Chương 14: Trở về
Sáng hôm sau, trong phòng lớn đột nhiên xuất hiện một đám mây u ám, lảng vảng ở góc phòng, phía dưới đám mây là một đám nấm cùng một người nhặt nấm.
Trái ngược với hình ảnh hắc ám đó, Kanato Ken lại thảnh thơi ngồi uống trà ở giữa phòng. Khụ, nếu xem nhẹ dấu ấn màu đỏ khá lớn trên gương mặt anh tuấn đó thì hình ảnh này thật hài hòa.
Sento quản gia từ ngoài bước vào, trước tiên đặt một túi chườm đá lên gò má hắn, sau đó quay sang xua đuổi đám mây kia đi. Hắn làm quản gia quả thật là tận tâm a.
"Thiếu phu nhân, mời tạm thời di chuyển sang nơi khác, tôi cần phải diệt nấm." Sento quản gia cúi đầu hướng cô nói.
Mạc Linh đang lầm bầm đột nhiên mạnh đứng dậy, sau đó chậm chạp nhích sang bên cạnh một chút, tiếp tục ngồi vẽ vòng tròn.
"Cảm ơn thiếu phu nhân." Sento quản gia thành kính nói.
Mạc Linh che mặt, quả nhiên cô không bao giờ chống lại vị trung khuyển quản gia này mà.
Dứt khoát đứng dậy, cô tiến tới ngồi cạnh Kanato Ken, nhưng chung quy vẫn là không dám nhìn anh.
Trong phòng lớn lúc nào cũng đầy người hiện tại im lìm, không một ai dám lên tiếng.
Kanato Ken đợi thêm một lúc vẫn không thấy Mạc Linh nhúc nhích, đành lên tiếng trước.
"Linh nhi, em..." Hắn còn chưa nói xong thì Mạc Linh đột ngột mạnh xoay người về phía hắn.
"Em xin lỗi! Xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi anh!" Bày ra tư thế quỳ gối tạ tội, Mạc Linh thật sâu cúi đầu, giọng nói rầu rĩ không ngừng lặp lại.
"Không sao, em đã xin lỗi cả buổi sáng rồi."
Hắn đen mặt, đưa tay kéo cô về phía mình, thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, vụng trộm ăn đậu hũ.
Ừ, quả nhiên vừa mềm vừa thơm.
Mạc Linh còn định nói nữa, nhưng bắt gặp hắn để mặt đến gần đành ngậm miệng, ủy khuất nhìn hắn.
Kanato Ken ý xấu chưa toại, dục cầu bất mãn tiếp tục cúi xuống hôn cô một cái, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi ngay, nếu không hắn sợ mình lại sỗ sàng dọa cô chạy, như vậy liền hỏng việc.
Mạc Linh vùi mặt vào lồng ngực rộng của hắn, vừa nhắm mắt lại liền nhớ đến cảnh tượng xấu hổ lúc sáng.
Quay ngược thời gian một chút. Vào sáng sớm hôm nay, khi tiếng chuông báo thức vang lên đánh tan giấc mộng đẹp của Mạc Linh, cô theo thói quen với tay ra ngoài tắt chuông, ý đồ cuộn mình ngủ thêm một lúc thì chợt phát hiện trên người nặng nặng, bên cạnh dường như có gì đó đang thổi, từng làn hơi ấm ấm phả vào cổ cô.
Mạc Linh hé mắt, trông thấy khuôn mặt xa lạ mờ mờ, cô liền kinh hoảng. Bình sinh cô chưa từng ngủ chung cùng ai cả, và cũng không ai có thể tiến vào phòng cô như thế này, do đó cô không chút chần chờ, một bàn tay giơ lên, quyết đoán hạ xuống gò má người đối diện.
Sau đó Sento quản gia chạy vào, nhìn thấy cô kinh hãi ôm lấy Kanato Ken nửa tỉnh nửa mơ với gò má hằn năm vệt dài đỏ hồng mà khóc, còn vừa xoa xoa giúp hắn vừa lảm nhảm, cảnh tượng phải nói là... vô cùng thê thảm.
Sau đó... không có sau đó nữa...
Trở về với hiện tại, Mạc Linh là người gây họa nhưng lại giống như kẻ bị khi dễ, run run không dám lộ mặt ra ngoài.
Tuy đối với hắn đây cũng là một dạng hưởng thụ, có mỹ nhân trong lòng, ai lại không mê mẩn chứ? Nhưng không thể để cô rơi vào tình trạng tự trách này mãi được, phải dời lực chú ý của cô đi.
"Linh nhi, đừng khóc nữa, là do anh không đúng, vào phòng em mà không báo trước." Đánh ch.ết hắn cũng không thừa nhận đã lẻn vào phòng cô.
"Nhưng, là em đánh anh..." Mạc Linh rầm rì phát ra âm thanh như muỗi kêu.
"Được rồi, cũng không có gì quan trọng, lần sau anh đường đường chính chính vào là được, như vậy em sẽ không bất ngờ đến mức đánh nhầm."
"..."
