Chương 69: Lượng tử triền đấu
Ai cũng không có để ý đến cái thi thể bình thường này. Sau khi lấy phù con rối ra, nó liền bị người tùy ý ném ở bên cạnh vách động, mãi đến giờ phút này, bùn đất trên người nữ thi chảy xuống, mới lộ ra khuôn mặt mỹ lệ trắng bệch.
“Sao, sao lại là……” Thiển Như Ngọc nhìn Lâm Thu, đầy mặt khiế͙p͙ sợ.
Cái tử thi bị người thao túng, dùng để công kich Thiển Như Ngọc này, thế nhưng lại có một khuôn mặt giống như đúc với… Lâm Thu!
Nữ thi giương đôi mắt vô thần, trời xui đất khiến thế nào lại đối diện thẳng tắp với tầm mắt của Lâm Thu.
Trong nháy mắt này, thời gian phảng phất như kéo ra thành sợi tơ, dài vô hạn.
Lâm Thu nghe được trong óc truyền đến tiếng vang “Oanh” một cái thật lớn, sau đó là trống rỗng.
Dù cho bất cứ ai cũng vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy thi thể của chính mình, đều sẽ giống như nàng, chấn động đến thất thần. Càng không nói đến, giờ phút này trong lòng nàng rất rõ ràng, ở trong thế giới này, nhìn thấy bản thân mình, chính là hồi kết.
Chẳng lẽ, cái thế cục này chính là nhằm vào nàng?!
Nàng hơi mở to miệng, vẫn cứ cảm thấy hô hấp không đủ, trong đầu cũng không nghĩ được gì nữa, nhưng trong lồng ngực lại như có sóng thần ở va vào.
“Ta……”
Ngụy Lương đã chắn trước người nàng.
Đôi tay hắn dang rộng ra, kia kính băng kia xuất hiện ở giữa hai bàn tay, giống một trái tim đang nhảy lên không ngừng. Bên trong động thoáng chốc kết đầy hoa băng, từng cái từng cái một từ trong bùn đen mọc lên, đem chút ánh sáng hiếm hoi chiếu vào trong động chiết xạ thành một mảng màu tối sặc sỡ.
Ngay lập tức, phảng phất như đã trải qua một thế kỷ.
Lâm Thu thấy hình dáng che ở trước mặt mình đang cực kỳ căng thẳng, có thể nhìn ra thân thể bên dưới xiêm y phía nhẹ nhàng chấn động, tuy rằng không thấy mặt hắn, nhưng nàng biết hai tròng mắt của hắn nhất định đã trở nên trắng như tuyết l.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thu rốt cuộc thở hộc ra vì kinh ngạc, bình tĩnh lại. Trái tim ngưng đập một lúc bây giờ phảng phất như ch.ết mà sống lại, điên cuồng đánh vào trong lồng ngực. Tứ chi vừa mỏi lại vừa xót, bởi vì quá khẩn trương mà cơ bắp căng ra đến phát đau, cả người giống như biến thành cái bị bông rách nát.
Hang động đã hoàn toàn bị băng sương bao trùm.
Nàng lạnh phát run, một bàn tay cứng đờ chậm rãi đặt lên trên vai hắn.
Mở miệng, liền phun ra một cụm sương trắng: “Ngụy Lương…… Ta không có sao.”
Hắn phảng phất trố mắt trong chốc lát.
Sau một lát tiếp theo, hắn cực chậm cực chậm quay người lại.
Lâm Thu thấy trong hai tròng mắt của hắn, lớp băng trắng đang dần dần tan đi, giữa trán hắn phảng phất như có cái dấu vết gì đó mới biến mất, vẫn lưu lại vài tia lạnh lẽo muốn ngưng thành thực chất, hơi lạnh còn lượn lờ giữa hai hàng lông mày.
Bên môi cũng toát ra hàn khí, phảng phất như đã nảy sinh một ít biến hoá rất nhỏ.
Cánh tay nâng lên, hắn ôm nàng thật mạnh vào trước người.
Băng tuyết tan rã, bùn đen trong hang động lại hóa thành nước bùn, tự trên đỉnh hang động chảy dài xuống, hợp lại thành dòng nước bùn màu đen, chảy ào ra hướng ngoài động.
Cái con nữ thi kia, đã bị đóng băng hoàn toàn.
Ý cười trên khoé môi Ngụy Lương dần dần mở rộng, cho đến dữ tợn.
“Đó không phải ta, là Lâm Thu.” Lòng Lâm Thu cũng còn sợ hãi, mồm thở phì phò, “May mắn, không phải ta.”
“Đúng vậy…… Ta biết……” Thanh âm Ngụy Lương vẫn còn quanh quẩn trong hang động băng tuyết tan rã, lại dị thường âm trầm.
