Chương 44: Yêu Liên Biến
Khó trách oán khí trong Bích Ba Đàm còn nặng nề hơn cả Thiên Kỳ Quan.
Người tử nạn ở Thiên Kỳ Quan còn nhiều gấp mấy chục lần nơi đây, nhưng cũng không có ngưng tụ ra oán khí tận trời này.
Hoá ra nơi đây từng có một đại ma tu ch.ết đi, hơn nữa còn ch.ết thảm đến như vậy.
Lâm Thu rốt cuộc hiểu ra được ý của Nguỵ Lương khi nói câu nói kia với Vương Vệ Chi.
Hắn từng nói với Vương Vệ Chi, giải quyết xong chuyện Bích Ba Đàm, hắn nếu còn rảnh rỗi thì có thể đến chỗ Trác Tấn đi xem diễn.
Vương Vệ Chi xác thật không có khả năng còn cái rảnh rỗi đó.
Ngụy Lương nhất định đã sớm biết Hoàng Ngân Nguyệt ch.ết thảm ở Bích Ba Đàm. Hắn cố ý mặc kệ Tế Uyên hấp thu oán niệm ngập trời trong đầm, ngưng tụ ra Huyết Ngẫu. Huyết Ngẫu mới được hình thành cũng chưa ổn định, Ngụy Lương từng bước ép sát, bức cho Tế Uyên không thể không miễn cưỡng dùng ra “Huyết chướng trời giáng”.
Lúc này là lúc Huyết Ngẫu yếu ớt nhất, nhất dễ bị kich thích ý chí tàn lưu nhất.
Tình yêu của cha mẹ đối với con cái, đủ để vượt qua cả sống ch.ết.
Ngụy Lương vô tình chọc phá hết thảy, trước nhất là huỷ hoại tà thuật của Tế Uyên, thứ hai là để Vương Vệ Chi thấy rõ chân tướng.
Khuôn mặt anh khí tuấn tú của Vương Vệ Chi kia đã đỏ đến tím lên, trong đôi mắt phượng giăng đầy tơ máu dày đặc.
Hắn còn đang rít gào: “A a a a —— giết a a a a —— ta muốn giết bọn họ! Ta muốn giết a a a ——”
Hắn quỳ gối trên mặt đất, tư thái giống y như Vương Dương Diễm trong ảo giác.
“Giết ——”
Rất lâu sau đó, thanh âm hắn rốt cuộc dần dần thấp xuống.
Hắn cực chậm, cực chậm nâng đôi mắt lên.
Giọng nói của hắn đã hoàn toàn ách lại, hắn hung tợn nhìn Ngụy Lương, hỏi: “Vương Dương Diễm ở chỗ nào? Ta muốn giết hắn.”
Ngụy Lương đứng như một bức tranh thuỷ mặc, mặt mày hơi rũ một chút, khinh phiêu phiêu nhìn hắn một cái —— bất kể Vương Dương Diễm có giao chìa khóa bí mật hay không, kết cục của Hoàng Ngân Nguyệt đều sẽ không có cứ cái gì thay đổi.
Khí phách thiếu niên là như vậy đó, hoả khí trong lòng luôn luôn theo bản năng phát tác vào người thân cận nhất. Trong tất cả hung phạm còn trên nhân thế, trong đầu hắn thế nhưng lại nghĩ đến đầu tiên là phụ thân mình.
Nể tình hắn niên thiếu vô tri lại vừa chịu kich thích quá lớn, Ngụy Lương không nói lời nào khó nghe, chỉ nhẹ nhàng cười nhạt, nói: “Tại sao ta phải biết chứ ?”.
Vương Vệ Chi gật gật đầu thật mạnh, nói: “Đúng rồi. Đây là chuyện nhà của ta, ta tự mình giải quyết.”
Ánh mắt hắn trở nên có chút hư không, sau một lúc lâu, hắn ngơ ngác nâng đôi mắt lên nhìn nhìn Ngụy Lương, nhẹ giọng nói: “Vậy từ biệt ở đây.”
Ngụy Lương ừ một tiếng, ôm lấy Lâm Thu, dùng cây dù đen chặt chẽ bảo vệ nàng, lập tức đi ra khỏi phạm vi của Bích Ba Đàm.
Vương Vệ Chi đứng tại chỗ, ánh mắt càng ngày càng lạnh mạc bình tĩnh.
Hắn đã không còn lý do gì để đi theo hai người kia.
Hắn có việc rất quan trọng phải làm.
Chìa khóa bí mật. Chính là vì chìa khóa bí mật. Chìa khóa bí mật hại ch.ết Hoàng Ngân Nguyệt. Vương Dương Diễm bảo quản chìa khóa bí mật hại ch.ết Hoàng Ngân Nguyệt. Vương Dương Diễm hại ch.ết Hoàng Ngân Nguyệt —— khó trách, ông ta rốt cuộc không còn mặt mũi nào tới gặp mình!
Còn cái thứ kia lại rơi xuống trên tay Vương Minh Châu, nhưng mà Vương Minh Châu đã ch.ết.
Chỗ giấu thì chỉ có mỗi nàng ta biết được, sẽ là nơi nào chứ ?
Trên mặt Vương Vệ Chi trên lên một nụ cười dữ tợn quái dị: “Vương Truyện Ân, ngươi lấy chìa khóa bí mật rồi còn giết mẫu thân ta, ta nhất định tìm ra chìa khóa bí mật, tự mình huỷ hoại nó!”
