Chương 30

Lang thang bước về phía chung cư, cuối cùng lại không lên nhà, Thiên Vy tìm bừa một băng ghế cởi đôi giày cao gót giày vò mình mấy tiếng, cô nhìn bầu trời trong xanh. Không muốn làm kì đà, nên cô không về Tịch gia ăn mừng cùng đôi uyên ương kia, lẻ loi quay về tổ ấm của mình. Ngước nhìn trời cao Thiên Vy lại nhớ đến thế giới mình sống trước đây, nhớ căn nhà bừa bộn của mình, nhớ chiếc máy ảnh yêu dấu của mình,...haiz nơi đây vốn không thuộc về cô!


Còn chưa thương xót cho mình xong, một trận gió thổi tới, cây xanh xung quanh đung đưa trút lá theo gió. Nếu có ai ngang qua thấy một cô gái nhỏ váy trắng ưu buồn nhìn xa xăm, mái tóc tung bay trong gió, chắc chắn sẽ không nhịn được tán thưởng cảnh mĩ lệ này. Về phần Thiên Vy lúc này đang che mắt thiếu chút nữa dụi đỏ cả mắt. Trong phim "thiếu nữ trong làn gió" đẹp làm sao, thế mà đến phiên cô lại thành bụi rơi vào mắt. Thật thảm hại mà!!!


“Khốn khiếp.” Dụi nhẹ vài cái, càng dụi càng thấy khó chịu, cuối cùng mặc cho nước mắt đầm đìa cô quyết định lên nhà. Đang định xách giày về nhà, Thiên Vy nghe được giọng nói quen thuộc.


“Em vừa đánh nhau à?” Duật Thần cau mày nhìn Thiên Vy một lượt, tóc có chút rối, váy hơi lấm lem, chân không mang giày, khuôn mặt mèo hoa đầy nước mắt... tất cả khiến anh nghĩ đến một trận ẩu đả vừa xảy ra.


“Không ạ! Em làm đổ một ít thức ăn trong buổi tiệc...” Thiên Vy trả lời lấp lém, cô thật không hiểu đây có phải là ông trời trêu người không? Tại sao mỗi lần cô gặp sư huynh càng ngày càng thảm thế này! Cứ tiếp tục thế này chắc cô sẽ dọa cho sư huynh bỏ chạy mất!!!


“Mắt em đỏ bừng, có cần đến bệnh viện không?” Duật Thần kéo bàn tay đang dụi mắt cô xuống lo lắng hỏi.


available on google playdownload on app store


“Không...không sao đâu...chỉ là khi nãy bụi bay vào mắt thôi.” Thiên Vy trong lòng mếu máo, mới có chạm tay đã khiến cô lắp bắp rồi, đây đúng là tác dụng phụ khi đứng trước người mình yêu mà!!!


“Được rồi. Nhắm mắt lại đi, anh đưa em lên nhà!” Nhìn mắt Thiên Vy càng lúc càng đỏ, Duật Thần không khỏi lo lắng, cô cứ tiếp tục dụi mắt mãi sẽ khiến mắt khó chịu hơn hoặc viêm nhiễm. Không chần chừ, anh vươn tay vuốt mắt cô, để cô không mãi chớp mắt.


Theo phản xạ tự nhiên, Thiên Vy nhắm chặt mắt, cảm nhận độ ấm từ tay anh, đầu ngón tay anh có lớp chưa mỏng, khi anh vuốt mắt cô, khiến cô có cảm giác kỳ lạ. Khuôn mặt bất giác nóng bừng, đến cả quên hô hấp.


“Thở nào! Mang giày vào.” Duật Thần nhìn cô nàng nào đó đang xấu hổ đến quên cả thở, không khỏi khẽ cười, nói. Trong lòng như có sợi lông vũ vuốt nhẹ, nhìn Thiên Vy thế này anh cảm thấy cô rất đáng yêu. Ánh mắt vô tình nhìn đến đôi môi đỏ ngọt ngào của cô, thật không biết nó có ngọt như vẻ ngoài. Như bị thôi miên, Duật Thần xích lại gần cô hơn muốn nếm thử vị ngọt khi, nhưng khi chỉ còn cách nhau một chút...


