Chương 17

Sở Nghiêu Nghiêu bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, bởi vì quá mức khiếp sợ mà thậm chí quên cả giãy dụa, cũng quên phải hô hấp.
Cùng lúc đó, bên tai nàng vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở: 【Giải khóa thành tựu: Hôn Tạ Lâm Nghiễn】
Tạ ma đầu hôn nàng?


Hơn nữa còn không chỉ đơn giản là chạm môi một chút như vậy!
!!!
Một lúc lâu, Tạ Lâm Nghiễn mới rời khỏi môi nàng, thấy nàng trừng mắt nhìn mình thì nhịn không được mà cười: “Đây là ánh mắt gì?”


Đồng tử Sở Nghiêu Nghiêu chấn động mãnh liệt: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi?”
Nàng dùng mu bàn tay xoa môi bị hắn cắn đến tê dại, đột nhiên vẻ mặt trở nên quái dị, hỏi Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”


Vừa rồi nàng cảm thấy có gì đó lạnh lẽo chảy vào yết hầu, nàng còn tưởng là ảo giác, bây giờ cảm giác lạnh lẽo kia lại chậm rãi hội tụ ở vùng đan điền, tạo thành hơi thở rất xa lạ.
“Đương nhiên là độc dược phòng ngừa ngươi chạy trốn.”


Tạ ma đầu sẽ không thể hiểu được mà làm chuyện như vậy.
“Tại sao ta lại muốn chạy?”
“Đến cửa ra phía tây Ngọc Hành Sơn đi, ta có một giấy khôi lỗi khác ở đó chờ ngươi.”
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.


Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, ánh mắt lóe lên, sau đó “Hừ” một tiếng: “Ngươi vứt bỏ ta một mình, vạn nhất ta ch.ết thì làm sao bây giờ?”
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh: “Ngươi thật là không có lương tâm, ta vì cứu ngươi hi sinh giấy khôi lỗi, ngươi lại chỉ lo lắng cho bản thân.”


available on google playdownload on app store


Sở Nghiêu Nghiêu cười: “Mạng của ta chính là mạng của ngươi, ta lo lắng cho mình, cũng là lo lắng ngươi.”
Tạ Lâm Nghiễn: “…”


Sau một lúc lâu, hắn thở dài một hơi: “Kế tiếp, cứ dựa theo lời ta mà làm.” Hắn chỉ ngón tay về một hướng: “Chạy về hướng này, cuối đường chính là cửa phía tây của Ngọc Hành Sơn, ta sẽ dẫn những người đó đi về phía nam, có giấy khôi lỗi khác của ta ở cửa phía tây tiếp ứng ngươi, nếu trên đường ngươi gặp kẻ địch, không nên cùng bọn họ triền đấu, cứ trực tiếp ném phù chú, nhớ kỹ chưa?”


Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu: “Nhớ kỹ.”
“Được rồi, chúng ta bắt đầu phân công hành động đi.”
Tạ Lâm Nghiễn nói xong thì xoa đầu Sở Nghiêu Nghiêu một phen: “Yên tâm đi, sẽ không để cho ngươi ch.ết.”
Sở Nghiêu Nghiêu gỡ bàn tay đang vò loạn tóc mình ra: “Vậy thì đa tạ.”


“Không phải nói sẽ không cảm kích ta sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu “Hừ” một tiếng.
Tạ Lâm Nghiễn cười giễu cợt, có chút khinh thường. …
*
Sau khi tách khỏi Tạ Lâm Nghiễn, Sở Nghiêu Nghiêu chạy như điên về hướng Tạ Lâm Nghiễn chỉ.


Nàng có thể cảm giác được tiếng người ồn ào đều hướng về phía Tạ Lâm Nghiễn rời đi.
Sở Nghiêu Nghiêu không quay đầu lại, nàng cắn răng chạy vội.


Nói tới thì đi bộ qua đường núi thật sự không dễ, hơn nữa trên người Sở Nghiêu Nghiêu bị thương, do lúc nãy bị dây thừng siết chặt, tuy rằng bị thương không nặng, nhưng vị trí vừa vặn nằm ở khớp xương, hoạt động nhiều liền đau rát.