Sau đó hắn chậm rãi giơ tay cởi bỏ dây cột tóc, ném nó xuống đất, một chân dẫm lên thật mạnh.
“Hiện giờ thực lực không đủ, không thể để cho những người đó phát hiện…… ta đã…… biết chân tướng! Các ngươi…… đều chờ đó cho ta……”
Thiếu niên từng bước một đi về phía trước, sống lưng càng lúc càng thẳng, sau khi rời khỏi Bích Ba Đàm hơn trăm trượng, trên gương mặt hắn đã cởi đi một tia tính trẻ con cuối cùng.
Mười bảy tuổi, cũng nên làm một người lớn rồi……
Thanh niên Vương Vệ Chi trở tay “leng keng” xuất kiếm, vững vàng nhảy lên cơn gió, lướt về hướng tông gia.
……
Trong một lùm cây cạnh Bích Ba Đàm, Tần Vân Hề hít một ngụm khí lạnh thật dài, rút tâm thần của mình từ trong cảnh giới cộng tình ra.
Chìa khóa bí mật! Chìa khóa bí mật!
Đôi mắt hắn bốc cháy lên ánh lửa. Hoá ra kiếp trước, Vương Vệ Chi đã có được chìa khóa bí mật!
Các thế hệ Vương thị truyền thừa đều đem chìa khóa bí mật, thứ có thể mở ra Huyền Môn giữa không gian huyền huyễn. Thứ đồ vậy như vậy, nếu như dùng đúng lúc chính là một thứ vô cùng quan trọng, bằng không thì cũng xem như vô dụng cực kỳ.
Tu sĩ muốn phi thăng, phải qua hai lần Vấn Tâm kiếp. Một tiểu kiếp khi kết Anh đến kỳ Nguyên Anh, một lần đại kiếp khi phi tiên lên Đại Thừa.
Nếu có trong tay chìa khoá bí mật của Vương thị mở ra Huyền môn, liền có thể xâm nhập vào trong tâm kiếp mà người khác đang phải trải qua, quấy nhiễu người khác qua kiếp. Đây là chuyện tổn hại người nhưng cũng bất lợi cho mình, một khi vô ý, nguyên thần ch.ết trong tâm kiếp của người ta, đó mới gọi là tự đào mồ chôn mình.
Mà Thanh Âm khi đó lại mắc phải tâm ma khi độ tâm kiếp ở Đại Thừa.
Như vậy xem ra, chuyện tâm ma ở kiếp trước của nàng khẳng định là chuyện tốt của Vương Vệ Chi làm!
Tần Vân Hề ẩn ẩn có chút kich động —— hắn vất vả bị động chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng lần đầu tiên có cảm giác bóp được yết hầu của vận mệnh!
Chỉ cần tìm được chìa khoá bí mật trước Vương Vệ Chi, vậy là có thể quấy rối toàn bộ kế hoạch của bọn họ!
Nhưng mà…… Vương Vệ Chi tại sao lại hận Thanh Âm đến như vậy? Hay chính là vì Thanh Âm làm bị thương Hoàng Ngân Nguyệt, hại bà ta bị Vương Minh Lãng tóm được?
Tần Vân Hề nhịn không được lắc đầu cười lạnh: “Nhãi ranh vô tri, ai là kẻ thù cũng không phân rõ!”
Hắn lẳng lặng ẩn hình, vội vàng rời khỏi Bích Ba Đàm, vừa cân nhắc xem chìa khóa bí mật được giấu nơi nào.
Vương Minh Châu……
Nếu là người khác, Tần Vân Hề còn không có chỗ xuống tay, nhưng nếu là Vương Minh Châu……
Nàng ta từng cùng hắn có một chút giao tình.
Rất nhiều năm trước, hắn đã cứu nàng ta một lần.
Còn một lần nữa, hắn còn xem hết cảnh xuân vô hạn của nàng ta.
Ở trong sơn động nhỏ đó, nàng ta từng chủ động nhào vào trong ngực hắn, nhưng trong lòng hắn chỉ có Thanh Âm, cuối cùng cũng cự tuyệt nàng ta.
Có thể ở nơi đó hay không nhỉ? Hắn âm thầm suy nghĩ, ôm ý niệm vạn nhất may mắn, hắn chuyển phương hướng, dựa theo ký ức, tìm kiếm vị trí của cái sơn động nhỏ mà hắn lần đầu tiên nhìn thấy Vương Minh Châu.
Cùng lúc đó, Lâm Thu đần đần độn độn, bị Ngụy Lương đưa tới một khu chợ nhân gian phồn hoa.
Thân thể của nàng vẫn thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng run rẩy hai ba cái.
Thống khổ của Vương Dương Diễm quá sâu, làm cho tâm thần của nàng thật lâu cũng không thể thoát khỏi hoàn toàn trạng thái cộng tình. Đi vào trong đám đông rộn ràng nhốn nháo, nàng vẫn cảm thấy cả người từng đợt rét run, hai tay lúc nóng lúc lạnh, đầu lại trướng đau —— đó là khi tâm thần kich động nhất, nỗi đau khổ từ trái tim để lại dấu vết khắp toàn thân.
Ánh mặt trời vấy lên người cũng lạnh băng.
