Chương 29: Bạo minh
P/s: Sau một đống chữ "N" với "P" đập vào mặt, chắc mọi người hiểu quyết định của ta rồi nhỉ ~ Vẫn là NP nha (๑>◡<๑) có điều sủng nhất tất nhiên vẫn là Ken yêu của ta rồi, mẫu thân yêu con nhất!!
P/ss: Khụ, sau đây là chính văn, đề nghị mọi người nhẹ tay, ta tự nhận H văn rất nghèo nàn, coi như thêm tí màu sắc cho truyện đi π∆π
Bên trong phòng không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng nhạc cùng hò hét không ngừng bên ngoài, trong không gian tối chỉ còn tiếng thở dốc đứt quãng, thanh âm rên rỉ mị hoặc cùng tiếng "ba ba" ái muội không theo quy luật.
"Ân... ô.. không nổi nữa..." Mạc Linh thật sự khóc không ra nước mắt nức nở than.
Nam nhân đưa tay vuốt ve thắt lưng mịn màng trước mặt, như si mê hôn lên khắp tấm lưng trần thơm ngát.
"Thật sao? Nhưng ở dưới em vẫn dính chặt lấy tôi đấy." Hắn cúi đầu, dùng thanh âm trầm đầy mị hoặc nói nhỏ bên tai cô những lời ám muội, hài lòng nhìn cô xấu hổ, cả người đều đỏ lợi hại.
Dính chặt cái đầu nhà anh! Đây là phản ứng sinh lý bình thường! Phản ứng sinh lý thôi! Hiểu chưa?
Mạc Linh nghĩ là thế, nhưng dưới tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh của hắn, Mạc Linh một lần nữa co rúm người lại, hai tay đã được giải thoát đang chống xuống giường nhũn ra, yếu ớt ngã xuống, những tiếng rên rỉ ch.ết tiệt vẫn cứ từ miệng cô thoát ra không ngừng, muốn che miệng ngăn lại lại bị hắn chụp lấy hai tay, xốc ngược cả người cô dậy, khiến cho tư thế hai người càng thêm gần sát thân mật.
"Đừng che lại, kêu lớn một chút." Tác dụng của thuốc đã dần mất đi, hắn cũng dần tỉnh táo trở lại, nhưng Mạc Linh thì vẫn cực kì mẫn cảm, chỉ cần hắn chạm vào người cô liền rụt lại run rẩy, phía dưới càng chảy thêm nhiều ɖâʍ thủy thuận tiện cho ƈôи ȶhịȶ động chạm.
Hắn vừa nói xong, phía dưới mạnh đâm một cái, cô lập tức hét lớn một tiếng, liều mạng lắc đầu muốn tỉnh táo trở lại.
"Ô ô... không được... mau dừng lại..." Mạc Linh khóc lên, cảm giác nhục nhã cùng khoái cảm không ngừng tập kích làm cô chịu không nổi nữa.
Cô đều ra mấy lần rồi, vậy mà hắn còn chưa thèm bắn là sao?!
Hắn đột ngột dừng lại, xoay người cô lại, để khuôn mặt mê người đối diện với mình, tiến tới chạm lên đôi môi đã sưng đỏ đến tội nghiệp, muốn cô cảm nhận sự thương tiếc nâng niu trong lòng hắn, để cô cùng hắn trầm luân trong dục vọng.
Hoa huyệt đều bị ƈôи ȶhịȶ hắn làm cho đỏ ửng, mỗi lần hắn rút ra, tiểu huyệt lại không chút nghĩa khí ʍút̼ mát lấy muốn giữ lại, khi hắn tiến vào, hai cánh hoa cũng muốn cùng hắn chui vào theo, hại cô vừa ngứa ngáy vừa mệt mỏi chịu không nổi nữa.
Hắn ôm lấy thân thể cô, để mùi hoa hồng tràn ngập xoang mũi, ƈôи ȶhịȶ càng lúc càng nhanh, hai người lắc lư mãnh liệt.
"A!" Hắn gầm lên một tiếng, cuối cùng dừng lại, tinh hoa nóng hổi không ngừng phun ra trong tiểu huyệt nhỏ, cô có cảm tưởng bụng mình đều bị hắn bắn cho phình to.
"Anh... đồ ch.ết tiệt!" Mạc Linh một bụng hỏa xông lên đầu, trực tiếp ngất đi.
Hắn chậm rãi rút tính khí đã mềm xuống ra, thật cẩn thận bế Mạc Linh đã mê man trong lòng vào nhà vệ sinh, giúp cô tẩy rửa thật cẩn thận rồi đặt lại trên giường, đắp chăn kín người đảm bảo cô không bị lạnh mới đưa tay tìm kiếm điện thoại, gọi cho đàn em đem lên hai bộ quần áo.
(Giai: Mẹ ơi, con vẫn còn sống ( ಢ ω ಢ))
Giúp Mạc Linh mặc quần áo mới xong, hắn kiềm chế xúc động để không đè cô ra một lần nữa, thở dài một hơi bước ra ngoài.
"Bang chủ, bọn em giải quyết đám Hạ Long xong rồi."
"Ừ, không còn việc gì thì đi đi."
Hắn phiền chán nói, ly rượu trong tay cứ đầy rồi lại vơi, vơi liền đầy trở lại.
Hắn vốn định từ từ tiếp cận cô, để cô quen với sự tồn tại của mình, vậy mà cuối cùng lại vì chuyện riêng của mình mà khiến cô bị tổn thương. Hắn đúng là khốn nạn!
