Chương 92: 92: Bỏ Trốn
Sở Nghiêu Nghiêu ngồi trước giương đồng cao bằng nửa người, sững sờ nhìn bản thân được phản chiếu trong gương đồng.
Nàng chính là Liên Tịnh Thánh nữ...!Hoá ra nàng thật sự là Liên Tịnh Thánh nữ...
Những quá khứ xa xôi hư ảo kia vậy mà là thật, thật sự từng xảy ra, cũng thật sự tồn tại.
Hệ thống xác thật đến từ tay nàng, nàng thực sự tiếp cận Tạ Lâm Nghiễn có mục đích.
Ảo trận trong Xích Hỏa Sơn do nàng bày ra, yêu đan ở Trụy Ma Uyên cũng là nàng thả, vì để khiến Tạ Lâm Nghiễn từng bước yêu nàng.
Điều duy nhất ngoài ý muốn là Lý Từ Tuyết, ảo trận trong Xích Hỏa Sơn bị hắn nghịch chuyển, lúc này mới khiến Sở Nghiêu Nghiêu thấy được quá khứ của Tạ Lâm Nghiễn, bao gồm những hình ảnh nàng thấy được khi cùng Tạ Lâm Nghiễn song tu cũng do Lý Từ Tuyết.
Hắn thậm chí lợi dụng sức mạnh ngắn ngủi của xá lợi tử phong ấn ký ức của Liên Tịnh Thánh nữ...!Hắn làm như vậy đương nhiên là bởi vì hắn hy vọng Sở Nghiêu Nghiêu có thể nương tay với Tạ Lâm Nghiễn...!truyện teen hay
Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi nhắm hai mắt lại, trải qua nhiều chuyện như thế, khi nhớ lại quá khứ, nàng thấy mông lung như mới tỉnh dậy sau giấc mơ dài, dường như nàng không thể phân biệt nổi thật giả của tất cả những thứ bên cạnh.
Có nhiều thời điểm, nàng thậm chí không biết mình rốt cuộc là ai, nàng là người xuyên sách Sở Nghiêu Nghiêu, hay là Liên Tịnh Thánh nữ Sở Nghiêu Nghiêu...
Hai người đều là nàng, người ngốc nghếch ngây thơ xuyên sách kia là nàng, Thánh nữ đeo trách nhiệm nặng nề trên lưng cũng là nàng...!Nàng nghĩ tới quá khứ của mình, thiên đạo tượng trưng cho quy tắc của thế giới này, mà nàng là người tuyệt đối ủng hộ quy tắc, thậm chí vì bảo vệ quy tắc, không tiếc hi sinh bản thân.
Trước khi vào Thánh Đạo Cung, nàng sống ở gần Trụy Ma Uyên, nàng từng tận mắt thấy cha mẹ của mình bị gi3t ch.ết, nhưng trên thực tế, kẻ gi3t ch.ết họ cũng không phải ma tu bị mọi người phỉ nhổ, mà là những phàm nhân bị ma tu bắt tới giống họ.
Bởi vì nàng là thuần âm chi thể, bọn họ sợ phụ mẫu nàng mượn thân phận của nàng để được ma tu ưu ái nên độc ác giết hại đồng loại không chút do dự.
Sau khi người ch.ết, bọn họ thậm chí không hề áy náy, mà còn thả lỏng cười to, thật giống như cuối cùng đã giải quyết một việc quaay nhiễu bọn họ vậy.
Nhân chi sơ tính bản ác, nàng chưa từng tin tưởng thế giới này có người tốt, ai cũng có lòng riêng, căn bản không tồn tại cái gọi là thiện.
Nàng dùng ác ý lớn nhất đối xử với thế giới này, cho nên, chỉ có quy tắc, mới có thể quản thúc hành vi của mọi người.
Đây chính là tín ngưỡng của nàng, là nàng ôm quyết tâm dù phải ch.ết cũng phải cố gắng vì tín ngưỡng.
Tựa như, không có quy tắc quản thúc Tạ Lâm Nghiễn sẽ chỉ là một ác nhân lạm sát kẻ vô tội, nhưng nếu như hắn quay về chính đạo, tiếp nhận sự an bài của thiên mệnh, hắn cũng sẽ là người bảo vệ quy tắc thế giới này.
