Chương 66: Bao búa kéo
Mạc Linh ổn định đứng trên đài cao, nhìn những cặp mắt mang đủ sắc thái phía dưới, tâm trạng đột nhiên căng thẳng vô cùng.
Hay là thôi đi... cô muốn đi xuống...
"Không sao, khi em hát chỉ cần nhìn anh thôi."
Cô nghe thấy thanh âm ôn nhu trấn an mình, quay sang liền thấy khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Ken đang mỉm cười trấn an, trái tim đang lộn xộn của cô cũng dần bình tĩnh lại.
"Được rồi, cảm ơn anh, em nhất định sẽ cố gắng!" Mạc Linh ngọt ngào cười, ra vẻ mình đã ổn.
"Em muốn hát bài nào?" Châu Quang Khải đột nhiên lên tiếng phía sau dọa cô thiếu chút nữa nhảy dựng.
"... "Tín ngưỡng" có được không?" Cô luôn muốn hát bài này, khổ nỗi còn chưa có cơ hội.
"Em thích là được."
Châu Quang Khải vỗ vỗ đầu cô, bước về phía mấy nam nhân nói gì đó, sau đó mỗi người cầm một loại nhạc cụ, gật đầu với cô.
Mạc Linh nhìn bọn họ như đã chuẩn bị trước, mỗi người đều tự chọn một thứ cho mình, sau đó tiếng nhạc bắt đầu vang lên, cô cũng bắt đầu tập trung.
Hít một hơi sâu, cô bắt đầu hát.
Tiếng hát trong trẻo vang lên, hòa cùng âm điệu của nhạc cụ, tất cả biến lời hát càng thêm thấm vào lòng người.
Đồng Thanh ở phía dưới nâng đầu nhìn cô đang tỏa sáng, hai mắt lấp lánh, khuôn mặt rạng rỡ, tâm trạng cũng không nhịn được bay bổng.
Cô thật sự quá tốt, hắn luyến tiếc từ bỏ cô. Không biết từ khi nào một cử chỉ hành động của cô cũng có thể ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.
Đồng Thanh không phát hiện ra khóe môi hắn đang nhếch lên, điều hắn biết duy nhất là cô đang đứng ở nơi đó, dùng thanh âm mềm mại kêu gọi hắn tiến đến.
Dù có ch.ết hắn cũng không bao giờ từ bỏ cô.
Khác với người vừa tự khai sáng như Đồng Thanh, Bạc Ngưng Thần, Hoàng Ngôn Đằng và Đồng Phù đang âm thầm cắn răng, tự mắng mình ngu ngốc.
Nếu biết cô sẽ lên hát, bọn hắn nhất định sẽ đi học một nhạc cụ để đệm hát cho cô!
Khụ, nam nhân khi yêu thật ra cũng có lúc rất ngu ngốc, mọi người không nhìn là được rồi.
Thật ra Mạc Linh cũng không phải hát quá hay, chỉ là cô có lợi thế bài hát quen thuộc, người đệm nhạc rất tốt, thanh âm tự nhiên cũng trong trẻo, dưới tình huống đứng trên sân khấu nhỏ của gia đình thì mọi người dễ dàng quên đi vài lỗi nhỏ của cô.
Có điều, như thế cũng không sao, trong mắt (bọn) hắn thì cô luôn là người hoàn mỹ nhất là được.
Một khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay lập tức tiếp nối. Mạc Linh cười rạng rỡ, cúi chào mọi người rồi bước chậm xuống dưới, đón lấy vẻ mặt hài lòng của mấy lão gia.
"Ừm, tốt lắm! Quả nhiên không làm ta thất vọng nha, con dâu!" Đồng lão gia một ngụm "con dâu", hai ngụm "con dâu" khiến những người khác nghe mà nghiến cả răng.
"Con dâu, đến đây đến đây, ta còn chưa cùng con nói chuyện đâu!" Khương lão gia phất phất tay.
"Đều đến đây đi, mọi người đều quen biết cả rồi, đừng ngại nữa." Kanato lão gia gọi cả mấy đứa nhóc đứng ngồi không yên gần đó.
Mạc Linh còn chưa kịp bình tĩnh lại liền bị lôi kéo ngồi xuống, hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất, bị quay vòng đến nhức cả đầu, chỉ còn nước chịu trận, ngoan ngoãn đáp lại từng câu hỏi.
