Chương 11

Sáng ngày hôm sau, Sở Nghiêu Nghiêu tỉnh dậy rất sớm, nàng dùng suối nước rửa mặt, lại cầm kiếm bắt đầu luyện tập ở trong viện.
Thật vất vả đi đến tu tiên giới, Sở Nghiêu Nghiêu không định dễ dàng bỏ cuộc như vậy.


Kiếm chưa luyện được bao lâu, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“Sư tỷ, bây giờ chúng ta tới tìm nàng ấy tỷ thí không sợ bị nói là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?”


“Thế nào gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chịu phạt roi mà thôi, tay cũng không bị thương, chẳng lẽ còn không cầm nổi kiếm?”
Người nói chuyện từ giọng nói mà đoán có lẽ là một tiểu cô nương tuổi không lớn, giọng điệu rất ngang ngược.


Sở Nghiêu Nghiêu thu kiếm lại có chút nghi ngờ nhìn qua thì chỉ thấy hai bóng người ở giữa trùng trùng điệp điệp bóng trúc đang đi tới.


Đi đầu là một thiếu nữ y phục màu hồng phấn, dáng người tinh tế, mặt mày sắc xảo, rõ ràng là diện mạo điêu ngoa, đi theo phía sau nàng ta là một thiếu niên y phục trắng, vẻ mặt tươi cười bất đắc dĩ.


Thiếu nữ “Oành” một tiếng đá văng cửa sân bằng trúc, đứng ở trong viện của Sở Nghiêu Nghiêu nghênh đón ánh mắt nàng.


available on google playdownload on app store


Tầm mắt của nàng ta dừng ở trên mặt của Sở Nghiêu Nghiêu vài giây, lại rơi vào kiếm Sở Nghiêu Nghiêu cầm trên tay, cười lạnh một tiếng: “Không phải rất có tinh thần sao? Còn có thể luyện kiếm sáng sớm.”


Nói xong đột nhiên rút kiếm ra, mũi kiếm nhắm thẳng vào Sở Nghiêu Nghiêu, giọng nói kiêu ngạo: “Đến! So kiếm!”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Nàng nhớ vị đại tiểu thư này là ai, đây là nữ nhi duy nhất của chưởng mô Ngọc Hành Sơn Yến Đạo An, Yến Hồng Nhi.


Sở Nghiêu Nghiêu tìm tòi một vòng trong trí nhớ của nguyên thân, nguyên thân cùng vị đại tiểu thư này quả thật là có chút ân oán.


Không tính Yến Hồng Nhi thì nguyên thân là nữ đệ tử duy nhất của trưởng lão trong môn, từ lúc Sở Nghiêu Nghiêu gia nhập Ngọc Hành Sơn thì luôn có người so sánh nàng với Yến Hồng Nhi.


Yến Hồng Nhi ngang ngược đã quen, tất nhiên là không thể nhịn, khổ nỗi tu vi của nàng ta lại kém hơn cái thuần âm chi thể này của nguyên thân nửa bước.
Trưởng bối trong môn liền đem Sở Nghiêu Nghiêu như con nhà người ta mà giáo dục Yến Hồng Nhi, dần dà, cừu hận càng lớn dần.


Nhưng nguyên thân bởi vì thân thế của mình, một lòng chỉ muốn thoát khỏi Đỗ Cầu Trần, cho nên nàng căn bản không để Yến Hồng Nhi ở trong lòng, cũng cự tuyệt Yến Hồng Nhi khiêu chiến, làm Yến Hồng Nhi cảm thấy nguyên thân đang cố ý nhục nhã nàng ta.


Chuyện Yến Hồng Nhi không thể nhịn nhất là, Yến Hồng Nhi thầm mến đại sư huynh Ngọc Hành Sơn, nhưng có một lần đại sư huynh cũng giống những trưởng bối khác, trước mặt mọi người khen Sở Nghiêu Nghiêu như con nhà người ta, tưởng như vậy có thể khích lệ Yến Hồng Nhi.


