Chương 8: Thiên Lương Vương Phá
” Lâm…… Thu? ” Trên mặt Vương Hàn Đàm chậm rãi tràn ra nụ cười tràn ngập ác ý.
Lâm Thu khiêm tốn cười cười: ” Ngươi đã là đệ tử của Vương thị, nên xưng hô ta là tông chủ phu nhân hoặc là Kiếm Quân phu nhân, niệm tình ngươi còn trẻ, lần đầu không cùng ngươi so đo. “
Lời vừa nói ra thật kỹ càng. Hàng loạt các tia ác ý từ trên người Vương Hàn Đàm uốn lượn mà đến, sau lưng cũng bị đánh úp lại vài tia, đều hòa nhập vào trong cánh sen, cái chữ phiến trên cánh sen lập tức rõ ràng hơn, lấp lánh trên cánh sen hư ảo nhưng cũng rất chân thật, đang nở tám phần dần dần giương lên thành chín phần.
Lâm Thu tùy ý l quét mắt qua sau lưng, cũng không rõ ác ý đến từ người nào, hoặc là từ mấy người đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông.
Nàng cười cười không sao cả—— nếu như Nghiệp Liên cần ác ý, đời này của nàng liền nhất định được đi đường đỏ thẫm nha.
Vương Hàn Đàm theo nhân nơi tập trung ở bên trong túm ra một lướt vào trong đám người Vương thị, kéo ra một nữ tử có gương mặt diễm lệ, đáy mắt vẫn còn quầng thâm xanh đen, chỉ vào Lâm Thu, ác độc hỏi: ” Ái thiế͙p͙ của ta, ngươi nhìn một chút xem, cái “phu nhân” này của Kiếm Quân Ngụy Lương có phải là ả Lâm Thu mấy ngày trước muốn vào cửa giành phần sủng ái với ngươi hay không? “
Nữ tử nhếch môi, gật đầu nhẹ.
Vương Hàn Đàm nhếch miệng cười rộ lên, lộ ra một hàm răng lởm chởm vừa đen vừa vàng, nói: ” Chậc chậc, thật sự là bay lên đầu cành biến phượng hoàng nha! Mấy ngày trước còn là nữ nhân đưa đồ lót cho ta, quay đầu lại liền ôm chân vàng của Vạn Kiếm Quy Tông, khó lường khó lường! Quay đầu lại YAA.A.A.., cái mớ đồ lót cũ xì đó ta cũng không dám để làm giẻ lau, thuận tiện chắc quăng vào mấy nơi đốt rác cũng không biết người ta có cho không! “
Đồ lót, đã đến!
Lâm Thu thở dài: ” Thực không dám dấu diếm, sau khi phụ thân ra qua đời, gia mẫu ưu buồn thành bệnh, đầu óc xảy ra chút vấn đề. Bà ấy chạy ra ngoài đem cho mấy cái…. đồ lót đó, thật ra chính là đồ lót lúc còn trẻ của bà giữ làm kỷ niệm. Nghe nói Vương thị các ngươi gia phong rất nghiêm khắc, chắc hẳn ngươi cũng không…làm bậy bạ gì với mấy cái…quần áo kia. Mớ đồ đó, kính xin mau chóng đem nó đưa về Thanh Dần tông, nếu không, ta chỉ có thể hoài nghi ngươi có lòng bất chính gì đó với gia mẫu. “
Nàng giả vờ giả vịt vung ống tay áo lên lau mắt, nói: ” Làm phận con cái, vốn nên thay gia mẫu cõng cái oan ức này, không biết làm sao hôm nay ma hoạn còn chưa trừ, người chính đạo như Vương Gia các ngươi lại đi nhìn chằm chằm Vạn Kiếm Quy Tông ta không tha, ý đồ gây sóng gió. Vì thiên hạ, vì muôn dân trăm họ, ta không thể không ăn ngay nói thật! Gia phụ vốn là vì trừ ma bảo vệ bá tánh mà hy sinh thân mình, ta tin ông trên trời có linh thiêng sẽ hiểu cho nỗi đắc dĩ của ta. Cả nhà Lâm thị lòng mang muôn dân trăm họ, danh dự cá nhân được mất đã tính là gì chứ! “
Lâm Thu thật ra cũng không oan uổng Trịnh Tử Ngọc, trong nguyên tác, nữ phụ ác độc nữ Lâm Thu từng đứng trước mộ Trịnh Tử Ngọc, cởi đồ lót ra, nói đây là món mẫu thân lúc còn trẻ thích nhất.
Khoé miệng Vương Hàn Đàm quất thẳng lên.