“Thế em lên nhà bằng cách nào?” Một câu của Thiên Vy đã thành công đánh tỉnh Duật Thần. Anh không khỏi xấu hổ, không hiểu được vì sao mình lại có cái suy nghĩ bất lịch sự kia. Mà nữ phụ của chúng ta cũng không phải cố ý, cô nhắm mắt chờ anh nhưng chờ mãi không nghe anh nói gì bèn lên tiếng khẽ hỏi. Nếu Thiên Vy mà biết hành động của mình khi nãy đã phá hư một màn đầy lãng mạn kia, chắc chắn sẽ đột quỵ ngay!”Khụ... anh dẫn em vào. Nắm tay anh.” Duật Thần xấu hổ ho một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Trong lòng không hiểu sao ấm áp kỳ lạ, anh ngẩn người nhìn bàn tay đang nắm chặt hai người, hình như tình cảm này đã vượt quá mức dành cho em gái rồi!


Thiên Vy vui vẻ nắm lấy tay anh, nghe theo chỉ dẫn của anh. Sau một lúc từ nắm tay thành ôm cả cánh tay, nhân cơ hội ăn đậu hũ của ai đó, dù sao cũng có lý do chính đáng, cô dại gì mà không ăn!


Cả hai chìm trong suy nghĩ riêng của mình mà không ai hay biết quan hệ của họ từ hôm nay sẽ sang một trang mới.
***


“Bốp.” Vừa vào đến phòng, Cố Hạo Nhiên nhanh chóng cho Lý Minh Ngọc một cái tiếng. Lực đánh mạnh khiến Lý Minh Ngọc choáng váng ngã xuống sàn nhà lạnh buốt, một tay ôm mặt, kinh ngạc nhìn Cố Hạo Nhiên.


“Chưa biết lỗi của mình sao? Nếu thế thì mở to mắt ra nhìn rõ!” Cố Hạo Nhiên nhếch môi cười, không cần cô nói, anh cũng biết cô muốn nói gì. Đi đến bàn làm việc, anh từ trong một phong bì cầm một sấp ảnh dày ném về phía Lý Minh Ngọc đang ngồi dưới sàn.


Lý Minh Ngọc khó hiểu nhìn những tấm ảnh rơi loạn trên sàn, một giây sau liền trắng cả mặt. Những tấm ảnh kia chụp lại lúc cô bên Hoắc Chính ở quán bar, vì lo sẽ bị Cố Hạo Nhiên phát hiện trước khi cô lấy cấp bản vẽ, nên cô và Hoắc Chính mỗi lần gặp mặt đều đến quán bar quen thuộc của anh ta. Nhưng không ngờ vẫn bị Cố Hạo Nhiên... chợt nhớ đến hôm sinh nhật Lục Hà Vân, khoảng khắc An Thiên Vy bước đến cạnh Cố Hạo Nhiên thầm thì... Phải rồi, chắc chắn là cô ta! Nhưng cô ta làm sao biết được chuyện này?


“Có gì muốn nói với tôi không?” Ngồi xổm trước mặt Lý Minh Ngọc, nâng cằm để cô nhìn thẳng vào mắt mình, Cố Hạo Nhiên lạnh giọng hỏi. Sau khi nghe chuyện An Thiên Vy nói, anh không tin nghĩ rằng An Thiên Vy lại bày trò, vì trước đây cô ta cũng không ít lần gây chuyện với Lý Minh Ngọc. Nhưng ba ngày sau khi Khang Kiện cho anh xem số ảnh này, anh không khỏi khen ngợi lá gan của cô bạn gái mình. Dù không biết chuyện muốn lấy cắp bản thiết kế của anh là thật hay giả, nhưng chỉ việc qua lại với tên khốn Hoắc Chính kia cũng đã đủ khiến anh ghi hận.


“Em... Đây là An Thiên Vy đưa cho anh?...Hạo Nhiên anh biết cô ta luôn ghen tỵ với em mà... Anh phải tin em...em không...” Siết chặt tay, Lý Minh Ngọc cố khóc lóc tìm cớ.


“Em lại không ngoan rồi! Còn dám nói dối anh sao?” Cố Hạo Nhiên tặc lưỡi, lau nước mắt cho Lý Minh Ngọc, đau lòng nói, nhưng đôi mắt lại chẳng có chút thương cảm, đau lòng nào ngoài lạnh ý.


“Em...” Lý Minh Ngọc rét run khi nhìn vào đôi mắt vô tình kia, nuốt khan, cô không thể đắc tội với Hoắc Chính, nhưng cũng không thể gây thù với Cố Hạo Nhiên. Cô cần nghĩ kỹ chọn bên nào bỏ bên nào!


