Chương 31
Lúc hắn rũ mi nhìn lại, ánh mắt rất ôn nhu.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn đang câu dẫn nàng, nhưng nàng không có chứng cứ. Nàng nghiêng đầu dời mắt đi, mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ có chút khác lạ. Tạ Lâm Nghiễn trước kia cũng không phải chưa từng dùng phương thức này đối phó nàng, nhưng nàng cảm thấy lần này không giống. Cụ thể không giống chỗ nào, nàng không nói rõ được.
Rõ ràng trước kia vị lão đại này nói ra những ý nghĩ bất minh kia thì nàng có thể tinh tường nhận ra hắn không thật lòng. Nhưng hiện tại, ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt, nàng giống như bị thứ gì đó che hai mắt lại, không thể phân biệt được ý thật sự của Tạ Lâm Nghiễn.
Hơn nữa hệ thống thống kê được 30 giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn. Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra một ý nghĩ làm chính nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Có lẽ Tạ Lâm Nghiễn có thích nàng một chút xíu, cho nên mới nói với nàng những lời như vậy.
Cái ý nghĩ này vừa mới loé lên trong đầu liền làm Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ. Sao có thể?! Có lẽ Tạ Lâm Nghiễn chỉ là đơn thuần không ghét nàng giống như trước thôi.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Tạ Lâm Nghiễn lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn hắn một cái, mới nói từng chữ một: “Ta đang nghĩ chúng ta phải ở lại nơi này bao lâu.”
Tạ Lâm Nghiễn nghe vậy, cánh tay ôm nàng lại đột nhiên siết chặt lại, hắn cười lạnh thành tiếng: “Ngươi thật sự không muốn ta giết Mộc Lưu Vân?”
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, Tạ Lâm Nghiễn nhắc nhở nàng lập tức nhớ ra chuyện lúc mình trúng độc thần chí không rõ đã ngăn cản Tạ Lâm Nghiễn giết Mộc Lưu Vân. Nàng xác thật không muốn Tạ Lâm Nghiễn giết Mộc Lưu Vân, đương nhiên nguyên nhân cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Tình trạng hiện tại của Tạ Lâm Nghiễn thật sự không thích hợp gây thù chuốc oán khắp nơi. Chỗ này lại là địa bàn của người ta, có câu cường long không ép địa đầu xà, ai biết Mộc Lưu Vân có lén chuẩn bị gì ở Vân Trung Thành không. Việc cấp bách trước mắt là đưa Ngưng Ngọc Thúy đến cho bản thể của hắn chữa thương, việc khác sau này hãy nói.
Hơn nữa, dựa theo Sở Nghiêu Nghiêu suy đoán, Mộc Lưu Vân rõ ràng rất quan tâm đệ đệ ruột này. Hiện tại hắn bị chính đạo môn phái đuổi giết, hai mặt thụ địch, nếu Mộc Lưu Vân có thể dùng lực lượng của Vân Trung Thành giúp Tạ Lâm Nghiễn một chút cũng tốt. Huống chi nàng lại không biết Tạ Lâm Nghiễn và tỷ tỷ của hắn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Giữa các ngươi có lẽ là có hiểu lầm.” Sở Nghiêu Nghiêu thử thăm dò, trong lòng có chút tò mò.
Tạ Lâm Nghiễn cũng không đánh giá gì, hắn hỏi lại: “Nàng ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi không tức giận sao?”
Không thể nói là không tức giận, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu không muốn làm tìn h thế phát triển theo hướng không thể khống chế. Nàng vẫn cảm thấy Mộc Lưu Vân là một nhân vật quan trọng. Tuy rằng trong nguyên tác chưa từng nhắc tới, nhưng kiểu che giấu nhân vật quan trọng trong cốt truyện này vẫn nên đợi xem sao. Lỡ đâu đối với nhiệm vụ của nàng có giúp ích gì thì sao?
“Nàng ta không phải tỷ tỷ của ngươi sao.” Sở Nghiêu Nghiêu châm chước nói.
