Chương 37
Thẩm Giác nhìn hai tay của mình im lặng không nói, một tay của hắn bị tiểu hoàng đế gối lên, đã có điểm tê mỏi, tính ra thời gian hẳn là không ngắn; một tay kia lại đặt ở lưng nàng, là một động tác đầy tính trấn an.
Hắn căn bản nghĩ không ra, tiểu hoàng đế là khi nào ngủ đến trên người hắn, hắn cũng nghĩ không ra, hắn là như thế nào sẽ làm ra hành động như này, hắn thậm chí đều nhớ không nổi, hắn đến tột cùng là ngủ khi nào?
Thẩm Giác bắt đầu tỉnh lại từ trong mê man, từ khi nào tính cảnh giác của hắn trở nên thấp như vậy?
Mấy năm vào sinh ra tử, mặc kệ là ở trong quân doanh, hay là sau khi trở lại kinh thành, hắn trải qua vô số ám sát, cho dù là trong lúc trọng thương hôn mê, hắn vẫn duy trì cảnh giác tối cao, tùy thời có thể phản sát khi có người tiếp cận.
Cho nên người bên cạnh hắn đều biết, không thể tới gần hắn lúc đang ngủ, hùng hài tử Thẩm Hạo kia không sợ trời không sợ đất, ở thời điểm hắn ngủ cũng không dám tới gần hắn quá 3 mét, chính là bởi vì sợ bị hắn ngộ thương.
Cho nên tiểu bệ hạ đến tột cùng là như thế nào làm được, tới gần hắn mà không có bị hắn lộng thương?
Thẩm Giác ánh mắt cổ quái, chẳng lẽ hôm qua hắn bị hạ dược?
Phùng Tiếu đang nằm mơ, nàng mơ thấy chính mình một chân đem Vu Tư đạp dưới chân, đang chuẩn bị nghe hắn xin tha……
Sau đó nàng đã bị người đẩy tỉnh.
Mộng đẹp bị người đánh gãy, Phùng Tiếu thực không cao hứng, mở to mắt liền nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị của Thẩm Giác, hắn hỏi nàng: “Bệ hạ đối ta hạ dược?”
Cái quái gì vậy?
Phùng Tiếu bò dậy, cười xán lạn với Thẩm Giác: “Đối với ngươi hạ dược đúng không?”
Thẩm Giác hơi hơi sửng sốt, hắn cảm thấy tươi cười kia có điểm hoa mắt, nhưng lại không muốn rời đi, liền như vậy nhìn chằm chằm tiểu hoàng đế.
Phùng Tiếu nâng chân, ra sức đá Thẩm Giác một cái, Thẩm Giác nguyên bản là đang ngồi dựa ở mép giường, lúc này bị sắc đẹp mê hoặc, cảnh giác đã hạ đến thấp nhất, tức khắc mông liền bày tỏ yêu thương với mặt đất lạnh băng.
“Tiểu hoàng đế!” Thẩm Giác nổi giận gầm lên một tiếng.
Phùng Tiếu ôm chăn ngồi ở mép giường, đầu nhỏ kiêu ngạo: “Hừ!”
Thẩm Giác tức đến bật cười, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy cần cổ non mịn, làm ra tư thế muốn bóp ch.ết nàng: “Bệ hạ, ngươi là chán sống đúng không?”
Tiểu hoàng đế thập phần kiêu ngạo: “Có bản lĩnh ngươi dùng sức, ngươi bóp ch.ết ta a!”
Bóp ch.ết hắn?
Thẩm Giác vuốt ve da thịt trong tay, hắn thật là có điểm luyến tiếc.
Hắn kề sát vào tiểu hoàng đế, lạnh lẽo nói: “Tiểu hoàng đế, ngươi cũng đừng ỷ vào ta hiện tại đối với ngươi có chút mềm lòng……”
“A……” Phùng Tiếu nhàn nhạt đáp lại.
Thẩm Giác cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, không phát tiết không được, nhìn môi tiểu hoàng đế gần trong gang tấc, hắn đột nhiên liền kề sát vào, hung hăng cắn một cái.
Phùng Tiếu chỉ cảm thấy môi tê rần, nàng tê một tiếng, cảm giác môi khẳng định trầy da rồi.
Nghe được tiểu hoàng đế kêu đau, Thẩm Giác mới buông ra, lui lại nửa bước, nhìn môi tiểu hoàng đế bị cắn rách, có điểm chột dạ.