“Được rồi, là em ép anh!” Khẽ cười, Cố Hạo Nhiên đứng lên trở lại bàn làm việc ngồi xuống ghế, gọi điện thoại. Anh biết Lý Minh Ngọc đang nghĩ gì, chỉ là anh không muốn phí thời gian, anh muốn cô ra quyết định theo ai ngay bây giờ. Nhìn Lý Minh Ngọc từ xa, Cố Hạo Nhiên nhanh chóng cúp điện thoại, không lâu sau, hai chàng trai nhanh chóng tiến vào phòng, nhìn anh chờ lệnh.”Anh làm gì thế?” Lý Minh Ngọc nhìn hai người cao to vừa tiến vào, lại quay đầu mờ mịch nhìn Cố Hạo Nhiên đang tựa ghế thoải mái như đang xem kịch, hoang mang hỏi.


“À! Anh chỉ là rất đau lòng khi bị em phản bội. Nên anh quyết định cho em biết lựa chọn bên Hoắc thiếu gia của em là đúng hay sai thôi.” Trả lời Lý Minh Ngọc, Cố Hạo Nhiên lại quay sang hai chàng trai nói, giọng mang theo đầy tiếc nuối:


“Tôi còn chưa đụng đến cô ấy đấy xem ra các cậu lời to rồi! Nhớ ghi lại rõ những khoảng khắc tuyệt vời này nhé!”


Cả hai liếc nhìn nhau rồi lại nhìn Lý Minh Ngọc đang sợ nhũn cả người ở dưới sàn. Một người bước đến cầm chiếc máy quay Cố Hạo Nhiên vừa mang ra, mở máy bắt đầu công việc. Lý Minh Ngọc lúc này đã rõ, sợ hãi lui về sau, nhìn chàng trai đang cởi áo sơmi, lại nhìn Cố Hạo Nhiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bàn làm việc, khóc lóc van xin:


“Hạo Nhiên em không biết Hoắc Chính, em bị người khác hại...A các người tránh ra...”


Lý Minh Ngọc vừa cố đẩy người đang bắt lấy tay mình, vừa giải thích với Cố Hạo Nhiên, nhưng anh như người ngủ say chẳng động đậy. Nhìn người đang cầm máy quay lại nhìn người đang làm loạn trên thân thể mình, cô không khỏi tuyệt vọng, xem ra hôm nay cô thật không thoát khỏi được.


“Rầm.” Cửa phòng bật mở, Cố Khang Kiện thở hổn hển nhìn cảnh hỏi loạn trước mặt. Cau mày nhìn anh trai của mình:
“Hai người ra ngoài đi.”


Hai chàng trai kia cũng không biểu hiện gì, im lặng trả lại máy quay rồi quay đi ra ngoài, không quên đóng cửa. Cố Hạo Nhiên không nói nhìn em trai bước đến lấy chiếc áo vest của mình ném cho Lý Minh Ngọc. Cố Khang Kiện nhìn Lý Minh Ngọc áo quần xộc xệch thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh trai chỉ là doạ cô ta, nếu không cậu cũng không có cơ hội làm anh hùng rồi! Lý Minh Ngọc cảm kích nhìn Cố Khang Kiện, nhanh chóng mặc chiếc áo vest vào.


“Cô đến ghế ngồi đi!” Cố Khang Kiện nói, cậu cũng bước đến sôfa ngồi xuống. Vừa đến trợ lý của anh trai đã hối hả kéo cậu lên đây, nói là nghe tiếng khóc tiếng la trong văn phòng... Vừa nghe cậu liền biết anh đang tính sổ Lý Minh Ngọc. Cố Hạo Nhiên không phản ứng, thật ra lúc đầu chỉ là hù doạ Lý Minh Ngọc, nhưng chẳng có ích gì, cô ta quá cứng đầu. Bây giờ giao cho Khang Kiện cũng tốt, cậu bình tĩnh hơn anh chắc sẽ cậy được miệng cô ta mà không dùng đến bạo lực.


“Tôi không thích dài dòng, cô chỉ cần trả lời đúng hay không là được! Hoắc Chính muốn cô lấy cắp bản vẽ của anh tôi?” Khang Kiện hỏi thẳng vấn đề. Nhưng đợi một lúc Lý Minh Ngọc chẳng hé một chữ, cậu cũng không mất kiên nhẫn tự rót cho mình một ly trà, rồi nói tiếp:


“Im lặng chỉ có hại cho cô thôi, cô nghỉ bây giờ còn có thể lấy được bản vẽ nữa sao? Dù không phải lấy bản vẽ, nhưng bây giờ chúng tôi đã đề phòng cô, cô nghĩ mình còn có cơ hội giúp Hoắc Chính làm việc sao?”