“Tỷ tỷ?” Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng: “Ngươi gặp qua tỷ tỷ nào lại đem nữ nhân của đệ đệ mình lên giường phu quân của mình chưa?”
Sở Nghiêu Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn hắn, Tạ Lâm Nghiễn thoáng dừng lại, sau đó hắn cong môi khẽ cười giải thích: “Ít nhất ở trong mắt người khác, ngươi là người của ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu trầm ngâm một lát, rốt cục vẫn phải đem chuyện sau khi mình bị Mộc Lưu Vân bắt kể hết ra.
“Mới đầu ta cũng không biết Mộc Lưu Vân là tỷ tỷ của ngươi, lúc nàng ta hỏi ta mấy vấn đề đó, ta còn tưởng rằng nàng là tình nhân cũ của ngươi. Ta sợ nàng vì ghen mà bắt nạt ta, cho nên liền tỏ vẻ ta bất đắc dĩ mới đi theo bên cạnh ngươi, cũng không có quan hệ kiểu đó với ngươi.”
Tạ Lâm Nghiễn không nói tiếp, thậm chí không cúi đầu nhìn nàng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn từ việc cằm hắn căng chặt nhận ra hắn đang tức giận. Lại tức giận? Tạ ma đầu hỉ nộ vô thường như vậy ư…
Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn đã ôm nàng về tới gian phòng kia, hắn một chân đá văng cửa phòng đi vào, trực tiếp đi đến bên giường đặt nàng xuống mới kéo một chiếc ghế dựa đến, ngồi đối diện trước mặt nàng.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Tạ Lâm Nghiễn, Sở Nghiêu Nghiêu thấp thỏm trong lòng, nhưng vẫn chủ động mở miệng hỏi: “Ngươi tức giận sao?”
“Ngươi biết Mộc Lưu Vân là nữ giả nam trang từ khi nào?”
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt một lát, thành thật đáp: “Là nàng ta chủ động mặc đồ nữ tử xuất hiện ở trước mặt ta ta mới biết.”
Tạ Lâm Nghiễn cười vài tiếng, cười đến trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu thấp thỏm, hắn hỏi: “Nếu trước đó vẫn nghĩ nàng ta là nam tử thì tại sao lại cảm thấy nàng ta là tình nhân cũ của ta?”
Sở Nghiêu Nghiêu ngạc nhiên, cuối cùng nàng cũng hiểu được Tạ Lâm Nghiễn tức giận chuyện gì.
Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi nghiêng về phía Sở Nghiêu Nghiêu cúi người xuống, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút khẩn trương muốn lùi về sau, vừa nhúc nhích thì cằm đã bị Tạ Lâm Nghiễn nắm. Nhịp tim nàng nhanh chóng tăng lên, nhưng dường như cũng không phải vì sợ, không đợi nàng nghĩ kỹ, Tạ Lâm Nghiễn đã lên tiếng: “Trông ta giống có đam mê đoạn tụ sao?”
“Không không không!” Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng lên tiếng, giọng nói đầy kiên định: “Tuyệt đối không có!”
Tạ Lâm Nghiễn hừ cười, ngón tay siết cằm Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi buông ra, bàn tay trượt xuống, chậm rãi nắm lấy cái cổ mềm mại mảnh khảnh của nàng.
Năm ngón tay hắn dần khép lại, ngón cái đặt trên mạch máu màu xanh nhạt, ngón tay ấn nhẹ xuống có thể cảm giác rõ ràng mạch đập có quy luật nhảy lên.
Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được nhẹ nhàng nuốt xuống: “Ngươi muốn làm gì?”
Lông mi của nàng khẽ run một chút. Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn dời lên mặt Sở Nghiêu Nghiêu.
Thiếu nữ hơi ngửa ra sau, cổ mảnh khảnh bị hắn nắm trọn trong lòng bàn tay. Khi nàng nói chuyện, cổ truyền đến rung động nhẹ nhàng chọc cho lòng bàn tay hắn tê dại, ngứa ngáy đến đáy lòng. Tươi mới mềm mại giống như hoa ngày xuân, chỉ cần dùng chút sức liền có thể bóp chặt sinh mạng của nàng.