Ngụy Lương thu cây dù đen lớn lại, một tay ôm lấy nàng, một tay kia cản đám đông đang rậm rịt di chuyển va vào nàng.
Từng gương mặt xa lạ lần lượt thoảng qua trước mặt nàng, Lâm Thu ngơ ngác nhìn những khuôn mặt hoặc là vui sướng hoặc là phiền não hoặc là bi thương hoặc là ch.ết lặng, nhìn cả đám bọn họ xâm nhập vào tầm nhìn, sau đó lại biến mất ra ngoài tầm mắt.
Không biết đã đi được bao lâu, trong lòng nàng hiện lên một ý niệm dần dần rõ ràng ——
Những người khác tử nạn tại Bích Ba Đàm đâu phải không bi thảm bằng Hoàng Ngân Nguyệt ? Thống khổ và tử vong cũng không phân biệt đắt rẻ sang hèn, vì sao khi đối mặt với cái ch.ết của những người bị nạn khác, nàng chỉ thấy trong lòng m hừng hực phẫn nộ cùng với tâm thế muốn báo thù cho bọn họ, mà không phải đồng cảm như bản thân mình cũng bị?
Đáp án là cộng tình. Khi cộng tình, tất cả cảm xúc, dao động của Vương Dương Diễm đều y như vậy truyền đến trong ý thức của nàng. Ở một khắc kia, nàng chính là Vương Dương Diễm.
Đứng một bên nhìn người đau khổ, dù cho có thiện lương đến mấy cũng không bao giờ cảm thấy đau đớn như chính bản thân mình cũng bị.
Người không tự mình trải qua căn bản sẽ không hiểu được những cái cảm xúc đó, những cảm giác đau khổ như vô vàn tia tơ nhện lan rộng bao trùm lấy cả hồn phách và cơ thể như thế nào, quấn chặt một người như nhốt vào trong một cái kén như thế nào, cảm giác không thể hô hấp, gần như mất khống chế.
Người không tự mình trải qua vĩnh viễn sẽ không chân chính hiểu rõ được khi những đau khổ đó buông xuống sẽ là cảm giác như thế nào, cho nên những lời an ủi khuyên răn tầm thường chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, khuyên người buông cừu hận, càng là đứng nói chuyện không eo đau.
Không từng trải qua, căn bản không có tư cách nói chuyện.
Thánh nhân bất nhân, xem bá tánh như gà chó trong sân. Cũng không phải vì thánh nhân cao cao tại thượng quan sát chúng sinh mà coi tất cả là gà chó, mà là bởi vì thánh nhân càng rõ ràng gà chó là cái gì so với bất luận kẻ nào .
Như vậy…… Nếu thiên địa bất nhân còn là như thế nào?
Lâm Thu cảm giác được Nghiệp Liên ở trong thức hải cấp tốc chuyển động, trái tim “thình thịch” nhảy thật nhanh, nàng không tự giác mà trở tay nắm lấy tay Ngụy Lương.
Bước chân hắn hơi hơi cứng lại, hốc mắt mở to một chút, một lát sau, hắn trở tay đem bao lấy cái bàn tay nho nhỏ mềm mại không xương kia trong lòng bàn tay chính mình.
Bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hắn thấy nàng như suy tư gì, cũng không lập tức dẫn nàng thẳng về hướng hắn muốn đến, mà đi lòng vòng dạo quanh trong đám đông của toà đô thành này không.
Hôm nay phảng phất như là ngày hội gì đó.
Tới chạng vạng, số nam nữ trẻ tuổi hành tẩu tuổi trên đường càng ngày càng nhiều, chờ đến khi mặt trời chiều ngã về tây, trên đường đã không thấy người già và trẻ em nữa, người bán hàng rong ven đường cũng đã thu dọn hàng hoá và kệ bán, lại chừa chỗ cho mấy kệ đèn lồng.
Từng mảng từng mảng hoa đăng đủ hình đủ dạng được thắp lên, sáng rực một phương.
Khi Lâm Thu hoàn hồn bừng tỉnh, đã phát hiện mình đã đứng trong tiên cảnh này rồi.
Ánh trăng hờ hững lướt qua ngọn cây, những ngọn hoa đăng mông lung sặc sỡ chiếu ánh sáng mờ ảo lên mấy bụi hoa ven đường như làm chúng thêm nhu hoà, nam nữ trẻ tuổi càng xinh đẹp hơn dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt mỗi người đều sáng trong, nhan sắc cũng tăng thêm vài phần.
Nàng nghiêng đầu đi nhìn Ngụy Lương, lại thấy sắc mặt của hắn thật không tốt.
Mặt mày như kết một màn băng sương, lạnh lẽo liếc những nam thanh nữ tú muốn tiến đến gần.
Cặp đôi của bọn họ, thật sự là từ nhan sắc đến khí chất quá mức chói mắt. Cho dù hai người nắm tay nhau cùng đi, vẫn có rất nhiều thanh niên nam nữ lòng tự tin bùng nổ, nhịn không được muốn tiến lên chặn ngang một chân.
Bị Ngụy Lương lạnh lùng thoáng nhìn qua, vô luận nam hay nữ, lập tức liền lúng túng ánh mắt giống như Đấu Long, không tự giác lùi về phía sau. Chỉ là trên đường phố thanh niên thật sự là quá nhiều, dọa lui một đám, lại mau chóng có đám khác vây lại nhìn ngắm.