Phùng Tiếu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, quả nhiên rách rồi, nhìn đến đầu lưỡi đỏ bừng của nàng, Thẩm Giác đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Phùng Tiếu ngồi ở trên giường nhéo cổ áo Thẩm Giác kéo lại, hắn thuận theo để nàng kéo qua.
Nàng thò lại gần, hung hăng ở trên môi Thẩm Giác cũng cắn một ngụm, còn dùng sức ma ma, xác nhận hắn rách da nghiêm trọng hơn mình, Phùng Tiếu mới buông ra.
Ngón tay Thẩm Giác miết môi một chút, đổ máu.
Hắn đã thật lâu thật lâu không có bị thương, hôm nay lại bị tiểu hoàng đế làm bị thương hai lần.
Phùng Tiếu khiêu khích nhìn hắn, tới a, cho nhau thương tổn a!
Thẩm Giác nắm lấy cổ tay Phùng Tiếu thật chặt, thật chặt, cuối cùng vẫn là không nỡ, buông ra phất áo rời đi.
Trần Minh ở bên ngoài tẩm điện lo lắng hãi hùng một suốt đêm, toàn bộ buổi tối đều hận không thể ghé vào trên cửa hô hấp, chờ đợi rống giận đáng sợ kia, bọn cung nữ thái giám khác không rõ nguyên do, chỉ là nhìn thấy hắn sợ hãi như thế, bọn họ cũng đi theo sợ hãi lên.
Kết quả một đêm liền như vậy trôi qua, thẳng đến khi đồ đệ nhắc nhở hắn trời đã sáng, Trần Minh mới như tỉnh mộng, mặt đầy vẻ tìm được đường sống trong chỗ ch.ết.
Dưới sự nâng đỡ của đồ đệ, hai chân tê mỏi của Trần Minh mới miễn cưỡng đứng lên, nhưng đúng vào lúc này, hắn nghe được trong tẩm điện đầu tiên là truyền đến tiếng “Phanh” như có thứ gì rơi xuống đất, tiếp theo chính là đại tướng quân rống giận: “Tiểu hoàng đế!”
Thanh âm kia bao hàm phẫn nộ, khiếp sợ, không thể tin tưởng, các loại cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Trong tẩm điện chỉ hai người, trừ bỏ phát hiện tiểu hoàng đế nữ giả nam trang, còn có thể có chuyện gì làm đại tướng quân khiếp sợ như thế?
Trần Minh chân lại mềm nhũn, xong đời, bị phát hiện……
“ch.ết chắc rồi, ch.ết chắc rồi……” Hắn lẩm bẩm nói.
Những người khác thấy thế, mỗi người cũng là xụi lơ trên mặt đất, tuy rằng không rõ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng Trần Minh đều nói ch.ết chắc rồi, bọn họ nơi nào có đường sống?
Thẩm Giác nổi giận đùng đùng mở cửa, liền phát hiện toàn bộ đám người bên đều ngã trên mặt đất, người nào mặt cũng không còn chút máu, run nhè nhẹ.
Thẩm Giác: “……”
Tập thể bị hạ độc?
Trần Minh nằm ngay dưới chân hắn, vì thế Thẩm Giác ngồi xổm xuống bắt mạch cho hắn, phát hiện hắn chỉ là kinh hách cộng thêm mệt nhọc quá độ, Thẩm Giác đứng lên: “Không thoải mái liền trở về nghỉ ngơi, để những người khác tới hầu hạ bệ hạ.”
Trạng thái kém như vậy, là ai hầu hạ ai?
“Đại, đại, đại tướng quân……” Trần Minh nhìn đôi môi bị rách của Thẩm Giác, run run rẩy rẩy, nửa ngày nói không thành lời.
Thẩm Giác nhíu mày nhìn hắn, trong lòng có một chút nghi hoặc nổi lên, hắn lại lần nữa ngồi xổm xuống, lực áp bách mười phần nhìn chằm chằm Trần Minh, trầm giọng hỏi: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Đồng tử Trần Minh co rụt lại, cả người run rẩy càng thêm lợi hại.
Thẩm Giác muốn tiếp tục hỏi, tiểu hoàng đế lại từ bên trong cánh cửa nhô đầu ra, âm trầm trầm hỏi hắn: “Ngươi đang khi dễ người của ta?”
Nhìn đến tiểu hoàng đế, Thẩm Giác liền cảm thấy mông đau, môi cũng đau, hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi.
Đợi cho Thẩm Giác đi xa, Phùng Tiếu quay đầu xem xét Trần Minh một cái, chậc một tiếng.
