Chương 66: Tu la tràng một người
Nơi này…… là thế giới trong sách kia!
Da đầu Lâm Thu tê dại, sống lưng nhảy ra một đợt ớn lạnh chay lên tới cổ m.
Nàng có thể cảm giác được thân thể mình đang nhẹ nhàng run rẩy.
Một bàn tay to lặng lẽ nắm lại trên bả vai nàng.
“Không cần sợ,” Thanh âm Ngụy Lương nặng nề vang lên bên tai , “là ‘ bọn họ ‘ làm, mượn lực lượng của dấu vết bất diệt làm. Tìm được dấu vết bất diệt, thế cục này liền phá.”
Làm trò trước mặt Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc, Ngụy Lương cũng không thèm giải thích cho rõ ràng, nhưng Lâm Thu bắt giữ được hai từ ngữ mấu chốt là “Bọn họ” và “dấu vết bất diệt” này, sương mù trong lòng tức khắc tan đi hơn phân nửa.
“Bọn họ”, nhất định là người ở quê nhà hắn —— Thiên Chi Cực. Ngụy Lương từng nói, bọn họ không thể đi vào nơi này, chỉ có thể thông qua một ít thủ đoạn yêu quái để gây chuyện thôi.
Cho nên, “Bọn họ” lợi dụng lực lượng của dấu vết bất diệt, vặn vẹo thời không, làm cho tòa thành bị tắm máu này trở thành hố đen thời gian liên kết hai thế giới lại với nhau.
Lâm Thu thở ra một hơi thật dài.
Bất luận là chuyện quỷ dị ly kỳ đến mức nào, chỉ cần có thể tìm được một cách giải thích tương đối khoa học, hình như liền trở nên bớt dọa người hẳn.
Ngụy Lương rất có hứng thú, nhìn nhìn đánh giá nàng.
Hắn phát hiện thê tử mình hình như vô cùng dễ dàng tiếp thu thực trạng.
Lâm Thu mau chóng hoàn toàn trấn định lại, bắt đầu phân tích thế cục dâu vào đấy ——
“Cho nên hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là tìm được người sống sót, ngăn cản có thêm nhiều bi kịch phát sinh. ‘ Cố Phi ‘ mới vừa rồi có nói, nói ‘Mộ Dung Xuân’ phát hiện ám cảnh, đang canh giữ ở nơi đó để ngăn cản Ma tộc, cho nên, Mộ Dung Xuân mà chúng ta đang muốn tìm hẳn là tạm thời còn chưa xảy ra chuyện. Sau khi gặp được bọn họ rồi, tìm kiếm dấu vết bất diệt, phá cục.”
Lâm Tú Mộc chậm rãi gật đầu.
“Hôm qua, Cố Phi là người đầu tiên mang theo đệ tử tiến vào trong thành,” Lâm Thu nói, “Vào thành, phát hiện bị thành trì bị đồ sát đã khôi phục nguyên trạng, bọn họ nhất định kinh tâm không thôi, muốn rời khỏi thành cùng đám Mộ Dung Xuân bên ngoài thành bàn bạc lại. Tới bên ngoài thành không tìm được Mộ Dung Xuân, Cố Phi liền lựa chọn dẫn người về tông môn.”
Lâm Tú Mộc nói: “Cho là như thế.”
Ngụy Lương nghiêng đầu nhìn thê tử mình, khóe môi khẽ cười.
Lâm Thu lại nói: “Cố Phi mang theo người trở lại tông môn, mấy môn nhân đó sau khi gặp phải “bản thân mình” trong thế giới này, liên tiếp liền xảy ra chuyện. Cố Phi phát hiện mình không thể ngăn cản hết thảy, liền vội vàng trở lại thành người gỗ đào, muốn ngăn cản những người sau lại, tránh giẫm lên vết xe đổ.”
“Không sai,” Lâm Tú Mộc tiếp, “Bởi vì ‘Cố Phi’ của thế giới trong này đang ở bên ngoài tìm kiếm Ngụy Kiếm Quân, cho nên khi Cố Phi về tông đã may mắn thoát nạn, lại đi tới nơi này. Bất hạnh chính là, hai Cố Phi vẫn gặp nhau ở chỗ này.”
Nhớ tới một màn khủng bố mới vừa xảy ra trước mắt kia, trong lòng Lâm Thu vẫn còn sợ hãi. Tuy không thân thiết với Cố Phi lắm, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy chút đau thương nhàn nhạt.
