Chương 19
Trong ký túc xá của giáo viên Nhất Trung, Chu Ứng Chân ngồi trên sô pha, chán ch.ết nhìn di động đang phát song trực tiếp hình ảnh một nam một nữ, thập phần đẹp mắt, lúc này hai người đồng thời trả lời.
Phùng Tiếu: "Không phải."
Thương Giác: "Phải."
Trên màn hình gương mặt Thương Giác có vài phần kinh ngạc, Phùng Tiếu lại vừa cười vừa nhìn anh, thoạt nhìn có vài phần vô tội, nhưng sâu trong ánh mắt kia, lại là tươi cười vô cùng vui vẻ.
"Xem ra cần ta ra tay nha." Chu Ứng Chân cười nói.
Trên mạng một mảnh kêu rên: 【 Môn đăng hộ đối như vậy! Mà lại không phải một đôi? 】
【 Nhưng mà Thương Giác nói phải! 】
【 Nhưng Phùng Tiếu cũng nói không phải a! 】
......
Trên mạng bắt đầu gây chiến, Chu Ứng Chân không xem tiếp, hắn đem điện thoại ném vào bình thủy tinh, di động bị ngấm nước, nhanh chóng tối đen.
Hắn đứng lên, vặn cổ, duỗi người, xoay tròn cổ tay, giống như đang chuẩn bị vận động.
Toàn bộ quá trình hắn vẫn luôn tươi cười, thoạt nhìn ôn hòa vô hại, thậm chí có vài phần tuấn mỹ, chỉ là lại có chút quỷ dị.
Ngoài cửa đột nhiên bị gõ vang: "Chu lão sư có nhà không? Chu lão sư......"
Chu Ứng Chân dừng động tác chuẩn bị lại, hắn nhỏ giọng trả lời: "Không có nha."
Hắn tháo xuống mắt kính, tùy tiện ném xuống, mắt kính trên mặt đất vỡ thành mấy khối, mà tươi cười trên mặt Chu Ứng Chân rốt cuộc cũng biến mất, không có có một lớp kính, ánh mắt hắn lúc này chỉ còn lại lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, thân ảnh trong phòng liền biến mất, hắn cứ như vậy biến mất trong không khí.
Tiếng gõ cửa rốt cuộc dừng lại, người bên ngoài lẩm bẩm: "Không phải là không đi ra ngoài sao? Tại sao trong nhà lại không có ai?"
Bên kia, sau khi cùng mọi người tách ra, Thương Giác và Phùng Tiếu lên xe, lẳng lặng trở về Thương gia.
Thương Giác từ lúc vừa lên xe đã luôn mím môi, toàn thân đều tràn đầy vẻ không vui.
Mà cùng anh tương phản, Phùng Tiếu Tiếu lại tỏ vẻ ung dung, còn tặng tài xế chút lễ vật, để ông mang về cho hài tử.
Tài xế không biết phát sinh chuyện gì, nhưng mà hai năm này Thương Giác thường xuyên bị Phùng Tiếu chọc tức, ông lúc đầu còn có ngạc nhiên, nhưng hiện tại cơ bản đã quen, dù sao có Phùng Tiếu ở đây, Thương Giác rất nhanh sẽ nguôi giận.
Phùng Tiếu rất vui vẻ, bởi vì trong nháy mắt rời khỏi sân bay, Kính Linh liền nói cho cô, cô đã thành công phá hủy CP, sau này cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, Thương Giác và Từ Thi Hàm cũng không thể ở bên nhau.
Trải qua hai năm, tuy rằng nguyện vọng có thể vả mặt Thương Giác thất bại, nhưng mà có thể thành công phá hủy tình kiếp thứ nhất của anh, cô rất có cảm giác thành tựu nga.
Sau khi về tới Thương gia, Phùng Tiếu liền trực tiếp về phòng thu thập hành lý.
Thương Giác đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô, cô rõ ràng thực vui vẻ, một bên thu dọn đồ đạc, một bên hứng khởi hát ca.
Nhìn hồi lâu, Thương Giác rốt cuộc nhịn không được nữa, anh đi vào trong phòng, bắt lấy tay Phùng Tiếu.
"Làm gì?"
"Em không cần đi." Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô.
"Vậy không được, thi đại học xong rồi, em phải về nhà."
