Chương 16
Phong Già Nguyệt ôm chặt Cơ Tinh Loan, cười hỏi hắn: "Tiểu Tinh, thấy kích thích không? Muốn chơi một lần nữa không?"
"...... Không." Cơ Tinh Loan bực bội trả lời.
"Không thích sao? Nhưng rõ ràng ngươi cười mà!"
Cơ Tinh Loan không trả lời, Phong Già Nguyệt sờ đầu hắn: "Được rồi, không chơi thì không chơi, sau này muốn chơi thì nói với tỷ tỷ."
Có một thời gian nàng rất thích nhảy bungee, nhảy xuống từ một nơi cực cao, cảm giác mất hết trọng lượng, cảm giác "giây tiếp theo có thể sẽ ch.ết" này giúp giải tỏa áp lực rất tốt. Một lần không được thì thêm một lần nữa, nhảy đến khi nào hai chân nhũn ra, hét đến khi khàn cả giọng, kích thích đến mức máu toàn thân sôi trào, thì dù là có chuyện phiền lòng gì cũng sẽ tan thành mây khói cả.
Từ sau khi Long gia bị diệt môn, bé nam chính chưa bao giờ trút ra, hắn cứ thế thản nhiên tiếp nhận nàng, không nhắc tới người mẹ đã ch.ết thảm và những người thân khác của mình nửa lời, thậm chí nàng còn chưa từng thấy hắn lén khóc, đối với một đứa trẻ, như vậy rất không bình thường.
Xét theo nết biến thái của hắn trong truyện, nàng rất lo hắn lại hắc hóa, muốn hắn trút ra, bị dọa khóc cũng được, vui vẻ lên cũng tốt......
Đáng tiếc không có gì cả.
Quả nhiên là bản thu nhỏ của nam chính biến thái kia, từ nhỏ đã khó chơi rồi.
Phong Già Nguyệt ôm Cơ Tinh Loan, chậm rãi rơi xuống đáy vách núi, bên dưới vách núi xanh um tươi tốt, đầy thực vật thấp và cỏ dại cao hơn một mét, một dòng sông nhỏ lặng lẽ chảy xuôi, nhìn có vẻ là một đáy vách núi bình thường.
Nàng dùng thần thức quét xung quanh, không cảm nhận được có gì khác thường, độ dày linh khí ở đây cũng rất bình thường, thậm chí còn loãng hơn những nơi khác ở núi Thiên Cực.
Hèn chi đã mấy ngàn năm trôi qua mà Thiên Cực Môn không có ai phát hiện ra chỗ ở cũ của người phi thăng này, nếu không phải nàng đã đọc truyện trước và biết chắc chắn là ở đây thì nàng cũng sẽ không hứng thú gì với nơi này, dù sao một nơi bình thường không có gì kỳ lạ như này thì riêng núi Thiên Cực đã có vài chỗ. Truyện Light Novel
Cơ Tinh Loan trầm mặc đứng bên cạnh nàng, không biết nàng đang giở trò gì, cũng hoàn toàn không muốn biết.
Nàng nhéo nhéo hai má hắn: "Tỷ tỷ đưa ngươi đi tìm kho báu, ngươi có chờ mong không?"
Hắn hơi mỉm cười, một nụ cười nhạt nhẽo lấy lệ.
Phong Già Nguyệt: "......"
Nàng nắm tay hắn, nhìn có vẻ tùy tiện đi dạo, nhưng thực tế là đang tìm lối vào chỗ ở cũ.
Trong truyện, chỗ ở cũ của người phi thăng này phải gần một nghìn năm nữa mới được mở ra, người kế thừa là Trang Mộng Hữu - một thiên tài nhỏ tuổi của Thiên Cực Môn lúc đó. Hắn rất trọng nghĩa khí, sau khi biết nam chính lạm sát người vô tội, hắn luôn muốn đi tìm nam chính. Nhưng người của Thiên Cực Môn sao dám để hắn đi ra ngoài, vì thế hắn đã bị sư phụ của mình cấm túc.
