Chương 24
Trong tửu lâu yên bình, Cơ Tinh Loan hơi nheo mắt lại, sắc mặt lạnh đi, hắn liếc xéo Phong Già Nguyệt.
Đây vốn là một ánh mắt đầy ý cảnh cáo, nhưng vì bây giờ hắn còn nhỏ, lại còn là một "cô bé đáng yêu" nên Phong Già Nguyệt không thấy cảm thấy bị cảnh cáo chút nào mà ngược lại, đôi mắt của nàng còn sáng lên, ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.
"Tiểu Tinh, ngươi như vậy xinh quá trời!" Còn nhỏ mà đã có khí chất xinh đẹp lạnh lùng cao quý rồi.
Vẻ mặt hắn dịu đi một chút, nhưng lại nghe nàng nói tiếp: "Ngươi đẹp như vậy, đúng là quá xứng đôi với tỷ tỷ áo trắng kia!"
Cơ Tinh Loan: "......"
Thấy bàn tay mềm mại ấm áp kia của nàng sắp vói lại đây, chắc chắn là lại muốn chà đạp mặt hắn, hắn vô tình tránh đi, còn giơ tay ngăn tay nàng lại.
Không thể chạm vào khuôn mặt đáng yêu của hắn, Phong Già Nguyệt hơi ấm ức nhìn hắn, Cơ Tinh Loan ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có nhớ hiện tại ta bao nhiêu tuổi không?"
"Nhớ chứ, cho nên tỷ tỷ đâu có bảo ngươi hẹn hò với tỷ tỷ đó ngay bây giờ." Không sờ được mặt hắn nên nàng vỗ vỗ vai hắn, "Tỷ tỷ tin sau này ngươi sẽ làm được."
"Không." Cơ Tinh Loan đứng lên, nhìn nàng từ trên cao xuống, lạnh lùng nói, "Sau này cũng không được." Hắn đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Trước giờ hắn lúc nào cũng giả vờ ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt nàng, đây là lần đầu tiên hơi lộ ra răng nanh, Phong Già Nguyệt nghiêng đầu nghi hoặc: "Chẳng lẽ là thời kỳ phản nghịch đến sớm à?"
Nàng thanh toán rồi vội vàng đuổi theo: "Tiểu Tinh đợi ta với."
Cơ Tinh Loan đi nhanh hơn, nghe phía sau truyền đến giọng nói: "Tiểu Tinh Tinh......"
"Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh......"
"Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh......"
Hắn bất đắc dĩ dừng chân lại, Phong Già Nguyệt cười hì hì trêu chọc hắn: "Không phải ngươi cảm thấy tiểu tỷ tỷ đó rất xinh đẹp à, sao lại kháng cự như vậy chứ? Chẳng lẽ là thẹn thùng?"
"Tỷ hỏi lại câu vừa rồi đi." Cơ Tinh Loan mỉm cười nói.
"Câu nào?"
"Câu nữ tử áo trắng kia có xinh đẹp không."
Phong Già Nguyệt đảo mắt: "Còn lâu ta mới hỏi."
"Vì sao?"
"Nếu ta hỏi lại, ngươi sẽ trả lời lại là nàng không xinh đẹp chứ gì?"
Cơ Tinh Loan quả thật định làm vậy: "......"
Phong Già Nguyệt đắc ý vỗ vỗ vai hắn: "Tiểu Tinh, ngươi còn non lắm, chiêu đó tỷ tỷ thạo rồi."
Thấy nụ cười trên mặt nàng, Cơ Tinh Loan hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
"Đừng đi nhanh như vậy mà, chúng ta đi dạo đi." Phong Già Nguyệt dắt tay hắn.
Tay phải được bao lại bởi cảm giác mềm mại ấm áp, Cơ Tinh Loan hơi khựng lại, sau đó chậm rãi đi dạo trên đường phố theo bước chân của nàng.
Mọi người đều cảm thấy chuyện nhà Mộ Dung và Sở Vân Môn là do các thế lực bề trên tranh giành quyền lợi, không liên quan đến bọn họ cho lắm, cho nên bọn họ chỉ ôm lòng hóng hớt chứ không bị ảnh hưởng nhiều.