Một bữa tiệc xã giao biến thành nơi gặp mặt giữa cha chồng và con dâu, nhưng những vị khách khác cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Ai bảo bọn họ không có địa vị như người ta, cũng không có con gái được yêu quý như người ta chứ!
..................................
"A, mệt ch.ết được!" Mạc Linh vừa trở về phòng mình, rửa mặt thay quần áo thoải mái liền nằm lăn trên giường, cảm nhận cơ thể cứng đơ được lớp chăn mềm mại bao phủ.
Hôm nay thật sự là mệt ch.ết cô rồi, mấy lão gia cũng thật là nhiệt tình, cô rất tưởng niệm ông Mạc a. Ngoài việc hỏi han cô mấy chuyện ăn uống ra thì hầu hết thời gian hai người ngồi cùng, ông chỉ yên lặng tùy ý cô ép mình xem chương trình yêu thích của cô.
Nghĩ lại, thật sự là không ai tốt bằng cha mình a.
Nhưng mà... cha cô vừa bán cô đi kìa!
Mạc Linh phiền chán ôm đầu. Không biết từ khi nào, xung quanh cô dần bị bao vây bởi mấy vị nam nhân mạnh mẽ kia, còn phải đối mặt với cánh cổng hôn nhân địa ngục nữa, mà cô còn chưa biết ai sẽ là người cùng cô đi đến cánh cổng đó nữa đây.
"Ai... bỏ qua hết, đi ngủ!" Mạc Linh trùm chăn bao kín mình, mơ mơ màng màng liền ngủ.
"Sento, cô ấy đã ngủ rồi à?" Kanato Ken hỏi Sento quản gia.
"Vâng." Sento quản gia gật đầu, im lặng một lúc mới lên tiếng hỏi "Thiếu gia, có cần chuẩn bị trà không?"
"Không cần, rất nhanh sẽ xong, cậu trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Sento quản gia đóng cửa lại, chừa lại không gian cho cuộc họp bí mật sắp diễn ra.
Kanato Ken quay lại nhìn mấy nam nhân đã ngồi yên ổn, đều đã thay quần áo chỉnh tề, ai cũng mang bộ mặt lạnh nhạt nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí thế không chịu lùi bước.
"Như vậy, đối với vấn đề phân chia phòng sau này, mọi người có ý kiến gì sao?" Kanato Ken dẫn đầu mở lời.
"Như lần trước, dựa theo vận khí đi?" Châu Quang Khải đề nghị.
"Không được! Cái tên may mắn ch.ết tiệt như ngươi thể nào cũng lại thắng!" Khương Thành Quan phản bác.
"Hay là nhờ mấy lão cha được không?" Đồng Phù cũng không đặc biệt chú ý đến vấn đề này, dù ở gần hay xa thì cũng không ai có thể vào phòng cô được.
"Cũng không thể, bọn họ thể nào cũng dùng cách rút thăm như chúng ta thôi." Bạc Ngưng Thần hiểu rõ bác bỏ.
"Ai đến trước người đó có lợi thế?" Hoàng Ngôn Đằng rất tự tin vào tốc độ của mình.
"Hừ, cách ngu xuẩn thế ngươi cũng nghĩ ra, không bằng dùng bao búa kéo giải quyết còn tốt hơn!" Đồng Thanh khinh thường hừ một tiếng, chống cằm không thèm quan tâm.
"..." Yên lặng.
Sento quản gia vốn định quay lại báo là nhà chung đã được chuẩn bị xong, ngày mai bọn họ sẽ lên máy bay trở về nhà chung đó, không ngờ đứng trước cửa nghe thấy thứ không nên nghe.
"Bao búa kéo!"
"Lại lần nữa!"
"Bao búa kéo!"
"Bạc Ngưng Thần tên hỗn đản nhà ngươi! Dám chơi chiêu sao?"
"Không tính không tính! Một lần nữa!"
"Bao búa kéo!!"
"..." Sento quản gia câm lặng, rốt cuộc có nên vào hay không...
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ, cảm thấy dạo này văn phong đi theo hướng hài hước quá ( ̄3 ̄)
Mặc kệ, mọi người xem thấy hay thì lưu lại bình luận cùng bình chọn nhé
Tối ấm ~