Từ khi Sở Nghiêu Nghiêu vào Thánh Đạo Cung đã biết, nàng là người được Thánh Đạo Kính lựa chọn, con đường này chỉ có nàng có thể hoàn thành, trong lòng nàng không hề oán hận, chỉ là hy vọng thế giới này có thể biến thành dáng vẻ mà nàng mong muốn, ai cũng bị quy tắc quản thúc, nhưng cũng được quy tắc bảo vệ.
Không dùng thiện ác lý luận, không dùng thị phi đánh giá, không nói nhân tình, bất luận quá khứ thế nào, nằm trong quy tắc là đúng, nằm ngoài quy tắc sẽ nhận trừng phạt.
Vì thế, nàng nghe chuyện liên quan đến hắn lớn lên, nghiên cứu sở thích của hắn, trăm phương ngàn kế thiết kế ra kế hoạch này.
Vì để cho Tạ Lâm Nghiễn có thể thích nàng, nàng lợi dụng Thánh Đạo Kính mở ra đường tới dị giới, biến mình thành một người khác.
Nói cách khác, sau khi nàng sắp xết xong tất cả kế hoạch, làm xong chuẩn bị, nàng phong ấn trí nhớ của mình, đưa bản thân sau khi mất trí nhớ vào dị giới, xây dựng lại tính cách mới, rồi xuyên trở về để hoàn thành kế hoạch của nàng.
Cho nên, Liên Tịnh Thánh nữ Sở Nghiêu Nghiêu là nàng, người xuyên sách Sở Nghiêu Nghiêu cũng là nàng...!Hai người không mâu thuẫn.
Kế hoạch của nàng rất hoàn mỹ, mọi thứ đều theo sự sắp xếp của nàng, chỉ thiếu chút nữa, nàng đã có thể thành công.
Tạ Lâm Nghiễn sẽ trở thành người bảo vệ quy tắc của thế giới này, mà nguyện vọng của nàng, điều nàng theo đuổi cuối cùng cũng được thực hiện.
Điều duy nhất nàng không dự đoán được có lẽ là...!Nàng sẽ thật sự yêu Tạ Lâm Nghiễn.
"Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi sắp thắng rồi." Nàng nói với mình trong gương, vẻ mặt không có chút vui mừng nào.
Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi đứng dậy.
Nàng duỗi tay, gương trước mặt liền nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vào trong tay áo nàng, nàng lạnh lùng đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài đang đổ tuyết lớn, từng hạt sương trắng dính trên tóc mai nàng.
Trong viện có một người mặc bạch y đang đứng.
Tuyết rơi xuống vai hắn, sắc mặt của hắn trông tái nhợt như bị bệch.
Sau khi Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy hắn thì hơi cúi người gọi một tiếng "Sư phụ".
"Con nghĩ thông rồi?" Lý Vãn Trần hỏi, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng buồn rầu.
Sở Nghiêu Nghiêu khẽ gật đầu, bình tĩnh đến lạ thường.
"Đây là bước cuối cùng, chỉ cần con có thể làm được chúng ta sẽ thành công." Lý Vãn Trần nhìn nàng nói.
Sở Nghiêu Nghiêu khẽ vuốt cằm, không tiếp lời.
Lý Vãn Trần trầm mặc một chút mới hỏi: "Sau khi thành công, con còn muốn đến dị giới sao?"
"Để nói sau vậy." Sở Nghiêu Nghiêu từ chối cho ý kiến.
Lý Vãn Trần cũng không truy vấn nữa.
"Trảm Uyên ở đâu?" Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên hỏi.
"Ở Tàng Linh Các, chỉ cần hắn muốn cướp nhất định có thể cướp được."
"Tốt." Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu.
"Con đi đây."
"Cẩn thận." Lý Vãn Trần dặn dò.
...
Dưới địa lao, 500 năm trước, Tạ Lâm Nghiễn bị nhốt tại nơi này, cũng là ở đây ra quyết định đi con đường nghịch thiên.
Bầu trời trên đỉnh đầu nứt ra một khe hở lớn, ánh sáng xuyên qua, từng hạt bông tuyết bay xuống.
