Chương 20: Cô Ấy Chỉ Có Thể Thích Tôi
Khi mọi người đã có mặt đầy đủ thì người hầu đã đem nhiều món bày trí lên trên bàn.
Mọi người đều mời Dinh lão rồi bắt đầu dùng bửa.
Tiệc này diễn ra hết sức đặc sắc nha.
Ai cũng cắm đầu ăn không ai nói với ai lời nào.
Không khí có phần quá gượng ép.
Ngân Ly muốn thở dài một tiếng cũng phải cố nhịn.
Lãng Tuấn mĩm cười nắm tay cô xoa xao.
Lục Diễn thì chỉ uống chứ không động đũa là bao.
Dinh Tử Kiến vẫn giữ thái độ nhàn nhạt lịch thiệp vốn có của hắn.
Chỉ có Mễ Lam không cần biết không khí như thế nào, cô chỉ cần biết món nào ngon nhất hôm nay mà thôi.
No cái bụng đã.
Dinh Lão tức nhiên cũng thấy đành mở lời để giải tỏa bầu không khí này.
Ông quay sang Lục Diễn đang ngồi cạnh bên mà hỏi chuyện:
"Con và Tiểu Lam có hiểu lầm gì sao?"
Lục Diễn liền ngước lên, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía cô trước sau đó mới quay sang Dinh lão nói.
Hắn chưa mở lời liền bị Mễ Lam chen ngang:
"Con đột nhập vào nhà Lục Diễn để lấy tư liệu cho tòa soạn ạ!"
Dinh Lão nhướng mày:
"Con nói cái gì?" Ông không nghe lầm chứ? Con bé đột nhập vào nhà người khác.
"Con làm phóng viên cho tạp trí giải trí Vu Tuệ" Mễ Lam bỏ đũa trong tay xuống nói.
Dinh Lão vừa ngạc nhiên xong lại có chút tức giận nhìn sang thằng cháu đần ngồi im re không động tĩnh nảy giờ:
"Tử Kiến con nói xem việc này là sao?"
Dinh Tử Kiến lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ nào đó nhìn nét mặt chấp vấn của ông mình.
"Lúc đó con cũng có ở đấy! Cô ấy chắc chắn an toàn thoát thân"
Mễ Lam nghe xong cũng giật mình nhìn ông chồng.
Thì ra cô dễ dàng rời khỏi như vậy là có người thầm bảo vệ.
Người đó không may lại là Dinh Tử Kiến.
Mễ Lam liền không kiềm nén đưa ngón tay trỏ về phía anh.
Nét mặt tán thưởng.
Làm tốt lắm cho anh 10 điểm.
Lục Diễn lúc này mới hiểu ra vì sao mà người hắn lại không bắt được cô lại.
Kẻ phá hoại đang ngồi đối diện.
"Cậu..!!! Thì ra là cậu giở trò quỷ" tức ch.ết hắn mà.
Lúc này Dinh Lão hỏi tiếp:
"Ta muốn biết Dinh gia ta thiếu tiền lắm sao? Mà con để con bé phải ra ngoài làm việc, còn là loại việc nguy hiểm như thế"
Mễ Lam liền chen ngang bảo vệ chồng cô: "Là vì con thích!"
Lúc này đồng thời Dinh Tử Kiến cũng trả lời: " Là vì cô ấy thích"
Hai câu trả lời cùng lúc cùng thời điểm, mọi người đều nhìn bọn họ.
Đúng là vợ chồng, tâm linh tương thông mà.
Thấy hai vợ chồng trẻ lại có cùng chung tiếng nói Dinh Lão rất vui.
"Thôi được rồi bỏ qua đi.
Thích là được nhưng phải hết sức cẩn thận."
Mễ Lam quay sang nhìn Dinh Tử Kiến cười tươi.
Nụ cười này xuất phát từ tận tâm không hề có chút giả tạo như mọi khi, khiến hắn lại hơi nhếch miệng cười nhẹ đáp lại.
Lúc này bị hai người kia song kiếm hợp bích đâm thêm cho mấy phát, và vài gói cẩu lương miễn phí mà mặt Lục Diễn càng đen hơn đít nồi.
Mễ Lam vui vẻ cầm ly rượu lên đưa tới trước mặt Lục Diễn: " Nào chị kính cậu một ly, xem như ta tội nhé, từ đây về sau không còn ân oán" cô uống xong nhìn tên kia, hắn vì thế cuộc cũng đầy nhượng bước mà uống cạn.
Trong lòng vẫn nói: " Không ân oán cái beep"
[...]
Cuối tiệc Mễ Lam tiễn Lãng Tuấn cùng Ngân Ly ra về trước.
Ngân Ly không ngừng khen hết việc này đến việc khác.
"Mễ tiểu thư của tôi ơi..!! Không ngờ chị lại giấu kỹ như thế, thật hâm mộ quá đi, chồng vừa đẹp trai lại có gia thế, ước mơ của biết bao nhiêu cô gái đó"
Mễ Lam xoa xoa đầu Ngân Ly: "Cũng chẳng có gì để nói đâu!"
Lãng Tuấn bên cạnh liền lên tiếng: "Nếu em muốn anh cũng có thể cho.."
Ngân Ly liền đỏ má thẹn thùng.
Có cần phô trương với cô vậy không? Nhưng thật thích làm sao!
Mễ Lam thấy hai người bọn họ như vậy đột nhiên cô cảm thấy hâm mộ vô cùng.
Trong chăn mới biết chăn có rận.
