Chương 44: Không đề
Mạc Linh cùng Hoàng Ngôn Đằng "ôn lại quá khứ" hăng say, cuối cùng cô chỉ có thể ôm mặt xấu hổ không nói gì.
Tuy là cô cảm thấy bản thân không thay đổi, nhưng chính tai nghe người khác, hơn nữa còn là mỹ nam nói cho cô nghe về tật xấu của bản thân, ngoài hành động giấu mặt này ra cô không còn nghĩ được gì nữa.
Bối rối muốn dời đi đề tài, Mạc Linh lại bắt đầu nghĩ đến chuyện đi chơi.
"Ngôn Đằng, chúng ta đi chơi đi!"
"Được." Hắn làm như không nhận ra ý đồ của cô, không chút do dự đáp ứng rồi.
Hai người lại lôi kéo nhau đi ra khỏi quán nước, cũng không chú ý tới ở một bàn nhỏ cách chỗ hai người vừa ngồi không xa, một nam nhân ăn mặc kín đáo âm thầm cất máy ảnh vào túi, thanh toán xong liền lặng lẽ đi theo.
Mạc Linh cùng Hoàng Ngôn Đằng cùng đi xem phim, sau đó lại đi ăn, đến khu công viên trò chơi, vui vẻ đến quên cả thời gian. Đến khi cô nhận ra thì bầu trời đã bắt đầu xuất hiện vài đốm sáng nhàn nhạt.
"Đã trễ rồi, để anh đưa em về." Hoàng Ngôn Đằng nhìn nhìn đồng hồ, đúng là bọn họ đã chơi rất lâu.
Cũng lâu rồi hắn chưa được thoải mái như vậy, giống như khi ở bên cô, mọi áp lực đang đè nặng trên vai hắn đều biến mất không còn dấu vết.
"Ừm, chắc cha đang đợi em..." Mạc Linh chú ý điện thoại có xuất hiện vài cuộc gọi nhỡ, cũng gật đầu.
Đến khi Mạc Linh trở về nhà đã nhận được tin ông Mạc hôm nay không về.
"Khi nào cha con về thế?"
"Chắc khoảng hai ba ngày sau, ông chủ nói muốn trở về bên Pháp bàn bạc lại hợp đồng, bên đó hình như xảy ra vấn đề." Đông mẹ tường thuật lại lời ông Mạc.
"Vậy được rồi..." Mạc Linh lén lút nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi "Đông mẹ, "hắn" có về đây không?"
"Ai cơ?" Đông mẹ chớp chớp hai mắt nhỏ, như hiểu ra cười trừ "Tiểu thư, cậu Kanato có nhắn lại là sẽ về trễ, cô không cần đợi cậu ấy."
"Ai mà thèm đợi hắn!" Mạc Linh xù lông, bước nhanh lên lầu.
Bước vào phòng, Mạc Linh lập tức nhào lên giường, lăn lộn úp mặt vào gối gào thét, tâm tình vui vẻ dường như đã bị đánh tan, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh cô cùng Kanato Ken đối đầu lúc sáng.
"ch.ết tiệt, cảm giác hụt hẫng này là gì chứ?!"
Mạc Linh mạnh mẽ đè lại ngực trái. Đánh ch.ết cô cũng không thừa nhận mình đã mong gặp mặt tên đó khi về nhà đâu!
Đứng bật dậy, vào phòng tắm xả nước làm cho đầu óc nguội lại một chút. Đến khi cả người thư thái một chút cô mới chậm chạp đi ra ngoài, ngoài ý muốn nhận ra có người đang ngồi bên cạnh giường vốn là của cô, hơn nữa người này cô có quen biết, ngoài cái tên vừa làm cô bực tức ra thì còn ai nữa?
"Anh vào đây làm gì?" Mạc Linh dè chừng hỏi, cô nhận ra được hắn hình như có chút khác thường.
"Em lại đây." Kanato Ken đơn giản ra lệnh, cũng không ngẩng đầu lên.
"..."
Cô chậm chạp bước qua, đối diện với mái tóc đen tùy ý rũ xuống của hắn. Cô không nhìn thấy mặt hắn, cho nên cũng không biết hắn muốn gì.
"Linh nhi, em nói cho anh biết, tại sao em lại mất trí nhớ?" Kanato Ken mềm nhẹ hỏi, hai tay nắm lấy cổ tay cô hơi dùng sức, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chăm không cho cô trốn tránh.
