Chương 24

CHƯƠNG 24
“Tâm trạng ngươi như hiện tại, phải ở bên người ta mới được”. Lệ Vĩ giải thích, cánh tay hơi dụng lực, mang Nam Cận tới đại sảnh.


Ngư Khánh Ân nghiêng người ngồi trên một chiếc ghế tựa lớn, cầm trong tay một chiếc tẩu hút làm bằng gỗ tử đàn, thu mây nhả sương, thấy hai người Lệ Nam, phất tay: “Tới rồi? Ngồi đi”
Lệ Vĩ hơi khom người hành lễ, ngồi xuống bên cạnh, Nam Cận cúi đầu đứng đằng sau y.


“Nghĩa phụ dường như không vui?” Lệ Vĩ nhàn nhạt hỏi thăm.


Ngư Khánh Ân hừ một tiếng, dùng tẩu thuốc gõ lên sàn nhà bằng đá vàng xanh [1], nói: “Ta vui được sao? Mặc dù chưa chính thức tuyên bố tin hoàng thượng băng hà nhưng lời đồn đãi bên ngoài đã ồn ào lắm rồi, chỉ trong vòng ba ngày đã có sáu châu phủ chạy tới dưới cờ Hủ vương, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp”


“Vài ba châu phủ tính là gì?” Lệ Vĩ lạnh lùng nói, “Chẳng qua là lũ gió chiều nào che chiều ấy chỉ biết hô ứng vậy thôi, chỉ cần Ngụy Võ quân và Liễu Thành quân của nghĩa phụ hợp làm một liền có một đạo quân mười tám vạn binh lính tinh nhuệ, đám ô hợp dưới trướng Hủ vương, số lượng tuy nhiều, nhưng không có tướng giỏi dẫn dắt, có gì đáng sợ?”


“Nói đến chuyện này, may nhờ có Vĩ Nhi con kịp thời diệt trừ đám phần tử phản loạn kia”, ánh mắt Ngư Khánh Ân lộ ý khen ngợi, “Những người khác không nói, riêng mấy vị tướng quân thân kinh bách chiến một khi chạy thoát, chỉ sợ đám ô hợp dưới trướng Hủ vương chẳng mấy chốc sẽ trở thành đội quân thiện chiến”


available on google playdownload on app store


Lệ Vĩ hơi nhếch khóe môi, nói: “Năm đó sở dĩ nghĩa phụ lần lượt triệu hồi những người này về kinh, chẳng phải vì không cho bọn họ có cơ hội cầm binh trong tay sao? Ngày hôm nay bọn họ quả nhiên có ý đồ làm phản, có thể thấy một bước này của người tuyệt đối không sai lầm. Hiện tại dưới tay Hủ vương chỉ có nhân mã, người cần gì phải bận tâm?”


Ngư Khánh Ân thở dài, nói: “Vĩ Nhi, ta thực sự bận tâm chuyện gì, không phải con không biết…”
Ánh mắt Lệ Vĩ hơi lóe lên, thanh âm phát ra lạnh lẽo rùng người: “Người chỉ Giang Bắc…”


“Không sai”. Ngư Khánh Ân nhấc tay xoa bóp huyệt thái dương, “Mặc dù Giang Bắc chưa công khai liên minh cùng Hủ vương, nhưng từ việc Nam Cực Tinh không tiếc sinh mệnh phải cứu bằng được mười ba vị đại thần lần này cho thấy, Tân Khởi Chi và Hủ vương nhất định đã thỏa thuận gì đó với nhau. Nếu mười vạn quân chủ lực Giang Bắc cũng tham gia quyết chiến, chỉ sợ Ngụy Võ Liễu Thành cũng khó mà chống chọi”


Lệ Vĩ cười không chút lưu tâm: “Con lại không thấy thế”
“Hử? Ý con là…” Ngư Khánh Ân mới mở miệng hỏi được một nửa, hàng lông mày hoa râm chợt nhíu lại, nói: “Nam Cận a, lão phu thấy sắc mặt ngươi kém lắm, không cần phải ở đây hầu hạ nữa, đi nghỉ đi”