Lâm Thu hậu tri hậu giác phát hiện tay nhỏ của mình đang nằm trọn trong lòng bàn tay hắn.
Nàng nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, dứt khoát làm bộ không phát hiện, mặc hắn nắm đi phía trước đi.
Đi được hai bước, nàng đột nhiên dừng chân, hít mạnh một ngụm khí lạnh: “Hình như chúng ta đã quên một sự kiện!”
Ngụy Lương hơi có chút buồn cười nhìn bộ dáng dậm chân tỉnh ngộ này của nàng, hơi hơi gật đầu một cái, thanh âm trầm thấp: “Hử?”
“Hình trưởng lão!”
Ngụy Lương nhẹ nhàng “A” một tiếng, chợt thực tự nhiên nói: “Khi đánh nhau với Huyết Ngẫu dưới đáy đầm nước, ta đã góp nhặt được một số Hộ Tâm Quả. Loại dược này nửa đêm dùng là tốt nhất, không vội đâu.”
Lâm Thu hồ nghi nhìn nhìn hắn.
Cũng chả trách nàng suy nghĩ nhiều, mới vừa rồi khi hắn “A” một tiếng, vừa nhìn liền biết, hắn cũng chỉ mới nhớ tới chuyện này.
Hắn liếc mắt nhìn ánh trăng sau ngọn cây, nói: “Nếu ngươi vội, vậy ta về tông môn một chuyến, sau đó lại quay lại cùng ngươi xem đèn.”
Bàn tay to kia của hắn dần dần mất đi ấm áp, một hai giây sau, hắn lấy một miếng băng lăng nhỏ hơn một bàn tay đặt vào trong lòng bàn tay của nàng. Khi nằm trong tay thì nặng và lạnh vô cùng, lại trong suốt, có một đầu vô cùng bén nhọn, còn hơi toả ra ánh sáng lạnh thấu xương.
“Vật này, thần tiên cũng giết được.” Hắn hơi hơi mỉm cười, “Cẩn thận để ý chút, nửa canh giờ sau ta liền trở về.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Thu cảm thấy thân ảnh hắn hình như nhợt nhạt đi rất nhiều.
Hắn đi ra khỏi đám đông, thực mau, sau cây hòe già chợt chảy qua một đường ánh sáng.
Lâm Thu nắm chặt băng lăng trong lòng bàn tay. Tuy rằng xúc cảm băng hàn lạnh thấu xương, nhưng lại có từng đợt ấm áp kich động dâng lên trong thân thể của nàng, làm nàng không khỏi có chút lo lắng nó có thể bị tan đi trong lòng bàn tay nàng hay không.
Nàng có thể cảm giác được, cái vật như thế này nhất định rất quan trọng đối với hắn.
Người qua đường xin ghép thành đôi.
Lâm Thu mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu từ chối một lời mời. Băng lăng nằm trong lòng bàn tay hơi hơi nhảy lên, làm nàng cảm giác mình không phải chỉ cô cơn một mình.
Trước mắt toàn là đèn hoa rực rỡ cùng thanh niên vui vẻ cười đùa vô cùng lãng mạn, nàng cảm nhận được sự vui sướng bồng bột cùng dào dạt hy vọng, dao động trong tâm thần do trạng thái cộng tình mang lại ban nãy dần dần tan đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Giờ phút này, nàng đã không còn chút nào không rối rắm về chuyện Ngụy Lương tại sao phải giết cả đám người Vương thị trả thù cho Hoàng Ngân Nguyệt, bởi vì nếu bản thân nàng có năng lực, cũng sẽ giống như Ngụy Lương, lạnh lùng lẳng lặng mà bắt những tên hung thủ đó trả giá đại giới —— bất kể là Tế Uyên, hay là Vương thị.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại một cảnh tượng thật lâu thật lâu trước kia, khi đó, Ngụy Lương từng híp mắt nhìn nàng nói, “Sau khi lấy tụ linh thù, liền đi bí cảnh Hoang Xuyên…… Giết người, đoạt bảo.”
Giết người, đoạt bảo.
Những tên Vương thị này, còn không phải là vì cái chìa khoá bí mật mà giết người sao.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó thoát. Vương thị tự mình tạo nghiệt m, trừng phạt đúng tội.
Lâm Thu thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang ngày càng bò lên cao, trong lòng tính nhẩm canh giờ.
Từ Vạn Kiếm Quy Tông đến Bích Ba Đàm, nếu mang theo nàng ít nhất phải đi mất hơn nửa ngày. Ngụy Lương một mình đi qua đi lại, vậy mà chỉ cần nửa canh giờ sao? Tốc độ như vậy quả thực là nghe rợn cả người.
Cho nên, đến tột cùng hắn còn ẩn giấu bao nhiêu thực lực?
Lâm Thu tự mình ngẫm nghĩ bâng quơ, không biết mình đi ra rất xa, bỗng nhiên thấy phía trước lập loè một mảng đèn sáng trưng, chừng khoảng non nửa mặt màn trời. Bóng hình lộng lẫy đong đưa, thế nhưng lại làm nàng bỗng nhiên có loại ảo giác, cho rằng nơi đó có một cánh cửa, có thể đi thông đến thành phố lớn phồn hoa hiện đại.