Sở Nghiêu Nghiêu đi từng bước về phía trước theo hẻm núi, xa xa liền nhìn thấy thanh niên ngồi khoanh chân ở đáy cốc đang dựa vào vách đá lạnh băng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, môi cũng không có chút huyết sắc nào.
Y phụ trắng như tuyết bị máu thấm đẫm đến gần như không còn nhìn ra màu sắc vốn có.
Xích sắt lạnh băng khóa chặt hắn, quấn từng vòng quanh người hắn, đầu kia cắm trên vách đá.
Cảnh tượng trước mắt giống như 500 năm, hắn lại bị nhốt tại nơi này một lần nữa, đó là bắt đầu, mà lần này trở thành kết thúc.
Thanh niên rốt cuộc nhận ra gì đó, hắn khẽ ngước mắt lên nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu.
Khi thấy nàng thì hắn rõ ràng sửng sốt, chậm rãi nhíu mày, dường như không hiểu vì sao Sở Nghiêu Nghiêu lại tới đây, dường như đang nghi hoặc, tại sao nàng mặc trang phục như vậy.
Bước chân Sở Nghiêu Nghiêu dừng lại, cuối cùng vẫn bước từng bước đi tới trước mặt hắn.
Tạ Lâm Nghiễn ngước lên nhìn nàng, mím môi không nói gì.
Sở Nghiêu Nghiêu bất giác siết chặt đoản đao trong tay, chỉ cần cắm nó vào đan điền của hắn, lại nói cho hắn biết thân phận thật sự của nàng là Liên Tịnh Thánh nữ Thánh Đạo Cung.
Nàng tiếp cận hắn, câu dẫn hắn đều là một âm mưu tỉ mỉ, một kế hoạch kín kẽ, nàng chưa từng yêu hắn, bọn họ sẽ thắng...
Hành động này cùng những lời này đều rất dễ, Tạ Lâm Nghiễn đang bị trọng thương, hắn căn bản không có sức phản kháng, nàng có thể dễ dàng làm tổn thương hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu đưa tay lên tháo mạng che mặt xuống, nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn, nói từng chữ: "Ta có một việc muốn nói với ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn nhướn mày, thần sắc có chút khác thường, nhưng không nói gì.
Sở Nghiêu Nghiêu tiếp tục nói: "Thân phận thật sự của ta là Liên Tịnh Thánh nữ của Thánh Đạo Cung.
Ta cố ý tiếp cận ngươi, đây chỉ là một âm mưu được thiết kế tỉ mỉ..."
Nói đến đây, không biết vì sao nàng lại ngừng lại.
Bởi vì thái độ của Tạ Lâm Nghiễn lúc này...
Sở Nghiêu Nghiêu không biết vì sao hắn lại có biểu tình như vậy.
Hắn thật giống như đã sớm liệu được nàng sẽ nói gì, cười như có như không nhìn nàng, trong mắt thậm chí mang theo vài phần giễu cợt.
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu có chút hoảng loạn, nàng rút ra đoản đao trong tay ra, nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn: "Ta tới để giết ngươi!"
"Được, vậy thì giết ta đi." Tạ Lâm Nghiễn vậy mà nâng tay lên, theo tiếng vang khi xích sắt va chạm, hắn giữ cổ tay Sở Nghiêu Nghiêu, kéo tay nàng, đưa đao về phía tim mình.
Hô hấp của Sở Nghiêu Nghiêu nghẽn lại, gần như theo bản năng, năm ngón tay của nàng buông lỏng, "leng keng" một tiếng, đoản đao rơi xuống đất, hổ khẩu của nàng chạm trên lồ ng ngực hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn vô cùng tái nhợt, trong mắt hắn lại mang ý cười: "Liên Tịnh Thánh nữ, kinh nghiệm đấu pháp của nàng quá kém, nàng coi tại hạ sống mấy trăm năm qua là uổng phí sao? Ánh mắt nàng không có sát ý, tư thế cầm đao của nàng không mang sát khí, như thế, Thánh nữ phải giết ta thế nào đây?"
"Ta..." Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu trở nên hơi tối tăm, nàng muốn rút tay mình ra khỏi tay Tạ Lâm Nghiễn, nhưng thất bại, hắn càng nắm chặt càng chặt, thậm chí hơi siết đau nàng.