Bầu không khí an nhàn này khiến Phong Già Nguyệt thả lỏng cả người, sau khi xuyên đến đây, trái tim của nàng thường xuyên lơ lửng trên không, vẫn chưa nghiêm túc nhìn ngắm thế giới này, định nhân dịp này đi dạo cho thỏa.
Cơ Tinh Loan lặng lẽ nhìn nàng, ngay cả món đồ chơi của trẻ con nàng cũng cầm chơi luôn tay, mặt đầy vui vẻ.
Chủ quầy nhìn gương mặt lạnh lùng của Cơ Tinh Loan, rồi lại nhìn Phong Già Nguyệt đang chơi rất vui vẻ, vẻ mặt ông ta có chút kỳ quái, ông tay lấy một món đồ chơi được các tiểu cô nương ưa chuộng thử giới thiệu cho Cơ Tinh Loan: "Tiểu tiên tử, ngài có muốn xem một chút không?"
"Không cần." Cơ Tinh Loan lạnh mặt từ chối, hắn từ nhỏ chưa bao giờ chơi mấy thứ ấu trĩ này.
Thấy chủ quầy chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn chào hàng, hắn chỉ vào cái cửu liên hoàn trong tay Phong Già Nguyệt: "Bao nhiêu?"
"Một linh châu." Linh châu là đơn vị nhỏ hơn cả linh thạch, mười linh châu mới bằng một linh thạch.
Cơ Tinh Loan lấy cả mấy món mà Phong Già Nguyệt vừa chơi: "Cộng lại là bao nhiêu?"
"Chín linh châu."
Cơ Tinh Loan lấy ra một viên linh thạch, lấy mấy món đồ chơi kia rồi kéo Phong Già Nguyệt đi: "Không cần thối."
"Cảm ơn tiểu tiên tử." Chủ quầy hớn hở, tặc lưỡi khó hiểu nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ kia, nhà người khác đều là trẻ con chơi, người lớn trả tiền, hai người này lại ngược lại, đúng là thú vị.
"Tiểu Tinh, dáng vẻ trả tiền vừa rồi của ngươi ngầu lắm!" Phong Già Nguyệt giơ ngón tay cái với Cơ Tinh Loan.
Cơ Tinh Loan nhét hết mấy món đồ chơi vừa mua vào lòng nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi được hai bước thì hắn đã bị Phong Già Nguyệt kéo lại: "Tỷ tỷ cũng mua quà cho ngươi."
"Không cần đâu." Hắn mất tự nhiên nói.
"Cần chứ cần chứ." Phong Già Nguyệt kéo hắn rẽ sang một bên, "Tỷ tỷ biết phải mua cái gì cho ngươi rồi."
Cơ Tinh Loan ngẩng đầu nhìn: Tiên y phường.
Bên trong treo váy vóc đủ màu, có kiểu thanh lịch, có kiểu diễm lệ, có kiểu đơn giản nền nã, có kiểu phức tạp lộng lẫy, có y phục bình thường, cũng có loại có tác dụng pháp thuật kèm theo......
Nhưng đều giống nhau, bên trong đều là nữ trang cùng với trang sức và giày dép cùng bộ, người ra kẻ vào cũng toàn là nữ nhân.
Một chút chờ mong vừa dấy lên đã héo úa tan thành tro bụi trong nháy mắt, sắc mặt Cơ Tinh Loan lạnh đi.
"Tỷ tỷ mua váy cho ngươi mặc." Tiếng nói chuyện của nàng vang lên bên tai, không cần nhìn cũng biết nhất định nàng đang cười.
"Ta không cần!" Cơ Tinh Loan gằn từng chữ một.
"Không, ngươi cần." Phong Già Nguyệt trực tiếp bế hắn lên, cười hì hì đi vào tiên y phường.
Y phục trước đây của hắn đều do nàng tự may, tay nghề kém vô cùng, chỉ đơn giản là đồ có thể mặc được, màu sắc cũng đơn giản, nàng đã muốn ăn diện cho hắn từ lâu rồi.
Vẻ ngoài đáng yêu như vậy, không ăn diện thì tiếc lắm!