Trang Mộng Hữu bị cấm túc vẫn chăm chỉ tu luyện, một lòng muốn thăng cấp lên Nguyên Anh, hoàn toàn không hợp với những người khác ở Thiên Cực Môn, những đồng môn lười biếng của hắn còn chăm chăm muốn kéo hắn đi chơi. Vì vậy, hắn tìm mọi cách né tránh bọn họ, sau đó hắn vô tình đi vào nơi này.
Vì biết tính trì trệ của trên dưới Thiên Cực Môn, cho nên lúc đầu đại lão phi thăng đã thiết lập điều kiện mở cửa chỗ ở cũ là: Phải có lòng quyết tâm kiên định muốn làm một chuyện gì đó.
Đối với người từng đọc truyện thì chỗ ở cũ của đại lão phi thăng thật ra rất dễ tìm, phía trước là một bãi cỏ Cảnh La, phía sau là một bãi đá Xích Viêm nhỏ, bên trái là mấy cây La Sam, bên phải là cây Phù Phiến, bốn thứ này lần lượt là một trong những vật liệu căn bản nhất và thường dùng nhất trong luyện đan, luyện khí, phù chú và trận pháp.
Giữa bốn thứ này có một một mảnh đất trống nhỏ, chính là lối vào chỗ ở cũ của đại lão. Có thể hiểu được mục đích đại lão thiết lập như vậy, chính là hy vọng khi người của Thiên Cực Môn đến thu thập vật liệu, trong lòng sẽ đầy quyết tâm, người đủ kiên định có thể đi vào.
Tiếc cho tấm lòng tốt của đại lão phi thăng, kết quả mấy nghìn năm trôi qua, không có một ai bén mảng đến chỗ ở cũ, không biết nếu hắn biết được liệu có tức giận hay không.
Phong Già Nguyệt dắt Cơ Tinh Loan đứng lại ở mảnh đất trống, bắt đầu tự thôi miên chính mình: Ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ khiến Cơ Tinh Loan biến thành người tốt!
Im lặng nghĩ một lúc lâu, đáng tiếc xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, nàng hơi sầu não: Vậy là quyết tâm của nàng còn chưa đủ phải không?
Đột nhiên nhớ tới một bộ anime đã từng xem trước đây, Hisashi Mitsui nói: Huấn luyện viên, em muốn chơi bóng rổ.
Chẳng lẽ nàng phải học theo hắn, quỳ xuống đất nước mắt giàn giụa nói ra?
Hay là phải học Trang Mộng Hữu trong truyện, lần lượt hét lên: "Ta phải trở nên mạnh hơn, ta phải bảo vệ chính nghĩa, ta phải đánh bại Cơ Tinh Loan."
Lúc đọc thì đúng là nhiệt huyết sôi trào, nhưng nếu là tự mình làm thì xấu hổ ch.ết!
Nàng quay lại nhìn Cơ Tinh Loan, trong đầu lóe lên một ý tưởng.
"Tiểu Tinh, ngươi muốn báo thù đúng không?"
Cơ Tinh Loan im lặng một lát rồi khẽ gật đầu: "Ừ."
Một câu trả lời nhẹ nhàng đơn giản, nhưng dưới chân hai người lại đột nhiên lóe sáng, hai người một cao một thấp đồng thời biến mất.
_______
Nhìn không gian tối đen xung quanh và linh khí rõ ràng đã dày lên không ít, Phong Già Nguyệt lặng lẽ thở dài, quả nhiên là vào được.
Bé nam chính bình thường nhìn có vẻ thản nhiên điềm tĩnh, nhưng quả nhiên lòng hận thù của hắn mãnh liệt đến mức chỉ cần ừ nhẹ một tiếng đã hơn Trang Mộng Hữu gào thét hết lần này đến lần khác.