Sau lần đó, Yến Hồng Nhi liền bùng nổ, nhất định phải cùng Sở Nghiêu Nghiêu đánh một trận.
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Xem ra kể cả ở tu chân giới cũng có chuyện con nhà người ta, Sở Nghiêu Nghiêu từ nhỏ đến lớn là học bá, loại chuyện thế này kỳ thật gặp không ít.


Loại trưởng bối này chính là tìm phiền toái cho người khác, Sở Nghiêu Nghiêu không rút kiếm, nếu đánh nhau nàng khẳng định đánh không lại Yến Hồng Nhi, muốn ngồi xuống làm một bộ đề thi thì không kém nàng ta.
Nàng nhìn thoáng qua phía sau Yến Hồng Nhi, sau đó hỏi: “Ngươi cứ như vậy đến?”


“Viện này ta còn không thể đến?”
“Cũng không phải vậy.” Sở Nghiêu Nghiêu ngồi xuống ghế đá trong viện, trong lòng suy tư tình huống hiện tại là thế nào.


Theo lý thuyết, nàng cùng Yến Đạo An định ra cái ước định kia, Yến Đạo An ắt hẳn sẽ phái người giám sát, chú ý mọi động tĩnh của nàng mới đúng, sao hiện tại còn thả nữ nhi của mình đến khiêu chiến với nàng?
Chẳng lẽ là thử nàng?
Không, không đúng!


Nàng chỉ vừa Trúc Cơ, cũng không cần phải thử nàng đi.


Sở Nghiêu Nghiêu ngẫm lại liền hiểu ý đồ của Yến Đạo An, phỏng chừng hắn muốn xáo trộn mọi thứ, nếu giám sát nàng thật chặt, ai cũng không thể tới gần, người có tính cách âm hiểm giả dối như Tạ Lâm Nghiễn sẽ dễ dàng phát hiện có vấn đề.


“Ngươi khinh thường ta?” Yến Hồng Nhi thấy Sở Nghiêu Nghiêu ngồi xuống thì sắc mặt liền khó coi.
“Không không không! Tuyệt đối không có!”


Sở Nghiêu Nghiêu mặt chân thành nhìn Yến Hồng Nhi, đừng đùa chứ, nàng cầm kiếm còn không vững, sao dám khinh thường người khác, nàng cân nhắc một chút tìm từ nói: “Ta chẳng qua cảm thấy, sư tỷ lớn lên trông đẹp như vậy, đừng nên đánh đánh giết giết.”


Còn chưa đợi Yến Hồng Nhi phản ứng, bên tai Sở Nghiêu Nghiêu liền truyền đến tiếng cười của Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi sợ nàng làm gì, có ta ở đây còn có thể để ngươi bị người khác khi dễ sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc một chút, lại là truyền âm, xem ra Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn mai phục ở gần đây.


Đáng ghét! Vậy mà lại bị hắn chế giễu!


Yến Hồng Nhi không nghĩ tới Sở Nghiêu Nghiêu sẽ nói ra những lời như vậy, đầu tiên nàng ta mờ mịt một lát, lập tức giương lên một nụ cười đắc ý, tiểu cô nương ở tuổi này thích nhất được người ta khen xinh đẹp, nhất là khen đến nở mày nở mặt như vậy, nhưng lúc này nàng ta đang khiêu chiến với Sở Nghiêu Nghiêu, không thể bỏ cái tôi xuống, nàng ta “Hừ” một tiếng, lại chĩa kiếm trong tay tới gần vài phần: “Bớt hoa ngôn xảo ngữ, nhanh rút kiếm ra.”


Đứng sau lưng Yến Hồng Nhi là sư đệ nàng ta, thời khắc này mặt sư đệ nàng ta sầu đến nhăn nhó lại, định đi lên can ngăn lại không dám, gấp đến độ vò đầu liên tục.
Tiếng nói của Tạ Lâm Nghiễn lại tại vang lên bên tai: “Cùng nàng ta đấu, ta giúp ngươi thắng.”


Sở Nghiêu Nghiêu không muốn đấu, nàng cảm thấy không cần thiết, thua nói không chừng mình sẽ bị thương, thắng nhất định sẽ gia tăng mâu thuẫn, kéo thêm cừu hận cho mình.
Không cần thiết, thật sự không cần thiết.


