Chương 64: Người ấy của năm xưa
- Đấu thì đấu, Gia Lạc từ trước đến giờ chỉ sợ những kẻ loắt choắt mà mưu mô, còn những tên to xác chưa bao giờ ái ngại. - Nó nhìn đối thủ uy hϊế͙p͙
Nói rồi, tư thế sẵn sàng cho hiệp cuối. Cả khán đài một lần nữa là những tiếng hét xé toạc không khí. Gió nóng nổi hơi người nồng quyện nhưng mãnh thú lẩn quẩn cả sàn đấu ác liệt.
Có thể... sẽ thua.... nhưng nhất định... không được nhục.
Những cứ đấm đầu tiên nhanh như chớp, Gia Lạc né đòn thoăn thoắt, đôi mắt nhắm thẳng đối phương không rời một ly.
Lạc đưa tay lên, một cú đấm thật mạnh vào sườn đối phương làm hắn ta ngã nhoài, ngay sau đó, tên đô con bèn đứng lên, chơii đòn vật, hai tay cứ bấu chặt cổ nó mà đè xuống.
- Hắn ta chơi bẩn, dùng thịt đè người! - Trường An tức tối đứng lên khỏi ghế ngồi.
- Nhưng đâu sai luật! - Đội trường bên trường An Nam đều giả cười.
Gia Lạc bị đè căng xuống sàn đấu, cả lưng ngực đều đau nhức vì có vật quá lớn và nặng đè lên. Cánh tay to như bắp cày của tên kia cũng hăng hăng chèn ngang cổ. Nó túa mồ hôi ướt đẫm trán, tay chân cố vùng lên mà không được, còn tên kia đắc chí cười.
Trọng tài thổi còi dừng lại, giãn hai người ra, Hạo Bối lao lên sàn đấu, đỡ người Gia Lạc tưởng như bép dí dậy, dùng tay xoa nhẹ vết bầm trên cổ rồi nhìn tên to xác tóe lửa, ánh mắt như viên đạn chì khiến tên kia rởn gáy.
- Đi xuống, về với tôi! - Hắn kéo tay Lạc.
- Không được, Hạo Bối, tôi không thể! Không sao đâu, tôi hứa mà! Xuống dưới đi. - Gia Lạc dằng tay ra, một tay nắm nhẹ tay Hạo Bối năn nỉ
Hạo Bối bực mình quay ngoắt đi, bước xuống dưới khán đài, khoanh tay bực dọc nhìn lên trên, gương mặt Gia Lạc vã mồ hôi nhưng còn mỉm cười tươi lắm. Hắn thấy tim hắn run lên nhè nhẹ, hình như người con gái đó đẹp nhất là khi chiến đấu hết mình.
Quay trở lại hiệp đấu, Gia Lạc chuẩn bị, xốc lại phong độ, nhìn tên to xác trường An Nam đầy quyết tâm báo thù.
Là chính tên to xác này bắt nó phải vận nội lực của mình, đừng trách nó quá đáng. Lấy hết sức mình, một luồng sức mạnh lớn vô cùng trong người cháy tủa ra như điện, gân cơ màu xanh nổi lên sau lớp da, nó nắm chắc lấy một tay của tên to xác đang đắc ý. Hắn ta bất ngờ không hiểu ánh mắt đang phừng lên như ngọn lửa của Gia Lạc, khuôn mặt có chút thay đổi, mắt hắn giật giật sợ hãi. Bàn tay đó, đang có một lực rất lớn, như muốn bóp nát tay của tên to xác.
Cả hội trường rào lên, mới giây đó, tên to xác nằm gục dưới chân cô gái nhỏ, chả ai nhìn rõ cô ấy đã làm như nào, chỉ là huỳnh một cái, nó đã chuyển thắng thành bại, vị trí hoán đổi nhau, tên to xác nằm bên dưới rên rỉ, mặt nhắn nhó trong đau đớn. Một tay của tên to xác ấy bị bẻ quặt ra sau. Cuối cùng là một cú knockout vào thằng xương quai hàm. Tên to xác bát động ngất đi giữa khán đài boxing. Nó cũng mệt nhoài, sau tiếng còi của trọng tài và tay nó được nhấc lên
- Đây là người thắng cuộc, trường Tân Lập chiến thắng!
