏ thắt kiểu nút ngược, để lơ phơ hai đầu cho tung bay trong gió. Khuôn mặt bình thản, đạo mạo trong mọi tình huống đó khiến cậu rất phục. Cuộc thi diễn ra suôn sẻ, hòa 5- , nhưng cậu chưa phục, và có thể trong sâu thẳm Mạc Lân, anh ta cũng chưa phục, tất nhiên đó chỉ là trong lòng thôi, rời khỏi phòng đấu, hai người đã hẹn nhau một cuộc cân tài khác, chỉ có hai người, nhất định đấu đến khi nào tìm được kẻ thắng mới thôi.
Họ từ đó, hai người chính thức coi nhau là đồng môn, trao đổi kỹ năng, học hỏi thêm từ rất nhiều sách lược. Cuối cùng, vào mùa hè, hai người quyết định đi một chuyến tới rừng Ưu Nhiệt. Không phải bỗng dưng lại trọn địa điểm đó mà chính là bám theo THPT Tân Lập đi huấn luyện. Hai người lén bám theo một chiếc xe trở học sinh, chui xuống tận cuối xe, lớp này là lớp A12 nên quân số khá ít, chỉ có khoảng 25 người, mà giám thị lại kiểm tr.a không chặt chẽ, thêm có hai người cũng chẳng hề biết. Vụ trốn đi trót lọt, tất nhiên Hắc cũng có thông báo trước với anh Thiên và ông nội.
Đêm đến, khi mọi người đã đi ngủ, hai người lén đi vào rừng Ưu Nhiệt để thi bắn súng, bia đạn và súng lấy được từ khu huấn luyện đã chuẩn bị xong. Tuy đường đi hơi xa nhưng nơi này không ai canh giữ, rừng rậm núi sâu, thác nước chảy ầm ầm không sợ có người nghe ra tiếng súng.
Khi đang chuẩn bị bắn thì Mạc Lân nghe thấy tiếng động bèn bảo Nhị Hắc đứng đợi còn mình đi xem có ai không. Ai ngờ đâu, Hắc đứng tê hết cả chân chẳng thấy Mạc Lân ra thì mò vào trong tận rừng sâu để tìm, vừa đi vừa gọi khản cả giọng. Bỗng cây khô rào rạc rất mạnh, bị bị quật bởi ngọn gió lớn, càng ngày càng gần đến tạo nên một âm thanh rồm rộp nhức đầu, bui cứ thể thổi lên mịt mù, cay xè cả mắt. Mạc Lân chạy ra từ đó, vừa chạy vừa thét lên
“ – Chạy…. mau chạy đi!” Nhị Hắc còn đang hoảng, chưa kịp định hình ra chuyện gì nhưng cũng chạy bán sống bán ch.ết, chẳng quay đầu lại, tay cố với trong bóng đêm, cầu mong Mạc Lân sẽ bám tới. Tay hai người vừa mới chạm nhau thì cũng đến vực nước sâu thẳm, thác xối ầm ầm. Đường cùng, hai người không làm gì được mà cái bóng đen sì ma không ra ma, quỷ không ra quỷ đó càng ngày càng tới thật gần. Hai đứa cứ lùi mãi, viên sỏi dưới chân Nhị Hắc lăn ùm xuống thác dữ, Mạc Lân mồ hôi mướt mải, quay đầu lại phía sau nói với Nhị Hắc
“- Hẹn ngày sau tỉ thí.”
Nói dứt lời, Mạc Lân đẩy Nhị Hắc xuống thác nước, còn mình thì chạy ngược lại phía cái bóng đen thùi lùi to lớn đó để đánh lạc hướng. Và rồi chuyện gì sau đó xảy ra chỉ trời mới biết được.
Nhị hắc rơi xuống dòng thác, bị nước đẩy dạt, ngất lịm. Sáng hôm say đã thấy mình nằm trong phòng y tế, mọi người xung quanh vội vàng hỏi mọi chuyện, đầu cậu đau nhức nghĩ lại việc xảy ra đêm hôm qua, còn chưa hết rùng mình. Rồi như một tia điện xẹt qua đầu, cậu vội vàng lao ra khỏi phòng, mắt đảo quanh tìm Mạc Lân. Rồi cậu chạy xung quanh nơi đó lần tìm các phòng y tế khác mà không thấy Mạc Lân đâu.
