Chương 26: Ken đáng thương
Sáng sớm, Mạc Linh vẫn lười biếng chui rúc trong chăn đột nhiên cảm nhận được dòng khí nóng ấm thổi trên đầu, giường ngủ cũng chùng xuống hơn thường ngày, nghi ngờ mở mắt.
Chưa kịp nhìn thấy phía trước thì một cái gì đó mềm mềm lạnh lạnh chạm vào khóe mắt làm cô một lần nữa nhắm mắt lại, rồi nó di chuyển xuống gò má, từ từ chuyển dần sang môi cô.
"Ken...?" Mạc Linh nghi hoặc gọi một tiếng.
Đáp lại cô là tiếng cười trầm thấp, cánh môi nho nhỏ liền bị tấn công, hương vị quen thuộc mà cô từng nhớ rất nhiều lần một lần nữa tràn ngập xoang mũi.
Đúng là Kanato Ken rồi, chỉ có hắn mới mặt dày mày dạn phi lễ với cô thôi.
Đợi cho môi lưỡi tách ra, Mạc Linh ôm hai má đỏ ửng nhìn kẻ vừa khi dễ mình, nghiến răng hướng gò má hắn cắn một cái rõ mạnh.
"Ui ui!" Kanato Ken kêu lên, nhưng lại chẳng có vẻ gì đau đớn.
"Hừ, gặp sắc lang thì phải đánh lại, cái này anh dạy rất tốt nhỉ?" Mạc Linh hắc hắc cười lớn, đắc ý nhìn dấu vết rõ ràng trên làn da thô ráp của hắn.
"Quỷ nghịch ngợm, em cũng biết áp dụng nó sao?" Hắn không chịu thua kém lật ngược đè cô xuống giường, giữ chặt hai cái tay làm loạn kia, chuẩn xác cúi xuống cắn lên xương quai xanh tinh xảo lộ ra ngoài.
"A a a! Đau!" Mạc Linh giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng sức lực yếu kém chỉ đành liều mạng ép xuống giường, muốn trốn tránh ma trảo của hắn.
Kanato Ken nâng người dậy, thỏa mãn nhìn dấu vết hồng hồng mình để lại, lại dời mắt nhìn cô. Mạc Linh dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, mắt to ngập nước, môi đỏ chu ra, mặt ửng hồng biểu hiện bất mãn, ánh mắt hắn vừa động, hô hấp càng lúc càng trầm trọng, hai mắt đỏ lên.
"Ken, mau buông ra, có người gõ cửa kìa." Mạc Linh không nhận ra dấu hiệu nguy hiểm, hai tay đặt lên lồng ngực phập phồng mãnh liệt của hắn.
"Ken?" Mạc Linh lo lắng nhìn mặt hắn tối sầm, vội vã muốn ngồi dậy đưa tay sờ trán hắn "Anh ổn không? Ken!"
Kanato Ken dường như bừng tỉnh, vội vã lùi về sau giống như đang chạy trốn cái gì. Mạc Linh không hiểu nổi hành động của hắn, định tiến lại gần thì hắn quay người bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn đều đều vang, kèm theo thanh âm mang chút lo lắng của Sento quản gia.
Mạc Linh đành ra ngoài mở cửa, kéo tay Sento quản gia vào nhà vệ sinh, cuống quýt kể ra hành động của hắn.
Sento quản gia nghe những miêu tả rời rạc của cô, nhanh chóng đuổi khéo cô ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Mạc Linh đen mặt nhìn cửa phòng đóng chặt, trên cửa có một cái tên viết rồng bay phượng múa: Mạc Linh.
Cô không việc gì đành tìm nhà vệ sinh khác rửa mặt chải đầu, đến khi sạch sẽ thoải mái bước xuống cùng ông Mạc ăn sáng thì Kanato Ken mới cùng Sento quản gia bước xuống.
"A, Ken, lại đây cùng ăn sáng đi." Ông Mạc ném tờ báo đang đọc dở sang một bên, hòa ái cười cười.
"Cha, có phải cha nhặt được con ở bên ngoài phải không?" Mạc Linh giơ tay phản đối ông Mạc phân biệt đối xử.
"Nhặt được gần quán ăn ven đường, cho nên con càng lớn càng háu ăn!"
"Cha!" Mạc Linh đập đập bàn, quay sang hắn tìm kiếm an ủi "Ken, anh xem cha nói gì kìa!"
"Bác nói cũng có đạo lý chứ, em chính là ma đói đầu thai mà." Kanato Ken nhún vai, ngồi xuống cùng hai người.
Mạc Linh bị hắn cùng ông Mạc song kiếm hợp bích làm cho nghẹn họng, không nói gì được đành trút giận lên miếng trứng đáng thương.