Cả khán đài đứng lên, cổ động viên của trường Tân Lập mừng rỡ hò hét, người lại với vẻ buồn bã thất thiểu của khán đài đối diện.
Cả nhóm boxing lao lên sân khấu, ôm lấy Gia Lạc, nụ cười trên môi nở tươi tắn,
- Làm tốt lắm, Gia Lạc... là em đã mang về chiến thắng cho chúng ta!
Đám người nhao nhao, đòi đi ăn liên hoan
- Mọi người cứ ra xe trước, em sẽ ra sau! - Gia Lạc mỏi nhừ người thều thào
Khán đài dường như tản bớt dần, bóng người mấy chốc tan hết, Nhím từ đâu chạy thất thiểu tới, bộ trang phúc bắn súng còn chưa tháo ra, vẫn nguyên găng tay với mắt kính thở hồng hộc
- Gia Lạc... tao ở bên phòng đấu kia nghe nói mày gắp đối thủ nặng kí mà lo quá! Nhưng giờ mới chạy sang được. Thắng rồi hả?
- Ừ... thắng rồi! Còn mày?
- Thắng chứ! - Nhím cười một trận vui mừng, lấy găng tay lau sạch mồ hôi trên trán Gia Lạc
- Thế còn Đậu?
- Không biết nữa, nghe nói cũng gay go, đấu với đàn chị trường Tây Hoa, giờ chẳng biết như nào, qua ba hiệp rồi mà chưa phân thắng bại, lát nữa ta sẽ qua đó!
Nhím vừa nói vừa tu vội chai nước Gia Lạc đưa. Vừa hay, Hạo Bối cũng trở về, tay còn cầm một chiếc khăn mặt ước với chai nước khoáng và một hộp trắng.
- Ô! Bên phòng đấu súng Nhị Hắc nó đang tìm cậu loạn cả lên đấy. - Hạo Bối nói với Nhím
Nhím tròn mắt, cười chào Gia lạc rồi vội chạy sang phòng bên kia.
Hạo Bối đưa cho Gia Lạc chiếc khăn, mở nắp chiếc hộp trắng ra, cẩn thận cầm gói bông gạc và chai nước muối sinh lý, chuẩn bị rửa vết thương.
- Ấy ấy, tớ tự làm mà! - Gia Lạc vội tránh ra một bên né tay Hạo Bối
- Im nào!
Bối gắt nhẹ, lấy tay mình kéo đầu Gia Lạc gần vào ngực mình, mắt hắn cố ý không nhìn vào gương mặt đang đỏ bừng của nó, tim hắn rạo rực, hình như có âm thanh gì đó, kì lạ, đang vang lên trong lồng ngực hắn
Thịch... thịch...
Hắn nhẹ nhàng đổ nước muối lên bông, thấm nhẹ những vết thương ở đầu gối, ở tay và miệng. Nó kêu lên xít xoa, miệng thầm thì
- Nhẹ thôi! Đau ch.ết đi được.
- Im nào... thích đánh nhau mà lại không chịu được đau ư? - hắn cau mày gắt
- Không phải đánh nhau, là boxing!
- Rồi, rồi, không phải đánh nhau, mà là boxing, nào duỗi cái chân ra để băng lại không mai lại bầm dập lên.
Hai đứa cứ chí chóe qua lại như vậy, rồi tới khi có cái bụng réo lên sùng sục
- Đi ăn đi, đói ch.ết mất!
- Đi được không? Hay lên đây? - Hạo Bối ngồi xuống chìa lưng mình về phía nó
Nó cười sặc sụa, không biết ông già này có làm quá hay không, chỉ là vài vết xước cỏn con thôi mà làm như gãy chân gãy tay không bằng, nhưng miệng nó vẫn tủm tỉm cười, đi tập tễnh lên trước.