"...!Hay là nói, Sở cô nương căn bản không nỡ giết tại hạ?"
"Ngươi đừng tự..." Nàng lời nói đến một nửa thì đột nhiên cứng lại.
Tạ Lâm Nghiễn đưa tay còn lại nhẹ nhàng ôm má nàng.
"Sở Nghiêu Nghiêu, đừng khẩu thị tâm phi nữa, nàng không nỡ giết ta."
"Ta không..."
Lời còn chưa dứt, Tạ Lâm Nghiễn đã khẽ hôn một cái lên môi nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn hắn.
Hắn liền mở miệng ngậm lấy môi của nàng, khẽ cắn m*t.
Sở Nghiêu Nghiêu mới đầu không kịp phản ứng, sau một lúc lâu nàng mới hơi không tình nguyện nghiêng đầu né tránh.
Tạ Lâm Nghiễn lại nâng gương mặt nàng, cưỡng ép nàng quay đầu lại nhìn hắn, cắn mạnh môi nàng.
"Ngươi buông ra..." Sở Nghiêu Nghiêu có chút bối rối, nàng muốn tách ra, Tạ Lâm Nghiễn lại dùng sức nắm lấy cổ tay nàng kéo nàng vào trong lòng.
Xích sắt theo động tác của hắn rung lên, truyền thật xa trong hẻm núi yên tĩnh trống rỗng.
Sở Nghiêu Nghiêu lập tức bừng tỉnh, nàng quay đầu tránh khỏi nụ hôn mãnh liệt của hắn, giọng nói lo lắng xen một chút run rẩy: "Trên người ngươi có thương thế."
Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc dừng động tác, hắn ôm Sở Nghiêu Nghiêu trong lòng, cúi đầu nhìn nàng, hô hấp có chút nặng nề: "Muốn giết ta còn lo lắng trên người ta có thương thế? Sở Nghiêu Nghiêu, nàng lo lắng cho ta như vậy sao?"
Thấy mặt nàng mất tự nhiên không nhìn hắn, Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, đột nhiên nói: "Cùng ta bỏ trốn đi."
Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn bối rối, nàng ngước mắt, khiếp sợ nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi nói cái gì?"
"Đừng làm Thánh nữ, làm đạo lữ của ta đi." Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng, nàng nhặt đoản đao rơi dưới đất kề lưỡi dao trên cổ Tạ Lâm Nghiễn, vẻ mặt lạnh lùng: "Ngươi dựa vào đâu cảm thấy ta sẽ vì ngươi từ bỏ ta chuyện cần làm?"
Tạ Lâm Nghiễn không tránh né, hắn cư như vậy lẳng lặng nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy: "Bởi vì ta có thể vì nàng từ bỏ ta chuyện cần làm."
Tay Sở Nghiêu Nghiêu run lên, nàng gần như không dám tin: "Vì ta, ngươi muốn từ bỏ chuyện nghịch thiên?"
Hắn nâng tay lên cầm đoản đao, lưỡi đao nháy mắt c ắm vào lòng bàn tay của hắn, máu đỏ sẫm chảy ra từ giữa ngón tay đầm đìa.
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, tay nắm chuôi đao cũng thả lỏng, nàng nghe Tạ Lâm Nghiễn nói: "Bọn họ dùng nàng uy hϊế͙p͙ ta thì ta liền hiểu, có lẽ nghịch thiên cũng không phải điều thật sự ta theo đuổi.
500 năm trước, chỉ là bởi vì ta không thể có cuộc sống ta muốn, kiếm dùng để bảo vệ mới dính đầy giết chóc...!Bởi vì ta không có người nào để bảo vệ, cũng bởi vì ta không thể có được cuộc đời bình thường, ta mới muốn tìm thiên đạo, muốn trả thù Liễu Như Dịch..."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, trái tim của nàng đang đập dồn dập.
Nàng đột nhiên nhớ tới, trong địa lao sông băng 500 năm trước, Tạ Lâm Nghiễn nói với Mộc Lưu Vân, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể sống cùng người thân.
Tạ Lâm Nghiễn khẽ cười một tiếng: "Nghiêu Nghiêu, ta muốn sống cùng nàng, ta không cần phải bỏ gốc lấy ngọn.