Nàng mím mím môi, nói tiếp ——
“Mà Mộ Dung Xuân, khi đám người Cố Phi mất tích mới tiến vào trong thành, bọn họ trước khi tiến vào nơi đây, đã biết nơi này có vấn đề. Cho nên, sau khi phát hiện trong thành xảy ra chuyện kỳ quái, Mộ Dung Xuân sẽ giống như chúng ta, thực mau là có thể đoán được mọi người đã vào nhầm một thời không khác. Bọn họ hẳn sẽ không tán loạn đi kiếm khắp mọi nơi, mà sẽ cẩn thận tìm kiếm manh mối thoát vòng vây ở gần đây.”
“Lời Phu nhân cực kỳ có lý.” Khoé môi Ngụy Lương hơi cong.
Lâm Thu biết Ngụy Lương sớm đã phán đoán giống như vậy, nếu không hắn sẽ không bắt ‘ Cố Phi ‘ về tông mở ra đại trận, cấm bất luận kẻ nào ra vào. Đây là vì phòng ngừa thảm hoạ kế tiếp lại phát sinh.
Dựa theo tính tình của Ngụy Lương, khẳng định sẽ lười giải thích cho Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc, đành phải tự nàng ra mặt vậy.
Lâm Thu nhìn về phía Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc, ngữ khí trở nên vô cùng ngưng trọng: “Giờ phút này người nguy hiểm nhất, chính là Thiển Như Ngọc. Mới vừa rồi ‘ Cố Phi ‘ kia nhìn thấy nàng ấy, biểu cảm khá tự nhiên, há mồm liền hỏi nàng ấy Liễu Thanh Âm ở nơi nào, chuyện này liền có nghĩa là ‘ Thiển Như Ngọc ‘của thế giới này có lẽ chỉ ở gần đây.”
Thiển Như Ngọc nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, khi bừng tỉnh hoàn hồn, mặt đẹp đã trắng bệch.
Tuy rằng không biết sau khi bị “bản thân mình” ở tương lai cắn nuốt xong thì rốt cuộc có phải ch.ết đi hay không, nhưng một màn mới vừa rồi làm cho người sợ hãi đã tạo nên bóng ma nặng nề trong lòng, không vứt đi được.
Ai cũng không muốn trải qua chuyện như vậy —— thân thể còn sống đấy mà bị vặn vẹo kéo dài ra, dung nhập vào trong một thân hình khác.
Lâm Thu vô tình đánh vỡ tia niệm tưởng cuối cùng của bọn họ: “Các ngươi chớ có cho rằng bị “bản thân mình” của chín mươi năm sau cắn nuốt xong, chỉ là ký ức dung hợp, cũng không ch.ết đi. Không phải, bị cắn nuốt, sẽ không còn nữa. Nếu không, mới vừa rồi xong, ‘Cố Phi’ ít nhiều gì cũng hẳn phải biểu hiện ra một chút khác thường chứ.”
“Đúng vậy.” Thiển Như Ngọc không tự giác lùi lại nửa bước, lời nói cũng nhiều lên, “Nếu mới vừa rồi nếu hai người kia dung hợp ký ức, hắn không thể biểu hiện như vậy…… Cho nên, khi hắn hỏi ta Liễu sư muội ở nơi nào, có phải có ý nghĩa là —— chín mươi năm sau, ta cùng với vị Liễu sư muội kia, đều ở thành người gỗ đào này ?”
“Không sai.” Lâm Thu thở dài, “Đúng là như thế, giờ phút này, trong thành hẳn là có ba người đồng hành.”
Trên mặt Lâm Tú Mộc dần dần hiện lên thần sắc quái dị, cười như không cười mà nhìn về phía Ngụy Lương: “Vậy Ngụy Kiếm Quân nên chú ý a.”
Một câu hai nghĩa.
Đã lưu tâm tránh đụng phải “Nguỵ Lương” của thế giới này, càng phải lưu tâm hơn nữa chính là, “bản thân mình” đồng hành cùng hai vị mỹ nhân lại bị phu nhân nhà mình bắt gặp.
Ánh mắt Ngụy Lương bất động, ngữ khí nhàn nhạt: “Không nhọc ngươi lo lắng.”
Hắn ôm lấy Lâm Thu, từ trong túi Càn Khôn lấy ra hai tượng đất nhỏ hết sức bình thường, trong tay bắt quyết.
Liền thấy hơi thở trên người hai người nhanh chóng phát sinh biến hóa, khuôn mặt, thân hình đều biến thành bộ dáng của tượng đất nhỏ, mà ngũ quan của tượng đất cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, mấy giây sau, gương mặt của tượng đất nhỏ liền trở nên tinh xảo, sinh động như thật, diện mạo đúng là Ngụy Lương cùng Lâm Thu, trên người còn ẩn ẩn tản mát ra hơi thở của hai người.
