Chương 68: Tiếp tục hay một mở đầu khác
Những ngày sau đó, Thảo Vân không còn làm phiền hai người, thần sắc trong ổn hơn hẳn. Thế mới nói, thích một người thật dễ nhưng buông họ ra lại rất khó. Một khi đã buông được rồi thì lại có cảm giác cả thế giới này đều là của mình vậy, nhẹ nhõm vô cùng.
Năm cuối bận rộn, những bài thi áp lực đến dồn dập. Kết thúc vẫn là đợt huấn luyện quân sự. Lần này đi huấn luyện ở vùng biên giới Lạng Sơn. Quả thực ngoài cái lạnh đầu đông thì chả có gì đặc sắc. Học sinh năm ba không có kì nghỉ hè nào cả. Hồi đầu tháng sáu vừa thi tốt nghiệp một cái lại phải lý thuyết quân sự luôn để tuyển học viên năm nhất cho Đai học quân sự Tân Lập.
Ssau bốn tháng tổng kết và chuẩn bị hồ sơ, đầu tháng 10 liền xuất phát đi đến khu quân sự Tân Long ở biên giới Việt Trung.
Lễ tổng kết diễn ra vui vẻ, Gia Lạc xúng xính trong bộ áo dài trắng. Ai bả con gái trường quân đội thì không duyên dáng chứ! Mái tóc màu nâu óng để xõa xoăn dài tới eo,tết bện một nửa ở giữa, lại cài chiếc cặp bướm xinh đẹp, đôi mắt tròn nhìn chầu hẫu vào người đang make up cho mình
- Nhi, nhanh lên, mỏi cổ quá!
- Có ngồi im không, tao kẻ lem hết cả mắt bây giờ.
Cả kí túc xá nữ hôm nay xốn xang ồn ào hơn hẳn mọi ngày, phòng nào phòng nấy thi nhau nói "Áo tao đâu", "Đôi giày cao gót màu hồng của tao đâu rồi?" "Sao mày lại tô mắt tao xanh lè thế này?"
Phòng của Gia Lạc ai cũng xinh, ba đứa mặc áo dài trắng sao mà trông nó dịu dàng hơn hẳn. Nhi tóc ngắn mượt quá vai đôi chút, chiếc áo dài hai tà khéo léo tôn lên đường cong thiếu nữ tuyệt đẹp. Đôi môi hồng mọng như trái chery ai nhìn cũng muốn cắn.
Riêng Giản Niên, có lẽ hôm nay chính là một bứt phá to lớn. Hàng ngày quần áo kín cổng cao tường, mái tóc búi to chổng ngược lên trời với cái kính cận sù sụ làm chị ta trông nhút nhát bao nhiêu thì hôm nay, dưới bàn tay của Nhi, chị Giản Niên trông xinh đẹp rạng ngời bấy nhiêu. Chắc rồi ai đó lại phải nhìn chị ta lác mắt ý chứ.
Gia Lạc không kìm được thốt lên
- Trời ơi, tại sao bấy lâu nay cái nhan sắc này lại bị che dấu đi nhỉ?
- Xinh... thật không? - Giản Niên thẹn thùng vén tóc qua tai.
- Thật, xinh quá trời, bỏ kính ra đeo áp tròng làm mắt to hẳn, làn da cũng mịn màng, cũng có đường cong, mũi cao hết phần thiên ạ. Quá đẹp... quá xuất sắc
Gia Lạc nhìn Giản Niên không chớp mắt. Và quả nhiên, khi Tiểu Bạch vừa nhìn thấy, mắt đã sáng như đèn pha ô tô, tíu ta tíu tít chạy đến khen Giản Niên.
Hắn cũng chờ đợi Gia Lạc, nhưng mãi chẳng thấy đâu đâm ra sốt ruột. Lệ Nhi bèn vỗ vai
- Lạc có chuyện ở phòng hiệu trưởng, lát đến ngay.
Hắn bèn đến phòng hiệu trưởng, hôm nay hắn bảnh bao lắm, đồng phục màu xanh lá long trọng, dạng người cao lớn rắn giỏi y như một quân nhân thực sự, mai tóc vuốt keo cẩn thận cùng với gương mặt đẹp trai lạnh lùng ấy, đi đến đâu, đám con gái đều phải ngoái lại mà trầm trồ, không ít người thầm ao ước được tay trong tay sải bước giữa sân trường đầy hoa nắng cùng với con trai của Trung Tướng.
Vừa khi đó, một cậu bạn tên Gia Trí tới cạnh Hạo Bối
- Này, mua hoa đội đầu không?