Cho nên cùng ta bỏ trốn đi, ta từ bỏ nghịch thiên, nàng từ bỏ thân phận Thánh nữ, chúng ta sống cuộc sống của người bình thường, thế nào?"
Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc buông lỏng chuôi đao trong tay, nước mắt chậm rãi trượt xuống.
Nàng đột nhiên đẩy Tạ Lâm Nghiễn đến vách đá phía sau, đè nặng vai hắn, dùng sức cắn lên môi hắn.
Nàng lần đầu tiên chủ động hôn hắn điên cuồng như thế, gần như cắn rách bờ môi của hắn, giữa môi có mùi máu nhàn nhạt toả ra.
"Nghiêu Nghiêu..." Tạ Lâm Nghiễn nhẹ giọng gọi tên của nàng, đưa tay vòng qua hông nàng.
Hồi lâu sau, Sở Nghiêu Nghiêu mới thở dồn dập buông hắn ra, lại ôm cổ hắn, áp má trên lồ ng ngực của hắn.
"Chàng thật sự muốn cùng ta bỏ trốn sao?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi, giọng nói của nàng có chút mơ hồ không rõ, như thể đang sợ gì đó.
Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng, lại hỏi: "Nàng không nguyện ý sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc một chút: "Thương thế của chàng sao rồi?"
"Chỉ cần có thể lấy được Trảm Uyên sẽ không vướng bận gì."
Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại hỏi: "Chàng thật sự muốn từ bỏ nghịch thiên, chỉ muốn sống cuộc đời bình thường?"
Tạ Lâm Nghiễn không chút do dự gật đầu.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn, hồi lâu sau, trên mặt của nàng cuối cùng cũng hiện lên ý cười: "Được; ta đồng ý với chàng, ta sẽ giúp chàng."
Nàng nhặt đoản đao dưới đất lên, tay đánh khởi quyết, nâng tay chém xuống, xích trên người Tạ Lâm Nghiễm vỡ ra từng khúc, xiềng xích rơi xuống, y phục trắng của hắn nhìn còn giật mình hơn, làm cho người ta đau lòng.
Nàng nhịn không được đưa tay sờ hai má Tạ Lâm Nghiễn, sau đó nói: "Trảm Uyên ở Tàng Linh Các, chàng đi lấy đi, ta còn phải trở về thu thập vài thứ..."
"Nành không đi cùng ta sao?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu: "Còn có chút việc cần ta xử lý, sáng mai, chàng chờ ta ở cửa Đông Lê Thành, chúng ta cùng đi."
Tạ Lâm Nghiễn lại đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm chặt nàng trong lòng: "Nghiêu Nghiêu, ta thật sự không muốn rời xa nàng dù chỉ một khắc."
Sở Nghiêu Nghiêu thản nhiên cười với hắn: "Yên tâm đi, cuộc sống tương lai của chúng ta còn dài mà."
Nàng chậm rãi buông cánh tay đang ôm Tạ Lâm Nghiễn ra, lùi về sau một bước nói với hắn: "Chàng chờ ta, ta sẽ tới tìm chàng."
Tạ Lâm Nghiễn gật đầu: "Ta còn tưởng nàng sẽ không đồng ý bỏ trốn cùng ta."
"Nếu ta không đồng ý, chàng định làm gì?"
"Đại khái dù nổ tung Thánh Đạo Cung cũng muốn đoạt nàng về..."
Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được cười: "Ta đi trước, chờ ta ở cửa thành."
Nói xong, nàng liền quay người ra khỏi hẻm núi.
Nhìn bóng lưng của nàng, chẳng biết tại sao, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên nhớ đến 500 năm trước, mình ở nơi này từ biệt với Mộc Lưu Vân.
Sở Nghiêu Nghiêu đi rất xa, đi một hồi, nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn, nàng đứng cách rất xa nói với hắn: "Tạ Lâm Nghiễn, ta thích chàng, cho nên chàng phải sống thật tốt, sống cuộc đời chàng muốn."
Tạ Lâm Nghiễn gật đầu với nàng nói: "Sáng sớm ngày mai, ta sẽ chờ nàng ở cửa thành.".