Hắn sớm biết Trịnh Tử Ngọc không biết xấu hổ, lại không nghĩ rằng đứa con gái của bà ta lại càng trò giỏi hơn thầy, càng l không biết xấu hổ. Đáng hận nhất chính là, rõ ràng biết rõ nàng ta nói hươu nói vượn, hết lần này tới lần khác đều không tìm được điểm để bắt bẻ nàng.
” Cho nên, ” Lâm Thu nhìn thẳng Vương Hàn Đàm, mặt khẩn thiết, ” vị công tử Vương Gia này, ngươi nhất định sẽ không có suy nghĩ không đúng đắn nào với mẫu thân ta đúng không? Vì thanh danh trong sạch của gia mẫu, ngày nhận lại mớ đồ nhỏ, ta sẽ nghĩ biện pháp mời mấy vị nữ tiền bối đức cao vọng trọng đến chứng kiến. Nếu là Vương công tử đã làm mấy chuyện….không tốt gì với mớ đồ nhỏ kia……”
Nàng khoa trương nâng hai tay lên che mặt, sẳng giọng: ” Vậy ngươi thật đúng là không còn mặt mũi gặp người! “
Chuyện này vốn là Trịnh Tử Ngọc gieo gió gặt bão, Lâm Thu ném nồi ném đến gọn gàng còn linh hoạt, không hề có gánh nặng tâm lý.
Vương Hàn Đàm: “……”
” Thật quá mất mặt rồi! ” Vương Thiên Phá vốn muốn xem trò hay của Ngụy Lương, không nghĩ tới cái cơn gió này lại càng ngày càng lệch. Trong cơn tức giận, hắn quăng một cái tát lên mặt Vương Hàn Đàm, ” Còn đứng ở nơi đây làm cái gì! Cút về bế môn sám hối! “
Một tát này thật sự là tát xả giận, má Vương Hàn Đàm lập tức sưng phồng lên cao cao, làm con mắt lươn của hắn càng thêm hẹp lại thành một sợi chỉ.
Há miệng, rơi ra bốn cái răng.
Vương Hàn Đàm bỗng dưng ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Thu, trong cặp mắt tràn đầy oán độc.
Lâm Thu trơ mắt nhìn cánh hoa thứ hai xinh đẹp của Nghiệp Liên nở tràn ra thành mười phần.
Một dòng nước ấm vô cùng mạnh mẽ từ thức hải tuôn ra, điên cuồng cọ rửa kinh mạch toàn thân của Lâm Thu, trong đan điền cực kỳ tràn đầy linh khí như có va chạm kịch liệt, kinh mạch cùng đan điền phát triển đau dữ dội, Lâm Thu cảm giác mình sắp nổ tung.
Lâm Thu vô ý thức nghiêng đầu nhìn Ngụy Lương.
Hắn lại đang thần du (*xuất khiếu bay bay).
Không biết có phải ảo giác hay khoing, Lâm Thu phát hiện trong đáy mắt của hắn vẫn còn lưu lại một vòng sát ý chưa từng triệt để rút đi.
Cảm giác được Lâm Thu đang nhìn chăm chú, hắn rất rõ ràng lấy lại bình tĩnh, tiến lên nắm chặt hai vai của nàng, nghiêng đầu lạnh lùng liếc Vương Thiên Phá liếc.
Vương Thiên Phá không dám lại đứng đây, vội vàng thi lễ cáo từ.
Đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông mỗi người một thần sắc có chút phức tạp, nhìn Ngụy Lương đỡ Lâm Thu ngồi vào trên đài đá trắng rộng lớn bên cạn, còn bắt quyết thay nàng hộ pháp.
Thanh âm của hắn cực kỳ vững vàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỗi chữ mỗi câu chỉ dẫn Lâm Thu Kết Đan.
Lâm Thu giờ phút này đã có thể nhìn được bên trong cơ thể nàng, nàng cố nén đau nhức đến kịch liệt, điều động linh khí mênh mông trong kinh mạch, khiến chúng nó vận hành theo Ngụy Lương chỉ dẫn.
Kinh mạch đã bị thạch nhũ Chung Linh triệt để cường hóa, vô cùng cứng cỏi, toả ra ánh sáng bảy màu trong suốt, mà trong kinh mạch, linh khí đến từ thức hải có Nghiệp Liên, vô cùng tinh túy. Nhưng mà không biết vì cái gì, độ phù hợp của hai phía cũng không phải rất cao, lúc cẩn thận kỹ càng cảm nhận và quan sát, phát hiện trong kinh mạch có chút chướng ngại màu trắng nhạt trong suốt, khiến cho linh khí lúc vận hành lại bị vặn eo gãy bụng, như ngúc ngắc mãi ở tư thế chuẩn bị.