Lại nhìn đến Ngụy Lương cùng Lâm Thu, bộ dạng và thân hình đã mờ nhạt trong biển người, như là một đôi vợ chồng tầm thường có thể tùy ý bắt gặp ở đầu đường vậy.
Đã thay đổi vẻ ngoài cùng hơi thở với tượng đất.
Nếu không phải tận mắt đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, giờ phút này Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc chỉ sợ không nhận ra hai người bọn họ.
Lâm Tú Mộc nói: “Ngụy Kiếm Quân, có thể cho ngô mượn ……”
Ngụy Lương bỏ hai tượng đất bùn vào lại trong túi Càn Khôn, lạnh như băng ngắt ngang lời hắn: ” Phương pháp của ta hộ không được môn nhân của ngươi.”
Lâm Thu biết hắn không phải đang thoái thác —— Ngụy Lương không phải giống như cái tên ‘Nguỵ Lương’ đang đi cùng Liễu Thanh Âm kia, còn Lâm Thu thì đã sớm là người ch.ết rồi. Nói cách khác, giờ phút này thay đổi tướng mạo chỉ là vì che dấu tai mắt, chứ không phải để phòng ngừa bị ‘ bản thân mình ‘ cắn nuốt. Tình huống của Thiển Như Ngọc thì không giống như bọn họ, nếu chỉ là che dấu hơi thở cùng dung mạo, chưa chắc có thể tránh được một kiếp.
Lâm Tú Mộc thấy Ngụy Lương cự tuyệt dứt khoát, đành phải thở dài, tế ra bảo kiếm màu xanh lá.
Chỉ thấy ánh sáng xanh chợt lóe, thần kiếm hoàn toàn đâm vào trong nền đất. Khoảng khắc, từ chỗ Thiển Như Ngọc đang đứng mọc thẳng lên một gốc cây tùng, vây lấy nàng ta ở bên trong, hơi thở cũng không nghe được.
Lâm Tú Mộc một tay nhổ cây tùng này lên xách ở trên tay, khi đang muốn nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Hắn thấy, ‘ Ngụy Lương ‘ đang xuyên qua cửa thành, thẳng tắp đi tới. Hai bên phải trái của hắn còn mang theo mỗi bên một vị tuyệt đại giai nhân, vị bên trái thanh lệ như hoa sen, giữa mày còn có ánh sáng nhàn nhạt lượn lờ. Mà vị ở bên phải kia, trong sáng tựa như ngọc, quanh thân phảng phất như toả ra một tầng tiên khí, đúng là Thiển Như Ngọc!
Cổ họng Lâm Tú Mộc nuốt xuống một cái, quay đầu nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy cảm kich.
Nếu không phải nàng kịp thời nhắc nhở, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng!
Lâm Thu cũng phát hiện ba người đang đi xuyên qua cửa thành.
Nàng nhịn không được, nghiêng đầu nhìn nhìn Ngụy Lương bên cạnh. Chỉ thấy sắc mặt hắn bình tĩnh thong dong, phảng phất như đang nhìn ba người kia, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, hắn không thèm để mấy người này vào ở trong mắt.
Giờ phút này, Ngụy Lương đã dùng bí pháp đổi đi dung nhan cùng hơi thở với hai cái tượng đất nhỏ, thoạt nhìn chỉ là người vô cùng tầm thường. Nhưng khi Lâm Thu đối mặt với hắn, lại chẳng hề cảm thấy hắn là một người hoàn toàn xa lạ, cũng không chút bài xích nào với hơi thở mới trên người hắn.
Nàng có một cảm giác rất kỳ dị —— người này cho dù giả dạng thàng bất kỳ ai đi nữa, đều có thể thành công hấp dẫn sự chú ý của nàng, kể cả dưới dạng một con quạ đen.
Mà ‘Nguỵ Lương’ đang xuyên qua cửa thành, từ từ đi tới kia, tuy rằng có một dung nhan hoàn mỹ vô khuyết, tản mát ra khí chất thanh lãnh cao quý, nhưng lại như một vẻ mặt được hoạ ra, đẹp đẽ quý giá ở toàn thân trên dưới toàn một cảm giác dối trá.
‘ Đồ nhái được chế tác hoàn mỹ nha. ‘ Trong lòng Lâm Thu yên lặng cho lời bình.