Người có đầu óc để làm gì, không phải là để vừa gặp chuyện liền giải quyết bằng vũ lực, chuyện có thể dùng mồm mép, hà tất phải ra tay, quả thực làm điều thừa, tính cách của Sở Nghiêu Nghiêu cũng không phải tranh cường hiếu chiến.


Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu sáng ngời nhìn Yến Hồng Nhi, giọng nói vô cùng chân thành: “Sư tỷ, không phải ta đang hoa ngôn xảo ngữ, ta chỉ là, chỉ là… nữ đệ tử nội môn trong Ngọc Hành Sơn của chúng ta thật sự quá ít, ta vừa nhìn thấy sư tỷ xinh đẹp như vậy liền cảm thấy thân thiết.”


Yến Hồng Nhi đã nhịn không nổi mà giương khóe môi lên, nhưng nàng ta vẫn mạnh miệng nói: “Sở Nghiêu Nghiêu, đừng có làm thân với ta, ta tới đây để tìm ngươi tỷ thí.”
Vừa mở miệng, giọng nói của nàng ta rõ ràng dịu đi rất nhiều.


Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy trên bản chất nàng cùng Yến Hồng Nhi kỳ thật không có mâu thuẫn nào, chẳng qua là lòng háo thắng của tiểu cô nương đang tác quái mà thôi.


“Nhưng mà ta không muốn so, Yến sư tỷ, tỷ nhập môn sớm hơn ta, chắc chắn hiểu biết nhiều hơn so với ta, vừa lúc ta có mấy vấn đề còn muốn lĩnh giáo tỷ đây, cải thiện kiếm thuật cũng không nhất thiết phải thông qua tỷ thí.”


Nói xong Sở Nghiêu Nghiêu thở dài: “Sư huynh đồng môn phần lớn đều lớn tuổi, lại là nam tử, có nhiều vấn đề ta hỏi cũng ngượng ngùng.”
Yến Hồng Nhi “Hừ” một tiếng, rốt cuộc dời lực chú ý đi: “Ngươi có vấn đề gì cứ hỏi đi, ta cũng không muốn ngươi cả ngày không lo mà tu tập.”


Sở Nghiêu Nghiêu vừa nghe, vội vàng chọn mấy kiến thức thích hợp về kiếm thuật trong trí nhớ hỏi Yến Hồng Nhi, trong lúc hỏi, Sở Nghiêu Nghiêu không ngừng thổi phồng lên, Yến Hồng Nhi mở cờ trong bụng, vị sư đệ kia đứng ở cửa xem đến trợn tròn mắt.


Cuối cùng, Yến Hồng Nhi còn vô cùng thân thiện mà từ biệt Sở Nghiêu Nghiêu, tỏ vẻ nếu như bản thân rãnh rỗi nhất định sẽ đến tìm nàng thảo luận kiếm thuật.
Tiễn vị đại tiểu thư đanh đá này đi, Sở Nghiêu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm.


Vừa ngẩng đầu lên Sở Nghiêu Nghiêu đã nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn đang khoanh tay trước ngực, đứng dưới tàng cây, cười như không cười mà nhìn nàng.
Gió nhẹ thổi qua, làm bóng cây lay động trên người hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu có cảm giác như Tạ Lâm Nghiễn đang cười nhạo nàng…


Chỉ cần mình không xấu hổ… Sở Nghiêu Nghiêu cười sáng lạn, chủ động chào hỏi Tạ Lâm Nghiễn: “Buổi sáng tốt lành, Tạ công tử!”
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: “Sở cô nương đúng là co được dãn được.”


“Đây là lựa chọn tốt nhất.” Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu nói thầm, co được dãn được vẫn không sánh bằng ngài Tạ ma đầu.
Tạ Lâm Nghiễn cười khẽ: “Sợ bị trả thù?”
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tại sao ta phải tìm phiền toái cho mình?”


Khoé môi Tạ Lâm Nghiễn hơi nhếch: “Xem ra người phái ngươi đến rất hiểu ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu hơi nghi hoặc nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
“Ngươi rất thông minh,” hắn phá lệ khen một câu: “Là tính cách ta thích.”






Truyện liên quan