"Ở lại, em tiếp tục ở lại được không?"
"Đừng đùa, em đâu còn lý do gì ở lại đây." Phùng Tiếu xoay người tiếp tục thu dọn.
Thương Giác vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Tôi thích em, cho nên em không cần đi."
Phùng Tiếu sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh: "Tuy rằng chúng ta đánh cược nếu em thắng anh phải hướng em tỏ tình, nhưng em nhớ rõ, em cũng không có thắng."
"Phải, em không có thắng, là tôi thắng." Thương Giác nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Nhưng tôi thích em, cho nên tôi vẫn tỏ tình với em, có vấn đề sao?"
"Anh thích em?" Phùng Tiếu đột nhiên bắt đầu cười, cười ngửa tới ngửa lui, "Anh là nói thật sao? Anh thật sự thích em, cho nên mới tỏ tình với em?"
"Nếu không thế thì sao?" Thương Giác có điểm bất đắc dĩ, anh từng nghĩ qua rất nhiều biểu cảm của cô, lại không nghĩ tới cô lại phản ứng như vậy, anh tỏ tình khiến cô vui vẻ thế sao?
Phùng Tiếu lấy di động, mở chức năng ghi hình: "Anh lặp lại lần nữa?"
Thương Giác: "......"
Anh nghiêm túc tỏ tình, vì cái gì lại cảm thấy như đang vui đùa vậy?
Cho dù như thế, người thiếu niên lần đầu biết thích, vẫn như cũ nghiêm túc nói ra: "Tôi thích em, Phùng Tiếu, xin cùng tôi yêu đương."
Phùng Tiếu đem ghi hình lưu lại, cũng dặn dò Kính Linh nhất định phải giữ lại cho cô: 【 Chờ tất cả kết thúc, ta muốn đem ghi hình gửi cho Vu Tư nha. 】
Kính Linh chịu thương chịu khó lưu lại video, cũng yên lặng thở dài.
Thật lâu cũng không nghe được Phùng Tiếu trả lời, Thương Giác có chút thấp thỏm, anh vẫn luôn cho rằng, chỉ cần anh tỏ tình, Phùng Tiếu khẳng định sẽ không cự tuyệt anh. Nhưng gần đây anh càng ngày càng cảm thấy, có lẽ anh cũng không hiểu rõ cô như vậy.
Hoặc là nói, cô không hề giống với những gì biểu hiện ra ngoài.
"Em từ chối."
Nghe được câu trả lời, đáy lòng tràn đầy kiều diễm toàn bộ liền hóa thành trống trải, Thương Giác chỉ cảm thấy trái tim mình như rớt xuống vực thẳm, không hề có điểm dừng.
"Vì sao?" Anh đờ đẫn hỏi.
"Bởi vì em, trước nay đều không thích anh a!" Phùng Tiếu Tiếu cười giống như thiên sứ, nhưng lời nói ra lại mang theo kịch độc.
"Vậy em vì sao lại muốn theo đuổi tôi? Vì sao lại nói thích tôi? Vì sao lại muốn cùng tôi học tập? Vì sao lại......" Lại khiến tôi thích em như vậy?
Thương Giác cười, đúng rồi, cô từ nhỏ chính là tiểu công chúa, bản thân lại đối xử với cô lạnh nhạt cực kỳ, còn mấy lần cự tuyệt cô, cô đại khái là muốn trả thù anh đi, cho nên mới làm như vậy.
Anh ngồi xổm xuống, đôi tay run nhè nhẹ.
Phùng Tiếu ngồi xuống đối diện anh, lần đầu tiên cô thấy Thương Giác bi thương như vậy, vì thế tò mò lại gần, cảm giác có chút hơi mới lạ: "Hóa ra anh thích em như vậy a?"
Kính Linh nhịn không được ra tiếng: 【 Cô làm người lương thiện chút đi. 】
Người ta đau lòng như vậy, cô còn kích thích người ta, khó trách lại là ma tu, lúc trước làm sao Vu Tư không một kiếm chém ch.ết cô luôn đi?
Thương Giác ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Phùng Tiếu, trong mắt cô tràn đầy tò mò, là biểu tình ham học hỏi mà anh yêu thích nhất, chỉ có thuần túy tò mò, không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Trước đây, anh thích biểu cảm này của cô nhất, lúc này lại cảm thấy thực chói mắt, đối diện với mất mát của anh, cô cũng không có một chút quan tâm.