Nàng biết tên ‘ Ngụy Lương ‘ này chính là Tần Vân Hề. Cho dù không phải đã biết trước chuyện này, nàng cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.
Cái khí chất thanh lãnh ấy của Tần Vân Hề, một sợi tối tăm bên trong nó lộ ra quá dễ thấy được, cũng chỉ có loại yêu đương mù quáng như Liễu Thanh Âm mới không nhìn ra được.
Giờ phút này tận mắt nhìn thấy hai người cùng nhau đồng hành, Lâm Thu bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao Tần Vân Hề rõ ràng cực kỳ yêu Liễu Thanh Âm, mà vẫn muốn ái muội cùng nhiều nữ tử như vậy.
Nói gì thì nói, hắn cũng là cướp lấy dung nhan và thân phận của người khác mới có thể cùng nàng ta ở bên nhau.
Tận đáy lòng hắn chính là tự ti cực độ nhưng lại không muốn thừa nhận. Nguyên nhân là vì tự ti, hắn mới cần có càng nhiều nữ tử ưu tú quay chung quanh hắn, đổi lấy sự tự tin giả dối cho mình.
Nàng nghĩ đến nhập thần, không chú ý tới ánh mắt của nam nhân bên cạnh đã trở nên nguy hiểm.
Hắn hơi hơi khom người, kề sát lỗ tai nàn, hô hấp nặng nề ——
“Đẹp không ?”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang đeo một khuôn mặt thường thường vô kỳ, nhưng đôi mắt đen vẫn thâm thuý như cũ, khi tầm mắt hai người tầm mắt chạm vào nhau, nàng cầm lòng không đậu cong khóe môi lên, dùng ánh mắt nói cho hắn biết đáp án của nàng.
Vì thế Ngụy Lương thấy, trong cặp mắt cong cong của nàng, tràn đầy sao trời.
Hắn lại rõ ràng một lần nữa cảm giác được trái tim trong lồng ngực đang nhảy lên.
……
Ba người Tần Vân Hề thực mau đã xuyên qua cửa thành, đi về hướng trong thành.
Lâm Tú Mộc vội vàng xoay lưng lại, lấy tay áo che mặt.
Bỗng nhiên nghe được giọng Thiển Như Ngọc nhàn nhạt “Di” một tiếng, bước chân dừng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn Lâm Tú Mộc đang đưa lưng về phía nàng ta đến xuất thần.
“Thiển cô nương, làm sao vậy?” Tần Vân Hề thấp giọng hỏi.
Thật ra từ lúc ba người này tiến vào trong tầm nhìn, Lâm Tú Mộc sớm đã dùng bí thuật biến ảo dung nhan cùng hơi thở, nhưng không biết sao, hắn lại không làm bộ dường như không có việc gì nhìn thẳng ba người này, mà lại xoay lưng lại.
Không ngờ thế lại khiến cho Thiển Như Ngọc chú ý.
Lâm Thu thấy, hốc mắt Thiển Như Ngọc chậm rãi biến thành màu hồng phấn.
Màu môi lại trắng đi rất nhiều.
Sau một lúc lâu, nàng ta lắc đầu, ngữ thanh mang chút nghẹn ngào: “Không có việc gì, nhìn lầm người.”
Tầm mắt Tần Vân Hề nặng nề đảo qua.
Lâm Thu làm như không có việc gì, nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái —— nàng không sợ bị nhận ra đâu, trong sách căn bản không có tên họ của nàng, Tần Vân Hề có thể nhìn ra vấn đề mới có quỷ ấy.
Chỉ thấy tầm mắt Tần Vân Hề hờ hững xẹt qua khuôn mặt nàng, hơi chút tạm dừng trên mặt Ngụy Lương một lát, sau đó liền dừng ở bóng dáng Lâm Tú Mộc.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Thiển Như Ngọc nói: “Chỉ là tu sĩ tầm thường Nguyên Anh tầm thường, linh khí thuộc Mộc —— làm Thiển cô nương nhớ tới Bồng Lai tôn chủ sao?”
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại không thể qua được đám người tai thính mắt tinh Lâm Thu.
Chỉ thấy Lâm Tú Mộc dựng lỗ tai lên, ngưng thần muốn nghe một chút xem bản thân mình gần trăm năm sau, trong miệng người ngoài là cái hình tượng gì.
“Ừ.” Khoé môi tuyệt mỹ của Thiển Như Ngọc gợi lên một nụ cười gượng nhàn nhạt, “Ta không có việc gì.”