Lý Minh Ngọc lúc này mới bừng tỉnh. Phải rồi! Nếu cô không có giá trị lợi dụng tên Hoắc Chính kia cũng sẽ ném cô đi như món hàng. Nhìn vẻ mặt ngộ ra của Lý Minh Ngọc, Cố Khang Kiện tiếp tục nói:


“Chuyện khi nãy đúng là anh tôi có chút nóng nảy mới đối xử với cô như thế. Nhưng cũng là do cô tự chuốc lấy, coi như cả hai bên có lỗi, thế nên chuyện này cho qua. Giờ tôi muốn cho cô biết hợp tác với Hoắc Chính chẳng có lợi gì. Cô nghĩ lại xem, anh trai tôi từ lúc quen cô đến giờ cô có phải chịu thiệt điều gì, anh tôi cũng không bắt cô phải làm chuyện gì phạm pháp, thậm chí cô lén lút qua lại với Lâm Vỹ Tường anh tôi cũng mắt nhắm mắt mở.”


Khang Kiện nhấp ngụm trà nhìn Lý Minh Ngọc ở đối diện đang đờ người suy nghĩ, lại nhìn sang anh trai đang thích thú xem cậu thuyết phục cô gái lắm mưu này. Thở dài trong lòng, nhìn anh trai và Lý Minh Ngọc, cậu thật chẳng muốn dính đến nữ giới. Lý Minh Ngọc sau một hồi im lặng cũng lên tiếng:


“Hoắc Chính muốn tôi lấy bản vẽ bộ sưu tập các người sắp ra mắt thời gian tới, anh ta nói sẽ để Florita Bridal tổn thất danh tiếng.”


“Cô có biết cụ thể kế hoạch?” Cố Khang Kiện nhướng mày hỏi, cậu tin tên Hoắc Chính này đã hận anh trai mình đến điên rồi, nếu không làm sao dùng cả cách đê hèn này!


“Không...” Lý Minh Ngọc cúi đầu khẽ đáp, xem ra cô chỉ còn cách bám lấy anh em họ Cố này thôi!


“Đưa bản thiết kế này cho hắn đi. Tốt nhất là moi được cả kế hoạch cụ thể của hắn, hoặc phải thiết phục hắn đầu tư khủng vào buổi ra mắt đó. Em đã phạm sai lầm nghiêm trọng, nên biết chuộc lỗi đúng không nào?” Cố Hạo Nhiên rút một tập hồ sơ trong ngăn tủ thảy lên bàn, sau đó vui vẻ xoay một vòng ghế, mỉm cười nói với Lý Minh Ngọc, giọng điệu thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


“Tôi biết...” Lý Minh Ngọc cảm thấy lạnh cả người cúi đầu không nhìn Cố Hạo Nhiên. Cố Khang Kiện nhìn Lý Minh Ngọc bị anh trai doạ sợ, tốt bụng bước đến lấy tập bản vẽ kia giúp cô. Cậu ngạc nhiên nhìn bản vẽ trong tay rồi lại nhìn anh trai, ánh mắt như nói "đưa thật à?". Cố Hạo Nhiên khẽ cười nhướng mày nhìn em trai đáp trả "em có ý kiến gì khác sao?". Khang Kiện nhún vai đem giao cho Lý Minh Ngọc, tiễn cô ta ra khỏi phòng, đợi khi cô ta đi khỏi liền hỏi:


“Anh đưa bản vẽ thật?”
“Em nghĩ Hoắc Chính sẽ tin nếu chúng ta đưa bừa một bộ thiết kế khác sao?” Cố Hạo Nhiên cầm bút gõ đều theo nhịp xuống mặt bàn đáp.


“Nhưng nó là cả cố gắng của anh cả tháng qua. Nếu Lý Minh Ngọc đâm sau lưng chúng ta.” Khang Kiện không nói hết, cậu biết anh mình hiểu điều cậu muốn nói.


“Hoắc Chính tuy đê tiện, nhưng hắn thông minh, chỉ tiếc là không bằng anh. Còn Lý Minh Ngọc em đừng lo, cô ta không muốn làm nữ chính phim AV đâu!”


“Có ai từng nói anh đáng ghét hơn cả Hoắc Chính chưa?” Khang Kiện lắc đầu ngôn ngáo, trước độ tự sướng của anh mình. Cố Hạo Nhiên cười lớn không đáp, tiếp tục xem đơn hàng. Mọi chuyện anh đã nghĩ xong, hôm Hoắc Chính dùng bản vẽ đó, anh sẽ tổ chức buổi ra mắt sớm hơn anh ta, hơn nữa phải làm cực kỳ đơn giản và tiết kiệm để hắn ta phải tức chết.






Truyện liên quan