Nàng ngơ ngẩn đi về phía trước, đi vào bên cạnh một khoảng đất trống thật lớn. Đó là một chỗ trũng nho nhỏ, ở phía đáy trũng là vô số hoa đăng không thể đếm được đang bị cột lại bên nhau, hợp thành một biển hoa đăng.
Trên sườn dốc bằng phẳng bốn phía đang có đầy thanh niên nam nữ đang đứng, bọn họ một đôi tiếp một đôi, nắm tay nhau đi về phía trước, đem đèn trong tay cẩn thận cột vào trong biển hoa đăng .
Tầng tầng lớp lớp, chằng chịt ánh sáng đèn, sáng lạn vô biên.
“Thế này là đang làm cái gì?” Lâm Thu thuận miệng hỏi nữ tử bên cạnh.
Nữ tử nói: “Chờ đến khi hoa đăng của mọi người đều cột lên hết, quốc sư sẽ làm phép, đưa nó đến Nguyệt Cung. Đèn thần sẽ phù hộ cho người có tình, cho dù cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, cũng chắc chắn gặp lại dưới ánh trăng. Nếu là còn chưa tìm được người trong lòng, đèn thần liền sẽ để ý dắt cho một dây tơ hồng, tìm được người như ý nguyện!”
Lâm Thu nhẹ nhàng “A” một tiếng, cúi đầu nhìn nhìn tay mình.
Trong tay chỉ có băng lăng Ngụy Lương để lại cho nàng phòng thân, không có đèn.
Nữ tử bên cạnh che miệng cười cười, lấy một cái đèn hoa đăng nhỏ từ trong tay nam tử bên cạnh, đưa cho Lâm Thu, nói: “Nè, cho ngươi!”
Lâm Thu: “?!”
Nữ tử mi mắt cong cong: “Ta và phu quân mỗi người mang đều mang theo một chiếc đèn, đèn kia của ta đưa cho ngươi, ta và hắn xài chung một cái cũng được!”
Lâm Thu nhịn không được hỏi: “Chúng ta như bèo nước gặp nhau, ngươi vì sao phải đối xử tốt với ta như vậy?”
Nữ tử trộm liếc liếc mắt một cái nhìn vị hôn phu thẳng tắp đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng lại một chút, nói: “Vì ngươi là người tốt.”
Lâm Thu: “?” Chuyện gì vậy, hiện tại lưu hành việc phải thẻ người tốt cho người lần đầu tiên gặp mặt à ?
Nữ tử có chút ngượng ngùng: “Phu quân ta là người rất soái khí, mà nhan sắc ta chỉ tầm thường mà thôi. Hôm nay ra tới đây, nữ tử vứt mị nhãn cho hắn nhiều đếm không xuể. Mà ngươi, lại xinh đẹp mỹ lệ như vậy, còn chỉ đi có một mình, lại làm như không thấy hắn, chỉ lo nói chuyện với ta thôi.”
Lâm Thu: “……” Ngượng ngùng, thật đúng là không chú ý tới bên cạnh còn có một nam tử đang đứng.
Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy nam tử cao to, diện mạo so với phàm nhân coi như tuấn lãng, nhưng so với đám người Ngụy Lương thì tất nhiên là hoàn toàn không sánh được.
Nam tử thấy Lâm Thu, nao nao, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm.
Lâm Thu nhìn hắn cười cười, ôm tay thi lễ, nói: “Đa tạ nhị vị tặng hoa đăng cho ta, ta thay mặt phu quân ta cảm tạ nhị vị, chúc hai người bạch đầu giai lão, một đời an khang!”
Nam tử đột nhiên hoàn hồn, vội vàng rũ ánh mắt xuống, thấy gương mặt tươi cười doanh doanh, ôn nhu của thê tử mình ngay trước mắt.
Vợ chồng hai người nắm tay chào lại Lâm Thu, nói thẳng không cần cảm ơn, lại chúc nàng cùng phu quân tốt tốt đẹp đẹp.
Lâm Thu đi đến phía trước, đem ngọn đèn hoa đăng nữ tử tặng cột vào biển đèn hoa đăng kia. Trong lòng nàng hiện lên một nguyện vọng khá mơ hồ, nhưng nàng cũng không có cố ý nắm lấy, lòng mang theo một tia ngượng ngùng, để cho nó như cá bơi vào trong nước.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được, trong những ngọn đèn hoa đăng này ký thác vô số tình ý vui sướng, đứng ở bên cạnh phảng phất như mình được đặt vào trong một biển ấm áp mềm mại, trong đó đựng đầy tâm niệm sạch sẽ thuần túy.
Nàng cột hoa văn trong tay hoa thật chặt, khi đứng dậy, nghe được câu chuyện của nam tử cùng nữ tử tặng đèn đang nói về nàng.
Nữ tử khe khẽ nói nhỏ: “Vị cô nương này chẳng phải so với mấy nữ tử suốt ngày vặn hông uốn eo lượn lờ bên cạnh chàng mỗi ngày đẹp hơn gấp trăm lần sao? Nếu so với nàng ấy, những người đó quả thực khó coi đến rõ ràng đập vào mắt!”
Nam tử giọng nói mang cười: “Phu nhân nghĩ nhiều rồi. Mấy vị kia đều là khách quen của chúng ta, bất quá là thích nói giỡn một chút thôi. Nếu bàn về nhan sắc, kỳ thật phu nhân và vị cô nương này đúng thật cân sức ngang tài, hơn xa người khác.”