Hai người thật ra đều biết Lâm Thu không phải là nguyên bản Lâm Thu, nhưng đột nhiên khi trông thấy khuôn mặt giống nàng như đúc kia, đều theo bản năng mất khống chế.
Thiển Như Ngọc ngơ ngác, đứng ở một bên phát run.
Nàng ta cũng không biết mấy chuyện cong cong quẹo quẹo trong đó, chỉ là đột nhiên thấy được “thi thể” của một người còn sống sờ sờ bên cạnh, bị dọa muốn nhảy dựng, còn chưa lấy lại tinh thần, lại bị hung hăng ném vào động băng, đông cứng nửa ngày.
Giờ phút này thân hình cùng tư duy nàng ta đều rơi vào ngơ ngẩn, nhưng khi Ngụy Lương mở miệng nói chuyện, nàng ta vẫn cảm giác được hàn ý dày đặc đến khó có thể chống đỡ, phảng phất như lạnh thấu thần hồn.
Nàng ta một câu cũng nói không nên lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn đôi bích nhân trước mặt ôm nhau.
……
Trong một mảnh băng tuyết, chỉ có thân thể Ngụy Lương là nóng.
Lâm Thu dựa vào trên người hắn, tâm thần bất an chậm rãi bình ổn lại.
Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Giờ phút này nhớ lại, ta mới phát hiện khi tiến vào thành người gỗ chợt có một loại cảm giác cực kỳ dị dạng, giống y như lúc trên đường tiến vào bên trong Tịch Ma Lĩnh, gặp giọng nữ nhân gọi chàng là phu quân ấy, cực kỳ tương tự. Đây là bố cục nàng ta thiết lập cho ta, đúng không?”
Nàng vừa hỏi, vừa ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy trên dung nhan tuyệt thế đó, như có như không mà nổi lên nụ cười lạnh băng dữ tợn.
“Ừ.”
Một lát sau, hắn thu lại thần sắc, rũ mắt nhìn nàng, “Tuy ta quên đi rất nhiều chuyện, nhưng lại nhớ rõ nàng chính là thê tử của ta, cũng nhớ rõ cưới vợ rất phiền toái, một lần cũng đủ rồi.”
Lâm Thu không cần nghĩ ngợi: “Ta tin.”
Ngụy Lương ngẩn ra, sau đó bật cười: “Phu nhân cũng thật dễ dỗ nha.”
“Bởi vì người dỗ ta chính là chàng.”
Trên mặt nàng treo một nụ cười từ tận đáy lòng.
Mới vừa rồi hắn theo bản năng che ở trước người nàng, bộ dáng phảng phất như tái hiện chuyện hôm nào —— con quạ đen đó, đã không hề có chút do dự như vậy, bảo hộ nàng ở phía sau.
Trong một nháy mắt cỏn con, trên người một cường giả tuyệt thế lại lơ đãng lộ ra một chút cảm giác vô lực nhàn nhạt, làm cho trái tim nàng vừa đắng vừa ngọt, vừa chua xót lại vừa mềm nhũng.
Nàng có thể khẳng định, bất kể là chuyện gì ập vào trước mặt, hắn đều sẽ đứng che phía trước nàng, thay nàng nhận lấy hết thảy, cho dù tan xương nát thịt.
Nàng đúng là quá may mắn, có thể gặp được một người như vậy.
“Ngụy Lương……”
Thiển Như Ngọc: “……” Hai vị, có phải đã quên bên cạnh còn một người thương tâm, vô cùng đáng thương đang rồi đứng không? Những lời này có thể để đến khi chỉ có hai người hẵng từ từ tâm sự được chăng?
……
Tuy xác định thi thể của Lâm Thu không thể tạo thành thương tổn nào cho vị Lâm Thu thê tử hắn, nhưng Ngụy Lương vẫn không chút do dự huỷ nó thành vụn băng ngay lập tức, chôn sâu xuống dưới đất, cũng coi như được yên nghỉ dưới mồ.
“Lâm Thu đã ch.ết nhiều năm rồi.” Việc đã đến nước này, Lâm Thu cũng lười thăm dò lòng vòng, liền nói thẳng, “Nàng ấy mấy chục năm trước, đã bị Tần Vân Hề tự mình giết ch.ết.”
“Ta biết,” Ngụy Lương nói, “Lúc Tần Vân Hề đoạt xá ‘ Ngụy Lương ‘, ta có xem qua ký ức của hắn.”
“A!” Lâm Thu bừng tỉnh, “Khó trách chàng cái gì cũng biết!”
Hoá ra hắn còn có cả những ký ức mà đến mấy chương phiên ngoại nàng đã xem đều không có!
Trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút hâm mộ ghen ghét.
Ngụy Lương cười: “Cho dù không xem, ta cũng có thể suy đoán được tám chín phần.”