Hô hấp của Tạ Lâm Nghiễn trở nặng, hắn đột nhiên nhớ đến đêm đó, trong băng phách trì thiếu nữ bị hắn vây ở trong nước hôn đến không biết phải làm sao. Lại nâng mắt, Sở Nghiêu Nghiêu không hề phòng bị bị hắn bóp cổ, một đôi mắt ngập nước chớp chớp nhìn hắn, mang theo mê hoặc và thấp thỏm.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Muốn bóp ch3t ngươi.”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nghiêng người tới, đè lên cổ của nàng ấn nàng xuống giường. Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời chưa chuẩn bị, kinh hô thành tiếng. Nàng nhắm chặt mắt lại, đau đớn trong dự đoán lại không truyền đến, gáy của nàng được tay còn lại của Tạ Lâm Nghiễn bảo vệ.
Nàng mở to mắt nhìn đôi mắt sâu như đầm nước đen nhánh của Tạ Lâm Nghiễn. Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp khen Tạ Lâm Nghiễn có lương tâm, còn biết lấy tay đỡ nàng thì tay đặt trên cổ bỗng nhiên siết chặt, nhưng không quá chặt, chỉ làm nàng hít thở khó khăn.
“Sở Nghiêu Nghiêu.” Hắn gằn tên nàng từng chữ một, không dời mắt nhìn chằm chằm nàng, cũng không nói tiếp.
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn bóp cổ mà khẩn trương: “Ngươi lại đang phát điên cái gì?”
“Đúng rồi, ta đang phát điên cái gì?” Tạ Lâm Nghiễn vậy mà hỏi ngược lại một câu. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng như là muốn nhìn xuyên qua nàng, nhìn thật sâu vào linh hồn của nàng. Ngay sau đó, hắn bỗng dưng buông tay.
Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng che kín cổ của mình nhịp tim mới bình phục lại. Khi nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn thì hắn đã ngồi lại ở vị trí cũ, mặt mày thanh lãnh, hoàn toàn nhìn không ra hắn vừa mới siết cổ của nàng uy hϊế͙p͙ muốn bóp ch3t nàng. Sở Nghiêu Nghiêu chống giường ngồi dậy, tay nàng chậm rãi bỏ xuống, trên cổ hiện rõ ràng dấu tay nhàn nhạt.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn dừng ở chỗ đó, nhưng rất nhanh lại dời sang gương mặt có chút ửng đỏ của Sở Nghiêu Nghiêu.
“Ngươi vừa mới nói sẽ ôn nhu với ta, hiện tại lại bóp cổ của ta.”
Tạ Lâm Nghiễn không lên tiếng, tựa hồ không muốn để ý nàng. Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi cảm thấy hôm nay Tạ Lâm Nghiễn hỉ nộ vô thường hơn hẳn mọi lần.
Nàng nghiêng đầu quan sát hắn một phen, hỏi: “Tâm trạng của ngươi không tốt?”
Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, không chút do dự thừa nhận.
Tạ ma đầu sống 500 trăm tâm tình không tốt? Chẳng lẽ là vì gặp lại thân tỷ tỷ cho nên bị gợi lên chuyện cũ thương tâm?
Từ phản ứng của Tạ Lâm Nghiễn và Mộc Lưu Vân khi gặp nhau, bao gồm cả lời nói của thành chủ chân chính của Vân Trung Thành Khâu Nguyệt Đường thì theo trực giác của Sở Nghiêu Nghiêu, Tạ Lâm Nghiễn rất có khả năng có một thân thế bi thảm.
Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng tò mò, ánh mắt nàng chớp động, cười nói: “Có lẽ ngươi có thể nói với ta một chút, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.”
Tạ Lâm Nghiễn nâng mí mắt lên cười, giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe: “Là tò mò… hay là quan tâm ta?”