Tiên y phường là một chuỗi các tiệm nữ trang trực thuộc Tiên Y Môn, toàn bộ đệ tử trong môn phái đều là nữ, công việc làm ăn chủ yếu cũng liên quan đến nữ nhân, rất nổi tiếng ở đại lục Thanh Lăng.
Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan vừa bước vào cửa thì nhân viên đã ra chào đón, đầy nhiệt tình nhưng lại không khiến người ta thấy phiền, biết ăn nói nhưng lại không nhiều lời, nghe nàng nói muốn mua váy cho Cơ Tinh Loan, bọn họ lập tức mang ra mấy bộ.
"Ta không ưm......" Phong Già Nguyệt bịt miệng Cơ Tinh Loan lại, cười híp mắt nói, "Lấy hết, ngoài ra có trang sức và giày cùng bộ không?"
Cơ Tinh Loan bị bịt miệng: "......"
Nhân viên liếc nhìn đôi mắt bốc hỏa của Cơ Tinh Loan, nhịn cười gật đầu với Phong Già Nguyệt: "Có, hai vị tiên tử chờ một chút."
Khi rời khỏi tiên y phường, Phong Già Nguyệt thì cười rạng rỡ còn Cơ Tinh Loan thì mặt lạnh.
Về nhà, Cơ Tinh Loan muốn chạy thẳng vào phòng nhưng lại bị Phong Già Nguyệt kéo lại ôm vào lòng, nàng nhẹ nhàng dụ dỗ hắn: "Tiểu Tinh Tinh, mặc cho tỷ tỷ xem được không?"
Dáng vẻ lúc này của nàng chằng khác gì một tên đàn ông cặn bã lừa gạt các cô gái.
"Không." Cơ Tinh Loan mím môi.
"Mặc một lần thôi, tỷ tỷ xem có đẹp không." Phong Già Nguyệt giơ ngón trỏ lên, "Ngươi xem, chỉ có năm bộ thôi."
Hắn lạnh mặt không nói lời nào, Phong Già Nguyệt liền chữa lại: "Vậy bốn bộ nhé?"
"Ba bộ?"
"Hai bộ, không thể ít hơn được nữa!" Phong Già Nguyệt lén nhìn Cơ Tinh Loan, thấy sắc mặt của hắn không còn cứng rắn như vừa rồi, nàng cười híp mắt nói, "Nếu ngươi không muốn tự thay thì tỷ tỷ có thể giúp ngươi."
Cơ Tinh Loan: "......"
Ánh mắt hắn đảo quanh năm bộ y phục mới, chọn hai bộ đơn giản nhất rồi buồn bực đi vào thay quần áo, hai bộ y phục lần lượt là màu vàng nhạt và màu xanh nhạt, tôn lên làn da trắng xinh đẹp của hắn (?), mặc dù mặt đầy không vui, nhưng vẫn xinh đẹp như thường.
"A a a! Tiểu Tinh, ngươi thật sự xinh lắm đó!" Phong Già Nguyệt ôm hắn hôn mấy cái, còn đầy hào hứng chải cho hắn một kiểu tóc mới, đeo trang sức mới mua, nhìn hắn cười ngớ ngẩn một lúc lâu.
Cơ Tinh Loan mặc y phục mới mặt mày vô cảm mặc nàng lăn lộn, nhân lúc nàng không chú ý lập tức chạy mất, trốn vào trong phòng.
Phong Già Nguyệt gõ gõ cửa: "Tiểu Tinh, ba bộ còn lại tỷ tỷ sẽ giữ cho ngươi, khi nào ngươi muốn mặc thì nói với tỷ tỷ nha!"
Cơ Tinh Loan nắm chặt hai tay rồi thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng chán nản ngã xuống giường, mặt từ từ đỏ lên.
Vì ba bộ y phục mới như hổ rình mồi của Phong Già Nguyệt cùng với sự hào hứng ăn diện cho Cơ Tinh Loan bị khơi dậy của nàng, Cơ Tinh Loan quyết định, sau khi chấm dứt chuyện này trở về hắn sẽ bế quan.
Chờ hắn tăng tu vi lên......