Quán bánh ngọt của Hạo Bối tầm trưa rất đông người, đợt này lại bán thêm cả đồ uống nữa nên khách tìm đến càng đông.
- Ăn gì để tôi đi mua, cơm thịt kho hả? - Hạo Bối dắt nó lên tầng thượng, vào một căn phòng riêng
- Thôi ăn bánh ở đây cũng được mà, cần gì mà phải đi chỗ khác mua.
Nói rồi, Hạo Bối cười liền gọi phục vụ lấy bánh lên, cả một bàn toàn bánh ngọt rồi kem, từ khi cha sinh mẹ đẻ Gia Lạc chưa lần nào được nhìn thấy bánh của mình đầy trên bàn như vậy, ngập ngừng cầm thìa, miệng còn lí nhí
- Tớ được ăn hết chỗ này sao?- mắt nó sáng như sao, miệng lắp tắp vào nhau
- Ừ... ăn đi, chứ không mang ra để ngắm ư?
Thế là nó cầm lấy chiếc bánh bông lan dâu xắn một miệng ăn ngon lành, cái miệng chu lên, mắt nhắm nghiền lại để vị ngọt thanh tan trên đầu lưỡi.
- Môi dính kem kia.
Hắn nói rồi lấy tay quệt một cái nhẹ trên môi, sau đó lại đứa chính ngón tay lên miệng mình mà ʍút̼ sạch, nó nhìn thấy liền tròn mắt
- Cậu làm gì vậy!
- À, tại không có giấy lau tay thôi...
Nói rồi, vành tai hắn đỏ ửng, cầm ly nước chanh đào uống một ngụm lớn, sau đó lại chăm chú nhìn người kia ăn ngon miệng
Ăn xong, nó nằm ườn ngay xuống sàn, ôm đám gấu nhỏ vào người ngáp ngắn
- Sao trong phòng cậu lại có nhiều gấu bông thế này?
- Đám nhân viên đặt vào cho đẹp, chứ tôi không có thích. Đừng hiểu nhầm.
- Thì đã sao chứ, còn tớ thì rất thích luôn ý. Ước gì ngày nào cũng được đến đây.
Nó nói, miệng cười khúc khích nhìn Hạo Bối, hắn chỉ nhìn nó cười thầm, đôi mắt hắn nhìn tới một chỗ khác
- Thích thì cứ đến đi, dù sao nghỉ hè tôi cũng hay ở đây.
- Tôi không đến ăn trực đâu, nếu được thì tôi làm phục vụ quán nhé! - Gia Lạc gãi đầu.
- Cậu làm bà chủ luôn cũng được. - hắn nói rồi vội xoay mặt đi cho đỡ ngại
Thực ra trong lòng hắn đang sướng tơi tả.
Sau đó, hắn trở về nhà lấy chiếc moto của mình phóng tới quán đón Gia Lạc đi, hai người vi vu trên con đường về ngoại thành, đám cỏ may trắng ngả theo chiều gió như một thảm mây rộng lớn, hai đứa ngồi trên triền đê, nhìn ngắm hoa anh túc hồng đỏ đương nở rộ ở xa xa.
Tự nhiên, nó mỉm cười nhẹ, giữa hai người vừa rồi hình như cái có chút bẽn lẽn ngượng ngùng, hắn cũng đáng yêu lắm, đang yêu theo cái cách riêng của hắn. Gia Lạc đưa tay ra với một bông hoa cục họa mi ngay dưới chân, bông hoa trắng thanh khiết ấy nhỏ bé nằm giữa lòng bàn tay
- Đưa đây tớ cài cho! - Hạo Bối cầm lấy rồi theo thoắt cài vào tai cho Gia Lạc
- Xinh không? - nó hỏi
- Xinh khủng khiếp! - hắn cười sảng khoái
Buổi tối đến một cách nhẹ nhàng, như hai đứa đến bên nhau. Lại trên con xe đó, trở về thành phố, ngồi đằng sau ôm nhẹ eo hắn, nó chỉ ước thời gian dừng lại ở giây phút này.