Nam Cận giật mình, có phần ngơ ngác nhìn Lệ Vĩ, Lệ Vĩ liếc nhìn Ngư Khánh Ân, sắc mặt không đổi, chạm lên mu bàn tay Nam Cận, nói: “Nếu thiên tuế đã phân phó, vậy ngươi đi nghỉ đi”. Nam Cận cúi đầu không nói, khom người hành lễ rồi yên lặng lui ra.


“Ngươi không khỏi quá dung túng Nam Cận rồi đó”, Ngư Khánh Ân có phần không thoải mái trách cứ, “Nghe nói hắn không chỉ có giao tình không hời hợt với một Nam Cực Tinh, lại còn hở chút là đồng tình với những loạn đảng phản thần kia, bình thường luôn cầu ngươi thủ hạ lưu tình, có đúng không?”


“Phải”. Lệ Vị vân đạm phong khinh trả lời.


“Ngươi đừng có phớt lờ, thái độ hành vi của Nam Cận, nếu đổi lại là những người khác, đã sớm đổi lấy một chữ tử, có điều vi phụ thấy ngươi có vài phần hứng thú với hắn nên mới không tính toán. Có câu xưa nay anh hùng khó qua ải tình, ngươi cũng phải giữ mình”


“Nghĩa phụ an tâm. Con quả thật rất thích Nam Cận, thỉnh thoảng cũng vì để hắn vui vẻ mà đáp ứng một vài yêu cầu, nhưng tự biết chừng mực, tuyệt không trở ngại đại cục”


“Cái này vi phụ tin con, cũng biết Nam Cận ở bên con thì gây được bao sóng gió, chỉ là dặn dò con một chút mà thôi”. Ngư Khánh Ân vẻ mặt hiền hòa cười hai tiếng, trở lại đề tài mới nãy, “Mới nãy con nói ý là, cho dù Giang Bắc tham chiến, con cũng có cách ứng phó?”


Lệ Vĩ hơi gật đầu, “Loạn quân Giang Bắc mặc dù sức chiến đấu không yếu, nhưng chưa đến được hai chữ ‘tất thắng’. Thứ nhất về mặt danh phận, bọn họ không phải quan quân, nhưng lại được Hủ vương coi trọng như quân chủ lực, nhân mã hiện có trong tay Hủ vương trong lòng có lẽ không thực sự coi chúng là người của mình; thứ hai, nếu nói về lục chiến, rõ ràng quân Giang Bắc thiện về thủy chiến hơn; thứ ba, áp lực người chỉ huy quân Giang Bắc rất lớn, thắng, phải lưu ý không thể chiếm hết công trạng của quân đội Hủ vương, nhưng nếu thua, sẽ chẳng bao giờ có thể yên ổn ở lại bên phe Hủ vương, là tiến cũng khó, lui cũng khó, trên chiến trường liều mạng còn buộc phải suy tính cho có chừng mực, về phương diện này có rất nhiều cơ hội để lợi dụng. Mà ngược lại, Ngụy Võ Liễu Thành quân từ trước đến nay chỉ nghe lệnh mình nghĩa phụ, trong mắt chưa từng có hình ảnh nào khác, chỉ huy như mong muốn, thắng có thể khống chế được Hán Trung [2], bại có thể lui về thủ Ngô châu [3], tiến lui so với Giang Bắc thoải mái hơn rất nhiều, việc gì phải lo nghĩ?”


Ngư Khánh Ân đăm chiêu suy tư cả nửa ngày, chầm chậm gật đầu, nói: “Có phân tích của con, vi phụ yên tâm không ít. Hiện nay Ngụy Võ Liễu Thành đã lấy danh thảo nghịch tập kết tại Thanh châu [4], tác chiến tiếp theo, Vĩ Nhi định thế nào?”