Cơ Tinh Loan nhìn qua Phong Già Nguyệt bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn không nghĩ tất cả những chuyện này là trùng hợp, đây là mục đích nàng đến núi Thiên Cực sao?
Nhưng nàng lại kinh ngạc ôm chặt lấy hắn: "Tiểu Tinh tuyệt đối đừng buông tay, dù nơi này có là đầm rồng hang hổ gì, tỷ tỷ cũng sẽ đưa ngươi ra ngoài."
Cơ Tinh Loan: "......"
Diễn hay lắm.
Lúc này trước mặt hai người xuất hiện một vầng hào quang, một bóng người cao lớn không nhìn rõ mặt hiện ra: "Không cần lo lắng, bổn tọa không có ác ý với các ngươi."
Cơ Tinh Loan trong lòng hơi dao động, sức mạnh tinh thần của hắn cực kỳ cường đại, có thể nhìn thấy gương mặt của đối phương một cách mơ hồ, đó là một phần thần thức do một người phi thăng để lại.
"Ai? Ngươi là ai?" Phong Già Nguyệt ôm Cơ Tinh Loan lùi lại hai bước, "Tại sao lại ẩn núp ở núi sau của Thiên Cực Môn bọn ta? Ngươi có âm mưu gì?"
Cơ Tinh Loan thầm cười khẩy, Thiên Cực Môn bọn ta, nói thân mật thật đấy, rõ ràng là vừa mới nhập môn.
"Ngươi là đệ tử của Thiên Cực Môn?" Thần thức nở nụ cười.
Phong Già Nguyệt hơi hất cằm: "Ta là chưởng môn hiện tại của Thiên Cực Môn, rốt cuộc ngươi là ai? Núp ở núi sau Thiên Cực Môn rốt cuộc có mục đích gì? Nếu ngươi muốn làm hại Thiên Cực Môn thì dù có ch.ết, ta cũng phải tống cổ ngươi đi."
"Ngươi nói ngươi là chưởng môn của Thiên Cực Môn?" Thần thức rất kinh ngạc, hắn lập tức lắc đầu, "Từ khi nào Thiên Cực Môn đã sa đọa đến nỗi chưởng môn chỉ có tu vi kỳ đầu Kim Đan thế này? Hay là ngươi đang lừa bổn tọa? Ngươi có biết lừa bổn tọa sẽ có kết cục gì không?"
Một luồng uy áp đáng sợ ập lên Phong Già Nguyệt, nàng vội vàng buông Cơ Tinh Loan ra, thần thức lại mỉm cười: "Tâm địa cũng không tồi, thôi vậy......"
Hắn thu uy áp lại, mới chỉ chốc lát mà lưng Phong Già Nguyệt đã ướt đẫm: "Tiền bối, những lời vãn bối nói đều là sự thật, Thiên Cực Môn gặp đại nạn, hiện đang thiếu thốn nhân tài, vãn bối biết mình không đủ thực lực, nhưng cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, gánh vác trọng trách của Thiên Cực Môn, nếu không Thiên Cực Môn sẽ thật sự sụp đổ."
Nàng ra vẻ nặng nề: "Vãn bối cũng luôn lo lắng, rất sợ không thể bảo vệ được Thiên Cực Môn, còn sợ tương lai của Thiên Cực Môn sẽ bị hủy trong tay vãn bối, vãn bối ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng canh cánh trong lòng."
Phong Già Nguyệt đầy chân thành cấp thiết, thần thức bị nàng làm cho cảm động, Cơ Tinh Loan cúi đầu, dựa vào khả năng tự chủ mạnh mẽ của mình mới có thể không để lộ sơ hở trước những lời nói nhảm của nàng.
Cái gì mà ăn không ngon ngủ không yên, rồi canh cánh trong lòng nữa, toàn là nói láo, nàng chỉ ỷ vào việc thần thức này không ra ngoài được.