“Đúng, đúng, đúng,” Lâm Thu nói, “Chàng lợi hại nhất.”
Hắn bỗng nhiên cúi người, dùng thanh âm trầm thấp lại hơi ấm áp nhưng chỉ có một mình nàng có thể nghe thấy, nói, “Những lời này giữ lại đi, chẳng mấy chốc nàng có rất nhiều cơ hội nói với ta.”
Lâm Thu: “……”
Thực mau, Lâm Thu liền biết Ngụy Lương muốn làm gì.
Hắn cũng không thèm đi truy đuổi Mi Song, mà là lập tức đưa nàng và Thiển Như Ngọc tới khe Hồi Vân.
Khe Hồi Vân ở thế giới này chính là kho dược nhỏ của Liễu Thanh Âm, chẳng qua hiện giờ tu vi của Liễu Thanh Âm đã vi cao, thứ này đã không thèm để vào mắt.
Hiện giờ hồi vân khe đã ở vào trạng thái nửa hoang phế.
Ngụy Lương thấm băng sương vào dưới nền đất, bào ra tức mẫu, cho vào trong túi Càn Khôn, sau đó lập tức lướt qua Thiên Kỳ Quan.
Chín mươi năm sau, Ma tộc đã bị đánh quay trở
về phía Nam Thiên Kỳ Quan, vài toà quan ải nằm trong khu vực gần Tiên vực đã bị Vương thị chiếm cứ, dưới sự dẫn dắt của gia chủ Vương Vệ Chi, thế lực của Vương thị bành trướng gần gấp trăm lần, trở thành một trong những cự thú bàng nhiên cắm rễ trong toàn bộ tiên vực.
Bàn tay đẩy phía sau màn là ai, không cần phải nói.
Ma tộc công không phá được những tòa pháo đài đó, sát ý thị huyết lại không thể ức chế, chỉ có thể bắt đầu giết hại lẫn nhau. Mấy chục năm qua đi, như một khu vực dưỡng cổ, tất cả những con ma vật còn sống sót ở khu vực Nam bộ này đều trở nên hung tàn thô bạo.
Ba người Ngụy Lương xẹt qua dãy núi dài, Ma tộc liền giống như cá mập trong biển ngửi được mùi máu tươi, ào ào tràn tới.
Thật ra Lâm Thu đã sớm thành thói quen, bất kể Ma tộc hung tàn đến như thế nào, ấn tượng của nàng đối với bọn họ đều đã bén rễ sâu, chỉ nhớ bộ dáng bọn họ ngồi xổm xếp hàng ở Thiên Kỳ Quan, đáng thương vô cùng.
Thiển Như Ngọc thì không được chuẩn bị tốt như vậy, gương mặt đẹp lại trắng bệch.
Trước nay vốn quen sinh hoạt ở Bồng Lai, nàng ta chưa từng trông thấy Ma tộc là như thế nào. Sau khi Bồng Lai huỷ diệt, trận chiến tiên ma ở Trung Nguyên cũng đã hoàn toàn kết thúc, Ma tộc bị đuổi ra khỏi biên quan, nàng ta sau khi vào Trung Nguyên cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Ma tộc lần nào.
Hôm nay, là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Ma tộc sống sờ sờ ngay trước mắt, lại với số lượng che trời lấp đất, làm cho da đầu nàng ta tê dại, ngay cả kiếm cũng cơ hồ ngự không xong.
Nàng ta là người rụt rè tự hạn chế mình, dù cho sợ hãi đến cả người nhũn ra, cũng không có chút ý tứ muốn lên tiếng xin Ngụy Lương giúp đỡ. Nàng ta mím chặt đôi môi, căng da đầu đi theo sau lưng Ngụy Lương, thẳng tắp lướt vào trong đám ma nhân.
Chỉ thấy hai tròng mắt Ngụy Lương hơi hơi phiếm ánh sáng trắng, mắt nhìn thẳng, lập tức đi hướng về phía Nam. Quang thân hắn phảng phất như được bọc một lớp giết chóc vô hình, phàm là Ma tộc tiếp cận chung quanh hắn trong vòng mười trượng, liền sẽ từ trong ra ngoài, nổ thành từng đóa hoa băng máu.
Không có ai ngoại lệ.
Cường thế, máu lạnh.
Ma tộc càng tụ càng đông, ba người ngự kiếm hơi bốc lên cao, lại phảng phất như đang đi trên một mặt phẳng thuần một màu đen. Chỗ kinh khủng chính là, từng nơi họ đi qua đều nhấc lên từng trận gió tanh mưa máu.
Lúc ban đầu, Ma tộc giống như phát điên rồi, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhào vào trong phạm vi đường kính mười trượng ch.ết chóc kia, sau đó lại như những con thiêu thân mang lửa ch.ết đi, cái ch.ết của đồng bọn lại kich phát thêm hung tính của cả đám, làm bọn chúng càng thêm điên cuồng.