Hắn vừa nghe đã quay đầu đi, nhưng được vài bước liên quay lại, chọn luôn một cái hoa baby màu hồng phớt có dải nơ trắng, trông thuần khiết, rất hợp với ai đó. Nghĩ thế hắn mỉm cười. Cũng tiện tay lấy thêm một bó hoa phù dung đẹp mê lòng người.
Gặp nhau ngay trước phòng hiệu trưởng, hắn đã dắt ty nó chạy ra đằng say khu thể chất, dưới những tán phượng đỏ nở hoa rực rỡ, cái nắng buổi sáng mua hè tháng 6. Tay hắn run run đội lên đầu nó chiếc hoa đội đầu.
- Cậu xinh lắm.
Nói rồi đưa ra bó hoa phù dung xinh đẹp, như người con gái đang tươi cười trước mặt cậu vậy.
Hắn hiếm hoi khen một câu làm Gia Lạc ung sướng nhảy dựng lên trong lòng, còn vờ hỏi lại
- Cậu nói gì, tớ chưa nghe rõ?
Hắn nhăn mặt lại:
- Không nghe thì thôi, miễn nói lại - rồi vội quay lưng kéo nó đi
- Hạo Bối đáng ghét, khen người ta thôi cũng tiết kiệm.
Di được một đoạn, hai người gặp Thảo Vân. Lòng nó trùn lại, Thảo Vân nhìn Hạo Bối và Gia Lạc nắm tay nhau, một vài giây trôi qua, hai bên đều im lặng, sau đó, Thảo Vân đáp lại hai người một nụ cười thật tươi, thản nhiên đi qua, tiến đến cạnh một cậu bạn khác ngay đằng kia. Hai người đó, có lẽ quen nhau. Một người đã thương yêu rất nhiều, bây giờ những điều có thể làm duy nhất chỉ là bước qua nhau như hai người dưng.
Sân trường hôm nay náo nhiệt hẳn, nhảy múa tưng bừng. Có đứa cũng khóc, bởi vì sau này, không phải ai cũng được học Đại học Tân Lập. Hầu hết những ai không qua bài huấn luyện cuối cùng cũng sẽ bị luân chuyển tới các học viện hoặc địa học huấn luyện khác.
Chỉ những người ưu tú nhất mới được tiếp tục theo học Đại học Tân Lập "Top 5 đại học huấn luyện quân sự tốt nhất Châu Á".
Sau bữa tổng kết, cả lớp liền đi ăn. Đám con gái hò rú đi ăn thịt nướng. Cả lũ gọi rượu uống. Thầy Linh liên hoan cùng hội đồng giáo viên nên chỉ có mặt một chút rồi đi luôn.
Đám con trai uống rượu. Gia Lạc cũng uống mặc dù bị đám Lệ Nhi ngăn cản. Kết quả có người mặt mũi đỏ bừng bừng cười dở mếu dở ngồi ôm Hạo Bối hát bài tha thiết yêu em. Hát chán chê, nó lăn ra ngủ. Hạo Bối phải cáo từ trước để đưa Gia Lạc về nhà.
Kí túc xá đóng cửa rồi, học sinh cũng về nhà riêng hết. Hắn đành bắt taxi đưa nó về nhà mình, tất nhiên không phải nhà ba hắn, mà là nhà Hạo Thiên. Chỉ có một chuyện hắn không ngờ được là hôm nay Hạo Thiên lại có nhà. Không những thế, cả ba tên Nhất, Nhị, Tam Hậu - những cánh tay của Hạo Thiên, cũng đều có mặt cả.
Nhìn thằng em mình đang bế một cô gái trên tay, không chỉ Hạo Thiên mà cả ba ngời kia đều tròn mắt. Tam Hậu mồm không đóng lại được.
Hắn ngại quá, bèn bế Gia Lạc đi nhanh lên phòng hắn rồi đặt xuống. Mấy người kia cũng tò mò đuổi theo. Hạo Thiên vẫn ở dưới cười thầm, đong đưa ly rượu.
Ba người vây xung quanh giường nhìn chằm chằm cô gái còn đang mặc áo dài, gương mặt đỏ bừng ngủ say tít mít. Hắn vừa bưng được chậu nước rửa mặt ta thấy vậy không khỏi khó chịu
Tam Hậu vừa cười vừa vỗ vai:
- Lần đầu hả Hạo Bối, anh chưa bao giờ nhìn thấy đó nha.
- Anh im đi.
Hắn ghét cái giọng chế nhạo đó. Lần đầu thì sao chứ, dù sao cũng chỉ có một. Hắn nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho Gia Lạc. Còn người nào đó thì nằm hết sức hưởng thụ trên giường, miệng gọi hắn ý ới.