Thậm chí Cơ Tinh Loan còn nảy ra một ý định nham hiểm: Nếu bây giờ hắn vạch trần lời nói dối của nàng, có khi nào nàng sẽ bị thần thức này đánh một chưởng ch.ết không?
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy nàng nói đến chân thành, một giọt nước mắt chảy xuống má nàng, giọt nước mắt đó trong suốt long lanh, rơi xuống làn da trắng hơn tuyết, lại có vài phần --- đẹp một cách kỳ lạ.
Hắn lẳng lặng nhìn một lát rồi quay đi với vẻ mặt vô cảm.
Thần thức an ủi Phong Già Nguyệt: "Thật ra cũng không cần như vậy, trước khi phi thăng, bổn tọa đã xem qua vận mệnh của Thiên Cực Môn, tuy có suy sút, nhưng sẽ không sụp đổ, cho nên ngươi có thể yên tâm."
"Từ khoảnh khắc đảm nhiệm vị trí chưởng môn, ta đã âm thầm thề, nhất định phải dẫn dắt Thiên Cực Môn lên đỉnh huy hoàng." Phong Già Nguyệt quệt nước mắt, ánh mắt lại kiên định lên, "Ta sẽ cố gắng làm được."
Thần thức của người phi thăng bấm tay tính tính, phát hiện vận thế của Thiên Cực Môn quả thật gắn liền với nàng, hắn bèn gật đầu: "Thôi được, nếu các ngươi đã có thể vào đây thì cũng là có duyên với bổn tọa, bổn tọa có một mối duyên dang dở với Thiên Cực Môn, đi theo bổn tọa."
Bóng tối xung quanh biến mất giống như thủy triều, Phong Già Nguyệt phát hiện bọn họ đang ở trong một tòa đại viện, trong viện gió lạnh hiu hiu, chim hót líu lo, nước chảy róc rách, lười biếng nhàn nhã như những buổi chiều bình thường trước đây, nàng nằm trên ghế dựa, bà nội khe khẽ kể chuyện cũ......
"Ngươi thích nơi này à?" Thần thức hỏi.
"Vâng, rất thích." Phong Già Nguyệt không cầm lòng được nở nụ cười.
"Ồ, bây giờ thành thật hơn những lời nói suông vừa rồi của ngươi rồi đấy." Thần thức vui vẻ nói.
Phong Già Nguyệt: "......"
Cho nên hắn đã nhìn thấu, còn cố ý xem nàng diễn phải không?
Quả nhiên là lão phi thăng quái vật, ngay cả một phần thần thức cũng không hề đơn giản.
Bọn họ đi vào một phòng luyện công, thần thức nói: "Công phu ngươi tu luyện không phải của Thiên Cực Môn, ngươi nhập môn sau sao? Nhập môn bao lâu rồi?"
"Để ta tính xem." Phong Già Nguyệt giả bộ nhớ lại, thực tế trong lòng đang tính toán, cuối cùng nàng thành thật nói, "Mười sáu...... khắc." (Một khắc=15 phút)
"Mười sáu......" Thần thức gật đầu theo bản năng rồi đột nhiên dừng lại, "Khắc!"
Hai canh giờ sao?
Nhìn nàng nghĩ lâu như vậy, hắn còn tưởng là mười sáu năm!
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của thần thức, Phong Già Nguyệt ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Tiền bối, có một câu nói rất hay, đó là "Có người quen lâu vẫn như kẻ xa lạ, có người mới gặp lại như bạn tâm giao", những lời này không chỉ áp dụng giữa người với người mà giữa vãn bối và Thiên Cực Môn cũng vậy, tuy rằng vãn bối gia nhập Thiên Cực Môn chưa lâu, nhưng đã toàn tâm toàn ý xem mình là người của Thiên Cực Môn."