Kỳ thật Sở Nghiêu Nghiêu rất khẩn trương, đêm nay trời rất tối, bóng đêm phảng phất mang theo sinh mệnh, có thể nuốt hết thảy đồ vật phát ra ánh sáng. Nàng chạy nhanh trong bóng đêm âm trầm, lòng nghi ngờ sẽ có thứ gì từ trong bóng đêm chui ra nuốt trọn nàng bằng một ngụm.


May mà đại bộ phận ánh mắt đều bị Tạ Lâm Nghiễn hấp dẫn, Sở Nghiêu Nghiêu dán khinh thân phù và phù chú che giấu khí tức lên người mình, bên này không có người nào, ngẫu nhiên có vài tu sĩ đi ngang qua, phần lớn đều có thần sắc vội vàng, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cần cẩn thận một chút thì có thể tránh được bọn họ.


Rất nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu đã theo đường mòn đi đến chân núi Lăng Trúc Phong. Trên Lăng Trúc Phong đều là đệ tử nội môn ở, thường ngày này các đệ tử nội môn đều ngự kiếm, bởi vậy rất ít người đi con đường núi này. Ven đường mọc đầy cỏ dại cao, Sở Nghiêu Nghiêu gian khổ mà đi, thậm chí có vài lần xém chút té ngã, may mà khinh thân phù ở phương diện giữ thăng bằng có tác dụng không nhỏ.


Không có ánh trăng, cách xa đám người, tối đến cơ hồ chìa tay không thấy rõ năm ngón.
Sở Nghiêu Nghiêu lấy ra một cái ánh trăng thạch dùng đến chiếu sáng, ánh sáng dìu dịu tỏa ra chiếu sáng một khu vực nhỏ. Nàng nhíu mày xác định phương hướng, tìm được đường liền bắt đầu xuất phát.


Bước chân vừa nâng lên, sau lưng liền truyền đến một tiếng quát chói tai: “Sở Nghiêu Nghiêu!”
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ y phục đỏ cầm kiếm đứng sau, hai mắt đỏ au trừng nàng, chính là Yến Hồng Nhi.


Nàng nhớ tới lời của Tạ Lâm Nghiễn, vì thế không chút do dự lật tay lấy ra một cái lôi phù ném qua.
Yến Hồng Nhi tựa hồ sớm đoán được phản ứng của nàng, gần như đồng thời móc ra một cái phù chú ném về phía lôi phù kia.


Tiếng nổ vang ầm ầm, một đạo ánh sáng bao phủ, vây quanh không gian đang nổ tung ở bên trong.
Đây là phù chú phòng ngự cấp cao.


Mi tâm Sở Nghiêu Nghiêu giật nhẹ, Yến Hồng Nhi là thiên kim của chưởng môn Ngọc Hành Sơn, phù chú thượng đẳng trên tay nàng ta tuyệt đối không ít hơn nàng. Hơn nữa nàng ta vốn là tu sĩ tu chân giới, chỉ tính riêng kinh nghiệm đấu pháp rõ ràng bỏ xa nàng.


“Sở Nghiêu Nghiêu, tiện nhân nhà ngươi!” Yến Hồng Nhi xiết chặt kiếm mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Ngón tay Sở Nghiêu Nghiêu vuốt ve nhẫn ban chỉ đề phòng.
Thù giết cha không đội trời chung, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không tính nói nhảm với nàng ta.


Trong chốc lát Yến Hồng Nhi giơ kiếm đâm về phía này, kiếm thế cũng coi như sắc bén, nhưng so với Tạ Lâm Nghiễn thì vẫn kém xa.


Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng dán trên người một cái phù chú phòng ngự, màn hào quang dâng lên nháy mắt thì lưỡi kiếm sắc bén bổ tới, “Đoàng” một tiếng giòn vang, Yến Hồng Nhi bị chấn động đến mức cổ tay run lên, bộ mặt gần như vặn vẹo.