Sáng hôm sau, khi nó thức dậy, thấy bên cạnh mình, hắn còn đang ngủ say, giơ tay lên chạm khẽ một cái vào da mặt hắn, Lạc cười thích thú, sau đó lại vò vò mái tóc mềm của hắn, trộm thơm lên trán hắn, cuối cùng định hôn nốt vào môi hắn thì đột nhiên mắt hắn lại mở trừng.
Gia Lạc giật bắn mình, ngượng ngùng như một đứa trẻ bị bắt quả tang, hắn thấy vậy liền vội vàng nhắm mắt lại, miệng còn không quên lẩm nhẩm
- Ây nha, tôi chưa có dậy đâu, tôi chưa có mở mắt đâu.
- Đáng nghét, ai mà thèm.
Nói rồi, Lạc quay ngoắt đi, co hết chăn của hắn.
Hắn liền cười, kéo nó thật sát vào lòng, miệng còn thầm thì.
- Không biết đêm hôm qua có người nào còn cứ gọi tên tôi mãi cơ.
Ai... ai chứ, chắc chắn không phải tôi rồi.
Nói rồi nó ngại quá, vùng chăn ra chạy xuống dưới nhà.
Tầng dưới, mọi người đang ngồi ăn sáng, nó nhìn hấy liền đơ như cục đá, á khẩu không thốt lên được lời nào. Tam Hậu nhanh chóng đi lên kéo nó xuống cùng ăn. Nó nhìn mọi người lạ hoắc không khỏi ngạc nhiên.
Mọi người thi nhau hỏi nó về mối quan hệ của Hạo Bối và nó làm nó ngượng ngùng và khó thở. Bầu không khí rối não và sợ hãi này làm nó xanh cả mặt. Hạo Bối bước trên lâu xuống, tay còn vò mái tóc
- Để cho cậu ấy yên. Các anh ồn ào quá!
- Hạo Bối, em không định giới thiệu một chút về cô-gái-đặc-biệt này à? - Hạo Thiên vừa cười vừa liếc qua thái độ em trai mình
Ba người kia im thin thít chờ đợi.
Hạo Bối ngồi chậm rãi, lấy bánh mì và mứt quết lên, đưa cho Gia Lạc. Nó run run cầm lấy cái bánh, lại chầm chậm cắn nó, tim nhảy dựng lên chỉ muốn chui xuống gầm bàn nấp, tự hỏi sao hắn có thể đủng đỉnh như vậy.
Đây không lẽ chính là cái cảnh ra mắt nhà trai đấy chứ?
Hắn không nói không rằng, cắm cúi ăn bánh mì, cả bầu không khí im lặng đáng sợ. Cả ba người cũng chẳng còn ho he gì nữa. Nó căng thẳng liếc hắn mấy lần, thật sự lãnh đạm. Ăn xong, hắn lau miệng từ tốn nói
- Cậu ấy là Gia Lạc.... My heart.
Cả ba người kia tròn mắt nhìn nhau, có khi sao hỏa có người sinh sông cũng không thể làm ngạc nhiên bằng chuyện này. Chính mồm Hạo Bối sau bao nhiêu năm công nhận một người con gái.
Sáng hôm đó, ai người gấp rút lại chuẩn bị đồ đạc lên trường, thu xếp hành lý, tạm biệt kí túc xá đã gắn bó ba năm.
Nó không nỡ rời đi, cứ đứng nơi cánh cửa mà ngậm ngùi. Nhím và Đậu chắc đã dọn dẹp và đi từ tối qua. Căn phòng trống hoắc, đồ đạc dọn sạch để cho khóa sau. Từ giờ, sẽ không còn cái gọi là trốn học leo rào, không còn cái gọi là ăn vụng sau lưng giám thị, không còn cái gọi là trùm chăn kể chuyện ma mỗi đêm trăng sáng. Mọi thứ như thước phim tua chậm rè rè ngang đầu. Mới đó, mới đó thôi, không ai kiếm soát được. Sự việc mới hôm qua, giờ chỉ có thể nhìn lại thành kí ức. Những người bạn thân nhất cuối cùng cũng sẽ rời xa nhau.
Những tâm sự chia đôi giờ chẳng còn ai cùng gánh vác. Mắt nó hoen ướt, chậm chậm đóng cánh cửa chứa đầy kí ức tươi đẹp đó lại, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nỗi nhớ đành cất lại phía sau.
Nó quý giá và trân trọng tất cả, có chút nuối tiếc vì quãng thời gian quá tươi đẹp, trọng veo như bóng bóng nước ấy.... đã xa rồi.
