Chương 37: Lục Diễn Đến
Mễ Lam không biết là số cô thiếu may mắn hay không được thần linh phù hộ.
Ngồi trong phòng mà nhìn ra cửa sổ để cầu vận may thôi.
Bị tên khốn kiếp Dinh Tử Kiến giam lỏng thế này đúng tức đến độ bùng nổ.
Cô tìm mọi cách như leo cửa sổ, giả vờ ngất xỉu, nhịn đói đều không có tác dụng gì.
Cô cũng không thể liên hệ với Brian và anh trai cậu nhóc đến đưa mình đi được.
Vì bọn họ mới tiếp nhận bang hội nên có rất nhiều việc cần xử lý, chấn chỉnh lại.
Những việc đó lại cực kỳ nguy hiểm.
Brian đã nói với cô tạm thời không liên lạc được với nó.
Xong việc thì bọn họ sẽ quay về trụ sở chính của bang.
Cô cứ việc lui tới tự nhiên vì nơi đó được những người cấp cao bảo vệ rất an toàn.
Định về nhà lấy ít đồ rồi đi trãi nghiệm cuộc sống làm tỉ tỉ của đại ca tân nhiệm nhưng không ngờ lại bị giam luôn.
Đột nhiên ngồi nhìn ra phía cửa sổ Mễ Lam thấy một chiếc xe rất quen mắt, người bước xuống cũng quen luôn là Lục Diễn.
Cô liền phấn chấn lên, la hét thật to:
"Lục Diễn, Lục Thị Đế, anh thấy tôi không? Tôi đang ở đây này" cơ hội tới rồi, vị cứu tinh tới rồi.
Lục Diễn nghe giọng cô liền nhìn lên.
Sau vụ việc hôm đó hắn một phần không dám đối mặt với Mễ Lam, một phần là phải đi quay mấy cảnh lớn ở nước ngoài.
Hôm nay mới có thời gian đến đây thăm cô.
Không ngờ cô lại nhiệt tình chào đón hắn đến như vậy.
Chắc cô đã bỏ qua chuyện cũ, hắn rất mừng.
Lục Diễn giơ tay chào lại với cô, còn nở nụ cười thị đế điển hình.
Tôi không phải Fan của anh.
Mễ Lam: "..." cười cái ông tổ nhà anh, mau đến đây giải cứu cho bà.
Bạn thân từ nhỏ của anh lên cơn điên nhốt bà như nhốt lợn đây này.
Thấy đột nhiên Mễ Lam xụ mặt Lục Diễn không hiểu cũng đành đi nhanh vào nhà.
Tư quản gia nhanh chóng ra đón khách:
"Lục thiếu gia chào ngài.!!"
Lục Diễn chỉ gật đầu định đi lên tìm Mễ Lam thì bị cánh tay của ông cản lại.
Hắn lấy làm lạ.
Lúc bước vào Dinh Gia đã thấy lạ.
Có việc gì mà lại canh phòng nghiêm ngặt hơn mọi khi.
"Chuyện gì?" nhìn cách hành xử của Tư quản gia không đúng lắm.
"Lục thiếu gia..!! Hôm nay thiếu gia nhà chúng tôi không có ở đây, ngài muốn tìm có thể đến trực tiếp công ty ạ"
Hắn nhìn ông quản gia, nói kiểu này là cố tình đuổi khách không tiếp rồi.
Rất đáng nghi.
"Tôi không tìm Dinh Tử Kiến, tôi tìm Mễ Lam có chút chuyện cần nói, tránh ra"
Tư quản gia vẫn đứng cản đường không có ý tránh đi.
"Ông.." hắn tức giận rồi đấy, lão quản gia già hôm nay rốt cuộc là bị sao thế.
Thường khi đối với hắn cực kỳ nễ nang hôm nay lại..
Đột nhiên Mễ Lam mở cửa phòng chạy ra thì bị hai vệ sĩ tóm lại.
"Phu nhân xin dừng bước"
Cô nhìn thấy Lục Diễn liền kêu to: "Cứu tôi với, Lục Diễn mau đến đây cứu tôi"
Lục Diễn ngay lập tức đi đến: "Em là bị làm sao?" trong nhà sao lại kêu cứu.
Mễ LAm mếu máo:
"Tên Dinh Tử Kiến là muốn bắt giam người trái phép.
Hắn vì người yêu cũ trở về mà muốn ly hôn với tôi, sau đó còn bỏ đói tôi.." giọng nói tố giác có hơi sai sự thật.