Thần thức của người phi thăng lại bấm tay tính toán, thấy vận thế của Thiên Cực Môn quả thật gắn liền nàng, dường như nàng còn có thể dẫn dắt Thiên Cực Môn đến đỉnh cao, có vẻ hơi khác so với những gì hắn đã tính trước khi phi thăng.
Hắn bắt đầu nghiêm túc đánh giá nàng một lúc rồi bật cười: "Thôi vậy."
Nhưng hắn vẫn muốn thử nàng một chút, hắn nói: "Bổn tọa chờ đợi mòn mỏi ở đây mấy nghìn năm, nếu còn không có người đến, bổn tọa và động phủ này sẽ biến mất, may là các ngươi đến kịp, âu cũng là ý trời."
Phong Già Nguyệt vô thức cảm thấy có gì đó không đúng, cái gì mà sẽ biến mất? Rõ ràng rất nhiều năm sau, hắn còn vui vẻ nhảy nhót ở đây mà!
Thần thức lại nói: "Ngươi phải tranh thủ, lập tức bế quan với bổn tọa, bổn tọa sẽ truyền dạy công pháp cao nhất cho ngươi."
"Bây giờ sao?" Phong Già Nguyệt nhíu mày, "Nhưng vãn bối còn có việc trần tục ở bên ngoài, bây giờ có một tên tà tu đang như hổ rình mồi ngoài Thiên Cực Môn, tạm thời vãn bối không thể bế quan được, hay là tiền bối chờ vãn bối mấy tháng nhé? Đợi vãn bối giải quyết tên tà tu kia xong sẽ đến bế quan với tiền bối?"
"Không được." Thần thức kiên quyết lắc đầu, "Mấy ngày nữa bổn tọa sẽ tiêu tan, nếu hiện tại ngươi không bắt đầu thì không còn cơ hội nữa đâu."
Phong Già Nguyệt cúi đầu, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, khi ngẩng đầu lên lại mỉm cười: "Nếu đã vậy, chi bằng tiền bối dạy đệ đệ của ta đi? Hắn tư chất thông minh, ngộ tính, thiên phú và sự cố gắng đều hơn người, nếu tiền bối nhận hắn làm đồ đệ, chắc chắn ngài sẽ không thất vọng đâu."
Cơ Tinh Loan nhìn Phong Già Nguyệt chăm chăm.
Đây là truyền thừa của một bậc phi thăng, cho dù là huynh đệ phụ tử ruột cũng có thể sẽ liều mạng với nhau vì cơ hội phi thăng, thế mà nàng lại nhường cho hắn?
Cơ Tinh Loan đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên nghe thấy thần thức của người phi thăng truyền âm đến: Tiểu tử, ngươi kế thừa công pháp của Âm Sơn lão nhân đúng không? Lão già đó hiện tại thế nào rồi?
Cơ Tinh Loan cung kính trả lời: 【Ông ấy đã tạ thế từ một nghìn năm trước rồi.】
Sắc mặt của thần thức hơi thay đổi: 【Lão già Âm Sơn đó tài giỏi phi thường thế mà lại không phi thăng?】
Hắn thở dài một tiếng: "Đáng tiếc."
Chủ nhân của hắn đợi lâu như vậy không biết sẽ thất vọng đến mức nào.
"Đáng tiếc gì cơ?" Phong Già Nguyệt dè dặt hỏi, "Ngài có gì không hài lòng về đệ đệ của ta sao?"
"Đáng tiếc bổn tọa có một bộ công pháp khác muốn truyền cho hắn, nhưng công pháp của bổn tọa thì không có ai kế thừa."
Phong Già Nguyệt nghi ngờ thần thức này đang bẫy nàng, rõ ràng nhiệm vụ của hắn là tìm một người thừa kế, sao có thể truyền thụ công pháp của người khác được?
Nàng cười khan hỏi: "Không biết tiền bối muốn truyền thụ công pháp gì cho đệ đệ của ta?"