Dần dần, mấy con Ma tộc thông minh bắt đầu chần chờ, không còn dẫn đầu đi trước nạp mạng nữa, mà rúc ở phía sau chờ đợi thời cơ, muốn tìm lỗ hổng trong phòng ngự của Ngụy Lương. Thực mau, bọn họ liền ý thức được người này căn bản không có chút sơ hở nào, cũng không có chút dấu hiệu kiệt lực.
Lại sau đó, bao gồm luôn cả những con Ma vật dù có ngu ngốc đến mấy cũng không còn ương bướng lao vào cái phạm vi ch.ết chóc đó nữa. Bọn họ cũng không rời đi, mà cực tinh chuẩn mà vây bên ngoài phạm vi mười trượng đó của Ngụy Lương, di chuyển theo thân hình hắn.
Đôi khi ngẫu nhiên, một hai con ma vật không tự chủ tốt đi nhầm vào cái vòng giết chóc, nở thành một bãi vụn băng, càng làm cho mấy con ma vật còn lại kinh sợ đến dễ bảo.
Lại đi một đoạn nữa, đám ma vật lớn gan cùng tính tình điên cuồng bắt đầu cao giọng kêu to, tỏ vẻ nguyện ý thần phục.
Lại đi một đoạn, Ngụy Lương đáp xuống ở một chỗ đất bằng.
Chỉ thấy động tác của đám ma vật che trời lấp đất kia nhất trí cũng thu cánh lại, dừng trên bốn phía bình nguyên, một đầu gối chỉa xuống đất, cúi đầu nghe theo.
Một đường tới đây, Lâm Thu dần dần cân nhắc ra một ít quy tắc —— cường đại, lãnh khốc, quy tắc minh xác, liền dễ dàng thu phục nhân tâm. Phương thức mà hắn dùng để chinh phục Ma tộc, thật đúng là đơn giản, thô bạo nhưng hữu hiệu.
Tâm tư Ma vật không phức tạp như nhân loại, Ngụy Lương dùng mạng của bọn chúng để vẽ ra ý thức, bọn họ rất dễ dàng tiếp thu.
Ngụy Lương đi về phía trước một bước.
Đại quân Ma tộc như con con nước lớn, động tác nhất trí lui về phía sau một bước, trước sau vẫn bảo trì khoảng cách mười trượng trở lên với hắn.
Nơi đây đã là rất sâu trong lãnh địa của Ma tộc, vô số ma nhân nghe tin đã tới, hoặc là bị đồng loại xé nát ở bên ngoài, hoặc là thành thành thật thật gia nhập hàng ngũ đại quân thần phục.
Ngụy Lương vừa lòng gật gật đầu, đi dạo một vòng, tách ra được một khoảnh đất trống phạm vi hơn trăm trượng, đem cái tức mẫu đào được quăng ra trên mặt đất, sau đó bảo Thiển Như Ngọc đem cây Tuỷ Ngọc Hoa kia bỏ lên trên đầu tức mẫu.
Thiển Như Ngọc vốn có chút không tình nguyện, bởi vì nàng ta lo lắng thổ nhưỡng của Ma tộc không thích hợp trồng trọt gốc cây cuối cùng còn lại của cố hương, nhưng khí thế Ngụy Lương quá mạnh mẽ, lòng phản kháng vừa mới ngoi lên liền bị đông lạnh trở về.
Nhìn xem chung quanh là cái gì, nghĩ xem làm trái ý hắn là cái kết cục gì.
Nàng ta không tình nguyện gieo Tuỷ Ngọc Hoa xuống, nghĩ thầm cùng lắm thì vứt bỏ một thân linh khí này, lấy linh dưỡng hoa là được.
Ai ngờ, không đến nửa nén hương sau, liền thấy chung quanh cây Tuỷ Ngọc Hoa kia nhảy ra vô số chồi non, lấy tốc độ sinh trưởng vèo vèo mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Tức mẫu, khủng bố như cũ.
Thiển Như Ngọc: “!!”
Ngụy Lương kéo Lâm Thu, đi đến một chỗ hơi cao, dùng băng sương rửa sạch một phiến đá xanh thật lớn cho nàng đến bóng loáng, đỡ nàng ngồi xuống.
“Mệt mỏi rồi.” Hắn dùng một ngón tay thon dài chỉ vào giữa trán nàng, rót linh khí lạnh lẽo vào.
Khi cứu Vương Vệ Chi, thần hồn nàng bị thương nặng, cơ hồ như muốn bị xé rách ngay tại chỗ. Hợp Hoa tông chỉ có hai cây Tuỷ Ngọc Hoa, tuy cực kỳ trọ đúng bệnh, nhưng vẫn không đủ giúp thương thế của nàng phục hồi như cũ.