Mọi người trong Dinh Gia: "..." phu nhân người phạm tội vu khống chồng mình đó có biết không? Bỏ đói người lúc nào, là người không ăn mà thôi.
Cơm còn đặt trong phòng kia kìa.
Lục Diễn nghe vậy ánh mắt liền trở nên thâm trầm hơn, không còn vẻ lãng tử phong lưu thường khi.
Nhanh chóng ra tay tấn công, không hề báo trước.
Hai người vệ sĩ trước cửa liền bị ăn đòn gục xuống.
Tư quản gia liền lên tiếng:
"Lục thiếu gia, người làm như vậy chúng tôi rất khó xử" ông không thể cho người cùng lúc tấn công bạn của thiếu gia nhà mình được.Việc này...
Chưa nghĩ xong thì Lục Diễn đã đánh một đám người nằm la liệt rồi hiên ngang dẫn Mễ Lam bỏ đi.
Không đợi phía Dinh gia thông báo.
Lục Diễn đã gọi cho Dinh Tử Kiến.
Người đang ngồi họp mà trong đầu vẫn nghĩ việc cô muốn ly hôn, nét mặt đen xì khí áp toả ra xung quanh.
Cả phòng họp thật mệt mỏi làm sao.
Trình Tống cũng không dám lên tiếng.
Điên thoại vang lên, hắn nhìn sang thấy số máy Lục Diễn gọi đến nên nghe.
"Tôi đang họp có gì cậu nói nhanh lên"
Giọng Lục Diễn lúc này khá tức giận:
"Dinh Tử Kiến cậu nghe rõ đây, lần này tôi sẽ không nhường cô ấy cho cậu nữa, tôi không ngờ cậu lại có thể giam lỏng Mễ Lam, còn cả bỏ đói người, người cũ của cậu đã quay về liền đối xử với vợ mình như thế, cậu muốn ch.ết rồi mà" Lục Diễn cũng rất tức giận, không ngờ tên bạn hắn lại là loại người như vậy.
Dinh Tử Kiến nghe một trào tức giận từ tên bạn thân:
"Xong chưa? Cô ấy nói với cậu như vậy à?"
Hắn đúng là có nhốt cô lại trong phòng, nhưng hoàn toàn không có việc bỏ đói hoặc vì người yêu cũ mà muốn ly hôn.
Sao Mễ Lam lại biết chuyện của Kiều Tố Thanh.
Cô ấy là nghĩ hắn sẽ vì người kia, vậy là đang ghen cũng có nghĩa là có cảm tình với mình.
Dinh Tử Kiến có chút phấn chấn trong lòng.
"Cậu đang ở đâu? đưa cô ấy về ngay"
"Cậu nói là tôi phải nghe sao!" Lục Diễn nói xong liền tiêu soái tắt máy.
Mễ Lam ngồi bên cạnh vỗ tay, giơ ngón tay trỏ lên like like.
Đột nhiên bụng cô kêu ọt ọt..
trời cũng về chiều rồi, cả ngày nay cô không ăn gì, sắp ch.ết đói đến nơi.
Lục Diễn liền chở cô đến một nhà hàng gần đó của hắn.
Mễ Lam trợn mắt: "Tôi không cần ăn cơm cùng hoa và nến" đừng có diễn đi diễn lại một trò như thế mà.
Lục Diễn: "..." hắn chỉ nghĩ là mấy chổ này an toàn, Dinh Tử Kiến đến thì cũng có người báo lại, sau đó bọn họ cũng dễ bỏ chạy hơn.
Người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn mà.
"Chúng ta ăn cơm bình thường thôi, em muốn ăn theo cách nào cũng được, anh điều chiều" giọng thật ngọt ngào..
Mễ Lam liếc xéo: "Bỏ cái giọng ớn lạnh đó đi ngay cho tôi" nhìn tên này không hiểu sao có nhiều fan thích nữa, nếu họ biết được cái tính dở hơi của hắn như cô, tin chắc rằng thị đế năm nay sẽ đổi người.
Lục Diễn lắc đầu..
"Anh lắc đầu cái gì chứ?"
"Em càng ngày càng giống tên kia, cách nói chuyện cũng giống cậu ấy" hắn mới rời đi có tí thời gian không ngờ bọn họ lại ngầm tiến triển nhanh vậy.
Mễ Lam rốt cuộc em còn giữ được trái tim của em không? Hắn nhìn sang cô mà trầm tư.
Mễ Lam cũng nhìn lại chính mình.
Thôi cô gần mực thì đen rồi..