Trong thanh âm lại mang theo chút bi thương không xua đi được.
Tần Vân Hề cực kỳ tự nhiên nâng tay lên, vỗ vỗ đôi vai thon gầy của nàng ta.
Nhìn một màn này, Liễu Thanh Âm đứng bên cạnh hắn ở phía đối diện, khóe môi hiện lên cười lạnh, trong mắt là lửa và băng thiêu đốt.
“Phu quân,” nàng ta rũ mắt che giấu tức giận, nói, “Có cái gì trấn an nàng ta, nếu không ngại thì muộn chút lại nói, Vương Hữu Nhiên đã ở trong thành chờ lâu rồi.”
Sắc mặt Tần Vân Hề tức khắc liền âm trầm đi ba phần.
Tâm Lâm Thu lại nhảy lên thật mạnh, nhớ tới một vấn đề cực kỳ đáng sợ.
Vương Vệ Chi ở chỗ này?!
Nếu Vương Vệ Chi ở chỗ này, như vậy, cái tên ‘Trác Tấn’ luôn ẩn phía sau lưng hắn có khi nào luôn đi cùng hắn luôn không? Ngụy Lương nếu gặp phải bản thân mình trong thế giới này, có thể hay không cũng……
Trái tim nàng như một cái bong bóng cao su bị thổi lên càng lúc càng lớn, càng lúc càng căng thẳng, “phanh” một cái chợt nổ ra, sau đó nhảy lên, “Thình thịch thình thịch”.
Nàng đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ, vội vàng nhìn nam nhân đứng bên cạnh, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Ngụy Lương thấy nàng giống một con thỏ nhỏ đột nhiên chấn kinh muốn nhảy bắn lên, không khỏi bật cười, thuận thế đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên trên trán của nàng.
“Không cần lo lắng, ta không đam mê gì tiểu tử kia, đoạn đường này không có đồng hành với hắn.”
“Hả ?” Biểu tình Lâm Thu ngưng lại, ngơ ngác nhìn Ngụy Lương.
Nàng hình như cũng chưa từng nói chuyện với hắn về cái đề tài kiếp trước này nha. Sao hắn lại biết được nàng biết biết kiếp trước hắn chính là Trác Tấn? Sao hắn biết được giờ phút này nàng đang lo lắng cái gì? Sao hắn lại biết nàng muốn hỏi hắn cái gì?
Trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, Lâm Thu thở hắt ra, tâm thần lơi lỏng hơn chút —— thật sự, chuyện nàng nhọc lòng lo lắng này nọ cho hắn này nọ, kia thật đúng là hoàng đế không vội thái giám đã cấp.
Ở bên, Tần Vân Hề nghe được tên Vương Vệ Chi, sắc mặt đã khó coi đến sắp kềm không được, hắn lãnh ngạnh hỏi: “Hắn đến khi nào ?”
Kỳ thật là muốn hỏi, Liễu Thanh Âm khi nào thì lén hắn liên lạc với Vương Vệ Chi.
Khoé môi Liễu Thanh Âm hơi cong, trong mắt hiện lên một tia khօái trá nhàn nhạt: “Là đêm qua, khi Như Ngọc cô nương bệnh cũ tái phát, ngươi vì nàng ta không ngại đường xa ngàn dặm, chạy đến Vân Thuỷ Dao tìm dược đó.”
Tần Vân Hề nhẹ nhàng hít một hơi: “Thanh Âm, Thiển cô nương bị bệnh cũ tái phát, chính là vì thay ta chắn kia một kich đánh đến thần hồn.”
Liễu Thanh Âm khinh phiêu phiêu cười nhạt: “Ta biết chứ, ta cũng thập phần cảm kich mà, bằng không ta cũng sẽ không nhờ Vương Hữu Nhiên chạy khắp nơi tìm kiếm manh mối của Tuỷ Ngọc hoa kia. Hắn đã tìm được vị trí của ám cảnh, chờ đến khi lấy được Tuỷ Ngọc hoa, chữa khỏi bệnh cũ cho Như Ngọc cô nương đây xong, liền có thể kết thúc cái duyên nhân quả này, dự bị việc phi thăng.”
Nghe xong, Lâm Tú Mộc nhịn không được buông tay áo che mặt xuống, trong mắt lập loè ánh sao.
Ngắn ngủn nói mấy câu, lượng tin tức quá lớn.
Bồng Lai đảo thừa thải nhất là Tuỷ Ngọc hoa, nếu Thiển Như Ngọc cần Tuỷ Ngọc hoa trị bệnh, vậy cần gì phải nhờ hai người ngoài này ? Về tông đi lấy chẳng phải xong rồi sao?