Sau khi bị thương, đầu nàng vẫn luôn bị đau nhức không thôi, chẳng qua đau riết rồi cũng thành quen, dù sao kêu khổ cũng vô dụng, nàng dứt khoát vẫn luôn cố gắng chịu đựng, cơ hồ không có biểu hiện ra chút khác thường nào.
Mãi đến khi bị thi thể của Lâm Thu làm hoảng sợ. Trong khoảnh khắc tâm thần thất thủ, thương thế liền phát tác mạnh mẽ lên, nàng lại cố gắng nhẫn nại, không muốn biểu hiện chút dị thường nào, nhưng người lại khó tránh khỏi có chút khô héo.
Nàng không muốn để hắn phát hiện, không nghĩ tới hắn vẫn nhìn ra.
Khó trách, hắn không thèm cùng Lâm Tú Mộc đi truy kich Mi Song, mà là mang tức mẫu chạy đến lãnh địa Ma tộc để làm ruộng.
Nhưng mà như vậy, sẽ không để địch nhân chạy thoát chứ ?
Hắn vừa thấy liền biết nàng suy nghĩ cái gì.
Khoé môi hắn hiện lên ý cười, ngữ khí ôn hòa, lại dấu không được lạnh lẽo khắc cốt, “Bọn họ sẽ hiểu rõ thôi, tử vong thật ra một chuyện may mắn.”
Lâm Thu không khỏi bi ai cho địch nhân của hắn ba giây.
“Ngụy Lương,” nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào trên vai hắn, hỏi, “Chúng ta, có phải có cái gì rất sâu xa hay không ?”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt một vẻ khó hiểu: “Nàng là của thê tử của ta, chẳng lẽ còn không đủ sâu ?”
Tầm mắt bỗng nhiên ngưng lại, Ngụy Lương như suy tư cái gì đó.
“Ta…… Không đủ…… Sâu?”
Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh, huyệt thái dương thình thịch nhảy, tức muốn hộc máu nói: “Ngụy Lương!”
Người này, sao lại như vậy!
“Hử?” Khoé môi hắn cong lên, cười đến vô tội.
Nàng trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát, tự mình sa ngã mà trợt xuống, nằm trên đùi hắn.
Mặt trời chính ngọ nhô lên cao, chiếu rọi không trung trên đỉnh đầu thành màu xám trắng, bốn phía màn trời, màu sắc dần dần thay đổi thành màu xanh lam.
Mặt trời lên cao, gió nhẹ ấm áp, dựa vào người yêu, nhàn nhã mà xem một vị tuyệt đại giai nhân trồng trọt.
Thời gian thư thái, thảnh thơi luôn trôi đi rất nhanh.
Phảng phất chỉ là nghỉ ngơi trong chốc lát, thân ảnh bận rộn của Thiển Như Ngọc đã bị bao phủ bên trong biển hoa.
Thời gian này, Ngụy Lương thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm. Hắn ngẫu nhiên gục đầu xuống, chăm chú nhìn Lâm Thu một lát, cùng nàng nói một hai câu. Khi thương thế nàng phát tác, hắn sẽ không làm phiền nàng, mà là phóng tầm mắt lên không, đầu quay về nơi khác.
Ánh mắt hắn vẫn luôn thanh lãnh, có khi dừng ở đám mây trên chân trời, có khi dừng trong đại quân Ma tộc thần phục vô tận, có khi dừng ở biển hoa, có khi ánh mắt cũng sẽ trong lúc lơ đãng đảo qua Thiển Như Ngọc, không tránh đi, cũng không dừng lại.
Khi hắn nhìn bọn họ, cứ như là nhìn một đám kiến đang chuyển nhà dưới tàng cây, trong con ngươi đen láy không có một tia cảm xúc dao động.
Ngẫu nhiên đối diện với tầm mắt hắn, Thiển Như Ngọc cũng sẽ không có chút cảm giác kỳ lạ nào. Nàng phát hiện, vị Ngụy Lương Kiếm Quân này không hề giống với bất luận kẻ nào khác, hắn dường như đứng trên đám mây, vĩnh viễn duy trì một khoảng cách không thể vượt qua với người khác.
Tựa như từ dưới đất nhìn lên một vị thần minh nào đó.
Trong lòng sẽ không, cũng không dám có bất cứ dao động gì.
……
Ngụy Lương bảo Thiển Như Ngọc thông linh với Lâm Tú Mộc, biết được Lâm Tú Mộc đuổi theo hơi thở của Mi Song, đi tới gần Quy Khư mà Bồng Lai chìm vào. Nơi đó linh khí xao động hỗn loạn, vực sâu rộng lớn, muốn tìm người cũng cực kỳ không dễ.