Không đúng, từ khi nào hắn lại chú ý tới cô như vậy? Chẳng phải ban đầu là do thế lực Mạc gia hắn mới tiếp cận cô sao?
Càng nghĩ càng khó chịu, hắn liếc mắt nhìn cánh cửa đóng kín gần đó, sau lại không được tự nhiên dời mắt, hướng về phía đám người điên cuồng nhảy nhót trên sàn nhảy.
"Hoài Nam, lâu quá không thấy anh nha ~ Tiểu Mai rất nhớ anh đó!" Một nữ nhân ăn mặc mát mẻ lả lướt bước đến, đối với hắn quen thuộc gọi.
Lâm Hoài Nam liếc cũng không cho liếc một cái, tiếp tục nốc rượu không ngừng.
Nữ nhân gọi Tiểu Mai bị bỏ qua cũng không giận, ngược lại lớn mật trèo lên đùi hắn, giống như việc hắn lơ là mình là chuyện hiển nhiên rồi.
Cô ta khẽ cười, đôi môi đỏ mọng kề sát cổ hắn nhẹ lướt, cặp đào đột biến cũng vặn vẹo chèn ép vào người hắn. Lần nào cũng thế, hắn luôn không để ý cô ta, nhưng cuối cùng cũng vẫn cùng cô ta lên giường đó thôi.
Hừ, nữ nhân có thể lên giường với bang chủ bang Bạo Minh chỉ có một mình Bình Mai cô, không một ai được phép qua mặt!
Lâm Hoài Nam lạnh lùng nhìn nữ nhân dùng khuôn ngực trắng muốt quá khổ ép sát mình đến không còn hình dạng rõ ràng, thầm nghĩ lại phải đối phó với cô ta nữa sao.
Lâm Hoài Nam ra hiệu cho một tên đàn em đứng gần đó, hắn lập tức gật đầu, khoái chí bước vào một căn phòng trống.
"Uống đi."
"Được ~" Bình Mai dùng cặp mắt hoa đào chớp chớp với hắn, đón lấy ly rượu vang uống một ngụm hết sạch.
Mỗi lần muốn lên giường hắn đều muốn cô ta dùng một ly rượu, cô ta từng thử qua vô số thuốc, ly rượu hắn đưa cô chỉ cần nếm một chút liền phát hiện nó có chứa xuân dược nặng, nhưng dù sao cô ta cũng đã sớm quen với nó, cho nên cũng rất tự nhiên tiếp nhận.
Lâm Hoài Nam hất mặt về phía một căn phòng, cô ta liền nâng mông bước vào, hắn cũng không theo sau, tiếp tục lạnh nhạt lặp lại hành động lén lút nhìn cửa phòng ban đầu.
Nữ nhân này ngu ngốc đến không thể tưởng, chỉ cần cho cô ta một liều thuốc cô ta liền không nhận ra là ai đè mình, còn khăng khăng bản thân có quan hệ thân mật với hắn. Dù sao đàn em hắn rất nhiều, cứ để bọn họ từ từ thưởng thức cô bò sữa ɖâʍ đãng đó, hắn một chút hứng thú cũng không nâng nổi khi thấy lớp vải mỏng manh cùng với hương nước hoa nồng đau cả mũi đó.
So với cô ta, cô lại có ý vị hơn nhiều...
Hắn lại một lần nữa nhìn cửa phòng, rồi lại quay đi. Đám đàn em đứng gần đó quan sát thấy bang chủ của mình không bình thường cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn cửa phòng, xem ra lần này bang chủ của bọn họ là thật lòng rồi.
Nhìn hành động khờ khạo như thiếu niên mới lớn của hắn, bọn họ kìm lòng không đậu yên lặng dùng tay lau nước mắt, bang chủ của bọn hắn đã trở thành một nam nhân rồi a!
(Giai: Vậy trước giờ hắn là cái gì a?)
Cuối cùng dưới sự thiếu kiên nhẫn của Lâm Hoài Nam, mặt trời rốt cuộc cũng ló dạng, hắn lập tức đứng dậy bước vào phòng. Một đêm không ngủ nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, tràn đầy sinh lực còn hơn ngày thường.
Lâm Hoài Nam nhìn về phía giường lớn có một cục bông lớn cuộn tròn, buồn cười bước đến bỏ chăn ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang say ngủ.
"Sâu lười." Hắn thì thầm, đưa tay vuốt ve gương mặt hơi đỏ đáng yêu kia.
Đột nhiên mắt hắn mở lớn, lập tức bế bổng cô lên, bước ra ngoài.
Hơi ấm khác thường truyền qua tay khiến hắn sợ hãi càng thêm tăng nhanh cước bộ. Cả người cô nóng như lửa, hắn vừa chạm vào liền bị dọa giật mình, lần đầu tiên mất lý trí ôm lấy cơ thể nhũn ra của cô lao ra ngoài.
Mạc Linh bị sốt đến mơ hồ không rõ xung quanh, cô chỉ cảm thấy có người đang nâng mình lao đi, nhưng người đó là ai, cô lại không rõ. Cả người cô đều khó chịu, đầu đau nhức, chân tay xụi lơ, cảm giác ủy khuất khiến cô không nhịn được nức nở, dụi đầu vào lồng ngực ấm áp dễ chịu kia.
"Ken..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ngại quá, nhà bị cắt mạng không đăng chương mới được (థฺˇ౪ˇథ)
Tự nhiên đang xem Nghịch Tập lại bị đứng, nhìn lên lịch mới ngỡ ngàng nhận ra... tới tháng rồi (|||=∆=) Mà chủ nhật lại không làm việc...