Cho nên, nàng ta phản bội?
Hay là nói…… Cái sự kiện kia rốt cuộc vẫn đã xảy ra.
Lâm Tú Mộc hơi nheo lại đôi mắt đào hoa.
Lâm Thu giờ phút này cũng đang chìm vào tự hỏi. Nàng lặng lẽ quay mặt đi, khóe mắt không ngừng run rẩy —— đừng nói là, tên tiểu tử Vương Vệ Chi kia, làm tuyệt chủng hết Tuỷ Ngọc Hoa của Bồng Lai đảo luôn rồi đi?!
Bằng không Thiển Như Ngọc muốn tìm Tuỷ Ngọc hoa, vì sao không trở về Bồng Lai lấy chứ ? Hà tất tìm ám cảnh gì đó cho phiền toái.
Trong ám cảnh sẽ phát sinh ra chuyện gì, Lâm Thu lại rõ như lòng bàn tay. Mấy cơ quan bẫy rập trong đó còn là chuyện nhỏ, ngoài ra còn một cái thây khô ẩn ở bên trong âm u kia mới là đặc biệt khó giải quyết. Tần Vân Hề đuổi theo cái thây khô kia, vô ý tách ra khỏi hai người Liễu Thanh Âm và Thiển Như Ngọc, không nghĩ tới cái thây khô kia cực kỳ giảo hoạt, nó cố ý ẩn thân ở gần đó, đợi Tần Vân Hề vừa đi, liền ra tay đánh lén Thiển Như Ngọc.
Khi Tần Vân Hề phát hiện mình mắc mưu lập tức quay lại, vừa lúc nhìn thấy Liễu Thanh Âm che ở phía trước Thiển Như Ngọc, thay nàng ta ăn một kiếm.
Xong chuyện, hắn rốt cuộc không có mặt mũi nào cùng Thiển Như Ngọc ái vị, mà Thiển Như Ngọc cũng cảm thấy hổ thẹn, một mình hỏ đi xa, không còn xuất hiện bên cạnh hai người này nữa.
Lúc trước Lâm Thu thật ra không nghĩ quá nhiều, nói gì thì nói Thiển Như Ngọc cũng chỉ là một nữ xứng, tuy rằng không ác độc, nhưng cũng như tất cả các nữ xứng khác, đều muốn trăm phương nghìn kế dính vào bên cạnh nam chủ. Cho nên hiện tại ba người này đi cùng nhau, cũng không có gì là lạ.
Nhưng hiện giờ Lâm Thu đã tiếp xúc với Thiển Như Ngọc rồi, theo nhận xét của nàng, Thiển Như Ngọc cũng không phải cái loại nữ tử tự mình dâng tới, mặt dày mày dạn đeo bám lấy đàn ông đã có vợ.
Tần Vân Hề từng thiếu nàng ta một cái nhân tình, hiện tại muốn đi ám cảnh lấy Tuỷ Ngọc hoa để trả lại cho nàng ta cái nhân tình đó. Sự tình vốn dĩ rất đơn giản, chẳng qua Tần Vân Hề tâm tư không thuần, nên mới nhấc lên làn sóng dấm chua như thế này.
Như vậy xem ra, việc Thiển Như Ngọc cuối cùng rời đi có lẽ căn bản không phải áy náy gì, chẳng qua là giao dịch đã xong, ai về nhà nấy.
Lâm Thu nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Tú Ngọc ở bên cạnh, cùng với Thiển Như Ngọc bị hắn xách trong tay.
Quan hệ giữa hai người này thật sự ngay cả nàng cũng thấy không rõ lắm.
Thiển Như Ngọc đối với ai cũng nhàn nhạt, như là lúc nào cũng đắm chìm trong thế giới riêng của mình, thờ ơ với tất cả bên ngoài. Mà Lâm Tú Mộc này, vĩnh viễn đeo một gương mặt giả dối trá, đối với ai cũng ôn hòa khách sáo.
Hai người như vậy, cho qua có qua thêm một vạn năm nữa, hẳn cũng là mối quan hệ bình đạm như nước giữa người trên và người dưới như hiện tại mới đúng.
Giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho Thiển Như Ngọc nhìn thấy một người tương tự liền đỏ mắt?
Quả nhiên đọc sách không thể chỉ hiểu trên mặt sách như vậy.
Lâm Thu xoa xoa trán, nhìn ba người Tần Vân Hề từ trước mặt đi qua, bước lên con đường chính rộng mở nhất.