Biết rõ là lời nói dối, nhưng nữ tử vẫn bị dỗ đến vui vẻ ra mặt.
Lâm Thu xa xa liếc mắt một cái, thấy hai người này chụm đầu vào nhau, đang ngọt ngào nói giỡn.
Mọi người nhón chân mong chờ, chờ đợi quốc sư đến.
Lâm Thu dù sao rảnh rỗi không có việc gì, liền đi theo đám người đứng trên sườn núi lùn, chờ xem thả đèn.
Nếu cả cái biển hoa này đồng loạt bay lên trời, nhất định là cực kỳ đồ sộ hoa mỹ.
Nàng cũng có chút kich động.
Ước chừng một nén nhang sau, một đại đội quan binh tách đám đông ra, mở thành một con đường.
“Quốc sư tới!” Mọi người đồng thời hoan hô một tiếng, sau đó nín thở ngưng thần, lẳng lặng chờ đợi.
Mặt mày Lâm Thu cũng hơi hơi nghiêm túc lại.
Cảm giác của nàng so phàm nhân nhạy bén hơn vô số lần, ánh mắt vừa tiếp xúc với quan binh, trực giác liền báo không được tốt.
Quốc sư xuất hiện ở trong tầm nhìn. Người này tướng mạo bình thường, thân mặc một bộ trường bào màu trắng phết đất, trên trường bào thêu hoa văn bằng chỉ vàng, là một tu sĩ sơ kỳ Kim Đan.
Lâm Thu không khỏi ngẩn ra. Phàm giới sở dĩ là phàm giới là vì ở chỗ này cơ hồ không có linh khí.
Có rất rất ít tu sĩ nguyện ý định cư ở phàm giới. Nói cho cùng, tu sĩ lại phải cúi đầu xưng thần với quốc vương của thế gian, nói ra càng làm gia tộc cùng tông môn hổ thẹn.
Quốc sư đi đến trước biển hoa đăng, chậm rãi mở miệng.
“Hôm nay, là thất đầu tiên của Hiền thân vương thuần hiếu trung dũng, cả nước đều tiếc thương. Bá tánh có tâm, tự mình thả đèn cầu phúc cho thân vương, mong linh hồn Hiền thân vương trên trời có thành tiên, xin phù hộ
cho quốc quân chúng ta phúc thọ vô song!”
Mọi người nghe lời này có chút không đúng, nhưng hôm nay xác thật là bảy ngày đầu sau khi Mã Vương gia kia đột tử, quốc sư muốn lợi dụng chuyện thả hoa đăng làm chút văn chương gì đó cung không gì đáng trách. Tuy rằng có chút không thích, nhưng coi như là thuận tiện chúc phúc cho cái tên Mã Vương Gia thanh danh không được tốt kia, người mất rồi cũng không có gì phải so đo.
Vì thế mọi người cũng hùa theo nói: “Hiền Vương thành tiên, phù hộ nước ta.”
Mặt Quốc sư lộ vẻ vừa lòng, phất phất tay.
Liền có hai đội binh lính, trong tay xách theo mấy thùng gỗ lớn chứa sơn trắng, chạy đến bên cạnh biển hoa đăng kia, hất hết tất cả sơn vào trong biển hoa đăng kia.
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy một biển hoa đăng ngũ sắc rực rỡ kia đã hoàn toàn thay đổi, mang mùi vị tang tóc nồng đậm.
Sơn trắng kia chảy theo bề mặt mấy ngọn hoa đăng thấm xuống, không bao lâu, không khí trong nguyên mảnh đất lớn đã trở nên trắng bệch âm trầm. Một ít hoa đăng bị tưới đến rách cả mặt đèn, tắt bấc đèn, phần nhiều lại bọc lên một lớp ngoài thật dày, ngọn đèn dầu mơ hồ lộ ra một tia trắng bệch, như là gần đất xa trời.
Đám người hậu tri hậu giác muốn cứng đờ lại chỗ.
Tiết hoa đăng chính là truyền thống ngày năm của quốc gia này, bá tánh tin đèn thần, quốc quân cũng thập phần tôn trọng ngày hội long trọng này, trước nay cũng chưa từng bị phá hư như vậy.
Nếu sớm nói hôm nay không được thả đèn hoặc là chỉ có thể thả đèn trắng như thế thì không gì phải nói. Nhưng lại không thèm báo trước lời nào, hiện tại đột nhiên tới lại làm ra như vậy, nói cho cùng chính là muốn làm một sự kiện thanh thế to lớn, kiếm chút mặt mũi cho thiên tử xem thôi!
Giẫm đạp lên tâm nguyện của vô số người trẻ tuổi.
Mấy thanh niên lên tiếng kháng nghị nháy mắt đã bị bắt ra, ấn xuống quỳ gối trước mặt một biển đèn tử khí trầm trầm kia.
Đa số nữ tử ở quốc gia này đều cực tin đèn thần, nhìn thấy hoa đăng bị hủy, liền cho rằng không còn khả năng gì với người trong lòng, lập tức ô ô khóc thút thít lên.
Sơn trắng lại càng hất thêm mãnh liệt, thực mau, một biển hoa đăng sáng rực biến thành bãi tha ma chân chính. Oán khí lượn lờ, mọi người giận dữ mà không dám nói gì.