Hai người đàn ông nhìn nữ nhân họ yêu thương giận dỗi, lập tức cười cầu hòa, ra sức dỗ dành. Buổi sáng cứ thế nhanh chóng trôi qua.
"Linh nhi, Ken, hai đứa cứ đi chơi đi, nếu cần gì cứ gọi cho cha." Ông Mạc có việc rời đi, để lại không gian cho hai đứa nhỏ.
"Vâng, con biết rồi!"
"Bác cứ đi, cháu sẽ lo cho cô ấy." Kanato Ken nghiêm mặt làm hứa hẹn, làm cho Mạc Linh nghe được vừa thẹn vừa hạnh phúc.
"Ken, lúc sáng anh sao thế?" Khi chỉ còn hai người, Mạc Linh lập tức hỏi ngay, cô thật sự rất để tâm đến thái độ trốn tránh của hắn lúc sáng.
"À, anh đau bụng." Hắn thoải mái nói.
Mạc Linh cũng nhớ đến phản ứng bình tĩnh của Sento quản gia, mà hiện tại hắn không sao rồi, cho nên đè ép nghi vấn, ôm lấy cánh tay hắn cùng đi ra ngoài.
Mạc Linh cùng Kanato Ken đi xung quanh thành phố, vừa dạo chỗ này vừa mua chỗ kia, thỉnh thoảng cô cũng nhìn thấy ánh mắt ghen tị rõ rệt của những nữ nhân khác bắn về phía mình, cô cũng chỉ đắc ý vênh mặt, khoa trương hôn lên má hắn một cái rõ to.
Hắn tất nhiên nhìn ra nữ nhân của mình có tư tâm tiểu nhân đắc ý, cũng không nói gì tùy ý cô chơi đùa. Bất kì nữ nhân nào ghen tị với hai người đều là lẽ hiển nhiên, hắn cho là thế nên cũng không thấy kì lạ.
"Đúng rồi, tối nay anh phải đến một buổi tiệc, em muốn đến không?"
"Có đông người không?" Mạc Linh có chút lo lắng, dù sao cô vẫn chưa tham gia một bữa tiệc nào từ lúc đến đây cả.
"Không đông lắm, chỉ là xã giao bình thường."
Hắn không hề nói muốn cô đi, nhưng ánh mắt mang chút trông đợi lại phản ánh tâm trạng hắn lúc này. Hắn muốn giới thiệu cô với đám gia tộc lớn kia để phòng ngừa có thêm bất cứ tên nào có ý định muốn chiếm lấy cô, nhưng tên họ Hoàng kia.
Đáy mắt xẹt qua tia tàn độc, nhưng rất nhanh liền trở về ôn nhu như nước, hắn lại nắm chặt lấy tay cô hơn một chút như muốn chứng tỏ tình cảm của mình.
"Ken?" Mạc Linh cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ bị hắn bao lấy, ngược lại nắm lấy tay hắn giơ lên "Em cũng đi, cùng với anh."
Kanato Ken nhìn hành động của cô, toàn bộ tâm đều ấm áp.
"Ừ, cùng với anh."
Hai người bất kể địa điểm tình chàng ý thiếp khiến cho những nữ nhân khác khoa trương che mặt, trời a, nam nhân tốt đều có chủ cả rồi a!
Còn có một người, yên tĩnh đứng trong bóng tối, hai tay nắm chặt, ánh mắt sâu xa không rõ suy nghĩ gì, chậm rãi xoay người rời đi như thể chưa từng đến.
Nhà hàng Y được bao trọn gói để tổ chức tiệc, đã qua giờ bắt đầu gần nửa giờ, mọi người cũng tương đối đầy đủ, bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, cảnh tượng nhìn qua vừa lịch sự vừa hài hòa.
"Ken, tại anh mà chúng ta trễ đó!" Mạc Linh xấu hổ đến muốn tìm lỗ chui xuống trốn, cũng do hắn cứ săm soi chỗ này, sờ sờ chỗ kia mà cô phải thay hơn chục bộ lễ phục, cuối cùng chọn một bộ lịch sự kín đáo hắn mới chịu bỏ qua tha cho cô.
Hắn cười mà không nói, bước xuống xe, xoay người làm tư thế mời tiêu chuẩn, nắm lấy bàn tay trắng mềm xinh xắn bên trong xe, đỡ lấy cô bước ra ngoài.
Mạc Linh cố gắng tỏ vẻ tự nhiên trước ánh nhìn chăm chú của những người xung quanh, bê khuôn mặt than đi theo hắn qua thảm đỏ tiến vào bên trong.
Kanato Ken vừa khó chịu vừa tự hào nhìn ánh mắt mọi người dành cho nữ nhân bên cạnh mình, nhưng vẫn là chịu không được bước đi nhanh hơn kéo cô vào trong.