“Đuổi theo.” Mày Lâm Tú Mộc hơi nhíu, nhấc chân liền đi.
Vì thế ba tu sĩ Tán Tu Nguyên Anh chẳng ra cái gì cả, liền nghênh ngang đi theo phía sau ba vị tu sĩ cao cấp tiên khí phiêu phiêu kia, xuyên qua ba con đường, tới rồi một gian trà lâu bằng gỗ đen cổ xưa.
Bên cửa sổ lầu hai, một thanh niên mặt màu anh tuấn, phong lưu phóng khoáng đang ngồi dựa vào vách. Dây cột tóc màu đỏ theo song cửa sổ rũ xuống, khuỷu tay cong cong dựa cạnh cửa sổ, ngón trỏ hơi gõ gõ trán, thần sắc có chút hung ác nham hiểm, đúng là Vương Vệ Chi.
Một khắc khi nhìn thấy Liễu Thanh Âm kia, trên mặt hắn không tự chủ được tràn ra một nụ cười thật lớn, nhấc tay hô: “Thanh Âm, chỗ này.”
Chờ đến khi ba người Tần Vân Hề lên lầu, Vương Vệ Chi lúc này mới làm bộ ngạc nhiên như mới thấy người khác, kinh ngạc nhìn Tần Vân Hề nói: “Nha, Kiếm Quân cũng tới, chi vậy, ngươi đi với Thiển cô nương của ngươi, ta đi với Thanh Âm đến ám cảnh giùm ngươi một chuyến là được.”
“Hữu Nhiên.” Liễu Thanh Âm trả lời, “Đã làm phiền ngươi nhiều lắm rồi, sao có thể không biết xấu hổ lại bắt ngươi mạo hiểm nữa? Ngươi cứ đi về trước đi, khi nào về ta lại ta tìm ngươi cảm tạ.”
Vương Vệ Chi nhướng mày: “Cái ta muốn ngươi lại không cho, ngươi còn có thể lấy cái gì cảm tạ ta.”
“Hữu Nhiên!” Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng dậm chân, “Đừng nói chuyện lung tung.”
“Được rồi, được rồi, nói thêm gì nữa Kiếm Quân đại nhân lại đến rút kiếm chỉ vào ta mất.” Vương Vệ Chi cợt nhả, “Vậy, ta đi trước một bước đây. Thanh Âm a, nhớ kỹ ước định của
chúng ta nga, vị trí tông chủ phu nhân Vương thị, ta vĩnh viễn chừa lại cho ngươi! Nếu Kiếm Quân cùng vị Thiển cô nương này không cẩn thận thâm nhập kết giao gì đó…… Ngươi là của ta!”
Khuôn mặt Liễu Thanh Âm ửng đỏ, dỗi nói: “Đừng đùa mà.”
Vương Vệ Chi hăng hắc cười, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một mảnh giấy dai, trên giấy có mực tàu vẽ ra rõ ràng hoa văn. Là một phần bản đồ.
Hắn đưa phần giấy dai cho Liễu Thanh Âm, nói: “Ta đi đây, khi nào về nhớ lại liên lạc. Ta đã có chút manh mối, lần tới gặp mặt, ta mang đến thứ hẳn là rất có lợi cho chuyện phi thăng của ngươi. Nhưng mà, đây là bí mật giữa ngươi và ta, người khác, tưởng cũng đừng nghĩ.”
Tần Vân Hề đứng ở một bên, tức giận trong lòng đã sắp áp chế không được.
Vương Vệ Chi cười ha ha, giơ hai tay ra, giống một con chim lớn hai màu đỏ trắng đan xen nhau, từ cửa sổ lướt xuống.
Lâm Thu: “……”
Nàng nghiêng đầu đi nhìn Ngụy Lương, chỉ thấy hắn đầy mặt ghét bỏ.
Lâm Tú Ngọc ở đối diện đã trợn mắt há hốc mồm, tuy hắn cực kỳ chú trọng thân phận và thể diện, cũng nhịn không được chụm đôi tay lại thành cái loa đặt bên môi, lặng lẽ nói với Ngụy Lương: “Nếu không, hay là ngô một mình thủ ở chỗ này, phu thê tôn giá có thể dắt nhau đi dạo nơi khác nhỉ?”
Hắn thật sự là thấy chấn kinh rồi.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu là như phu nhân nhà mình nhìn thấy mấy chục năm sau, chính mình lị trái ôm phải ấp, bị nữ tử khác gọi là phu quân, vậy sẽ là cảnh tượng máu chảy thành sông đến như thế nào.