“Chắc chắn là quan tâm ngươi rồi!” Sở Nghiêu Nghiêu sảng khoái đáp.
Hắn mỉm cười: “Miệng đầy hư tình giả ý, thật khiến người thương tâm.”
Sở Nghiêu Nghiêu lập tức nghẹn họng, hơn nửa ngày mới nói: “Cũng giống như chân tình trong lời của ngươi vậy.”
“Sở cô nương, ta phát hiện tính tình ngươi thật tốt.” Hắn đột nhiên chuyển đề tài.
Sở Nghiêu Nghiêu: “?”
“Ta bóp cổ ngươi như vậy, ngươi cũng không tức giận sao?” Lúc Tạ Lâm Nghiễn hỏi ra lời này thì vẫn còn nhìn nàng cười.
Sở Nghiêu Nghiêu hoài nghi có lẽ Tạ Lâm Nghiễn có bệnh, nàng hỏi dò: “Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, hiện tại ta có thể cáu giận với ngươi.”
Tạ Lâm Nghiễn giống như là bị nàng chọc cười, hắn đầy hứng thú nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, hỏi: “Ngươi định nổi giận như thế nào?”
“Ừm…” Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ đến Tạ Lâm Nghiễn lại nghiêm túc thảo luận với nàng, nàng suy nghĩ một chút nói: “Đại khái là thoá mạ một trận… Lại đánh một trận… Ngài xem đã hài lòng chưa?”
“Vậy thì đến đây đi.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “?”
Vẻ mặt nàng không thể tưởng tượng được, Tạ Lâm Nghiễn đây là nhàm chán sao? Rảnh quá sinh bệnh?
Thấy hắn đầy ý cười chờ nàng tới, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không định khiến hắn thất vọng, vì thế bất đắc dĩ nói: “Ta tới nhé?”
Tạ Lâm Nghiễn vậy mà thật sự gật đầu cười. Sở Nghiêu Nghiêu dùng một ánh mắt như nhìn người thiểu năng nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn hồi lâu, mới hướng hắn ngoắc tay: “Ngươi lại đây chút.”
Tạ Lâm Nghiễn vô cùng nghe lời nhích lại gần nàng, ngồi xuống chỗ nàng duỗi tay liền có thể chạm được.
Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lên, cực kỳ khiêu khích làm ra tư thế muốn tát hắn, tay lại không thật sự hạ xuống, nàng lại hỏi thêm một lần: “Ta ra tay thật nhé?”
Ý cười trên mặt Tạ Lâm Nghiễn càng sâu thêm, hắn hé môi, cực kỳ kiêu ngạo nói không thành tiếng: “Đến đây.”
Sở Nghiêu Nghiêu cười dữ tợn, tay nàng giáng mạnh xuống, lúc bàn tay sắp tát lên mặt hắn nàng phát hiện Tạ Lâm Nghiễn thật sự không có ý né tránh. Nàng kìm không được nghi ngờ trong lòng, không khỏi có chút nhút nhát, động tác cũng chậm lại, cuối cùng lòng bàn tay chỉ nhẹ nhàng đặt trên mặt Tạ Lâm Nghiễn. Không giống như là đánh, ngược lại giống như là… sờ mặt hắn.
Hắn mím môi cười, từ đầu đến cuối đều nhàn nhã nhìn nàng, đặt ở tình cảnh hiện tạ, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn ra được vài phần trào phúng.
Lại đang chê cười nàng?
Không đợi Tạ Lâm Nghiễn nói chuyện, Sở Nghiêu Nghiêu đã mắng trước: “Ngươi cái đồ…cầm thú?”
Câu này cực kỳ không có khí thế, thanh âm dừng ở trong tai Tạ Lâm Nghiễn mềm như bông. Sở Nghiêu Nghiêu hắng giọng một cái, lại nâng tay lên, lần này không hướng tới mặt của Tạ Lâm Nghiễn mà là nhẹ nhàng đánh vào vai hắn, lực đạo tăng thêm một chút, nhưng đối với Tạ Lâm Nghiễn mà nói vẫn là không đau không ngứa.