Vừa quay lưng, nó nghẹn ngào không thể thốt lên lời khi hai đứa bạn đang đợi nó sau lưng. Cả ba khóc rưng rưng. Không đứa nào nói chuyện, không đứa nào mắng đứa nào, cứ nghẹn ngào như vậy, tiếng nấc giấu hết trong họng bật ra lớn dần.
Nhi vuốt đầu Gia Lạc, miệng còn nói
- Lạc... tao chuẩn bị đi Mỹ, mày không được quên tao đấy nhớ, khi nào buồn hay chuyện gì chắc chắn phải gọi điện cho tao nghe chưa. Con ngốc này... không được để tên Hạo Bối bắt nạt đâu đấy.
Nó lau nước mắt ướt đẫm trên gò má Nhi, gật đầu lia lịa.
Còn Giản Niên, cuối năm sẽ Nam tiến, học tiếp ở Đại học Công nghệ phát triển Quân sự.
Ba đứa xa nhau thật rồi.
Hai tháng sau, vào một đêm mưa lớn, không hiểu có chuyện gì, Lệ Nhi tới ôm Gia Lạc khóc nức nở, từ khi Nhị Hắc không một lời từ biệt bỏ đi, Nhi trông xanh xao, khô héo, mắt lúc nào cũng ủ rũ, con người vui vẻ giờ không khác gì bà lão sắp ch.ết. Cô bỏ cả chuyến đi huấn luyện trao đổi sinh viên tới Mỹ, quên ăn quên ngủ, lúc nào cũng thầm lặng, ngẩn ngơ, cô đơn lại khóc, trở nên yếu đuối gục ngã đến thậm tệ.
Có lẽ Nhi đã chịu hết sức rồi, nỗi nhớ ấy quá lớn, lớn tới mức dằn xé con tim một cách vật vã nhất. Nhi khóc một cách tức tưởi, đôi tay xương gầy cố bám víu vào nó một cách tuyệt vọng nhất. Cô nghẹn khóc
- Tao... phải làm gì bây giờ? Hả Lạc, tao mất cậu ấy thật rồi.
Nó ôm lấy Nhi.
- Mày có thực sự cần một người nỡ lòng bỏ mày đi không Nhi, cho dù như nào, mày vẫn yêu tên khốn nạn đó hay sao?
- Tao yêu cậu ấy, tao không quên được cậu ấy, tao đau lắm Lạc ơi....
Nó nhìn đứa bạn mình mà đau lòng thay, nó cũng không thể tin được, người nó nghĩ là đàng hoàng đứng đắn nhất thì lại làm nên những việc tổn thương người khác như vậy.
Sau một hồi nghĩ ngợi, nó liền vỗ vai Nhím
- Này, mày phải mạnh mẽ lên, nghe tao, mày đi đợt huấn luyện này đi. Ít nhất là để gặp cậu ta, nói với cậu ta một cách rõ ràng. Thứ hai là trở về một cách thành công chứng tỏ phụ nữ không có đàn ông thì vẫn thành công bình thường. Mày hiểu không?
Nhi lau nước mắt. Gật đầu. Đêm đó, cô ngủ lại. Ngày hôm sau chuẩn bị đầy đủ, xuất phát tới New York theo học cho kịp.
Tháng mười, kì tập huấn quân sự đến. Đợt này, số người đi giảm bớt.
Cảnh gió lạnh đầu mua se se làm người ta nổi gai ốc. Khu quân sự vẫn cái hình ảnh quen thuộc với các bức tường thành bằng đá kiên cố cuộn thép gai điện. Cái cổng lớn to đồ sộ.
Hàng ngày, vất vả luyện tập, phải bơi trong hồ nước lạnh cóng, phải chạy trên đồi cỏ lạnh heo hút. Sáng nào cũng phải hít đất trăm cái.
Kí túc xã nữ ở đây không nhiều, mà thực ra cũng chẳng cần nhiều, vì chuyến này con gái đi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nó là một trong số đó, với sức khỏe nổi bật, sự dẻo dai hơn người nên dễ dàng vượt qua các bài thể lực. Tới những bài áp lực như đánh trận tập giả hay bắn súng thì có phần khó hơn đôi chút, tuy nhiên thành tích cũng đáng kể, không kém con trai.
Sau kì quân sự, Hạo Bối và Gia Lạc nhờ thành tích xuất xác, nghiễm nhiên bước hai chân vào cánh cửa Đại học Tân Lập.
Nhưng liệu cuộc sống đại học có được như hai người mơ ước, hay chỉ là sự mở đầu cho một bước ngoặt khác, vậy thì đành phải chờ xem rồi. Mọi sự chẳng phải đều được quyết định rồi sao, chỉ là không ai có thể đoán trước. Câu truyện này cũng vậy.....