"Hừ! Phong Già Nguyệt!"
_______
Bên kia, bốn người nhóm Trác Cửu rời khỏi tửu lâu liền đến thẳng phủ thành chủ, thành chủ đích thân ra nghênh đón: "Bái kiến sư thúc tổ, bái kiến ba vị sư thúc."
Bốn người nhóm Trác Cửu nhận được tin cầu cứu của thành chủ đúng lúc bọn họ đang ở gần, cho nên mới vòng đến đây, trước đó đã xem qua thi thể, cho nên ở tửu lâu Trác Cửu mới nói: "Có lẽ không phải là Kim Sa Phái."
"Đứng lên đi, đưa ta đi xem mấy người đó."
Trác Cửu có tu vi kỳ Nguyên Anh là phong chủ Cửu Liên Phong của Thương Ngô Phái, cũng là tiểu sư đệ của chưởng môn Thương Ngô Phái, vai vế cao, tu vi mạnh, từ khi hắn đến đây, thành chủ đã yên tâm hơn rất nhiều: "Vâng, xin sư thúc tổ đi theo ta."
Bây giờ bọn họ đi gặp mấy người bị Cơ Tinh Loan xóa ký ức, sau khi tỉnh lại, bọn họ có chút điên điên khùng khùng, lúc đầu thành chủ nghĩ là do bọn họ chịu đả kích quá lớn, nhưng hôm nay sai y tu đến khám thì y tu lại nói có lẽ không phải vậy.
Trác Cửu khám qua cho bọn họ, sắc mặt dần ngưng trọng lại: "Bọn họ đã bị xóa ký ức."
"Xóa ký ức?" Mọi người kinh hãi, "Đó là thuật pháp gì?"
"Một tà thuật." Trác Cửu không muốn nhiều lời.
Thấy mấy người kia lúc khóc lúc cười, Bạch Tử Toàn không đành lòng: "Có thể trở lại bình thường được không?"
Trác Cửu cau mày, suy nghĩ một lúc rồi thở dài: "Thôi vậy, để ta thử xem."
Hắn giơ ngón tay lên không trung giữa hai mắt của người bệnh, bệnh nhân vốn đang khóc lóc bỗng ngây ra, Trác Cửu nhắm mắt lại, linh khí cẩn thận tiến vào thức hải của đối phương.
Khoảng một nén nhang sau, người Trác Cửu hơi lảo đảo, vẻ mặt ngày càng ngưng trọng, không ngờ ký ức lại không thể khôi phục được, giống như đã bị xóa hoàn toàn, còn quỷ quái hơn cả tà thuật mà hắn biết, dường như đã được cải tiến.
"Quỷ dị thật."
Đám Bạch Tử Toàn đều mang vẻ mặt khó coi, sư thúc thấy nhiều biết rộng, ngay cả hắn cũng nói quỷ dị, thế thì đối phương phải đáng sợ đến mức nào chứ?
Mặc dù hắn không khôi phục được ký ức của bọn họ, nhưng có thể khiến bọn họ không khóc lóc nữa, một lúc sau, những người này đã tỉnh táo lại, ngỡ ngàng nhìn bọn họ: "Các ngươi là ai? Đây không phải nhà Mộ Dung, đây là đâu?"
Trác Cửu khẽ thở dài, lặng lẽ rời đi, đám Bạch Tử Toàn cũng đi theo.
Không lâu sau, trong phòng liền vang lên tiếng khóc.
Trác Cửu kết luận kết quả điều tr.a là: Báo thù, hung thủ có tu vi Nguyên Anh.
"Quan trọng nhất là, hung thủ có lẽ chỉ có một người." Hắn quét ánh nhìn qua mọi người ở đây, "Không phải Kim Sa Phái."
"Cảm ơn tiền bối." Chưởng môn Kim Sa Phái nước mắt lưng tròng nói.
Nghe là báo thù, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, người trả thù thường là báo thù xong sẽ đi, chắc sẽ không giận chó đánh mèo lên những người không liên quan như bọn họ. Nhưng thành chủ vẫn rất lo lắng, đáng thương nhìn Trác Cửu.