“Ngươi tên hỗn đản này.”
Nàng lại thử mắng hắn một câu, mắng xong còn len lén quan sát vẻ mặt của hắn. Hứng thú trên mặt Tạ Lâm Nghiễn đã chuyển thành ung dung, giống như đang xem náo nhiệt.
Sở Nghiêu Nghiêu: “?”
Không phải hắn đang quỳ ở kia thỉnh cầu đánh chửi sao? Sở Nghiêu Nghiêu lại nâng tay lên nhẹ nhàng đánh về phía hắn, bàn tay sắp chạm đến bờ vai của hắn thì bị hắn bắt lấy cổ tay.
Tiếp đó, nàng chỉ cảm thấy cổ tay mình bị kéo, một tay Tạ Lâm Nghiễn kéo cổ tay nàng, một tay ôm hông nàng kéo nàng vào trong lòng. Lúc Sở Nghiêu Nghiêu kịp phản ứng thì cả người cũng đã ngồi ở trên đùi Tạ Lâm Nghiễn. Nàng hơi kinh ngạc, hai tay theo bản năng đặt trên vai Tạ Lâm Nghiễn. Cái tư thế này làm nàng cao hơn Tạ Lâm Nghiễn một chút. Tạ Lâm Nghiễn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút ái muội.
“Ngươi có biết giọng ngươi vừa rồi giống như đang nói lời tâm tình với ta.”
“Có chuyện gì cứ từ từ nói, ngươi thả ta xuống trước đi.” Sở Nghiêu Nghiêu chống bả vai Tạ Lâm Nghiễn, đầu gối dùng sức muốn đứng dậy. Cánh tay Tạ Lâm Nghiễn choàng trên thắt lưng của nàng lại đột nhiên siết chặt, dễ như trở bàn tay ấn nàng vào trong lòng.
Sở Nghiêu Nghiêu không dám nhúc nhích, mở to đôi đen láy khẩn trương nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi ngửa đầu, nhẹ nhàng đặt cằm ở trên vai Sở Nghiêu Nghiêu, hơi lạnh nhẹ nhàng phả bên vành tai nàng, nàng nghe thấy Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng: “Mộc Lưu Vân đang nhìn chúng ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu vừa định thẳng lưng, lại bị Tạ Lâm Nghiễn đè x uống.
“Không nên phản ứng kịch liệt như vậy.” Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của hắn.
“Vậy chúng ta nói chuyện…”
“Không sao cả, không nghe được.”
“Khi nào thì bắt đầu?”
“Thời điểm bóp cổ ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu “a” một tiếng, nhịn không được hồi tưởng vừa nãy Tạ Lâm Nghiễn có làm ra hành vi kỳ quái gì không.
… Hình như đều rất kì quái. Từ lúc nàng tỉnh lại, Tạ Lâm Nghiễn đã rất kỳ lạ. Sở Nghiêu Nghiêu cẩn thận suy tư một chút, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy, hẳn là có liên quan đến cái vị trí địa lý này.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tuy rằng Sở Nghiêu Nghiêu biết Mộc Lưu Vân không có ác ý với Tạ Lâm Nghiễn, nhưng quan hệ giũa họ rõ ràng không hòa thuận.
“Đừng phản kháng.” Tạ Lâm Nghiễn nhẹ giọng nói.
“Được.” Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu.
Rất nhanh, nàng liền biết vì sao Tạ Lâm Nghiễn lại đặc biệt nhắc nhở nàng đừng phản kháng.
Hắn nâng nàng chậm rãi đứng lên, cái tư thế này thật sự xấu hổ. Gương mặt của Sở Nghiêu Nghiêu đỏ ửng, có chút không dám nhìn Tạ Lâm Nghiễn. May mà hắn cũng không k ích thích nàng, ôm nàng xoay người liền đặt nàng ở trên bàn. Tạ Lâm Nghiễn chống tay trên bàn, rũ mi nhìn nàng chăm chú. Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu né tránh tầm mắt của hắn, nàng căng thẳng, đầu gối lại không cẩn thận đặt trên thắt lưng Tạ Lâm Nghiễn. Nàng vừa định xin lỗi liền phát hiện Tạ Lâm Nghiễn đã lui ra, thậm chí đưa tay đỡ nàng lên.
