Chương 2: Bọn họ mới là người một nhà
Ước chừng là hai người này khuyên bảo có tác dụng.
Chiếc giày chơi bóng thành công từ trên đầu người kia bỏ xuống dưới.
Tô Yên dựa vào ven tường, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Hơi cắn khóe môi, có chút rối rắm.
Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?”
Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.”
Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên.
Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi.
“Đi tìm ch.ết đi!”
Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay.
Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa.
Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê.
Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng.
Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn.
Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu.
Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng.
Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị thương của mình, một hồi lâu mới có phản ứng.
Chỉ thấy Tô Yên từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay mau trắng, chậm rãi lau vết máu chảy ra. Vài sợi sợi tóc rơi xuống đầu vai, che đi gương mặt.
Chờ cô nhìn miệng vết thương đã không đổ máu. Cất khăn bị dính máu đi, lấy viên kẹo sữa dâu cuối cùng ra. Đang định xé vỏ ăn luôn.
Một đôi giày chơi bóng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.
Theo giày nhìn lên trên, quần màu đen, áo sơ mi màu trắng. Cà vạt màu đen, nút thắt cởi hai viên. Cơ thể thon dài cân xứng. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có chút gầy. Ánh mắt mang theo dã tính cùng lệ khí như ẩn như hiện.
Vừa mới quay đầu đã nhìn thấy nữ hài đứng bên này. Thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, còn tính thức thời. Chỉ là không nghĩ tới cú đá kia của mình, làm dao gập bay về phía nữ hài, cắt qua cánh tay.
Nữ hài cố gắng móc khăn tay ra lau miệng vết thương, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, làm hắn nhăn mày. Cũng không biết là nghĩ như thế nào, bước chân đi qua.
Nhìn kỹ, làn da thực trắng, tóc thực mềm mại, vô hại mà yếu ớt.
Tầm mắt dừng trên cánh tay bị thương của Tô Yên.
Đại khái bởi vì Tô Yên động đậy, động tới miệng vết thương. Cho nên máu vừa ngừng lại chảy ra.
Khương Nhiên trên mặt hiện lên cảm xúc không biết tên: “Chậc, cũng thật kiều khí”
Chẳng sợ lệ khí trong mắt hắn đã tan đi một chút, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy lạnh lùng, nguy hiểm.
Vừa nói vừa kéo xuống cà vạt đen trên cổ, thuận tay cầm lấy cánh tay bị thương của Tô Yên.
Nhìn máu từ trên vết thương chảy xuống, duỗi tay cầm cà vạt trực tiếp lau đi. Thuận tiện dùng cà vạt quần quanh miệng vết thương vài vòng, thắt lại.
Hắn dùng lực rất lớn, đặc biệt thân thể hiện tại của Tô Yên yếu ớt. Cảm giác đau đớn cũng nhiều hơn người bình thường.
Cô cắn cắn khóe môi, con ngươi ngập nước nhìn nam sinh đầy người lệ khí này vài lần.