Lâm Thu mở mắt ra, thở gấp. Bật hơi nói khẽ với Ngụy Lương: ” Ngọc tâm kinh ảnh hưởng vận hành của linh khí rồi, có biện pháp nào giải quyết nó không? “
Gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngụy Lương hơi hơi cúi người gần sát bên tai của nàng, âm thanh ám ám chìm: ” Ta thích…… Gân.cốt.dẻo.dai nha. “
Hơi thở của Lâm Thu chợt ngừng mấy nhịp.
Liền thấy Ngụy Lương đứng thẳng người, giữa lông mày đều là kiểu cách trang nhã, nghiêm trang nói: ” Căn cơ đã định, không thể nghịch chuyển. Ngươi đã từng ngộ nhập lạc lối, hối hận đã vô dụng. Từ nay về sau, ghi nhớ cần cù khắc chế bản thân, có thể làm cho ảnh hưởng giảm đến thấp nhất. “
Mấy đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông đệ Tử đứng gần đó lặng yên gật đầu, bộ dáng như nhận giáo huấn sâu sắc.
Lâm Thu im lặng mà nhìn hắn.
Nàng cảm giác mình thật sự có thêm kiến thức rồi. Cái gì thủ lĩnh chính đạo chứ, cái này đích thị là tên văn nhã bại hoại mà…!
Nàng nhắm mắt lại, tiếp tục dẫn đường cho linh khí vận hành trong cơ thể.
Nghiệp Liên ở phía trên bỗng xuất hiện phản ứng lỳ lạ. Hai mảnh cánh sen nhẹ nhàng rung rung, giống như chim non gào khóc đòi ăn.
Tâm niệm Lâm Thu vừa động, dựa vào bản năng, thử đem một đám linh khí dẫn thẳng vào bên trong cánh sen, phụng dưỡng ‘mẹ’ Nghiệp Liên.
Linh khí vừa mới tiếp xúc với Nghiệp Liên, Lâm Thu lập tức cảm giác được một cổ sâu đậm khắc hân hoan tung tăng như chim sẻ tự thức hải tràn ngập chí toàn thân. Thậm chí còn sảng khօái đến mức muốn ợ một cái, như là một đứa bé mới sinh được uống ngụm sữa đầu đời.
‘ Đừng nói là cho tới bây giờ cũng chưa có ai thử dùng linh khí nuôi dưỡng Nghiệp Liên nha ? ‘ Lâm Thu nhỏ giọng lắp bắp kinh hãi.
Nàng thân là một người khách từ bên ngoài đến, cũng không biết người tu chân tích cóp linh khí từng chút, từng chút một vô cùng gian khổ—— thử nghĩ xem, thông thường, kể từ sau bậc Trúc Cơ, người ta phải ngồi đến cả một chu kỳ mới có thể tích được một tia linh khí rất nhỏ. Mà trong một vòng đó, trong nội tâm không được có chút tạp niệm nào, một khi phân tâm, lập tức thất bại trong gang tấc. Tu chân vốn là chịu đựng sự khổ hạnh cô tịch vô biên. Phải vất vả, khổ cực như vậy mới có thể lấy được từng chút linh khí một, ai sẽ nỡ lòng vung tay hoang phí như nàng, muốn dùng vào đâu thì dùng ?
Bên cạnh đó, những người có được Nghiệp Liên chỉ hận không thể đem nó ép khô đi hết, ai lại vung tiền như rác, đi làm loại chuyện ngu ngốc như thế này?
Lâm Thu không giống vậy, tu vi là được tặng không, thạch nhũ Chung Linh cũng là tặng không, linh khí của Nghiệp Liên linh khí càng là tặng không. Cái gì quá đơn giản có được, nàng thật sự không biết quý trọng.
Không có cách nào, tính tình của con người vốn dĩ ti tiện như vậy đi.
Lâm Thu lại một lần nữa dẫn một đám linh khí tiến vào thức hải.
Hai mảnh cánh sen lẻ loi trơ trọi giống như hạn hán đã lâu gặp mưa rào, nhẹ nhàng rung động, cẩn thận tỉ mỉ lan truyền linh khí ra khắp cánh hoa.
Lâm Thu phát hiện, cái bông hoa Nghiệp Liên ngay từ đầu xuất hiện trong đầu mình có vẻ hư hư thực thực, vốn dĩ nó giống như một bông hoa sen vẽ bằng mực nước treo lơ lửng trong không trung, nhìn có vẻ có thể hợp tan bất cứ lúc nào. Mà giờ khắc này, cánh sen của Nghiệp Liên đã được linh khí tẩm bổ lại toả sáng ra ánh sáng chói như kim loại trong đầu nàng.
Lòng Lâm Thu chợt nhận ra, biết rõ chỉ cần dùng linh khí nhúng chìm cánh sen Nghiệp Liên vào, nó liền sẽ không bởi vì không hấp thu đầy đủ ác ý mà tàn lụi hay khép lại!
Nàng nhịn không được lại hít một hơi khí lạnh, trái tim đập bịch bịch.