“Nghĩa phụ vốn có ý, dời chiến tuyến về phía nam để tránh đương đầu với mũi nhọn Giang Bắc, phải không?”
“Đúng vậy”


“Ý con thì ngược lại, đại quân Ngụy Liễu nhất định phải thần tốc tiến về hướng bắc, trước đánh bại Hủ vương vài trận, vậy mới có thể khiến chủ lực Giang Bắc buộc phải tham chiến trước thời hạn. Trước khi quân Giang Bắc và quân Hủ vương đạt thành dung hợp ổn thỏa, đoạt lấy chủ động khởi xướng quyết chiến, nâng cao phần thắng của chúng ta”


Ngư Khánh Ân khẽ hít vào một hơi, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới từ từ mở ra, chậm rãi nói: “Vậy không phải quá mạo hiểm sao?”


“Đương nhiên là mạo hiểm”, Lệ Vĩ lạnh lùng nói, “Nhưng quyết chiến cùng Giang Bắc là không tránh khỏi, tận lực tránh né chỉ làm tăng thêm nhuệ khí đối phương, chi bằng thừa lúc bọn chúng đặt chân chưa vững tiên hạ thủ vi cường. Tân Khởi Chi và Hủ vương đầu là nhân trung long phượng, chắc chắn cũng sẽ cân nhắc đến vấn đề làm sao để hai đội nhân mã phối hợp lẫn nhau thật tốt. Chúng ta không giành quyền công kích trước, chẳng lẽ còn muốn dềnh dà thời gian, chờ bọn chúng tới bóp ch.ết sao?”


Ngón tay gầy quắt của Ngư Khánh Ân đặt trên tay vịn ghế đột nhiên siết lại, vừa mới nói một chữ “Được”, ngoài cửa trước thềm bất thình lình vang lên một thanh âm: “Thiên tuế gia, có cấp báo”
“Vào đi”. Ngư Khánh Ân đề cao giọng nói.


Cửa phòng bị đẩy ra, Vô Cán khom người tiến vào, hành lễ xong, dâng lên một phong thư.
“Ngươi nói là được rồi”


“Vâng, là thư của đại nhân Soái Dương Ngụy Võ quân, Hủ vương gần đây soạn hịch văn, nói… Thiên tuế gia ngài… vì thánh thượng có ý định tự mình chấp chính, để bảo vệ quyền thế đã thí quân phạm thượng, ý đồ tái lập ấu chủ, tiếp tục thao túng triều chính, mưu đoạt giang sơn, do đó Hủ vương lấy thân phận dòng dõi hoàng thất, hiệu lệnh thiên hạ… giúp sức chinh phạt…”


“Được rồi, khỏi cần nói nữa, đưa hịch văn ta xem”


Vô Cán cung kính đưa lên, Ngư Khánh Ân thuận tiện lật xem một chút rồi quẳng qua bên, hừ một tiếng, nói: “Luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, người trong thiên hạ đều biết ta đối với thánh thượng trung thành tận tâm, sao có thể tin thứ lời lẽ gièm pha này!”


Vô Cán mỉm cười, tiến lên một bước: “Mặc dù đều là lời lẽ giàm pha, nhưng luôn có một số kẻ không biết lý lẽ bị y lừa gạt, thiên tuế gia vì sao không công bố chân tướng hoàng thượng bị sát hại, để người trong thiên hạ đều biết tội ác này của Hủ vương?”


“Hử? Nếu có thể hương hiềm nghi tội trạng này về phía Hủ vương dù chỉ một chút, lão phu cũng không cần khó xử thế này” Ngư Khánh Ân chau mày, “Nhưng kẻ đại nghịch bất đạo thích sát thánh thượng là tiểu tử An Khánh. Ai chẳng biết An vương là chồng của cô ruột đương kim hoàng thượng, năm đó vì cái ch.ết của Canh Nhân hoàng hậu mà kết thù không đội trời chung với Hủ vương, nếu nói thế tử của ông ta mưu sát thánh thượng là do Hủ vương sai khiến, có mấy người tin được?”