Bọn họ chỉ nhìn được bên ngoài thôi.
Lúc Ngân Ly lên xe trước rời đi.
Lãng Tuấn đợi một lúc mới đi sau tránh nghi ngờ.
Anh cũng nhìn ra giữa vợ chồng bọn họ có tình cảm nhưng có sự xa cách vô hình nào đó.
"Chị Lam này..!! Nếu chị cần chia sẽ gì với chúng em thì cứ nói thẳng nhé, chúng ta là bạn bè"
Mễ Lam nhìn cậu nhóc này mĩm cười, vỗ vai một cái: "Tinh mắt thật nha!!" cậu ấy có thể nhìn thấy được vấn đề bên trong cục diện.
Lãng Tuấn nhìn về hướng xe sắp đến đón kia:
"Dinh tổng rất quan tâm chị, nếu được thì hãy thử mở lòng đón nhận" nói xong cậu ta mở cửa xe bước lên vẫy vẫy tay chào cô.
Lúc đi vào đột nhiên cô đứng lại người hơi thơ thẩn vì những lời của Lãng Tuấn.
Dinh Tử Kiến thật sự để ý đến cô sao.
Nhưng vốn bọn họ có quá nhiều xa cách, cô cảm giác không cùng một thế giới với anh ta.
Tốt nhất con thú nhỏ trong tim hãy nhốt chặt nó lại, đừng để nó chạy lung tung đi sai lộ trình ban đầu.
Đến khi cô đủ tiền sẽ rời khỏi nơi này, sống cuộc đời của riêng mình, không dựa dẫm vào ai nữa.
[...]
Lục Diễn muốn nói chuyện với Dinh Tử Kiến, hai người bọn họ ra phía sau hậu viện đi dạo.
Lục Diễn nói thẳng thắn với Dinh Tử Kiến:
"Dinh Tử Kiến, tôi muốn theo đuổi Mễ Lam, lần đầu tiên có một cô gái có thể làm tôi kích động đến như vậy? Tôi không muốn bỏ qua.."
Dinh Tử Kiến nghe không có phản ứng gì.
Vì hắn quá hiểu tên này, bạn hằn thật sự động tâm rồi.
"Cậu không có tư cách đó, đừng quên cô ấy là vợ tôi" lời dửng dưng lạnh nhạt.
Dinh Tử Kiến không định nói tiếp, Lục Diễn lấy tay cản bước hắn:
"Hai người không có tình cảm với nhau, anh giữ cô ấy bên cạnh thì cũng vô ích thôi!"
Dinh Tử Kiến nói rất nhỏ nhưng đủ để nghe thấy: "Tôi có" giữa bạn thân hắn không muốn che giấu.
Giờ đây bạn thân có thể sẽ trở thành tình địch, vậy càng không nên che giấu.
"Có thì sao? Cô ấy căn bản không thích cậu!" Một lời liền đẩy cuộc chiến giữa hai người đàn ông lên cao trào.
Lục Diễn biết trước giờ về phương diện gì cũng thua sau Dinh Tử Kiến, nhưng về phụ nữ hắn chưa thua ai bao giờ.
Miễn cô ấy chưa đánh mất trái tìm hắn liền có cơ hội.
Dinh Tử Kiến cũng biết căn bản cô vợ của hắn là người không tim không phổi mà, chỉ thích trêu chọc hắn là hay thôi.
Cô đã trêu vào thì phải chịu trách nhiệm bằng cả cuộc đời, không thì không yên với hắn đâu.
Nhưng dù có như thế nào thì người cũng là của hắn, bạn thân cũng không thể nhường.
"Cô ấy chỉ có thể thích tôi!" Lời khẳng định vô cùng bá đạo của nam chính.
[...]
Khi quay vào thấy Mễ Lam đang ngồi ăn bánh ngọt nói chuyện với Dinh Lão vui vẻ.
Dinh Tử Kiến đi lại, kéo bánh của cô sang một bên.
"Buổi tối không được ăn quá nhiều đồ ngọt"
"Ơ..!!" trong lòng nghĩ tên này to gan, tối nay ăn phải gan hùm mật gấu à, còn dám cướp bánh của bà.
Mễ Lam còn chưa phản đòn liền nhìn thấy Dinh Tử Kiến ăn phần bánh còn thừa của mình.
Cô thật sự trố mắt nhìn, kiểu như tôi vừa thấy UFO vậy đấy! Hắn chạm...!chạm cmn dây nào rồi?
"Ngày mai sẽ kêu dì Du làm cho em thật nhiều!" hắn nói.
Mễ Lam nuốt không trôi cái thái độ dịu dàng này nha.
Cô cũng nên đáp lại diễn xuất kia chứ hả?
"Chồng này..!!! Anh nhớ đó, không được lừa em "
Dinh Tử Kiến vuốt vuốt tóc cô: "Không lừa"
Cô ngoan ngoãn nghe lời như con mèo con.
Nói xong hắn tự nhiên nắm lấy tay cô: "Về nhà thôi!".
Bàn tay vừa to vừa ấm, Mễ Lam cảm giác có thứ gì đó vừa chạy vào tim.
Gọi bác sĩ gấp cô sắp nhồi máu cơ tim rồi.
Lục Diễn đứng phía xa, đột một điếu thuốc, cặp mắt trong ánh đêm đen dỗi theo..
Một lúc lâu hắn mĩm cười dụi đi điếu thuốc..
Trái tim cô ấy chưa chắc thuộc về ai.
Hãy đợi đấy..