Hắn hẹn ngày gặp Lâm Tú Mộc.
Lại qua một ngày, Tuỷ Ngọc hoa nở.
Là chuyện chỉ trong một đêm.
Giữa cánh đồng xanh biếc, những nụ hoa ủ rũ cúi đầu lại từng đoá từng đoá một từ từ nâng đầu lên, màu xanh trên nụ hoa dần rút đi, đem cánh hoa đã phồng lên đến mức khó nhịn phun ra.
Thoáng chốc, vạn Hoa đồng loạt nở. Nhuỵ hoa mới nở lay động trong gió, khi cánh hoa mềm mại mịn màng nở ra, phát ra tiếng “Phốc phốc” rất nhỏ, liên miên không dứt.
Giữa rừng cây to, thoáng chốc phủ kín một cánh đồng Tuỷ Ngọc hoa.
“Có thể dùng rồi!” Thiển Như Ngọc hai má phiếm hồng, xách váy chạy đến bên cạnh Lâm Thu, trên mặt nở rộ nụ cười khó có thể khắc chế, “Hạt giống ta đã cất kỹ rồi, mấy bông hoa ở đây dùng hết cũng được.”
Ngụy Lương đứng dậy, giơ lên hai tay áo dài rộng lên.
Sương lạnh giáng xuống, bách hoa điêu tàn.
Vô số Tuỷ Ngọc hoa lập tức co cụm thành ngưng lộ, rót vào trong cơ thể Lâm Thu.
Linh khí tích tụ trong cơ thể nàng sớm đã đủ dùng để tiến vào kỳ hóa thần, giờ phút này thương thế phục hồi như cũ, hơn nữa lại có một lượng lớn Tuỷ Ngọc hoa bổ vào, cả người giống như được đền bù, xoang mũi nóng lên, đầu choáng váng, não căng chặt.
Nên hóa thần rồi!
Nàng vội vàng khoanh chân ngồi xuống, điều hoà hô hấp.
Ngụy Lương nhẹ vén tay áo rộng, chỉ vào giữa trán nàng, hộ pháp cho nàng.
Cảm giác hoá thần cực kỳ huyền diệu.
Trên Nguyên Anh bỗng loé ra ánh sáng lập loè, phảng phất sắp vỡ vụn.
Lâm Thu có hơi bối rối, nhưng cái luồng hàn khí băng sương mà Ngụy Lương rót vào giữa trán nàng cực kỳ kiên định, chỉ dẫn nàng, giúp nàng lưu chuyển linh khí, đổ vào trong Nguyên Anh sắp sửa rách nát kia.
Như vậy… thật sự không có vấn đề gì sao?
Lại tiếp tục giữ, Nguyên Anh thật sự muốn nổ tung.
Không phá thì không xây được!
Tâm nàng co chặt, điều ra một luồng linh khí lớn màu vàng nhạt từ trong thức hải, theo chỉ dẫn cho Ngụy Lương tuần hoàn qua một chu kỳ, sau đó hung hăng nhảy vào Nguyên Anh!
Trước mắt thoáng chốc hiện lên vô số hoa sáng sáng.
Trong đầu truyền đến một tiếng nổ vang, trong đan điền, cảm giác đau đớn và căng chặt đan xen nhau, Nguyên Anh cấp tốc nở to, vết nứt loé sáng trên viên Nguyên Anh trong cơ thể không che dấu được, từ lỗ hổng tràn ra đầy đan điền.
Thực mau, Nguyên Anh hoàn toàn tan biến, anh thể hóa thành muôn vàn mảnh thần hồn nhỏ, đánh vào bên trong hồn phách của nàng, vạn điểm đau đớn truyền đến từ sâu trong thức hải, thần hồn phảng phất như bị đánh nát nghiêm trọng, sau đó từng giọt từng giọt, rách nát, dung hợp, sau đó niết bàn.
Ngưng lộ của Tuỷ Ngọc hoa mới vừa rồi rót vào trong thần hồn nàng như là một tầng thuốc dán ấm áp êm ái, an thần hồn mới rách nát lại vừa tái sinh.
Lâm Thu nhanh chóng cảm giác được mình thoát thai hoán cốt. Vốn dĩ thần hồn chỉ là một tồn tại rất mơ hồ, chỉ khi thần hồn bị thương, mới có thể rõ ràng cảm giác được “Nó” tồn tại.
Nhưng sau khi thành công hóa thần, nàng liền có thể rõ ràng cảm giác được thần hồn tồn tại, đúng là nó khống chế thân hình, ý chí nơi phát ra từ nó, hỉ nộ ái ố cũng từ nó mà ra.
Mà cảm ứng với linh khí trong thiên địa lại sâu nhất từ trước đến nay.
