Chương 20
☆。
Doãn Chân là một người lạc quan, chí ít cậu không buồn phiền chuyện đã qua quá lâu, vụ bị đám đàn em của Dư Hà gây sự ở ngoài sông lần trước, sau đó đã bị cậu cho vào quên lãng rồi, nhưng hình ảnh đầy tình sắc mà Dư Hà phảng phất cố ý bày ra lại kia cứ quẩn quanh trong đầu cậu mãi không chịu đi. Cậu nghĩ, phần để bụng này của cậu đối với tình địch hẳn là một điều tự nhiên.
Đêm đó Điền Trí Viễn đi đến nơi hẹn, khi trở về cũng không nói cho Doãn Chân biết rốt cuộc hắn giải quyết chuyện kia ra sao, trong lòng Doãn Chân có chút ít để bụng, cậu chả phải thứ con gái lòng dạ hẹp hòi hay nổi máu ghen, nhưng cậu cứ lờ mờ cảm thấy người tên Dư Hà kia có chút nham hiểm, nhìn ngoài mặt thì cậu ta là người không hề dễ để người khác cưỡi lên cổ mình giương oai. Lại thêm nhà cậu ta ở khu này có vô số người bợ đỡ, Doãn Chân lo Điền Trí Viễn sẽ dây phải phiền phức không đáng có.
Cơ mà không tài nào ngó ra Điền Trí Viễn có gì đó khác thường cả, cũng như mọi ngày, lúc làm việc nghiêm túc chăm chú, ở trước mặt người ngoài khôn khéo không quên tính toán chi ly, về đến nhà lại bày cái bản mặt thộn thộn mắc cỡ trước Doãn Chân.
Doãn Chân cảm giác mình cứ như chưa vào cửa đã có suy nghĩ của một bà chủ gia đình rồi.
Lúc nghĩ như thế, Doãn Chân đã tự phỉ nhổ vào mình luôn.
Dạo gần đây cứ cảm giác thời gian trôi qua mau quá, nhớ lại hồi vào trấn Nguyên Thuỷ đến giờ cũng chưa được bao lâu, nhưng khi nhìn ngày trên điện thoại, lại giật mình nhận ra kì nghỉ hè đã đi qua hơn nửa. Quả nhiên, cuộc sống quá ngọt ngào sẽ trôi qua rất mau.
Doãn Chân ráu riết nhìn điện thoại rồi cảm khái một hồi, tiếng chuông điện thoại thốt nhiên vang lên làm cậu giật bắn người.
“Tiểu Doãn à, điện thoại kêu kìa con, ngẩn ra đó làm gì?” Doãn Chân ngẩn người nhìn cuộc gọi đến hiện trên điện thoại, qua một lúc lâu cậu cũng quên bắt máy mất, mẹ hai đang rửa chén ở phòng bếp nhô đầu ra hô một tiếng.
“A dạ!” Doãn Chân lấy lại tinh thần, thưa một tiếng rồi đứng dậy, bước đến phòng sách.
Một tháng này cậu chưa từng liên lạc với người nhà, hẳn là anh hai gọi điện tới xét hỏi đây mà, này mà vừa bắt máy sẽ né không nổi bị sạc một trận đây. Tay Doãn Chân vừa đặt lên cửa phòng sách, tiếng chuông đúng lúc ngừng bặt.
Doãn Chân ngẫm nghĩ, có lẽ nên gọi điện về.
[Cái thằng oắt này, mày còn biết gọi về hả]
“Hì hì, hồi nãy không tiện nghe, không tiện mà anh hai.” Doãn Chân cười ngỏn ngoẻn, đi đến cửa sổ, mở ra.
Lúc này đã là chạng vạng chiều, trên đường bắt đầu sáng đèn, từng tốp ông bà chủ sạp họp chợ (mua bán đồ) đều đã về nhà, chỉ còn lại một đoàn bác gái nhảy múa trên một góc nhỏ ở quảng trường. Của sổ phòng sách ở lầu hai đối diện đường cái, vì vậy Doãn Chân vừa gọi điện, vừa thưởng thức dáng múa tươi tắn của đám bà bác đối diện.
[Đừng có tí tởn cười với anh mày, nói chuyện nghiêm túc chút đi, mày ở nhà người ta ra sao hả? Lâu lắm rồi không gọi về đây được một cuộc, ba mẹ đều đang lo lắng cho mày đây này.]
“Dạ tốt lắm ạ!” Doãn Chân bĩu môi, anh cậu là người rất ưa lo lắng – “Anh yên tâm, bảo ba mẹ không cần lo lắng nữa.”
[Cái thằng hời hợt đáng đánh này, nói mau, mày với người ta ra sao rồi?]
“Đã vào tay rồi!” Doãn Chân dằn không được vẻ hớn hở.
[Chà? Nhanh vậy sao! Mới hơn một tháng chứ nhiêu! Không đúng, thằng oắt mày có phải cưỡng ép người ta không hả?]
Doãn Chân trợn trừng hai mắt, nắm tay đập lên song cửa một cái – “Gì chớ, sức quyến rũ của em trai anh là vô cùng tận, anh ấy vừa thấy em đã yêu ngay rồi, em mới không có hèn hạ như anh nói.”
[… Vậy đó hả? Vậy chứ năm đó sao nó không vừa thấy mặt mày đã yêu ngay?]
“Ê!” Doãn Chân quạu – “Anh có phải anh trai em không đó? Lúc nào rồi mà anh còn đả kích em!”
[Rồi rồi, anh mày cũng không có ý gì đâu. Nói thật, em với nó…]
Doãn Chân lại cười rộ lên – “Thật mà, cả hai thẳng thắn với nhau cũng chưa được bao lâu. Chuyện này anh đừng vội nói với ba mẹ, em sợ bọn họ sẽ hối em dẫn anh ấy về gặp bọn họ lắm, em vẫn còn nhiều điều muốn nói mà.”
[Ừ, chính em cảm thấy tốt là được. Sống ở đó có quen không? Không có thịt nướng kiểu Hàn, không có quán bar, không có hiphop…. Anh nói này, em có thể thích ứng với đời sống ở nông thôn thật không đó.]
Doãn Chân bĩu môi, khuỷu tay đặt lên khung cửa sổ, đang muốn nói lại đột nhiên trông thấy một chiếc xe dừng ở dưới lầu, không phải ai khác, mà đúng là chiếc SUV của Điền Trí Viễn.
Doãn Chân nhịn không được thích ý trong lòng.
Từ sau khi hai người tỏ rõ cõi lòng với nhau, Điền Trí Viễn hầu như mỗi ngày đều về nhà lúc 7 giờ hơn, vì sao ư, chỉ vì muốn về sớm chút dán dính lấy cậu thôi chứ sao. Xem ra hôm nay cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, lúc người trên xe bước xuống, Doãn Chân ngây người, anh hai gọi cậu nhiều lần trong điện thoại cậu cũng chẳng nghe thấy —
Chiếc xe ấy đích xác là giống như đúc của Điền Trí Viễn, nhưng biển số xe lại không phải, chữ cái đi đầu trên biển số xe là của S thành, mà người bước xuống xe kia, vậy mà lại là….
“Đùa à! Sao cậu ta lại ở đây…” Điện thoại rơi xuống đất, Doãn Chân không hề phát giác.
← Xem lại
Xem tiếp