“Đi rồi?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
Tạ Lâm Nghiễn nhẹ gật đầu. Sở Nghiêu Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại cảm thấy lúng túng hơn, làm trò trước mặt thân tỷ tỷ của người ta…
Mặc dù không phải là thật, nhưng vẫn rất xấu hổ.
“Tại sao ngươi lại phải khiến tỷ tỷ nguoi hiểu lầm chúng ta… Chúng ta…”
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn trong veo, khóe môi hơi nhếch: “Mộc Lưu Vân thích sĩ diện, nàng ta nhìn thấy chúng ta thân mật sẽ chủ động rời đi.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Trong lòng nàng có chút khó chịu, nhưng mấp máy môi lại không biết nên nói gì.
“Mộc Lưu Vân sẽ tìm ngươi.”
Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên nói như vậy làm Sở Nghiêu Nghiêu cảnh giác: “Tìm ta làm gì?”
Trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu nháy mắt tưởng tượng ra cảnh tượng kỳ quái, Mộc Lưu Vân mặc tây trang thoa son đỏ chót đem 500 vạn tiền mặt nện trên người nàng, sau đó kiêu ngạo nói: “Cho cô 500 vạn, mau rời khỏi em trai của tôi!”
“Ta có thể giết nàng ta.” Lời nói của Tạ Lâm Nghiễn cắt đứt suy nghĩ linh tinh của Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút tò mò hỏi: “Ngươi ghét Mộc Lưu Vân đến vậy sao?”
“Rất ghét.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nàng ta sẽ trở thành chướng ngại vật của ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, cách nói này có chút quen thuộc, nàng nhíu mày nhớ tới những lời này Mộc Lưu Vân cũng từng nói với nàng. Khi đó Mộc Lưu Vân nói lý do muốn giết nàng vì nàng sẽ trở thành chướng ngại vật của Tạ Lâm Nghiễn.
“Ta thì sao? Ngươi ghét ta không?” Nàng theo bản năng hỏi.
Tạ Lâm Nghiễn lại chỉ cười chứ không trả lời. Sở Nghiêu Nghiêu đợi trong chốc lát, hơi có chút bất mãn: “Tại sao ngươi không trả lời ta.”
“Không biết trả lời như thế nào.”
“Ghét chính là ghét, không ghét chính là không ghét, không phải chỉ là một câu nói thôi sao?”
“Ngươi muốn nghe cái gì?”
“Lời thật lòng.”
Hắn lại mím môi không mở miệng.
Sở Nghiêu Nghiêu cắn răng: “Vậy ngươi nói dối đi.”
“Ta không ghét ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Nói dối là không ghét, vậy lời thật lòng không phải là ghét sao?
Sở Nghiêu Nghiêu nâng chân đạp Tạ Lâm Nghiễn một cái: “Ngươi không thể nói vài lời lấy lòng ta sao, không phải còn muốn xin ta giải chú cho ngươi sao?”
Vừa nãy còn dịu dàng như nước ôm nàng muốn nàng thích hắn, đảo mắt một cái không bóp cổ nàng thì là chán ghét nàng. Sở Nghiêu Nghiêu hoài nghi nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn, nàng cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn không giống như người sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này. Mục đích thật sự của hắn là gì, hay chỉ đơn thuần là hỉ nộ vô thường, ở chỗ này âm dương quái khí với nàng?
“Ta lấy lòng ngươi ngươi sẽ giải chú cho ta?” Tạ Lâm Nghiễn nhướng mày hỏi.
“Ta giải chú cho ngươi để ngươi giết ta sao?”
“Sẽ không.”