Chuyện bị Nghiệp Liên cắn trả này, nàng thật sự không muốn lại trải qua một lần nào nữa. Lần này tuy may mắn vượt qua vào phút cuối, nhưng ai có thể cam đoan lần sau sẽ có người sẵn sàng tiến lên cho nàng thật nhiều ác ý nữa đây?
Nếu như hôm nay đám người Vương thị không phải đưa tới cửa, nàng chả phải sẽ giống như nữ phụ độc ác Lâm Thu y như trong tiểu thuyết, tìm mấy người có tu vi thấp kém để dày vò, tr.a tấn suýt ch.ết để gom góp ác ý duy trì Nghiệp Liên bất bại?
Một khi đã bước ra một bước kia, vậy không bao giờ…có khả năng quay đầu lại nữa.
Điểm giới hạn của bản thân chỉ cần bị phá vỡ một lần, tiếp sau sẽ có một vạn lần nữa.
Tâm thần Lâm Thu đã quyết định, dẫn linh khí quanh thân, chậm rãi rót vào bên trong Nghiệp Liên.
Tu vi tăng lên chậm cũng không sao, dù sao người trước mắt có thể tạo nên uy hiế͙p͙ đối với nàng chỉ có mỗi Ngụy Lương. Nếu là Ngụy Lương bảo hộ nàng, cái thiên hạ này không ai có thể làm gì được nàng; nếu Ngụy Lương muốn nàng ch.ết, bản thân này có thêm bao nhiêu linh khí đó cũng không có khác nhau chút nào.
Vì vậy Ngụy Lương trơ mắt nhìn Lâm Thu dưới sự dẫn dắt của mình, tu vi từng bước một không thèm nể tình mà dần dần tụt xuống.
Ngụy Lương: “……”
Các đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông vẫn còn chưa đi khỏi: “……” Hoá ra trên lai thế gian lại thật sự có người ngu độn đến như vậy, có Kiếm Quân tự tay chỉ dẫn, lại vẫn có thể càng luyện càng tụt về!
Sau khi linh khí vận hành mấy vòng, tu vi của Lâm Thu một lần nữa về tới sơ kỳ của Trúc Cơ.
Trong thức hải, hai cánh hoa sen của Nghiệp Liên đã vô cùng vững chắc, hào quang màu vàng nhạt âm ỉ chiếu sáng đến cả thức hải, linh đài của Lâm Thu toàn bộ thanh minh, cả người đều cảm thấy sảng khօái tinh thần.
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, tuy trước mắt tu vi tạm thời chỉ có sơ kỳ Trúc Cơ, nhưng vô luận là sức mạnh thể chất hay năng lượng trong người đều vượt trội rất xa thời điểm nàng vừa xuyên qua tới.
Càng làm nàng cảm thấy vui mừng chính là đoá Nghiệp Liên màu vàng nhạt trong thức hải bắt đầu chậm rãi tự xoay.
Khi Nghiệp Liên chuyển động, nó tản mát ra một lực kéo hết sức huyền diệu, linh khí bốn phía bắt đầu tự động thấm qua da của Lâm Thu, quá trình tuy nhiên chậm chạp, nhưng vững vàng và rất kiên định.
Giờ phút này, Lâm Thu còn không có ý thức được bất kể mình ăn cơm hay ngủ đều có thể trong trạng thái tu hành là một chuyện kinh khủng đến bực nào.
Nàng chớp đôi mắt vô tội, nhìn Nguỵ Lương mặt mũi đầy thất vọng trước mặt.
Nàng biết rõ trước khi Kết Đan, người nam nhân này tuyệt đối sẽ không động vào nàng.
Nữ tử đã luyện qua Ngọc Tâm kinh khi bị rút hết năng lực cùng tu vi sẽ thể hiện ra ngoài rất rõ ràng, là thủ lĩnh của chính đạo, cái tên hay ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử như Ngụy Lương nhất định sẽ không tự đạp nát thanh danh của mình.
‘ Hai ngươi thích gân cốt dẻo nhai nha! ‘ Lâm Thu đắc ý.
Ngụy Lương chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, nói: ” Vân Thủy Dao ngoại trừ cỏ Trụ Nguyên còn có Tụ Linh Thù, ăn vào có thể tăng hai trăm năm đạo hạnh, mặc dù ngàn năm khó gặp, nhưng nếu ta đã muốn, liền có thể tìm được. “
Hắn hơi hơi cúi người, thì thầm yếu ớt như gió lay: ” Tông gia của Vương thị có giấu một cây. “
Lâm Thu: “……”
Nàng đã hiểu, cái kiểu này chính là một màn Thiên Lương Vương Phá rồi đây!
Trời sinh Ngụy Lương chính là muốn cho Vương Gia phá sản mà.