Quốc sư càng thêm vừa lòng. Hắn đứng ở chỗ cao, quay đầu nhìn về phía hoàng thành.
Lâm Thu liếc mắt một cái liền nhìn ra, người này đã bị quyền thế làm cho ngu muội, một thân tu vi của hắn chỉ là trợ giúp hắn có thêm lợi thế để trèo lên trên mà thôi, xem như vốn liến để hắn hưởng thụ quyền lực cùng lợi ích thật lâu.
Nàng tuy rằng không tin cái trản đèn nho nhỏ liền có thể quyết được một đoạn tình duyên, nhưng trong lòng cũng là bị khơi lên chút hỏa khí.
Ỷ thế hiế͙p͙ người sao? Để xem đã.
Một thùng sơn trắng đã tạt đến thấy đáy quốc sư vừa lòng vỗ vỗ tay, liền có binh lính tiến lên, cắt đứt dây buộc ở bốn phía cọc gỗ để thả đèn.
Chỉ thấy vị quốc sư này rút kiếm, y y ô ô làm bộ làm tịch mãi một hồi, sau đó mũi kiếm chỉ về hướng biển hoa đăng đang không biết có muốn bay hay không, trong miệng uốn lưỡi: “Đi!”
Liền có một sợi gió mạnh từ mũi kiếm phóng ra, tựa như rồng bay mà bắt đầu xoay quanh biển hoa đăng, biển đèn rốt cuộc bắt đầu bay lên. Vốn là một mảnh hoa hoè lộng lẫy, giờ phút này lại chỉ còn lại màu trắng âm trầm.
Quốc sư cũng có chút cố hết sức.
Năm rồi năm kia, đám đèn rực rỡ uyển chuyển nhẹ nhàng vô cùng, sớm được độ nóng của ngọn đèn hong huân, không cần mượn lực cũng có thể tự mình bay lên trên không. Hắn chỉ cần hơi chút cho ít gió ở phía dưới, biển đèn kia liền “Cọ cọ cọ” bay về phía trước, nói là có thể bay đến Nguyệt Cung thì đám ngu dân này cũng sẽ tin.
Hôm nay vì muốn kiếm chút cảm tình của lão hoàng đế, lại có thể đề bạt cho mình gia phong lên thành phong hào “Thần sư”, liền mượn đèn hiến Phật, làm lão hoàng đế nhìn xem, bá tánh hoài niệm vị ấu đệ ch.ết thảm kia của ông ta biết bao nhiêu.
Ai biết, sau khi tưới sơn trắng lên, mấy ngọn đèn ướt ướt đó, vậy mà mẹ nó lại nặng như vậy !?
Hắn dùng hết sức lực của mình, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi hình ngôi sao —— tu sĩ đã kết đan vốn rất khó đổ mồ hôi, nhưng người này ở phàm giới lâu như vậy, lại không kỵ sắc, thân thể sớm bị đào đến không còn bao nhiêu. Tuy rằng dựa vào đan dược còn có thể duy trì cảnh giới, nhưng đã sớm miệng cọp gan thỏ, tu vi cơ bản là hỏng rồi.
Hắn cố gắng chống chọi, vừa cố sức đưa đám đèn hoa đăng kia bay lên trên, vừa thúc giục tiểu đồng đi theo sau lưng, mau chóng thỉnh bệ hạ đến Đăng Tinh Các, thưởng thức một màn cảnh sắc bi ai lại hoành tráng này.
Tiểu đồng nhận mệnh mà đi.
Quốc sư nhảy nhót múa may trên mảnh đất trống, nhìn như làm rất nhiều thuật pháp, kỳ thật chỉ là dùng để che dấu khí lực vô dụng của mình.
Đám đông đã tan hơn phân nửa, nữ tử tặng Lâm Thu hoa đăng cũng thấp giọng nức nở, được phu quân nàng ấy dìu đi ra ngoài.
“Phu, phu quân,” nữ tử thở hổn hển, “Sớm biết vậy, ta liền hứa nguyện để những nữ nhân đó không tới đeo bám chàng, thật là tốt biết bao! Cho dù đèn thần phạt ta, làm cho các nàng ngày ngày vẫn tới…… Tới thì tới đi, ta sợ các nàng ta sao! Ta không nên, không nên cầu hài tử, ta, ta……”
Nam tử vội vàng trấn an: “Phu nhân không nên gấp gáp. Đèn thần biết chúng ta là bất đắc dĩ, tất sẽ không giáng tội!”
“Chúng ta thành thân đã suốt hai năm, nếu lại không có hài tử, chàng liền hưu ta thôi! Đống sơn trắng kia phảng phất như tưới ở trong lòng ta, ta biết, ta không có khả năng mang thai mà!” Nữ tử mặt xám như tro tàn.
“Sẽ không, sẽ không……” Nam tử trấn an nhưng khuôn mặt cũng tái nhợt đi như mấy ngọn đèn đang chậm rãi bay lên trên kia.
Lâm Thu cản lại phu thê hai người lại.
Nàng nói: “Ngươi tin đèn thần sao?”
Nữ tử ngơ ngác, nâng đôi mắt đẫm lệ lên: “Tin chứ.”
Lâm Thu tự tin cười: “Đèn thần phù hộ người có tình, chuyện hôm nay, đèn thần muốn trách, nên trách người nào?”
Nữ tử môi giật giật, lại không dám nói.
