Chương 92: Hoàng tử bệnh kiều (17)

Tô Yên nghĩ nghĩ, con ngươi thủy nhuận, "Ngay từ đầu ngươi đã không vào mắt của ta, cho nên không tồn tại cười nhạo hay không cười nhạo."
Nói xong dừng một chút lại nói, "Ta chỉ nói sự thật."
Ngày Thu Thật bị phạt quỳ, nàng cũng nghe Xuân Hoa nói.


Nghe nói Thu Thật thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo bị bệnh, bên cạnh không có ai chăm sóc, muốn mượn cơ hội này bước lên cao.
Kết quả vừa mới lộ ý đồ, đã bị kéo xuống xử lý theo quy củ, "Ngươi!!"
Tô Yên càng nói như vậy, Thu Thật càng thêm tức giận.


Nhưng ánh mắt Thu Thật nhanh chóng liếc vào trong phòng Tô Yên, khuôn mặt lại mang theo ý cười, "Tô Yên, ta xem ngươi còn có thể cười bao lâu."
Nói xong, Thu Thật quay đầu rời đi.
Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ, Thu Thật này thật xấu."
Tô Yên nhỏ giọng nói: "Không sao cả."


Nói xong đi vào phòng của mình.
Mùa thu, sắc trời nhanh chóng tối đen.
Chưa đến hai canh giờ, sắc trời đã tối sầm lại.
Lại qua gần một canh giờ sắc trời hoàn toàn đen.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cung với giọng nói của Nam Đường: "Tô Yên cô nương."
Giọng nói vẫn lạnh băng như lúc đầu.


Đợi một lát, Tô Yên mở cửa.
Nam Đường mặc một thân hắc y, sắc mặt đạm mạc: "Cô nương, điện hạ ngươi."
Tô Yên gật gật đầu, "Được, ta ra ngay."
Nàng đồng ý một tiếng, lại quay lại trong phòng.
Sau đó cầm lấy túi tiền đặt trên bàn trà.


Lúc trước túi tiền đựng đường bị hắn cướp đi, Tô Yên lại chậm chạp không tìm thấy túi tiền thích hợp.
Cho đến ngày hôm qua Xuân Hoa đưa cho nàng một cái túi tiền, rất thích hợp để đựng kẹo.
Nghĩ xong, buộc túi tiền lên hông.
Sau đó đi ra ngoài.


available on google playdownload on app store


Đi đến cửa tẩm điện, phát hiện Hiên Viên Vĩnh Hạo đã chờ ở bên kia.
Trên người khoác một cái áo choàng lông màu trắng, sáng trong dưới ánh trăng, nhìn qua có chút ốm yếu, lại không che khuất dung mạo ôn nhuận như ngọc.
Hắn cười ôn nhu hiền lành, "Đi thôi."


Tô Yên gật gật đầu, đi đến sau lưng hắn, đi theo phía sau.
Dọc theo đường đi không nói gì, chỉ là gió lạnh thổi tới, lại làm người cảm thấy mát mẻ.
Đi dạo khắp nơi, bất tri bất giác đã đi dạo hơn nửa canh giờ.
Nam Đường không đi theo, chỉ có hai người bọn họ.


Tô Yên chỉ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Hiên Viên Vĩnh Hạo, không biết đi thế nào mà hai người đi đến một nơi đường hẹp quanh co.
Phải biết rằng, đây là ở trong hoàng cung.
Nơi nào cũng hoàn hảo, đường hẹp quanh co sao có thể dễ dàng nhìn thấy.
Đi một lúc lâu, Tô Yên nhẹ nhàng nắm chặt tay.


Nàng sửng sốt, vừa nãy còn chưa phát hiện, lòng bàn tay này giống như bị bôi phấn, có hơi trơn.
Dựa theo ánh trăng mở lòng bàn tay ra nhìn.
Nhìn kỹ, trong lòng bàn tay có ít bột phấn màu vàng nhạt, dính trên da.
Trước khi ra cửa còn bình thường.
Bột phấn màu vàng nhạt này, ở đâu ra?


Suy nghĩ một lát, cúi đầu, nhìn về phía túi tiền kia của mình.
Nàng tháo túi tiền xuống, muốn nhìn thật kỹ.
Làm sao biết, chỉ một lát, người phía trước đang đứng lại từ bao giờ.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa quay đầu lại, đã thấy Tô Yên cúi đầu nhìn nhìn túi tiền.


Hắn nhìn động tác của nàng, không biết vì sao khóe môi hơi cong lên.
Nhìn nàng không biết mình đã đứng lại, thẳng tắp đâm vào trong ngực hắn.
Hắn nâng ngón tay lên, chọc chọc cái trán của nàng, ấn xuống.
Sau đó, nâng một bàn tay khác lên, cầm lấy túi tiền trong tay nàng.


Ước lượng một chút, mở ra vừa thấy, lại là một túi kẹo.
Chương bao nhiêu hai anh chị có nụ hôn đầu tiên ở thế giới này






Truyện liên quan