Thễu thượt đi qua lối vào rừng Ưu Nhiệt. Cậu bỗng thấy có chiếc xe cứu thương và cả tiếng khóc thét của ai đó, cậu vội vàng đi tới. Có một người được khăn trắng phủ kín mặt đến chân đang nằm trên chiếc cáng, máu đỏ còn thấm loang lổ trên mặt khăn. Hắc vội chạy tới, rẽ đám người, bước lên ngay cạnh cáng cứu thương sắp được chuyển lên xe. Bên cạnh là một người phụ nữ trung niên gần như khóc ngất di, tay cố bám níu lấy chiếc cngas, không còn đứng nổi mà ngồi hẳn xuống đất, gương mặt hằn rõ nét đau đớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi
Hắc nhẹ nhàng mở khăn che màu trắng rợn gai tang tóc, tay hãy còn run run, cậu nhắm mắt chẳng dám nhìn. Nhưng sự thật, ắt có lúc phải đối diện, e là sự thật này nó quá đau lòng, cậu như ch.ết lặng, miệng chỉ kịp ú ớ
“Mạc Lân”
Chiếc xe cứu thương vẩn chuyển cái xác ra khỏi khu huấn luyện, bỏ lại đằng sau một chàng trai khuỵu hẳn người xuống, gương mặt lạnh tím tái mà tim đau đớn, khóe mắt cay nhưng không khóc, hốc mũi rát rịt, cậu vẫn không tin, cậu cứ cố nhìn chiếc xe rồi mỉm cười, nghĩ rằng đó chỉ là trò đùa thôi, trò đùa. Tệ thật! Rõ ràng đêm qua người ta đã hứa với cậu sau này cùng tỉ thí cơ mà? Đã hứa thì phải dữ lời chứ?
Người ta đồn Mạc Lân bị Quỷ Tam Lan trong rừng sát hại vì trên người không hề tìm thấy dấu vết nào của con người, nhất là dấu vân tay lại càng không. Đứng trước ngôi mộ có hình một chàng trai khôi ngô, Nhị Hắc chỉ biết nhìn và im lặng, cậu không đủ sức để thốt lên một lời nào cả, cổ họng cay đắng, chân tay đau như ngàn mũi kim đâm, rát tới tận tâm can, thấm cả vào trong máu. Giá như ngày đó, cậu nhanh chí tóm cả hai lao xuống nước thì đâu đến mức một người sống dằn vặt, một người nằm lại nơi đất lạnh thế này.
Mấy tháng sau, mọi chuyện nguôi ngoai bớt, dĩ nhiên, nguyên nhân cái ch.ết vẫn chẳng ai biết là do đau, chỉ biết là ch.ết do bị mất máu quá nhiêu, bị một cọc gỗ đâm xuyên bụng. Cậu tin, cuối cùng cậu cũng cố gắng để chấp thuận sự thật nghiệt ngã này. Cay thật, trong lòng cậu tràn ngập sự hối hận, giá mà hai người không đến đó, giá mà ở hội thi cập chấp nhận thua đi cho rồi, thì anh Mạc Lân đâu đến nỗi như ngày hôm nay, biết đâu bây giờ lại có thể trở thành một tay súng cự phách rồi được nổi tiếng, được trọng dụng. Đất nước, đã mất đi một người lính giỏi rồi, tất cả là tại cậu, tại cậu hết.
Thời gian sau, Nhị Hắc trầm tính hẳn đi, nói vốn đã ít nay còn ít hơn, vốn đã cười ít thì giờ chẳng thèm cười nữa, luôn luôn vác một bộ mặt u ám lạnh lùng. Ngoài Hạo Bối và Tiểu Bạch ra, chẳng giao du kết bạn với bất kì ai. Đủ rồi… Vậy là quá đủ rồi. Ít bạn, sẽ ít nhận được cú sốc, sẽ ít khi phải chịu đau đớn nữa.
------- Trở về hiện tại-------
Hạo Bối khi nghe xong câu chuyện cũng không khỏi buồn. Tình bạn đôi khi đến rất nhanh những cũng rất ngắn ngủi, thứ mà mình trân trọng lại vụt mất ngay trước mắt mà mình chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Nhưng nó không biến mất, tuy ngắn nhưng chắc chắn là một tình bạn đúng nghĩa sẽ luôn mãi trong tim dù có chuyên gì xảy ra đi chăng nữa.