Tâm niệm vừa động, Lâm Thu yên lặng thì thầm: “Giải, Liên, Độ.”
Đó là bí kỹ thứ ba của Nghiệp Liên nàng vẫn chưa có cơ hội thử.
Chợt, thân thể của nàng biến mất tại chỗ, hóa thành muôn vàn đoá hoa sen nhỏ vàng nhàn xen vào hư không và thực tại, tán về bốn phương tám hướng.
Nàng cảm giác được mình đang phiêu trong gió, không chỗ nào là không có mình.
Tâm niệm lại vừa động, liền cảm ứng với một đóa hoa sen nhỏ bay tới bên cạnh trên một
bông Tuỷ Ngọc hoa, lập tức, một nữ tử tuyệt mỹ liền xuất hiện ngay vị trí đó, phiêu phiêu bay trên cánh đồng hoa.
Một chiêu này, hoá ra không phải là chiêu thức tấn công nha.
Nàng, từ đây cũng có được thân pháp như quỷ mị rồi!
Lâm Thu ngoái đầu nhìn lại về phía Ngụy Lương, đôi mắt long lanh vui sướng, “Tới bắt ta đi!”
Chỉ thấy khóe môi hắn hiện lên nụ cười nhạt, tay áo phất một cái, thân ảnh liền biến mất.
“Ai?”
Lâm Thu vốn tưởng rằng sau khi mình hóa thần, sẽ có thể nhìn được quỹ đạo mà người khác thuấn di, chưa từng nghĩ mãi đến khi toàn bộ thân thể rơi vào vòng tay ấm áp của nam nhân, mặt nàng vẫn còn đang ngơ ngác, hoàn toàn chưa phản ứng lại.
Ngụy Lương ra vẻ nghiêm trang: “Phu nhân, đa tạ.”
Lâm Thu: “……” Nằm yên không giãy giụa.
Thiển Như Ngọc: “……” Thông cảm cho người nông dân độc thân đáng thương đang chuyên trồng hoa đi?
Chờ đến hai người kia âu yếm xong, Thiển Như Ngọc tần ngần một chút, xong mới tiến lên nói chuyện.
“Ta sẽ không đi Quy Khư,” nàng ta nói, “Ta không thể giúp được cái gì, ngược lại còn liên lụy mọi người. Làm phiền Kiếm Quân cùng phu nhân, khi nào gặp được tôn chủ, nói với hắn một tiếng, nói cho hắn rằng ta hiện tại đã tốt lắm rồi.”
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn nhìn một đại quân Ma tộc vô biên vô hạn, nói, “Quãng đời còn lại, ta chỉ muốn ở lại nơi này trồng hoa. Ta muốn đem nơi đây biến thành Bồng Lai thứ hai.”
Lâm Thu thấy rõ khát khao trong mắt nàng ta, tân đáy lòng không khỏi hơi thở dài.
Thiển Như Ngọc thật sự là vô cùng ngây thơ, thấy đám ma nhân này thành thật như vậy, lại cho rằng sau khi mất đi chế ước của Ngụy Lương, bọn họ vẫn không dám vọng động, vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh canh cho nàng ta trồng hoa.
Sao có thể chứ?
Trừ phi Thiển Như Ngọc cũng có thể giúp bọn hắn trừ bỏ ma chướng.
Bỗng nhiên trong đầu Lâm Thu hiện lên một ý tưởng làm da đầu nàng tê dại.
Tâm niệm vừa động, nàng ngưng ra một đóa hoa sen nhỏ hơi có chút mờ nhạt, nâng lên ở đầu ngón tay. Trầm ngâm một lát, dùng ý niệm chậm rãi tách nó ra làm hai.
“Bang.” Nát.
Nàng lại triệu ra một đóa hoa sen nhỏ nữa, tiếp tục thử.
“Tư.” Hỏng hết một nửa.
Nàng tiếp tục thử.
Ngụy Lương khó hiểu , nhướng mày nhìn nàng.
Mỗi một lần thất bại, nàng dần dần có thể tách một bộ phận nhỏ cái hoa sen bé xíu này phân ra làm hai. Tách ra ra thành hai phần cánh hoa sen giống nhau như đúc, hoàn mỹ.
Khi làm chuyện này, nàng vô cùng cố gắng hết sức, cho dù thất bại rất nhiều lần, nhưng nàng cũng không có ý muốn từ bỏ, thất bại, liền lập tức triệu ra một đóa hoa sen nhỏ mới tới, tiếp tục thử.
‘ Nếu muốn có hai đóa hoa sen, vì sao không trực tiếp triệu ra hai đoá đi ? ‘ Trong lòng Ngụy Lương cùng Thiển Như Ngọc đều toát ra cùng một nghi vấn.
Tuy Ngụy Lương là một đại năng không gì không biết, giờ phút này cũng bị hành động của tiểu thê tử nhà mình làm cho hồ đồ.