“Tâm địa thiên tuế gia thật quá thuần lương, ‘chân tướng’ mà Vô Cán nói, không nhất định thực sự là ‘chân tướng’, An vương thế tử và Hủ vương không có quan hệ, có thể tìm một người có quan hệ với Hủ vương làm hung thủ…”


Ánh mắt Ngư Khánh Ân xẹt qua một tia sáng, nếp nhăn nơi khóe mắt bởi vì trầm tư mà càng thêm hằn sâu. Một lát sau, lão gật đầu nói: “Đúng vậy, không thể để tiểu tử Hủ vương kia rêu rao… Ngươi trước lui đi, lão phu sẽ suy xét cẩn thận”
“Vâng…” Vô Cán cúi gập người, lui khỏi phòng.


Sau khi cửa phòng đóng lại, Ngư Khánh Ân thở dài, “Vô Cán này… Theo ta đã chín năm rồi… Nếu không phải là con nhắc nhở, ta thật sự không nghĩ gã sẽ…”


“Gã là người của nghĩa phụ, con căn bản không chú ý gã, cho dù trước đây từng nghe mấy thủ hạ báo cáo gã ở đông lao trao đổi với Tô Hoàng mấy câu cũng không quá để tâm. Cho đến khi Nam Cực Tinh mạo hiểm trực tiếp cướp ngục mới cẩn thận nghĩ lại, lập tức cảm thấy mấy câu nói đó dường như còn có dụng ý khác, lúc này mới hơi nổi lên nghi ngờ, cho nên đa sự nhắc nghĩa phụ thử gã một chút”


“Dạ yến An Khánh thích sát hoàng thượng ngày hôm ấy, hoàng thân quốc thích tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình không dưới mười người, nếu tìm kẻ khác gánh tội thay sẽ rất dễ bị vạch trần, đến lúc đó trái lại sẽ gây phiền phức cho chính mình, càng giũ sạch hiềm nghi cho Hủ vương”. Ngư Khánh Ân nâng mi mắt, âm trầm nói, “Đề nghị này của Vô Cán thoạt nhìn là vì muốn tốt cho lão phu, thực tế là rắp tâm ám hại, người này không thể lưu lại”


“Con sẽ xử lý, nghĩa phụ xin cứ an tâm”


“Cho gã toàn thi… Lại nói trước đây có một ít tin tức cơ mật bị tiết lộ, ta vốn hoài nghi Nam Cận của con… Tưởng con anh hùng chí hẹp, chuyện không nên nói cũng nói cho hắn… Không ngờ lại là Vô Cán…” Ngư Khánh Ân vẻ mặt mệt mỏi dựa vào lưng ghế, thần sắc vậy mà lại có chút bi thương.


“Nghĩa phụ nói đi đâu vậy, con mặc dù bất tài nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói”. Hai phiến môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên một nụ cười lãnh đạm, “Nam Cận chẳng qua là quá mềm lòng, dễ thương cảm những loạn thần tặc tử kia mà thôi, kỳ thực hắn là người chỉ cần liếc mắt đã có thể thấu suốt”


“Đúng vậy. Nếu hắn không phải người đơn thuần liếc mắt đã có thể thấu suốt, vậy sẽ là người thâm sâu không thấy đáy, ta với ngươi đều nhìn nhầm hết cả”. Ngư Khánh Ân cười ha hả hai tiếng, “Có lẽ cha con ta không tệ đến thế nhỉ?”


Lệ Vĩ nghiêng đầu, chẳng biết nhớ tới chuyện gì, ánh mắt bất chợt nhu hòa đi vài phần. Sau đó cho đến tận lúc nhá nhem tối hai người đều thảo luận xem làm sao để Ngụy Võ Liễu Thành thần tốc tiến về phía bắc.