Ngày hôm sau, Gia Lạc được tuyên dương trước toàn trường và cùng CLB Boxing lên nhận cup vàng. Mắt nó hạnh phúc đến sáng rực, đã rất lâu rồi, đôi tay không được càm chiếc cup nào nặng như này. Đậu đậu nghe nói bất phân thắng bại với đàn chị bên trường Tây Hoa, vẻ mặt cứng đơ chẳng cảm xúc, sau đó liền chạy về kí túc nằm thượt, có lẽ đang thất vọng chính bản thân mình. Nhím tuy xếp thứ hai nhưng mồm mép tép nhảy, vẫn cười đùa và xí xớn với lớp trưởng như bình thường, và rồi lại bị lớp trưởng mắng, ngày nào cũng vậy, nhưng tự nhiên lần này cảm giác có gì đó thật quen thuộc.
Những ngày hè rôm rả ở quán bánh của Hạo Bối, nó tất bật, sáng, Hạo Bối hay ghé quán, làm bánh, nó đứng ngắm nhìn, trông thật hạnh phúc, chiều, hai đứa lại cùng đến phòng Gym và phòng bắn để luyện tập.
Rồi năm học mới lại bắt đầu. Hắn vẫn đến lớp và ngủ, giờ ra chơi là những lúc hai đứa trêu nhau, lớp học vẫn chứa chan những yêu thương ấy, tự dưng mọi người chơi với nhau thân hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn, có lẽ dấu ấn 17 tuổi đang dần đến, muốn in lên miền kí ức thanh xuân một cách sâu đậm.
Lớp 11A10 ngay bên cạnh nghe nói có một học sinh mới chuyển từ Mỹ về từ cuôi năm ngoài tên là Thu Thảo Vân. Cô ấy xinh đẹp, học giỏi khiến rất nhiều người trầm trồ, nhất là đám con trai. Đã có lúc nó lướt qua, nhưng không để ý, nhưng cảm giác ánh mắt đó đang lướt qua khuôn mặt nó, có ánh dò xét, rất khó tả.
Buổi trưa đó, có một cô gái lớp trên, đứng đợi ở cửa lớp, cô gái ấy đợi Hạo Bối. Hắn lướt qua, tay vẫn nắm lấy tay nó. Nhưng hình như gương mặt của hắn thay đổi, ánh mắt có gì đó vô cảm nhưng vấn có vẻ hướng đến
- Hạo Bối, chẳng lẽ cậu quên Vân rồi à? - Cô gái ấy chạy đến níu bàn tay còn lại của Hạo Bối
Rất nhanh chóng, hắn hất tay ra, mắt vẫn không hề nhìn cô gái ấy, miệng lẩm bẩm nhỏ
- Chưa từng nhớ, hà cớ gì phải quên?
Nói rồi để mặc cô gái đó thất thần cứng miệng ở cửa lớp trước ánh mắt của bao người, nắm tay nó bước đi vội vã, hắn đang hỗn độn nhiều cảm xúc, có chút gì đó bực bối, con tim hắn nháo nhác, hắn có vấn đề gì đó, đầu óc hắn điên loạn vì mớ kí ức xưa cũ cuộn về. Những bạn học khác tò mò đứng chỉ trỏ về phía cô gái. Hạo Bối vẫn vậy, lạnh lùng tàn nhẫn với mọi cô gái không phải Gia Lạc.
Hắn có từng nhớ người con gái ấy!
Rõ ràng là đã từng nhớ tới điên loạn.
Nhưng bây giờ, thật khó để đối mặt lại, người đã từng phụ bạc hắn, người đã độc ác cắm con dao vào tim hắn ngày trời đổ giông năm đó. Hắn không thể nào quên được. Nghĩ đến, tim hắn lại nhói nhói.