"Thật xin lỗi, em cũng không nghĩ tới anh sẽ thích em." Cô chỉ là chuyên tâm muốn hủy đi CP thôi, rõ ràng là Vu Tư chán ghét cô nhiều năm như vậy. Vì sao chỉ mất đi ký ức, anh lại đi thích cô đâu?
Ngẫm lại còn có chút mừng thầm, quá thoải mái!
Từ chối Vu Tư tỏ tình, nếu nói ra, phỏng chừng sẽ bị fan não tàn trải rộng khắp Tu Tiên giới của Vu Tư đuổi giết đến chân trời góc biển, càng thoải mái.
Thương Giác nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
Anh bị lừa gạt tình cảm, hẳn nên chán ghét cô mới đúng, nhưng anh lại không có nổi một tia chán ghét nào, ngược lại chỉ nghĩ muốn lằng lặng nhìn cô như vậy.
"Được rồi, anh cũng đừng quá bi thương, em phải đi." Phùng Tiếu đứng lên, vỗ vỗ mông chuẩn bị phủi trách nhiệm chạy lấy người.
"Em có lẽ đi không được đâu." Một thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, Chu Ứng Chân xuất hiện ở cửa, hắn không mang mắt kính, khác hẳn ngày thường.
"Toán học lão sư?"
Chu Ứng Chân khóe miệng cười cười: "Tiếu Tiếu đồng học, em là đến giờ cũng không biết tên tôi đi?"
Phùng Tiếu: "...... Đúng vậy!"
Cô lại còn thừa nhận! Không có nửa điểm ngượng ngùng! Hắn tốt xấu gì cũng cần cù chăm chỉ dạy toán cho cô hai năm cơ mà?
Chu Ứng Chân xoa xoa giữa mày, được rồi, hắn không so đo với cô.
Thương Giác giữ chặt Phùng Tiếu, đem cô giấu phía sau mình, anh trầm mặt chất vấn: "Chu lão sư, thầy vào đây bằng cách nào? Muốn làm gì?" Nhà anh có thiết bị phòng trộm tiên tiến nhất, người này có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào, hơn nữa cũng không giống ngày thường, anh cảm thấy có chút bất an.
Chu Ứng Chân cười: "Tôi đến tự nhiên là có chuyện muốn làm a." Vừa dứt lời, hắn hướng Phùng Tiếu đánh tới, tốc độ nhanh đến kinh người, Thương Giác đẩy Phùng Tiếu ra, ngăn cản công kích của Chu Ứng Chân.
Chu Ứng Chân sức lực vô cùng lớn, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp sơ mi, Thương Giác tuy rằng có luyện qua Karate, nhưng cũng chỉ là phòng thân mà thôi, đối mặt với sự tấn công mưa rền gió dữ của Chu Ứng Chân, anh chỉ có thể mien cưỡng ngăn cản.
"Phùng Tiếu, em đi mau."
Phùng Tiếu đứng ở ven tường, cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt thực kỳ quái, có loại cảm giác nói không nên lời a.
Cô không bỏ chạy, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, kỳ thật cô cũng không định ở lại thế giới này lâu, cho nên cũng không sợ nguy hiểm.
Thương Giác lại vô cùng gấp gáp, một bên ứng phó Chu Ứng Chân một bên hướng cô hô to: "Em đi mau a." Bộ dáng cao lãnh rụt rè hàng ngày không còn sót lại chút gì.
Mục tiêu của Chu Ứng Chân không phải anh, mà là Phùng Tiếu, cho dù Thương Giác cố gắng ngăn cản thế nào, cuối cùng vẫn bị hắn phá vỡ phòng tuyến.
Phùng Tiếu bị hắn bóp chặt cổ, cổ cô rất nhỏ, da thịt tinh tế, Chu Ứng Chân chỉ cần dùng một tay đã có thể dễ dàng nắm giữ.
Cô thoạt nhìn rất yếu ớt, giống như chỉ cần nhẹ nhàng nắm cũng có thể vỡ nát.
Thương Giác đụng đầu vào chân giường, chảy không ít máu, thấy thế liền lao tới.