Hoài nghi trong mắt Sở Nghiêu Nghiêu càng đậm: “Nếu ta thật sự giải cho ngươi, ngươi dự định sẽ thế nào? Chúng ta mỗi người một ngả, cả đời không qua lại với nhau? Hay là đem ta về chỗ của ngươi làm lô đỉnh của ngươi? Hay là đưa cho bằng hữu có thể giúp đỡ ngươi làm lô đỉnh? Cũng có thể trực tiếp coi ta là vật phẩm để giao dịch đi đổi chút nguyên liệu đặc biệt; hoặc dứt khoát luyện thành khôi lỗi, mặc cho ngươi bài bố.” Nói một hơi dài như thế, nàng ngẫm lại, lại lắc đầu nói: “Có điều ta cảm thấy có thể ngươi vừa nãy lừa gạt ta. Nếu ta thật sự giải chú, ngươi sẽ trực tiếp đâm ta một kiếm.”
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn thần bí khó lường: “Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu xòe hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không giải được.”
“Được rồi, không nói cái này nữa.” Sở Nghiêu Nghiêu lần nữa quay lại đề tài: “Ngươi nói Mộc Lưu Vân sẽ đến tìm ta, nàng ta muốn tìm ta làm gì?”
Tạ Lâm Nghiễn do dự một chút, vẫn nói ra: “Hẳn là muốn ngươi đừng câu dẫn ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “?”
Đầu nàng đầy dấu chấm hỏi: “Ta là tuyệt thế đại mỹ nữ sao? Ta có thể câu dẫn được ngươi?”
Nàng còn đường đường chính chính đưa mặt lại phía Tạ Lâm Nghiễn, sau đó nói: “Ngươi thấy ta có sức hút với ngươi sao? Có sao?!”
“Ngươi nhìn rất đẹp.” Tạ Lâm Nghiễn phá lệ khen nàng một câu, hơn nữa Sở Nghiêu Nghiêu vậy mà còn bởi vì hắn khen một câu như vậy mà mừng thầm. Quả nhiên, nữ tử đều thích người khác khen đẹp.
Sở Nghiêu Nghiêu xoa cằm, điều chỉnh tốt tâm trạng mới nghiêm mặt nói: “Ta đây nên trả lời như thế nào bây giờ?”
“Ngươi nói cho nàng ta biết, chuyện của ta không đến lượt nàng ta xen vào.”
Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng lắc đầu: “Lời này ngươi nên tự mình nói với nàng ta, ta không nói được.”
“Vì sao?” Tạ Lâm Nghiễn hừ một tiếng: “Mềm lòng?”
“Ân oán giữa tỷ đệ các người, vì sao muốn ta chen một chân vào?”
“Vậy ngươi định trả lời như thế nào?”
“Nói đúng sự thật.” Sở Nghiêu Nghiêu tỏ vẻ hiển nhiên: “Lúc nào cũng là ngươi câu dẫn ta.”
Tạ Lâm Nghiễn cũng không tức giận, trong mắt thậm chí có ý cười: “Vậy tại hạ thành công không?”
Sở Nghiêu Nghiêu cười một tiếng: “Ngươi đoán xem.”
Tạ Lâm Nghiễn không nói tiếp, Sở Nghiêu Nghiêu thì âm u thở dài: “Tạ Lâm Nghiễn, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi có ân oán gì, ngươi nói cho ta biết đi. Tránh cho người ta ghét bỏ ta hỏi đến gì cũng không biết, giống hệt người ngoài.”
“Trông ta dễ lừa?” Tạ Lâm Nghiễn hờ hững hỏi.
“Không phải.” Sở Nghiêu Nghiêu cười thật ngọt ngào: “Không phải ta là người của ngươi sao, ngươi vừa mới chính miệng thừa nhận… Nếu là người của mình, không cần thiết phải giấu giếm bối cảnh gia đình chứ.”
“Là cho người khác xem.” Hắn bổ sung thêm.
“Diễn kịch cũng phải diễn cho giống chứ.”