Cô đang ở đây hối hận cái rắm a! Rõ ràng là hắn lén lút chui vào giường của cô, cô đánh hắn một cái vẫn còn rất nhẹ a!
Nhưng mà thoạt nhìn rất đau...
"Hôm nay chúng ta hẹn hò đi, đi cả ngày, bù đắp một ít cho khoảng thời gian sắp xa nhau sau này." Kanato Ken chính nghĩa quyết định, cũng không quan tâm khuôn mặt soái khí hiện tại có khuyết điểm, ở bên cô cả ngày hôm nay mới là điều hắn cần làm.
"Được! Em muốn đi hết mọi ngóc ngách của Tokyo!" Mạc Linh vỗ tay, thích ý chấp nhận.
Cả ngày hôm đó, Mạc Linh cùng Kanato Ken cùng ở bên nhau đi khắp nơi, chụp rất nhiều hình, chơi mọi trò chơi, còn đi thăm thú những địa điểm kì lạ của thành phố, đó chính là ngày vui nhất trong cuộc đời cô từ khi sinh ra đến khi trùng sinh trong cơ thể Mạc Linh này.
(Giai: chuyện hẹn hò con nhà người ta, tạm thời xin phép lược bỏ.
ML: lười biếng còn cãi bướng!
Giai: Ken bảo bối, Linh nhi muốn trèo tường!
Ken: Linh nhi? *mỉm cười*
ML:... *lùi lại* *chạy*)
Tối hôm đó, Kanato Ken tiễn Mạc Linh và ông Mạc đến sân bay, sắp đến giờ lên máy bay mà hắn vẫn cứ ôm cô mãi không chịu buông.
"Nhớ, phải gọi cho anh, phải ngủ sớm, không được bật đèn pin đọc tiểu thuyết, không được chú ý đến nam nhân khác..." Mạc Linh bị hắn lôi kéo nói đến đau đầu, đành ôm lấy tay hắn ngăn chặn ý định nói tiếp.
"Em nhớ, mỗi ngày em sẽ gọi điện cho anh, sẽ ngủ thật sớm, sẽ không chú ý đến nam nhân chân chính khác, sẽ nhớ đến anh mỗi giờ mỗi phút." Mạc Linh từng từ nói xong, mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều đến như vậy, cô không lý gì lại từ chối sự quan tâm của nam nhân cô yêu rồi.
"Còn nữa..."
Hắn nhân lúc ông Mạc quay đi gọi cho đối tác liền kéo cô lại, cuốn lấy cô vào một nụ hôn ngọt ngào tưởng như không thể tách rời.
Mạc Linh cả mặt đều hồng thấu, đấm vào ngực hắn một cái. Nhưng cũng tránh ánh mắt của người khác, lén lút đặt lên môi hắn một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Cũng không đợi hắn phản ứng, nói câu "Tạm biệt" liền chạy biến đến bên ông Mạc.
Kanato Ken lần đầu thụ động nhận được cử chỉ yêu thương của nữ nhân trong lòng, cảm giác sung sướng đều mau sắp hỏng rồi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân đang hướng về phía này vẫy tay." Sento quản gia nhắc nhở, nhưng hắn vẫn bất động, khuôn mặt ngốc đến không tưởng được "Thiếu phu nhân đã vào vào máy bay rồi."
"Thiếu gia, chúng ta nên về thôi."
"Thiếu gia,..."
Mạc Linh ngồi cạnh ông Mạc trong khu VIP, thích thú nhớ lại vẻ mặt buồn cười của hắn, không nhịn được liền cười ra tiếng.
"Thế nào? Rất vừa lòng hôn phu tương lai sao?" Ông Mạc nhìn nữ nhi cười một mình cũng khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa mái tóc dài mềm mại của cô.
"Cha, hôn phu gì chứ? Con còn chưa đồng ý đâu!" Mạc Linh lập tức phủ nhận, nhưng ánh mắt mang ý cười đã bán đứng cô.
"Ừ ừ được rồi." Ông Mạc không vạch trần cô, lại nói,sang chuyện khác "Đúng rồi, vừa hay trong công ty của cha có thư ký vừa nghỉ việc, con có rảnh có thể đến giúp cha được không? Chỉ một tuần thôi?"
"Tất nhiên là được, dù sao con cũng đang rảnh rỗi, ở nhà mãi chắc chắn con sẽ thành con sâu gạo mất!"
"Sâu gạo Mạc gia ta ai dám nói ra nói vào?" Ông Mạc trợn mắt.
Mạc Linh bị ông chọc đến vui vẻ, ánh mắt cong cong lấp lánh ánh sáng.
Cô không hề biết tất cả những cử chỉ hành động của cô đều thu vào mắt một người.
Khóe môi giương lên, hắn thu hồi máy ảnh nhỏ, tiếp tục vờ như đang bận rộn với máy tính.
Tác giả có điều muốn nói:
Có ai ngày mai đi hội trại xuân không? Trường ta tổ chức hội trại, không thể viết chương mới cho mọi người được nên ngày mai cho ta lười một hôm: ")
Biết đâu bất ngờ có người chung trường với ta nhỉ? Gặp thêm bạn bè hẳn là rất tuyệt a!