“Ta phải giết ngươi!” Nàng ta không chút do dự tiếp tục nâng lên kiếm chém tới.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không tính thương lượng với nàng ta, nàng xoay người chạy về hướng ước định với Tạ Lâm Nghiễn, đồng thời lấy ra một cái hỏa phù, ném về phía Yến Hồng Nhi ở sau lưng.


Hỏa long phóng lên cao, mở ra miệng máu, hướng tới Yến Hồng Nhi cắn.
Ngay sau đó, một màn hào quang phòng ngự bao quanh thiếu nữ áo đỏ, trong tay nàng ta cũng cầm một cái hỏa phù cao giai ném về phía Sở Nghiêu Nghiêu.
“Tiện nhân! Cấu kết ma tu, hại ch.ết phụ thân ta! Ta nhất định phải khiến ngươi sống không bằng ch.ết!”


Thế lửa to lớn vọt mạnh xuống, nháy mắt nuốt chửng Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, nàng vội vã lấy ra một cái phòng ngự phù hệ thủy trong ngọc ban chỉ đập vào trên người.
Liệt hỏa bị chặn lại bên ngoài màn hào quang nhưng nàng vẫn cảm giác được cảm giác bị thiêu đốt bỏng rát.


Sở Nghiêu Nghiêu nuốt nước bọt, yết hầu có chút đau đớn, không biết là vì liệt hỏa này, hay là vì quá khẩn trương.
Nhất định phải nghĩ biện pháp thoát thân, nếu tiếp tục như vậy, trận chiến bên này quá lớn nhất định sẽ dẫn những người khác đến, lúc đó muốn trốn sẽ khó hơn.


Nàng nghĩ như vậy liền xoay người chuẩn bị chạy làn nữa, nhưng vào lúc này, đột nhiên nàng cảm giác mặt đất dưới chân bắt đầu lắc lư kịch liệt trồi lên, trong lòng nàng thầm kêu không tốt, nhưng đã không kịp né tránh nữa.


Lòng đất phảng phất ẩn giấu quái thú đáng sợ nào đó, một tòa núi nhỏ trồi lên dưới chân Sở Nghiêu Nghiêu, phòng ngự phù chỉ có thể phòng được công kích, cũng không thể giúp nàng cố định mặt đất dưới chân.


Sở Nghiêu Nghiêu không khống chế được bị ngã ra ngoài, nàng chưa kịp đứng lên phòng ngự phù quanh thân đã vì cú ngã chập chờn vài cái liền tắt, tiếp đó, một thân ảnh đỏ lao đến, thiếu nữ chĩa kiếm vào cổ Sở Nghiêu Nghiêu.


Sở Nghiêu Nghiêu nửa đầu ra sau, nhưng phần da tiếp xúc mũi kiếm vẫn thấy đau đớn, một giọt máu tươi chậm rãi trượt xuống cổ nàng, nhỏ trên cổ áo.
“Sở Nghiêu Nghiêu, tiện nhân này, ta phải bán ngươi cho những tán tu kia làm lô đỉnh!”
Mặt mũi của nàng ta vì phẫn nộ mà vặn vẹo, cực giống ma quỷ.


Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng ngừng hô hấp, nàng chậm rãi siết chặt tay phải, nhìn chằm chằm Yến Hồng Nhi.
Phía chân trời xẹt qua một đạo sấm sét, xé rách bầu trời đêm, chiếu sáng nửa bầu trời.


Trong tay phải của Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên xuất hiện một thanh chuỷ thủ sắc bén, tay trái nâng lên dùng sức nắm lấy kiếm của Yến Hồng Nhi, cả người nàng đi nhích về phía trước, kiếm xuyên thủng bả vai nàng, chủy thủ trong tay phải thuận thế vung lên, hướng về phía động mạch cổ của Yến Hồng Nhi dùng sức chém.


Kiếm tu không có thói quen chủ động từ bỏ kiếm, lưỡi kiếm cắm ở trên vai Sở Nghiêu Nghiêu, trong chốc lát xem như Yến Hồng Nhi ở vào trạng thái bị nàng kiềm chế, căn bản chưa kịp phản ứng rút kiếm ra. Nàng ta nhìn thấy chủy thủ của Sở Nghiêu Nghiêu chém tới chỉ có thể nghiêng đầu, khó khăn lắm mới tránh được chỗ hiểm, lưỡi dao đã nặng nề chém vào nàng sườn cổ nàng ta, tia máu nháy mắt phun ra.