Đã sống ch.ết bỏ mặc hắn, giờ quay lại hỏi hắn một câu "còn nhớ không?" Để làm gì? Định tái hợp ư? Có cái giá đó sao?
- Cậu có sao không vậy? Người đó là ai? - Gia Lạc không thể chịu im lặng mà lên tiếng
Hắn cầm chai nước lọc, dốc thẳng vào miệng, ực ực, chảy ướt cả cổ áo
- Người đó, không quen!
Hắn lạnh lùng buông lời, rồi cũng nhanh chóng đi lấy cơm, cảm giác muốn chạy trốn tất cả.
Nó lại càng tò mò hơn, người con gái đó, cử chỉ đó, có lẽ đã từng rất thân quen, sao hắn lại bảo là không biết chứ?
Rõ ràng hắn dấu, hắn dấu nó, vì sao?
Tối ấy, nó đi bộ lẳng lặng từ kí túc xá đến vườn cẩm chướng, trong đầu cứ nghĩ tới hình ảnh ban trưa, đột nhiên, nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế đá.
Một cô gái!
Nó lặng lặng đi qua, cố tình không để ý đến, nhưng cô gái đó đưa tay ra nắm lấy cổ tay nó kéo lại xuống băng ghế
- Nói chuyện một chút được không?
Gia Lạc hơi sững lại, nhưng cũng quyết định ngồi xuống
- Cậu là ai? Có phải người sáng nay ở cửa lớp, đã....
Chưa kịp nói xong, cô gái kia đã đón lời
- Phải, tôi là bạn gái cũ của Hạo Bối.
Nó trân trân nhìn cô gái đó vài giây, mắt mở to, mọi chân tơ kẽ tóc. Rất xinh xắn.
Nó cố nở một nụ cười nhạt, miệng ậm ừ.
- Ừ... cậu có chuyện gì muốn nói à?
- Phải, cậu là bạn gái mới của Hạo Bối đúng không?
- Bọn mình là bạn học.
- Thôi, chuyện hai người tớ biết cả rồi, tớ cũng vừa từ Mỹ về thôi những cũng biết khá nhiều về hai người, thực ra lần này về, là có ý định muốn tái hợp
Nó trân người, cố không nhìn cô ấy, miệng lắp bắp
- Tái... tái hợp sao?
- Phải, khi đó cũng vì bất đắc dĩ mới bỏ Hạo Bối ở lại, thực ra, tớ còn có tình cảm rất sâu đậm với cậu ấy. Vậy cậu có thể nào....
Gia Lạc liền lập tức đứng dậy, im lặng, lát sau mới mở miệng trả lời
- Tớ cần suy nghĩ....
Nói rồi chạy một mạch về kí túc. Nó chẳng khóc, chỉ có con tim là nhoi nhói. Rốt cuộc chuyện này là như nào?
Sáng hôm sau, cô bạn kia đã đứng chờ hắn ở cửa lớp, hắn vẫn phớt qua không ngó đến.
Một tuần nữa, cũng như vậy, rồi dần dà là những hộp cơm trưa, hắn cũng chẳng thèm.
Đến một tháng, cô gái ấy hẹn hắn tới sân bóng rổ nói chuyện riêng. Hắn đồng ý.
Buổi trưa, nó về một mình, cảm giác trống trải này thật không hề thích thú tẹo nào, giá như không biết việc Hạo Bối đi gặp lại người yêu cũ, có lẽ nó cũng vui vẻ mà xuống canteen chén đẫy suất cơm nhưng khi biết rồi lại không thể nuốt nổi. Gẩy gẩy đám cà rốt sang một bên, gẩy miếng thịt sang một bên, rồi thở dài
- Rốt cuộc là mày có chuyện gì thế? - Nhím bực mình nhìn Gia Lạc
- Tao lo, người con gái năm đó, ăn không miếng thịt của tao!