Chương 10: Thiếu niên kiệt ngạo (9)
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như ngài, khụ khụ, Tiểu Hoa có nghe qua thanh danh của ngài, bởi vì không có cách nào giảm chỉ số thông minh của ngài, cho nên chỉ có thể hạn chế ngài không thể nghĩ nhiều, như vậy cũng làm cho tinh thần và cơ thể khỏe mạnh..
Tô Yên nghe, nâng tay lên.
Cô hơi nhíu mày, xoa huyệt Thái Dương.
Ở thế giới này sáu ngày, vẫn có thể tiếp thu. Chỉ là không cho phép mình suy nghĩ, luôn không thể thích ứng. Chỉ cần thoáng suy nghĩ, đầu liền rất đau.
Nhìn Tô Yên yên lặng tiếp thu, cũng không có vì vậy mà oán giận hệ thống. Càng không ỷ vào thân phận Chủ Thần của mình nói những câu uy hϊế͙p͙.
Lúc này, hệ thống Tiểu Hoa cảm thấy, nó đúng là nhặt được món hời.
Ai có thể nghĩ ra vị Chủ Thần đứng đầu trong 9 vị Chủ Thần lại ngoan như vậy, nghe lời như vậy?
Lúc trước tất cả hệ thống, vừa nghe nói Tô Yên muốn đi vị diện thế giới, tất cả đều nhanh chóng chạy thật xa, sợ bị đụng phải.
Trong vô số thế giới, chọn ra những người giỏi nhất, trải qua địa ngục trắc trở bò lên.
Mà có thể làm những vị Chủ Thần khác tâm phục khẩu phục thừa nhận vị Chủ Thần này đứng đầu ···· có thể là người lương thiện?!
Lúc này hệ thống Tiểu Hoa cảm thấy, ông trời không tệ với nó, khi nó cho rằng mình sẽ phải chịu sự tr.a tấn, thế nhưng có hi vọng!
Nhìn ký chủ nhà nó đi.
Ngoan ngoãn, nghe lời.
Ngay cả khi các phương diện suy yếu, cũng có thể khiêm tốn tiếp thu, không oán hận, không tức giận.
Ký chủ như vậy, đi đâu tìm được
Vừa nghĩ vừa thấy vui vẻ.
Đối với Tô Yên mà nói, thời gian đi học, rất tốt, cô rất thích.
Tiểu Hoa nhỏ giọng lại hỏi: “Ký chủ, cô nghĩ ra muốn tiếp cận Khương Nhiên như thế nào chưa?”
Tô Yên nâng tay, nhéo nhéo cái túi màu trắng kia: “Hắn nói muốn ta trả lại cà vạt.”
“Vậy thì tốt, hoàn toàn có thể nhân cơ hội gia tăng cảm tình.”
Tiểu Hoa hưng phấn, cảm thấy ký chủ đã thành công bước đầu tiên.
Tô Yên ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi: “Hắn không nói cho ta, hắn ở lớp nào.”
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hoa nhỏ giọng đề nghị: “Ký chủ, ngài hoàn toàn có thể hỏi thăm.”
Tô Yên gật gật đầu: “Ta cũng từng muốn tìm cách, nhưng, nghĩ thì lại đau đầu. Cho nên vẫn không nghĩ tới chuyện này.”
Dung lượng não là 1.
Ăn cơm ngủ, liền chiếm 70%.
Cô còn có thể làm gì?
Chỉ có thể ngẫm lại hương vị kẹo sữa ăn thật ngon...
Uống trà sữa xong, cô đứng lên, muốn đi học.
Tới trường học, buổi sáng tất cả vẫn bình thường.
Nhưng tới buổi chiều, sau khi hết tiết hai, Tô Yên bị bạn ngồi cùng bàn, kéo tới sân bóng rổ.
Vì sao bị kéo tới?
Nữ sinh trong lớp đều đi, bạn ngồi cùng bàn nhìn Tô Yên một người rất đáng thương, bèn cố kéo cô xuống xem bóng rổ.
À, không, thuần thuần túy túy là ngắm Khương Nhiên.
Ân, tất cả nữ sinh trong lớp, tất cả đều tới ngắm Khương Nhiên.
Bởi vì hai người xuống dưới sớm, thậm chí còn cướp được một vị trí tốt.
Trên cơ bản hai người vừa ngồi xuống, xung quanh đã bị nữ sinh vây kín mít.
Tiếng thét chói tai của nữ sinh, làm hệ thống Tiểu Hoa đều muốn che lại bản thân.
Tô Yên không hiểu, chỉ có thể xem náo nhiệt.
Bàn tay bạn ngồi cùng bàn nắm chặt cánh tay Tô Yên đau đớn: “A a a a! Khương Nhiên! Quá đẹp trai!!!”
Trong sân, một cú ném ba điểm thuần thục vào rổ.