Ánh mắt Yến Hồng Nhi lóe qua một tia hoảng sợ, cổ tay nàng ta run lên, rốt cuộc rút kiếm của mình ra khỏi vai Sở Nghiêu Nghiêu. Trong hoảng loạn, nàng ta nhanh chóng lấy tay che miẹng vết thương đang trào máu, ánh mắt ác độc trừng Sở Nghiêu Nghiêu.


Sở Nghiêu Nghiêu cũng không tốt hơn bao nhiêu, nàng bởi vì chủ động cầm lưỡi kiếm, khe giữa ngón cái và ngón trỏ đã nứt toạc, máu tươi từng luồng tuôn ra, trên vai trái cũng xuất hiện một cái lỗ máu.


Bởi vì đau đớn, sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng tái nhợt, năng lực đấu pháp của nàng cực kỳ kém, đối với kiếm thuật có thể nói là dốt đặc cán mai, chỉ có thể thông qua cách giết địch một ngàn hại tám trăm này cược một phen.


Chiêu này vẫn là Sở Nghiêu Nghiêu xem tiểu thuyết mà học được, nàng chỉ có lý thuyết, không ngờ lại thật sự hữu dụng.


Sở Nghiêu Nghiêu không dám nán lại chút nào, lần này phòng ngự phù cũng vô dụng, trực tiếp lấy ra một cái khinh thân phù dán trên người, xoay người chạy như điên về cửa ra phía tây của Ngọc Hành Sơn.


Yến Hồng Nhi không theo đuổi nàng, nàng ta bị chém trúng mạch máu bị thương không nhẹ. Một tiếng sét “Ầm vang”, mây từ chân trời cuồn cuộn mà đến.
Không bao lâu, mưa to tầm tã.
Trời mưa, gió ngừng, nhưng bước chân của Sở Nghiêu Nghiêu không dám dừng lại.


Mưa gió mênh mông cuồn cuộn, như đàn ngựa lao qua, từ sâu trong sơn cốc vù vù tới.
Mưa làm cho Sở Nghiêu Nghiêu gặp nhiều khó khăn, mưa lạnh băng rơi xuống vết thương đau đến thấu xương, mồ hôi cùng mưa hòa lại khiến y phục nàng ướt nhẹp.
Nhanh thôi, rất nhanh sẽ đến.


Ở khúc rẽ hiện ra một dòng suối nhỏ, chỉ cần vượt qua thì có thể ra khỏi Ngọc Hành Sơn.
Sở Nghiêu Nghiêu siết chặt nắm đấm, đau đớn làm nàng đổ mồ hôi lạnh không ngừng, trước mắt cũng tối dần.


Máu tươi đỏ sẫm nhỏ giọt từ miệng vết thương trên vai nàng, rất nhanh thấm ướt đỏ toàn bộ vai và cánh tay trái, nhỏ từng giọt theo đầu ngón tay hòa vào trong mưa.
Nước suối vì mưa to mà chảy xiết, bùn ở đáy nước cuồn cuộn từng đợt.


Sở Nghiêu Nghiêu cắn môi, nàng lại dán trên người thêm một tờ khinh thân phù, hít một hơi, chạy lấy đà nhảy sang bờ bên kia.
Vừa hạ chân xuống đất, cẳng chân liền bủn rủn, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ miễn cưỡng chống đỡ được một lát liền “Bụp” một tiếng ngã xuống.


Trong mưa đêm, một vạt áo trắng xâm nhập vào tầm mắt của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Thanh niên mặt mày tuấn lãng, cầm dù giấy dầu rũ mi nhìn lại, ánh mắt chạm đến miệng vết thương ở bả vai nàng thì đột nhiên trầm xuống.
“Ai khiến ngươi bị thương thành như vậy?” Hắn lạnh giọng hỏi.






Truyện liên quan