Sau khi Ngư Khánh Ân đi, Lệ Vĩ trở lại hậu viện, hỏi hướng đi của Nam Cận, hạ nhân trả lời hắn lại đi tìm Tô Hoàng, trong lòng y không khỏi có chút khó chịu, mặt lạnh đi đến gian phòng giam lỏng Tô Hoàng ở nội trạch, nhìn xa xa, không kìm được ngẩn ra.


Nam Cận một mình trơ trọi ngồi trên bậc thềm cao nhất trong ánh hoàng hôn ảm đạm tàn lụi, hai tay ôm gối, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phương bắc, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, ngay cả khi nghe được Lệ Vĩ ngồi xuống bên cạnh cũng chỉ hơi quay đầu lại nhìn lướt qua y.


“Tiểu tử kia lại mắng ngươi?” Giọng nói Lệ Vĩ trong suốt giá lạnh.


“… Không…” Nam Cận thì thầm, “Hắn chỉ nói sự thực… Hắn nói ta đã quên hết mọi thứ, quên ta là người Trừng châu, quên Ngư Khánh Ân đem Trừng châu…” Hắn dừng lại, run rẩy giơ một tay lên, “Ngươi nhìn đi, kia là hướng nhà ta, ở ngay kia, bên dưới đám mây trắng…”


Lệ Vĩ cầm lấy tay kia, ngón tay lạnh lẽo khiến lông mày y không khỏi nhíu lại. “Được rồi… Đừng nghĩ nhiều nữa, không phải là Trừng châu sao? Chờ ta đạt được mục đích, nhất định sẽ nghĩ cách để Trừng châu trở thành của ngươi, ta sẽ dùng Trừng châu làm một phần lễ vật tặng cho ngươi, hiểu chứ?”


Nam Cận chầm chậm quay lại nhìn y, hai hàng lông mi như cánh mỏng khe khẽ rung, con ngươi bất chợt ánh lên tia sáng long lanh ẩn chứa hàm ý sâu xa, dường như kinh hỉ, rồi lại dường như buồn bã giận dữ, nhưng chớp mắt đã chỉ còn sắc xanh đen u tối thăm thẳm, đôi môi bợt bạt hiện ra ý cười tiêu điều như có như không, nói: “Ngươi lại lừa ta… Nhưng biết ngươi lừa ta… ta vẫn rất vui…”


“Ngươi vui là được. Đến giờ ăn rồi, đi thôi”. Lệ Vĩ sau một sát na thất thần, nhanh chóng khôi phục khả năng khống chế, chìa tay kéo hắn dậy, ôm vào lòng, liếc mắt lướt qua cánh cửa gian phòng kia, ánh nhìn lạnh lẽo, “Về phần tiểu tử kia…”


“Lệ Vĩ, Lệ Vĩ!” Nam Cận hoảng hốt ôm lấy cánh tay y, “Ngươi đừng trách Tô Hoàng, ngươi đã đáp ứng ta, ngươi đã đáp ứng ta…”


“Ngươi gấp cái gì?” Lệ Vĩ thản nhiên siết chặt vòng tay, “Ta còn chưa nói gì. Nhưng nếu như ngươi tiếp tục còn khẩn trương vì cái người mà ngươi gọi là bằng hữu kia, ta khó bảo đảm mình có thể nhớ được đã đáp ứng ngươi chuyện gì hay không”


Nam Cận thở phào, cười đạm nhạt, “Ta tin ngươi sẽ không nuốt lời. Mới nãy ngươi bảo muốn đi ăn? Chúng ta đi thôi”. Mới đi hai bước, dường như hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, dừng lại, “Ngư Khánh Ân ông ta…”


“Ông ta đi rồi, không ở lại ăn cơm, ngươi an tâm”. Lệ Vĩ kéo hắn tiếp tục đi.
“Ừm”. Nam Cận vươn tay quệt trán, “Mới nãy hình như ông ta có phần lo lắng, nhưng có ngươi ở đây, hẳn là không cần sợ Giang Bắc…”


Lệ Vĩ khóe môi khẽ nhếch: “Ta mới bảo đảm với ông ta, cho dù chủ lực Giang Bắc tham chiến, bên ta cũng sẽ không thua, ông ta nghe xong rất vui vẻ yên lòng”
“Thật vậy?” Nam Cận mở to hai mắt, trong mắt không nhịn được toát ra một chút lo lắng, “Ngụy Võ Liễu Thành quân mạnh như vậy?”