Thái giám này lá gan cũng quá nhỏ, còn không có phát sinh gì đâu, liền tự mình não bổ đem bản thân dọa thành như vậy.
Trưa hôm đó, Thượng Thư Phòng, ba vị cố mệnh đại thần không thấy được tiểu hoàng đế, chỉ có Thẩm Giác ngồi ở chỗ kia thong thả ung dung phê duyệt tấu sớ, ba người đều có chút kỳ quái.
Dạo gần đây, mặc kệ tiểu hoàng đế tìm cái gì lý do tính toán không tới, Thẩm Giác đều phải tự mình đi trảo nàng lại đây, hôm nay vì sao lại có hảo tâm buông tha cho tiểu hoàng đế a?
Bọn họ càng kỳ quái chính là, trên môi đại tướng quân bị thương là chuyện như thế nào?
Ba người không khỏi nói thầm, chẳng lẽ đại tướng quân rốt cuộc khai trai? Chơi lần đầu bị tiểu thiếp cắn bị thương?
Chu Quốc Công vì thế liền hỏi: “Đại tướng quân, xin hỏi bệ hạ hôm nay không tới sao?”
“Bệ hạ bị bệnh.” Thẩm Giác dù bận vẫn ung dung nói.
Bệ hạ tự nhiên không bệnh, tiểu hoàng đế buổi sáng kiêu ngạo tuyên cáo với hắn hôm nay không tới Thượng Thư Phòng, hào khí mười phần.
Bất quá nhìn tiểu hoàng đế trên môi bị thương, Thẩm Giác quyết định phóng nàng một con ngựa, hắn sờ sờ khóe miệng, ý vị không rõ hừ một tiếng.
Nguyên bản ba người tò mò rốt cuộc nhịn không được, Vương thừa tướng thật cẩn thận hỏi: “Đại tướng quân này miệng như thế nào bị thương?”
“Ân, mèo cào.” Thẩm Giác thuận miệng trả lời, một bộ thản nhiên.
Ba cái cố mệnh đại thần dùng ánh mắt giao lưu.
“Mèo cào, ngươi tin sao?”
“Ha hả…… Ngươi cảm thấy đâu? “
“Ha ha ha thời tiết thật tốt……”
Hôm nay vẫn như cũ là ba cái cố mệnh đại thần đánh Thái Cực một ngày, chú định không có kết quả một ngày.
————
Ngày hôm sau thượng triều, các đại thần đều có chút thất thần, trong chốc lát nhìn nhìn tiểu hoàng đế, trong chốc lát nhìn nhìn đại tướng quân.
Hai người này sao môi đều bị thương rồi?
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Phùng Tiếu hung hăng dậm một chân trên long ỷ, long ỷ không có việc gì, nàng chân đau, tê một tiếng.
Thẩm Giác bên cạnh mắt lạnh nhìn tiểu hoàng đế bởi vì đau đớn mà nhăn mặt, trong lòng yên lặng nói một câu: Xứng đáng.
Bởi vì tiểu hoàng đế đang nhẹ nhàng xoa cổ chân, tầm mắt hắn không tự chủ được rời đến cổ chân nàng, nhìn nhìn, hắn liền có chút thất thần.
“Đại tướng quân?” Chu Quốc Công kêu hai tiếng, Thẩm Giác đều không có phản ứng, Vương thừa tướng cùng Tạ thái phó hai mặt nhìn nhau, đại tướng quân đây là đang đi vào cõi thần tiên?
Chu Quốc Công lại có chút sốt ruột, lo lắng đại tướng quân gần gũi nhìn chằm chằm chân bệ hạ như thế, nhìn ra tới cái gì sơ hở..
Chu Quốc Công nhìn về phía Phùng Tiếu, đưa mắt ra hiệu với nàng, Phùng Tiếu ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Thẩm Giác đang nhìn chằm chằm chân mình, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, Thẩm Giác mới chậm rì rì thu hồi tầm mắt.
“Có việc bẩm tấu, không có việc gì bãi triều.” Phùng Tiếu không kiên nhẫn nói.
Có cái quan viên ra tới, cáo trạng quan chủ khảo khoa cử không lâu trước đây Từ Nhược Thanh làm việc thiên tư, làm rối loạn kỉ cương, tiết lộ khảo đề.
Phùng Tiếu tinh thần rung lên, Từ Nhược Thanh đúng là phụ thân nữ chủ, cốt truyện bắt đầu rồi.