"Đây là công pháp của một người bạn tốt của ta, tên là 《Mộng Cơ Thần Công》, rất phù hợp với đệ đệ của ngươi."
Thần thức mỉm cười liếc nhìn Cơ Tinh Loan, mặc dù trạng thái linh hồn của cậu ta rõ ràng không thích hợp lắm, nhưng nếu đã là đồ đệ mà lão già Âm Sơn kia nhận sau khi ch.ết, thế thì hắn sẽ giúp ông ta một tay. Lão già đó kiêu kỳ vô cùng, hiếm lắm mới có được một đồ đệ, giúp ông ta một chút cũng không sao.
Phong Già Nguyệt lại sửng sốt, Mộng Cơ Thần Công? Đó không phải là công pháp của nam chính trong truyện sao?
Trong truyện, nam chính bị nhiều người liên thủ phế bỏ tu vi, sau đó bị ném đến nơi hoang vu, những người đó vốn định để hắn ch.ết ở đó, nhưng không ngờ nam chính lại vô tình rơi vào di chỉ của Âm Sơn lão nhân, học được 《Mộng Cơ Thần Công》 của ông ấy, sau đó hắn bắt đầu hành trình hắc hóa.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Nàng hết nhìn Cơ Tinh Loan lại nhìn thần thức của người phi thăng bằng ánh mắt nghi hoặc, Mộng Cơ Thần Công mà nam chính học đương nhiên là vô cùng lợi hại, nhưng nếu muốn học thì phải trải qua rất nhiều cực khổ, cho nên vốn dĩ nàng đã từ bỏ môn công pháp này, để nam chính học cái khác.
Nhưng không ngờ, vô tình trồng liễu liễu lại xanh, thế mà lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế này.
Nàng không nhịn được cười rộ lên, khiến hai người còn lại cảm thấy hết sức kỳ quái.
"Sao vậy? Ngươi không muốn?" Thần thức lạnh lùng hỏi.
Phong Già Nguyệt đứng lên, cung kính hành lễ với hắn: "Không phải không phải, vãn bối chỉ cảm thấy tạo hóa trêu người thôi, xin tiền bối hãy dạy Mộng Cơ Thần Công cho hắn."
Thần thức quan sát nàng, lạnh lùng hỏi dò: "Ngươi thì sao? Không muốn học công pháp của bổn tọa?"
Nàng nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Vãn bối cũng rất muốn học, nhưng vãn bối thực sự không thể bế quan lúc này, hiện giờ Thiên Cực Môn đầy rẫy nguy hiểm, vãn bối không thể vì học công pháp mà mặc kệ bọn họ, vãn bối không làm được."
Một là nàng đã đồng ý cứu bọn họ, cho nên nàng sẽ làm hết sức có thể; hai là, nàng nghi ngờ thần thức đang bẫy nàng! Với mối quan hệ sâu xa giữa hắn và Thiên Cực Môn, hắn không thể nào nhận một người vứt bỏ Thiên Cực Môn vì công pháp cao thâm được, cho nên nàng muốn cược một ván!
Dù nàng có thua cũng không sao, Cơ Tinh Loan có thể học được Mộng Cơ Thần Công, như vậy đã là một niềm vui bất ngờ lớn, đủ để bù lại rồi.
Cho nên nàng hết sức thản nhiên, khi nói "không làm được", nàng không giả tạo một chút nào, dù vẻ mặt có chút tiếc nuối, nhưng từ bỏ cũng rất kiên định.
"Hừ! Coi như ngươi vượt qua thử thách, không cần bế quan ngay bây giờ."
"Thế thì tốt quá."
Thắng cược rồi!
Trong mắt Phong Già Nguyệt đầy ánh sáng rực rỡ, nâng mắt lên vừa lúc chạm vào ánh mắt của Cơ Tinh Loan.
Hắn thu lại ánh mắt phức tạp với vẻ mặt vô cảm.