Bối nhẹ vỗ vai an ủi Nhị Hắc, để Hắc dựa vào vai. Hải Đăng cứ tròn mắt nhìn hai tảng băng thường ngày giờ âu yếm, coi Đăng là gì, là cái cây à? Hai người cũng chợt giật mình nhận ra hành động hơi quá lố đó mà buông nhau ra. Hồi đó Hải Đăng cũng đau buồn và thương xót cho anh trai ch.ết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, tự nhủ sau này sẽ vào Tân Lập để tìm ra chân tướng ngọn ngành cái ch.ết năm ấy và dĩ nhiên không phải tình cờ mà Đăng có mặt trong khu rừng Ưu Nhiệt tang thương này.
Bây giờ mới biết, Mạc Lân còn một người em trai, đó là Hải Đăng, cũng có duyên thật, khổ lắm, nhưng cậu nhất định sẽ không để quá khứ lặp lại đối với hai người bạn của cậu, và cậu cũng nôn nóng muốn biết, kẻ năm đó là sát hại Mạc Lân, liệu có đúng là Quỷ Tam Lan hay không?
Bấy giờ, sương mù chỉ còn một một dải mờ, đường đi nhìn thấy khá rõ, phải công nhận, ban ngày mà chẳng thấy ánh sáng mặt trời, càng chẳng thể xác định được là mấy giờ, chiếc đồng hồ bị cu đơ chạy loạn lên. Chắc giờ chỉ còn dựa vào cái bụng thôi, khi nào nó sôi lên vì đói thì có nghĩa là tối rồi.
Chuyến đi lại bắt đầu, Hạo Bối cầm trên tay bộ đàm của Gia Lạc thật chặt, trong đầu quyết tâm phải tìm ra nó bằng được.. Những bước chân đi trên lá khô cứ rào rạo, vừa nhanh vừa dồn dập, y như cái ý chí đang bốc ngọn lửa phừng phừng trong mỗi người vậy.
“Quỷ Tam Lan, cứ chờ đó!”
Hạo Bối nhìn lên tán cây, hắn lầm rầm
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi ngày ấy của tôi đâu Gia Lạc, nên cậu nhất định phải bình an, không thì tôi nhất định không để cho cậu yên.”
Câu hỏi ngày ấy… Có còn nhớ không?
“ – Này…. Lúc nãy câu bảo cậu có thích một người trong lớp, là ai?”
“ – Tớ sẽ nói cho cậu nghe những không phải lúc này!”
“ – Tại sao? “
“ – Nhìn kìa… bầu trời sao đẹp quá nhỉ?”
“ – Cậu đừng đánh trống lảng chứ?”
“ – Haha….”
Những âm thanh xưa cũ cứ vang vọng bên tai, mắt bỗng nhòe đi, nhất định là phải chờ nhau đấy.
Nói rồi, hắn bước đi, vượt qua những hòn đá lớn, thấp thoáng xa xa, hắn nhìn thấy có một chiếc áo đang treo lơ lửng trên một cành cây khô chìa ra. Lấy tay với chiếc áo xuống, đưa lên mũi ngửi một hơi, lập tức khẳng định chắc nịch
- Đây chính là áo Gia Lạc
- Chắc không? – Hắc hỏi
- Chắc chắn? – Hạo Bối nhìn cương định
“ Mùi bạc hà vừa thơm vừa ngọt này, có đốt thành tro vẫn nhận ra”
-----Tại một nơi khác-------
Một căn phòng tôi om om, mùi ẩm mốc bốc nên nồng nặc. Tuy không bị bịt mắt nhưng ngoài một màu đen ra thì chẳng thấy gì. Gia Lạc ngọ nguậy, chân tay bị dây thừng siết chặt vào ghế, cả người đau nhức. Thuốc mê tan đi, miệng cứng đơ, môi khô khốc như muốn bật máu, muốn nói cũng chẳng thể nói nổi, phải dùng hơi thở để cho môi mềm ra một chút, bỗng nhiên có tiếng nói nhè nhẹ ngay gần
- Gia Lạc…. mày không sao chứ?
- Ưm… ưm.. – Gia Lạc lên tiếng, nhìn ngó xung quanh xem tiếng nói phát ra từ đâu.
- Tao ở tận góc bên trái này….- Nhím thì thầm
Lạc nhanh chóng đưa mắt sang trái, thấy lờ mờ, đúng rồi, đúng là con Nhím ương bương của nó rồi. Cơ mà đây là đâu, đầu nó đau dội lên như đóng đinh, nó chỉ nhớ, nó đang đi tìm mấy người bị mất tích, rồi khi đang ngắm hắn trong cái hang thì bị ụp thuốc mê mà ngất đi và rồi…. nó chẳng nhớ nữa.
Tóm lại, đây có lẽ nào… là động quỷ?