"Cái này..." Mạc Linh bất đắc dĩ, chính cô còn không biết thì làm thế nào mà hắn biết, nhưng nói thật có khi hắn lại không chịu.
Không khí giằng co kéo dài, hắn vẫn kiên nhẫn chờ, còn cô tiếp tục rối rắm, suy nghĩ đã bay đi mất từ lúc nào.
Cô không biết tại sao mình trở thành thế này, nhưng cô có thể nhận ra được nam nhân trước mặt dường như thật sự rất quan tâm đến chuyện này, do đó cô cũng không tiện nói cái gì tổn thương hắn, cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu.
"Không biết..." Mạc Linh phiền não lắc đầu.
"Cái này..." Kanato Ken từ trong túi rút ra một xấp ảnh, đưa cho cô, đáy mắt dâng lên tia hy vọng "Khi còn ở Nhật chúng ta đã chụp chung, em nhìn xem một chút xem có giúp được gì không..."
"Ừm." Mạc Linh nhận lấy, còn thật sự mở ra xem.
"Còn nữa, anh hy vọng em ngoan ngoãn ở nhà trong thời gian này, với tình trạng hiện tại của em, đi ra ngoài ngược lại rất nguy hiểm." Hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh cô cùng với một nam nhân khác chơi đùa vui vẻ, nụ cười cô lúc đó vô cùng chói mắt, làm hắn không muốn nhìn, đồng thời tâm cũng không nhịn được co rút.
Trước khi cô mất trí nhớ, nụ cười đó vốn chỉ dành riêng cho hắn, nhưng hiện tại, hắn không dám chắc cô có còn nhớ phần tình cảm mà cô và hắn từng có hay không.
Hắn trầm lặng, cô tập trung ngắm nhìn cặp nam nữ trong mấy tấm ảnh đó. Nữ nhân luôn là người cầm máy ảnh, cười tươi đến mức cô nhìn cũng thấy vui vẻ, cả gương mặt như bừng sáng. Nam nhân trái lại chỉ cười nhẹ, nhưng đôi mắt nâu khi nhìn về phía nữ nhân luôn ôn nhu như nước, bàn tay to lớn luôn nắm chặt lấy tay nữ nhân đó, sự nâng niu có thừa làm cô thấy sống mũi hơi cay.
Nữ nhân, không ai khác ngoài cô, mà nam nhân, lại vừa vặn là hắn.
Đến lúc này Mạc Linh cũng không thể chối bỏ được cảm giác nóng rực đang sôi trào trong lòng nữa. Cô thừa biết hai người là người yêu, hắn thương yêu cô, cô cũng có cảm giác với hắn, nhưng cô luôn không xác định rõ được, trốn đông tránh tây làm cho hai người đều khó xử.
"Linh nhi, em nhớ được gì sao?" Kanato Ken nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của cô, vừa đau lòng vừa mừng rỡ.
Lẽ nào cô nhớ ra được điều gì rồi?
Mạc Linh thành thật lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào không rõ.
"Không nhớ được, nhưng mà cảm giác này..." Cô đặt tay lên trái tim đang nhảy lên liên hồi "Hình như là thích..."
Kanato Ken ngạc nhiên, không dám tin nhìn cô, xúc động đến mức hai tay run rẩy, dùng sức ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng. Hắn đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tượng hắn lại được ôm cô vào lòng, nhưng hiện tại còn sung sướng hơn nữa khi cô chịu thừa nhận hắn.
"Xin lỗi, em vẫn chưa nhớ ra được."
"Linh nhi, Linh nhi..." Hắn lẩm bẩm "Cảm ơn em, chỉ cần như vậy là tốt rồi."
Mạc Linh xoa hai mắt đỏ ửng, cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn, tận hưởng cảm xúc ấm áp không ngừng từ hắn truyền đến.
Sau đó... sau đó cô ngủ quên mất.
Tha thứ cô đi, cô đã chơi cả một ngày, mệt mỏi đến mức mi mắt cứ muốn ôm lấy nhau, có thể tỉnh táo đến lúc này đã là cực hạn rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau có H, đừng chờ mong quá, qua thi ta sẽ viết nhanh rồi đăng lên, cho nên tạm thời từ thứ sáu đến thứ tư tuần sau ta đình công *chạy* ε=ε=ε=Γ(☆≧∀≦)」
Mọi người đều lục tục chuẩn bị thi rồi, ta thật sự xúc động quá, mọi người cùng cố lên đi ಥ‿ಥ
Hy vọng tuần sau ai cũng đều cười (kể cả ta) QAQ~