Lâm Thu nói: “Đương nhiên là muốn trách người hủy đèn chứ còn ai! Ngươi cứ nhìn xem, nếu đèn thần hiển linh giáng tội quốc sư, vậy ngươi cũng không cần lo lắng bị đèn thần trách cứ. Nếu đèn thần không hiển linh, vậy, người hủy đèn đi cũng đều mặc kệ không thèm chú ý, làm sao có thể liên quan đến người vô tội là ngươi chứ ?”
Nữ tử ngơ ngẩn chớp chớp mắt, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lời nàng nói rất có đạo lý, lại hoàn toàn không thể phản bác.
Nam tử ôm tay, thấp giọng nói: “Cảm tạ cô nương trấn an nội tử, nhưng đông người nhiều lỗ tai, cô nương nói chuyện xin cẩn thận, không thể không phòng người có tâm.”
Lâm Thu không sao cả vẫy vẫy tay, lập tức đi đến chỗ cao.
Quốc sư này phí cả một buổi, cuối cùng cũng đưa được một mảng đèn đến giữa không trung.
Hắn hô hô thở phì phò, không ngừng nhìn lại phương hướng hoàng thành.
Cuối cùng, trên Đăng Tinh Cát cao hai mươi trượng cũng toả ra một mảnh ánh sáng.
Thiên tử, lên đài!
Quốc sư lại hướng về bốn phía biểu dương tên Mã Vương gia kia một phen, chỉ thấy biển hoa đăng màu trắng trôi lềnh bềnh ở trên quả thực là oán khí tận trời.
Lâm Thu rút ra một sợi linh khí của Nghiệp Liên màu vàng kim mỏng như sợi tóc, treo ở đáy biển hoa đăng, xong thúc giục Nghiệp Liên, đột nhiên vừa kéo ——
Nguyện lực mà bá tánh ngàn vạn năm qua ký thác ở trên đèn thần có bao nhiêu sâu đậm, giờ phút này nguyện lực hoá thành oán khí liền có bấy nhiêu nặng nề.
Chỉ thấy vòng cánh hoa thứ hai của Nghiệp Liên, cánh thứ tám, nở ra!
Linh khí mênh mông kich động, bên trong thức hải như có sóng cuồng lên mãnh liệt.
Sau chiêu Kinh Liên Phá, Lâm Thu lại được một bí kỹ tiếp theo!
Giờ phút này, quốc sư vũ đã lên đến đỉnh, trường kiếm rung động, linh khí vọt ra!
Hắn vốn muốn đem biển đèn giống như mọi năm đưa đến độ cao mà mắt thường không nhìn thấy, nhưng hôm nay hiển nhiên không có sức lực này, đành phải đâm lao phải theo lao, tính toán làm cho biển đèn nổ tung trước mặt thiên tử, cho cả một bầu trời đầy điểm điểm sáng rơi từ trên không trung xuống dưới, như ký thác thương nhớ.
Ngay trước khi linh khí cắt đứt dây thường liên kết đám hoa đăng lại, biển đèn sắp tản ra, khoé môi Lâm Thu hiện lên nụ cười xấu xa, thấp giọng mở miệng.
“Yên, Liên, Biến.”
Chỉ thấy một sợi mỏng màu vàng kim ám chợt loé lên rồi biến mất, từ mặt đất lướt về hướng biển đèn.
Ngay sau đó, một đóa hoa sen khổng lồ màu vàng kim lộng lẫy, chiếu vào phía trên biển đèn trắng bệch kia, ầm ầm nở rộ!
Nó chỉ tồn tại trong một chớp mắt, nháy mắt tiếp theo, nó lại chia ra thành ngàn ngàn vạn vạn đóa hoa sen nhỏ như kim loại, xoay tròn bên dưới mỗi một chiếc đèn một lát, sau đó lần thứ hai nổ tung!
Vạn điểm ánh sáng vàng kim đem nửa mặt bầu trời đêm ánh lên màu vàng sặc sỡ. Vốn dĩ là những ngọn đèn trắng bệch, thế nhưng lại trở thành phông màn tuyệt hảo, làm cho ánh sáng vàng kim kia càng trở nên linh động đến cực điểm, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm. Màu sắc huyền diệu đầy trời vun vút lưu chuyển, cảnh sắc này đã huyễn hoặc đến mức nhân gian không thể thấy được.
Một màn này, không thể dùng ngôn ngữ tầm thường mà miêu tả, nó nghiễm nhiên được xem như thần tích, sáng lạn đến cực điểm, trang nghiêm đến cực điểm.
Đám người sôi trào, điên cuồng. Vô số người hai tay chắp lại, lệ nóng doanh tròng. Lại có người kich động hơn, trực tiếp quỳ rạp trên đất, lệ rơi đầy mặt.
“Đèn thần hiển linh!”
“Đèn thần phù hộ!”
Biển ánh sáng giằng co mấy giây, khi sắp tắt, chợt thấy đường kiếm mang theo lửa không biết từ chỗ nào bốc lên đang lặng lẽ tiến đến, xẹt qua cảnh tượng huy hoàng sắp tắt, lần thứ hai bậc lửa chúng nó lại!
“Oanh ——”
Màu vàng kim cùng màu đỏ đậm hoà lẫn vào nhau, trên không trung cả nước, nở rộ màn pháo hoa hoa lệ nhất thế gian.