Trác Cưởi cười cười: "Bọn ta sẽ ở lại đây một thời gian, cho đến khi kết thúc đại hội."
"Cảm ơn sư thúc tổ, cảm ơn các vị sư thúc." Lúc này thành chủ mới mừng rỡ.
Những người khác cũng đầy vui mừng, có một người mạnh như vậy trấn giữ thì an toàn hơn rất nhiều, nếu hắn có thể bắt được hung thủ trong khoảng thời gian này nữa thì càng tốt.
Đại hội Tiên Thủy Thành không bị hủy mà chỉ hoãn lại 2 ngày, một là để biểu hiện sự thương tiếc, hai là để Sở Vân Môn có thời gian phái thêm người đến.
Những người đã ch.ết là môn chủ và nhóm tâm phúc của môn chủ Sở Vân Môn, trong môn phái còn rất nhiều người, nhưng đã mất đi hơn một nửa người tài, Sở Vân Môn thiệt hại nặng nề, thực lực giảm mạnh, đã hoàn toàn mất đi tư cách cạnh tranh với Kim Sa Phái, còn nhà Mộ Dung......
Đã không còn nhà Mộ Dung nữa rồi.
Vòng đi vòng lại, Kim Sa Phái đã thắng mà không cần phí sức.
Mặc dù ngoài mặt chưởng môn Kim Sa Phái không nói, nhưng trong lòng lại vui hớn hở, bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống bá chủ một phương.
Đương nhiên, ông ta sẽ nhanh chóng phát hiện, đó hết thảy chỉ là tưởng tượng mà thôi.
_______
Vân chu của Thiên Cực Môn đến Tiên Thủy Thành, đại trưởng lão Dữ Thương xuống dưới với gương mặt sa sầm, ông ta thầm thề, nhất định hôm nay phải khiển trách chưởng môn mới vô trách nhiệm cho ra trò!
Tất nhiên Thiên Cực Môn cũng có biệt viện ở Tiên Thủy Thành, nhưng vì trước đó thực lực của Thiên Cực Môn sa sút nặng nề nên biệt viện to đẹp đã bị môn phái khác lấy mất, biệt viện hiện giờ nhỏ hơn rất nhiều.
Mặt Dữ Thương càng đen hơn, chưởng một phát khiến cái bàn biến thành vụn gỗ: "Ức hϊế͙p͙ người khác quá đáng."
"Kẻ yếu bị ức hϊế͙p͙ là vậy đó." Giọng nói thong dong của Phong Già Nguyệt vang lên ở ngoài cửa, nàng dắt Cơ Tinh Loan đi vào.
"Chưởng môn!" Dữ Thương nghiên răng nghiến lợi gọi.
"Tham kiến chưởng môn." Những người khác cung kính hành lễ.
"Ừ, miễn lễ." Phong Già Nguyệt nhìn qua mọi người, cười gật đầu: "Thấy các ngươi khỏe mạnh là ta an tâm rồi."
"Ha ha......" Dữ Thương cười lạnh.
"Đây đều là công lao của đại trưởng lão, quả nhiên ánh mắt của ta rất tốt." Phong Già Nguyệt cười híp mắt nói, Dữ Thương hừ một tiếng, sắc mặt vẫn xấu như cũ.
Đám Đông Thông có chút lo lắng, nhưng lại không dám lên tiếng, U Vũ dán mắt vào Phong Già Nguyệt, rất muốn đến gần nhưng lại không dám, Phong Già Nguyệt vẫy tay với hắn: "U Vũ, ngươi bắt đầu tu luyện rồi."
"Vâng." U Vũ híp mắt cười rộ lên: "Tỷ tỷ, là đại trưởng lão dạy đó."
Dữ Thương lại hừ một tiếng, ông ta thấy U Vũ rất có tố chất, vốn dĩ muốn nhận hắn làm đồ đệ, ai ngời hắn lại sống ch.ết không chịu bái sư, tức ch.ết ông ta!
Nhưng ông ta không đành lòng để tài năng của U Vũ bi mai một, đánh phải đồng ý không cần hắn bái sư, nhưng vẫn sẽ dạy hắn.