"Em không nên lại đây nga, bằng không tôi liền bóp nát cổ em ấy." Chu Ứng Chân dùng Phùng Tiếu uy hϊế͙p͙ anh.
Thương Giác dừng bước, kinh hãi nhìn Phùng Tiếu trong tay Chu Ứng Chân, bộ dáng kinh hoảng thất thố, giống như người bị bóp cổ không phải Phùng Tiếu, mà là chính là anh.
Phùng Tiếu rất bình tĩnh.
Chu Ứng Chân đứng phía sau cô, thân hình cao lớn, cả người cô đều bị hắn bao phủ, nam nhân cười cười, bộ dáng thực sung sướng.
Phùng Tiếu đã phong ấn tu vi và pháp lực, lúc này cô chỉ là một người bình thường, nhưng mà tử vong cũng không ảnh hưởng gì đến thân thể, cho nên cô một chút cũng không để bụng.
Cô lại cảm thấy hứng thú với Chu Ứng Chân hơn, vì thế cô uể oải dựa vào người hắn, bộ dáng mềm mại không xương.
Chu Ứng Chân cong cong môi, tùy ý cô dựa chính mình.
"Thầy buông cô ấy ra, thầy muốn gì tôi cũng có thể cho thầy." Thương Giác gằn từng chữ một nói.
"Muốn cứu em ấy? Có thể a, một mạng đổi một mạng, nếu muốn Phùng Tiếu được sống, vậy lấy chính mạng em tới đổi đi." Chu Ứng Chân cười nói, ngữ khí chậm rãi như đang giảng bài, nhưng không ai hoài nghi hắn đang nói giỡn.
Thương Giác nhìn Phùng Tiếu chăm chú, cô lẳng lặng nhìn anh, trong mắt anh tràn đầy cảm xúc phức tạp, nhưng trong mắt cô cái gì cũng không có, đối với sinh tử của bản thân cũng không để ý.
Thương Giác cười, máu trên trán anh rơi xuống, vỡ nát trên mặt đất.
Tay trái Chu Ứng Chân móc ra một thanh chủy thủ ném tới bên chân Thương Giác, tay phải đang bóp cổ Phùng Tiếu lại dùng sức: "Năm giây."
Phùng Tiếu Tiếu nhắm mắt lại: "Hẹn gặp lại, Thương Giác."
Bỗng "Phụt" một tiếng, thanh âm thực nhẹ, nhưng Phùng Tiếu biết đó là thanh âm gì.
Là thanh âm vũ khí sắc bén đâm vào huyết nhục.
Cô kinh ngạc mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Thương Giác chậm rãi ngã xuống, tay phải anh nắm chủy thủ, chuẩn xác đâm trúng trái tim, chỉ chừa lại chuôi đao ở bên ngoài, hoàn toàn có thể tưởng tượng thời điểm đâm vào anh đã dùng bao nhiêu sức lực.
Đâm tới trái tim, lại sâu như vậy, cơ hồ là mất mạng trong nháy mắt, đến đường lui cũng không giữ lại.
Phùng Tiếu có điểm mờ mịt, anh cứ như vậy mà ch.ết rồi? Một đời khoa học mộng tưởng của anh thì sao?
"Thật là yếu ớt a!" Chu Ứng Chân buông Phùng Tiếu ra, hắn ngồi xuống trước mặt Thương Giác, muốn giúp anh vuốt mắt, nhưng hắn cũng không thành công.
Một bàn tay từ ngực hắn vươn tới, bàn tay kia xuyên qua lưng hắn, năm ngón tay thon dài nắm một trái tim vẫn đang nhảy lên, ánh mắt Chu Ứng Chân chăm chú, cũng không biết là đang nhìn bàn tay xinh đẹp kia, hay là đang nhìn trái tim của mình.
Giây tiếp theo, năm ngón tay thon dài kia khép lại, trực tiếp đem trái tim bóp nát.
Chu Ứng Chân có điểm muốn cười, nhưng khóe miệng chỉ mới hơi hơi hướng lên trên đã ngã xuống.
"Anh đúng là rất yếu ớt." Phùng Tiếu cũng ngồi xổm xuống, dùng tay trái sạch sẽ giúp Thương Giác nhắm mắt, "Hẹn gặp lại."
"Thế giới tiếp theo đi."