Cốt truyện chính là bởi vì Từ Nhược Thanh bị vu hãm, nữ chủ Từ Ngọc Như dưới sự giận dữ tiến cung hành thích hôn quân, lúc này mới dẫn phát một loạt sự tình phía sau.
Người vu hãm Từ Nhược Thanh là có chuẩn bị mà đến, chứng cứ vô cùng xác thực, Từ Nhược Thanh quỳ trên mặt đất, hết đường chối cãi: “Thần oan uổng.”
Phùng Tiếu rất có hứng thú nhìn chằm chằm Từ Nhược Thanh, Từ Nhược Thanh là trong triều nổi danh mỹ nam tử, lúc trước hắn vốn là có thể khảo đến Trạng Nguyên, kết quả bởi vì lớn lên đẹp mắt, tiên hoàng ngu ngốc *ngạnh sinh muốn hắn làm Thám Hoa.
(*Ngạnh sinh: thể hiện sự cưỡng ép, áp chế)
Hiện giờ nhiều năm trôi qua, Từ Nhược Thanh vẫn phong thái không giảm so với năm đó, không đến 40 tuổi, vẫn như cũ mị lực phi phàm, tuyệt đối là hiện đại tôn sùng soái đại thúc.
Phùng Tiếu không khỏi nhìn nhiều hai cái, giọng điệu nói chuyện cũng không khỏi ôn nhu: “Ái khanh đứng lên chậm rãi nói, trẫm biết ngươi có oan khuất, trẫm nhất định vì ngươi chủ trì công đạo.”
Từ Nhược Thanh trong mắt rưng rưng, tiểu hoàng đế đối hắn tín nhiệm làm hắn thực cảm động, chỉ tiếc hắn không phải là một người giỏi ăn nói, hơn nữa sự tình đột nhiên, hắn tự hỏi nửa ngày, cũng chưa nghĩ kỹ nói như thế nào.
Phùng Tiếu cũng không thúc giục, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Thẩm Giác này liền không cao hứng, hắn ở vị trí này nhìn rõ rành mạch, từ lúc Từ Nhược Thanh bước ra, đôi mắt tiểu hoàng đế liền không từ trên người hắn dời đi quá, trong mắt hứng thú thập phần rõ ràng.
Tiểu hoàng đế lúc trước nói thích nam nhân, muốn tìm nam phi linh tinh còn vang lên rõ ràng trong tai hắn, Thẩm Giác chỉ cảm thấy tâm tình hờn dỗi, cả người khó chịu.
Từ Nhược Thanh nói không rõ, chỉ có thể kêu oan uổng, Phùng Tiếu muốn giúp hắn cũng không thể nào giúp.
Thẩm Giác hạ lệnh trước đem Từ Nhược Thanh bắt giam.
Phùng Tiếu ôn tồn cùng Thẩm Giác thương lượng: “Nếu không chờ một chút, nhìn xem Từ Nhược Thanh đại nhân rốt cuộc nói như thế nào?”
Mấy ngày ngần đây, Phùng Tiếu chưa từng dùng ngữ khí tốt như vậy cùng hắn nói chuyện, buổi sáng ngày hôm qua càng là đối hắn lại đá lại cắn, hiện tại cư nhiên vì một cái lão nam nhân ôn tồn như vậy, Thẩm Giác vô cùng không cao hứng.
Đương nhiên hắn cho dù không cao hứng cũng sẽ không công và tư chẳng phân biệt, Thẩm Giác vẫn là tin tưởng Từ Nhược Thanh, bằng không lúc trước Tạ thái phó tiến cử Từ Nhược Thanh làm quan chủ khảo, hắn cũng sẽ không gật đầu.
Chẳng qua chân tướng sự tình như thế nào, hắn còn phải cho người điều tra.
Khoa cử là đại sự, gian lận khoa cử càng là tội lớn, Thẩm Giác để cho vài người đồng thời ra án.
Nhìn Từ Nhược Thanh bị dẫn đi, Phùng Tiếu có điểm ai oán, yên lặng thở dài.
Ai, đêm nay, nữ chủ khả năng liền phải tới ám sát nàng, mệnh khổ a!
Mắt lạnh nhìn tiểu hoàng đế mặt ủ mày ê, Thẩm Giác cả khuôn mặt đều là ngạnh bang bang.
Nhóm quan lại giống như chim cút cúi đầu, không ai biết được, đại tướng quân như thế nào đột nhiên liền sinh khí.