Nghĩ đến đây, Dữ Thương lại càng thêm khó chịu.
Phong Già Nguyệt vuốt tóc U Vũ: "Đồ ngốc, nếu đại trưởng lão đã dạy ngươi tu luyện thì ngươi nên gọi ông ấy là sư phụ mới đúng, sao còn gọi là đại trưởng lão?"
Dữ Thương và U Vũ đồng thời sửng sốt, U Vũ khẽ hỏi: "Tỷ tỷ không để ý sao?"
Thật ra Dữ Thương cũng muốn hỏi vấn đề này, dù sao thì một trăm năm sau ông ta và nàng sẽ có cuộc tranh đoạt vị trí chưởng môn, nàng không sợ tất cả mọi người đều đứng về phía ông ta hay sao?
"Đương nhiên là không rồi." Phong Già Nguyệt mỉm cười, con người Dữ Thương cũng khá tốt, sau này còn có thể thăng cấp Nguyên Anh, U Vũ có thể được ông ta nhận làm đồ đệ là một chuyện tốt.
U Vũ là một người trọng ân tình, nàng cứu hắn, đưa hắn đến Thiên Cực Môn, ơn huệ này đã đủ để sau này hắn không đối địch với nàng và Cơ Tinh Loan, thế là đủ rồi.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chính thức bái sư luôn đi." Phong Già Nguyệt quyết định nhanh gọn, "Đại trưởng lão, ông thấy sao?"
"Hừ, được." Dữ Thương đè nén nỗi vui mừng trong lòng, phụng phịu nói.
Dưới chỉ dẫn của Phong Già Nguyệt, U Vũ đã cung kính hành lễ với Dữ Thương, trở thành đệ tử thân truyền của ông ta.
Cuối cùng cũng có được đồ đệ hằng mong mỏi, cơn giận trong lòng Dữ Thương vơi đi một nửa, nhưng ông ta vẫn rất oán hận Phong Già Nguyệt, đang định tính sổ với nàng thì chợt nghe nàng a một tiếng.
"Ta có thứ này muốn tặng cho đại trưởng lão." Phong Già Nguyệt lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, "Ta tin là đại trưởng lão sẽ rất thích."
Ông ta nửa tin nửa ngờ nhận lấy, vừa mở ra sắc mặt ông ta đã thay đổi ngay lập tức, ông ta đổ viên thuốc bên trong ra kiểm tr.a kỹ càng, sắc mặt ngày càng kinh ngạc, nhưng cũng đầy kích động và mừng rỡ.
"Đại trưởng lão, ông có thích không?" Phong Già Nguyệt mỉm cười hỏi.
Dữ Thương nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp một lúc lâu, cuối cùng ông ta cười khổ một tiếng, vẻ mặt rất cam chịu, hành lễ một cách trang trọng: "Dữ Thương cảm ơn chưởng môn."
Nhiều năm trước ông ta từng bị trúng độc, trong cơ thể vẫn có nguy hiểm tiềm ẩn, cần một loại Thanh Tố Đan mới có thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng nguyên liệu chính của Thanh Tố Đan là cỏ Thanh Tố lại rất hiếm, bao nhiêu năm qua ông ta vẫn không tìm được.
Nhưng không ngờ, cô chưởng môn cà lơ cà phất này của ông ta lại dễ dàng đưa Thanh Tố Đan cho ông ta như vậy.
Ông ta còn có thế nói gì nữa đây?
Không thể nói gì cả, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn làm trâu làm ngựa cho nàng thôi.
Thấy đại trưởng lão đột ngột thay đổi thái độ, những người khác không hiểu ra sao, chỉ có Cơ Tinh Loan là cười thầm trong lòng.
Có đôi khi, nàng thật sự quá xảo quyệt!
Đang nghĩ vậy thì thấy Phong Già Nguyệt đẩy U Vũ và Lộ Nhất Minh lại gần hắn: "Tiểu Tinh, chơi với bạn đi!"
Cơ Tinh Loan lạnh lùng nhìn lướt qua mặt U Vũ và Lộ Nhất Minh, trong lòng cười lạnh một tiếng, không giết bọn họ là may rồi, còn chơi cùng?
Ha!