Mà cái vị Kiếm Quân phu nhân trước mặt này, giống như bị ngu si đi, căn bản không thèm phản ứng lại. Hoá ra nữ nhân rơi vào lưới tình đều mù quáng, thật sự không nhìn thấy phu quân mình phản bội sao?
Nếu phải nói ra lời trong lòng, Lâm Tú Mộc rất muốn lay tỉnh cái nữ nhân ngốc nghếch này, hô to vào mặt nàng ta một câu: “Ê, phu quân của ngươi ngoại tình! Ngay ở trước mặt ngươi a! Trèo tường ngay trước mặt ngươi luôn rồi! Ngươi có phải mù rồi hay không !”
Sau đó tọa sơn quan hổ đấu.
Tiếc nuối là, chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi. Cho dù Ngụy Lương vốn dĩ cũng nhìn mình vừa mắt rồi, thì cũng không dám công nhiên đắc tội như vậy, rốt cuộc…… Còn có chuyện nhờ vả hắn.
Lâm Tú Mộc đồng tình nhìn nhìn Lâm Thu, lắc đầu than một tiếng như mẹ hiền trông thấy con khờ.
Bên kia, ba người Tần Vân Hề đã ngồi xuống, bày bản đồ lên trên mặt bàn.
Sắc mặt của hắn âm trầm muốn vắt ra nước, Liễu Thanh Âm lại làm như không thấy, trong mắt đẹp mang theo một tia ý cười thắng lợi.
Nàng ta sớm đã hiểu quá rõ, phu quân nhà mình chính là ti tiện như vậy đấy, chỉ có dùng Vương Vệ Chi tới kich thích hắn, hắn mới không còn hơi sức mắt đi mày lại với nữ nhân khác.
Trà lâu tuy đang rộng mở, nhưng toàn bộ không khí trên lầu hai lại áp lực nặng nề, giống như đứng giữa kẽ hở của hai bức tường xây sát vào nhau vậy. Mấy tu sĩ linh tinh dần dần ngồi không yên, một người tiếp một người rời đi, trên tầng hai to như vậy, cũng chỉ còn ba người Tần Vân Hề đang ngồi, cùng với đám Lâm Tú Mộc ba người một cây.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm cũng chưa để ý người khác, mỗi người đều đắm chìm bên trong buồn vui được mất của bản thân mình, chỉ có Thiển Như Ngọc, xem xong bản đồ, yên lặng ghi nhớ một lúc, sau đó mắt đẹp vừa chuyển, nhìn về phía Lâm Tú Mộc.
Lâm Tú Mộc theo bản năng cúi thấp đầu xuống.
Chợt, hắn phảng phất có chút ảo não, lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiển Như Ngọc.
Liền thấy Thiển Như Ngọc ánh mắt run lên, lại quay đầu đi.
Hốc mắt nàng ta lại một lần hơi hơi nổi lên màu đỏ, lúc này, cái đuôi mắt dài xinh đẹp nhíu lại, tràn về hướng tóc mai, lệ ý phảng phất có chút áp chế không được.
Nàng ta cũng không có cố tình tránh người.
Biểu tình của nàng ta mang theo mệt mỏi nhàn nhạt, cũng không giống như để ý thế gian, không che giấu tâm sự trước mặt người ngoài.
Vì thế Lâm Thu liếc mắt một cái liền nhìn ra, Thiển Như Ngọc thích Lâm Tú Mộc. Mặc dù đã thay đổi thời không, đã che giấu hơi thở, nàng ta cũng nhạy bén nhận ra trên người của nam nhân không chút tương quan nào này bóng dáng của hắn.
Cái phần thích này, chỉ sợ cũng không phải nhỏ tí tẹo.
Ngày thường thật đúng là nhìn không ra, hoàn toàn nhìn không ra.
Tầm mắt Lâm Thu càng dừng trên gốc cây tùng trong tay Lâm Tú Mộc, âm thầm trầm ngâm.
Cho nên, Lâm Tú Mộc hắn ta có biết không? Hắn đối với Thiển Như Ngọc như thế nào nhỉ ?
Hai người họ Lâm bắt đầu nổi lên nhọc lòng về hôn nhân đại sự lẫn nhau, đều vì đối phương thở dài.
Mà Thiển Như Ngọc liên tiếp ngoái đầu nhìn lại, rất mau chóng khiến cho Tần Vân Hề chú ý, chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy, đi về hướng Lâm Tú Mộc.