Dần dần, hắn nhìn ra manh mối —— nàng đang muốn chia thành hai phần âm dương. Giống như cái Thái Cực Đồ kia, đem linh khí hóa thành hoa sen kia tách từng phần một ra thành một âm một dương.
Trong thần hồn Lâm Thu truyền đến từng đợt suy yếu cùng đau đớn.
Nàng biết đây là do sử dụng thần hồn quá độ.
Lần thành công nhất là hoa sen vàng nhạt trong tay thành công tróc ra được hai phần ba, đáng tiếc, lúc bóc ra mấy cánh sen cuối cùng vẫn bị thất bại.
Tuy rằng không thành công, nhưng nàng vui sướng phát hiện, ý nghĩ của chính mình hoàn toàn có thể thực hiện được.
Khi bóc tách ra hai đóa hoa sen vàng nhạt, nàng cảm ứng được kich động cực kỳ huyền diệu. Nàng có dự cảm, nếu có thể thành công tách nó từ một thành hai, nhất định sẽ như nàng mong muốn, có được năng lực làm ra thần tích.
Nàng nhéo nhéo vạt áo Ngụy Lương, nhón chân lên, hôn thật mạnh lên môi hắn “Bá” một cái, hấp thu động lực.
Trước khi hắn duỗi tay bắt nàng, nàng tản ra thành muôn vàn đoá sen vàng nhạt huyễn hoặc, thoát khỏi cái ôm của hắn, bay tới nơi xa mới ngưng lại thành hình, tiếp tục thử sự nghiệp tách hoa sen của nàng.
Khi ánh mặt trời dần tối, nàng rốt cuộc cũng thành công.
Chỉ thấy hai đóa hoa lớn nhỏ như nhau, cùng một màu vàng nhàn nhạt, cùng một xúc cảm bay lơ lửng trên ngón tay nàng, khi thao túng một trong hai đoá, thì đoá còn lại sẽ xảy ra biến hoá giống y chang. Thật giống như, hai đóa hoa sen này đang cách nhau một mặt gương, một đoá là thực thể còn một đoá chỉ là ảnh phản chiếu vậy.
Ngụy Lương nhìn nàng chăm chú, ánh mắt dần dần ngưng trọng.
“Cái này kêu là thuyết lượng tử triền đấu nha.” Lâm Thu đắc ý đến hai mắt tỏa sáng, “Ta thành công rồi!”
Nàng lấy một trong hai đoá hoa sen nhỏ giao vào tay Thiển Như Ngọc, nói: “Ngươi thử một lần xem, dùng nó đi chạm vào một ma nhân.”
Bản thân nàng thì hóa thân thành vô số hoa sen tí hon, lướt một cái ra xa hơn ba ngàn trượng —— ở cái khoảng cách này, nàng vốn dĩ sẽ không thể cảm giác được và thao túng được hoa sen trong tay Thiển Như Ngọc. Theo lý thuyết nó sẽ tan đi, nhưng mà nó vẫn còn tồn tại ở đó.
Thiển Như Ngọc không hiểu ý nàng, nhưng cũng không hỏi nhiều, chờ đến khi thân ảnh Lâm Thu biến mất, nàng ta mới thành thành thật thật ôm đoá hoa sen kia đi đến bên cạnh một ma nhân gần đó, dùng nó đụng vào ngón tay ma nhân.
Tít xa ba ngàn trượng, hoa sen trong tay Lâm Thu tức khắc truyền xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Tâm niệm vừa động, hai hoa sen cộng hưởng, ma chướng bị Lâm Thu thành công hút đi!
“Ta làm được rồi!” Lâm Thu mừng rỡ như điên.
Cứ như vậy, chỉ cần đoá hoa sen nhỏ trong tay nàng bất diệt, như vậy bất kể ở xa đến mấy đi nữa, nàng cũng có thể thông qua đoá “hoa sen lượng tử” trên tay Thiển Như Ngọc, thực hiện giao tiếp hay hấp thu ma chướng ở cự ly xa, thậm chí còn có thể đả thương địch thủ từ xa.
Nàng ẩn ẩn có dự cảm, chuyện này sẽ trở thành một sự kiện mang tính lịch sử ở thế giới tu chân nga.
Cái gì mà truyền thông tin ở cự ly siêu xa, từ ngoài vạn dặm vẫn có thể bảo vệ được hài tử,…… Đủ loại áp dụng thường thấy trong mấy quyển sách nam tần tu chân sắp mọc lên như nấm.
“Thật là lợi hại! Ta cũng có thể là người thay đổi thế giới nha……”
Dưới ánh trăng, biểu tình Lâm Thu hơi có chút dại ra, rơi vào đáy mắt Ngụy Lương.