Hôm nay Mạc Linh diện bộ lễ phục không tay dài chấm gót màu trắng, họa tiết ở cổ tinh xảo lấp lánh, còn lại suôn theo nếp, mang thêm đôi giày cao gót cùng màu, mái tóc búi lên vừa tao nhã vừa sang trọng, có vài sợi cố ý rơi xuống, mỗi lần cúi đầu là một lần gợi cảm, trang điểm cẩn thận nhưng không khoa trương, đặc biệt là đôi môi đỏ ướt át kia, chính là quyến rũ người khác phạm tội a.
Hắn cố gắng kìm nén suy nghĩ của mình, nhìn thẳng về phía trước, cũng không nhận ra người bên cạnh tiến nhập trạng thái hoa si.
Hắn hôm nay rất lịch lãm, mặc âu phục trắng, mái tóc mềm thường ngày rủ xuống trán hiện tại được chải cẩn thận về phía sau, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ khiến người người say mê, quả nhiên là bạn trai của Mạc Linh cô, không thể thua kém bất kì nam chủ nào được!
Hai người chìm vào thế giới riêng đến khi có người đến bắt chuyện.
"Chà, quý hóa quá, Kanato thiếu gia cũng ghé qua sao?" Thanh âm nhàn nhạt không chút vui mừng.
"À, Bạc tổng, đã lâu không gặp." Kanato Ken bình tĩnh đáp lại.
Mạc Linh chớp chớp mắt nhìn nam nhân mang theo ác ý đối diện mình, quả nhiên là vẫn còn sợ hãi a, hắn thật đáng sợ!
Bạc Ngưng Thần nhìn Mạc Linh cúi gằm đầu không nhìn mình liếc mắt một cái, lại nhìn vị Kanato thiếu gia nổi tiếng tàn nhẫn lạnh lùng lại dùng ánh mắt lo lắng hỏi han cô, còn có... tay cô đặt lên cánh tay hắn, rất chướng mắt. Bạc Ngưng Thần đè ép lửa giận không ngừng trào lên trong lòng, giữ vững phong phạm thượng lưu mỉm cười.
"Đây là thư ký Mạc mà, em đến sao không nói một tiếng, tôi sẽ cho người chào đón."
"Không cần, cô ấy đi cùng tôi, nhân đây giới thiệu với ngài, đây là bạn gái tôi, Mạc Linh." Kanato Ken tất nhiên nhìn ra thái độ sợ hãi khác thường của Mạc Linh cùng với cách nói chuyện quen thuộc của Bạc Ngưng Thần, giống như đánh dấu chủ quyền nắm lấy gò má cô hôn một cái.
Hừ, nếu không phải cô là người dễ xấu hổ, chỉ sợ tối nay không cho hắn ngủ cùng thì hắn đã không nhường nhịn hôn lên đôi môi mím chặt kia rồi.
"Linh nhi, em sao thế?" Hắn rất muốn biết cô vì sao lại phản ứng như thế.
Mạc Linh cuối cùng thở ra một hơi, đối với hắn mỉm cười, cánh tay khoác tay hắn thêm chặt chẽ, hướng Bạc Ngưng Thần nhàn nhạt trả lời.
"Cảm ơn ngài, Bạc tổng, chỉ là tôi không còn là thư ký của ngài, hiện tại tôi đến đây với thân phận bạn gái của Ken, cho nên mời ngài không cần nhắc đến việc cũ."
Bạc Ngưng Thần đứng tại chỗ nhìn hai người đi lướt qua mình, nắm tay đều trắng bệch, cả người tản ra lãnh khí đẩy lùi những người có ý định đến gần.
Được lắm, em dám bỏ qua tôi, vậy thì Thần ca này liền chịu khổ một chút khiến em nhận ra ai mới là xứng đáng cho em thân phận bạn gái nhất rồi.
MạcLinh ở cách đó không xa nghe Kanato Ken cùng người khác ngươi qua ta lại khẽ đánh cái rùng mình, tự hỏi tại sao hôm nay lạnh như vậy.
Tác giả có điều muốn nói:
Vô tình viết viết lại dài mà lan man quá...
Dạo này bí văn hay sao ấy nhở *cười trừ* ta sẽ ráng kết thúc mấy chuyện này để bắt tay viết H thật cho mọi người ///w///
Mọi người trông chờ H của Mạc Linh với Ken thất vọng rồi, lần đầu rất là cẩu huyết nhé ~
Tiết lộ nhỏ, là người xuất hiện ít nhất trong truyện, mọi người chậm rãi xem, khoảng hai ba chương nữa là đến rồi ~ *che mặt*