“Đương nhiên không phải”, Lệ Vĩ đột nhiên ngửa mặt cười, “Ta lừa ông ta thôi, Ngụy Võ Liễu Thành bắc tiến, đối phó quân đội của Hủ vương tuy rằng không thành vấn đề nhưng nếu phải quyết chiến với quân Giang Bắc nhất định sẽ thất bại rất khó coi”


“A? Vì sao ngươi lại lừa Ngư Khánh Ân? Mục tiêu của ngươi không phải là…”
“Mục tiêu của ta là giang sơn”. Lệ Vĩ lạnh lùng nói, “Nhưng giang sơn này không thể kế thừa từ trong tay Ngư Khánh Ân”


Nam Cận vẻ mặt vô cùng hoang mang, “Ta không hiểu, ta nghĩ ngươi vẫn luôn giúp ông ta nắm vững thiên hạ, để tương lai sau này có thể…”


“Thanh danh Ngư Khánh Ân quá xấu rồi, hoàn toàn không được lòng dân, nếu kế thừa quyền lực từ trong tay lão ta, hiển nhiên phải tiếp nhận cả thanh danh thối nát kia”. Lệ Vĩ hơi nhíu mày, cả thân người chìm trong sắc hoàng hôn càng thêm thần bí khó lường.
“Ta… Ta vẫn không hiểu…”


“Sau này ngươi sẽ hiểu”, mu bàn tay Lệ Vĩ nhẹ lướt qua má Nam Cận, “Nhưng bây giờ chưa thể nói cho ngươi được. Đợi sau khi ngươi thông suốt tất cả, có lẽ lúc đầu ngươi sẽ không thể thông suốt hết, nhưng ta tin sẽ nhanh thôi, chỉ cần ngươi còn hi vọng ở bên ta…”


Nam Cận chăm chú nhìn y, nhỏ giọng nói: “Ta hi vọng vĩnh viễn có thể ở bên ngươi…”


Hai người cùng ngừng bước, ánh mắt vấn vương trong giây lát. Mặc dù lúc này trong lòng mỗi người bọn họ đều cất giấu một bí mật cực lớn, cũng chẳng hay sau này gió vần mây bạt về đâu, nhưng nhiều năm sau hồi tưởng lại, có lẽ ôn nhu dịu dàng lướt qua trong mắt hai người khi ấy, hẳn là có thể dùng mấy chữ chân thành thực lòng mà hình dung.


Chỉ tiếc, đối với hai người bọn họ, ái tình đều không xếp hàng đầu.


Duy nhất bất đồng là, trong khoảnh khắc ấy, có một người cho rằng giang sơn mỹ nhân có thể hai tay ôm trọn, mà một người khác lại tinh tường, đằng sau tấm màn nặng nề, số phận đã quá nóng lòng muốn xé rách chồm tới, thứ số phận đã định là chia ly cùng vô vọng.


Thời gian sau đó Lệ Vĩ ngày càng bận rộn, gần như đều ở tiền đường xử lý công chuyện, loay hoay quanh trăm thứ việc lớn nhỏ liên quan đến chiến sự. Nam Cận dường như chẳng có gì để làm, mỗi lần đến thăm Tô Hoàng đều không được chào đón, dần dần cũng ít lui tới, những khi tịch mịch thường một thân một mình chăm lo chim chóc cá cảnh hắn nuôi, chơi đùa với bầy chim bồ câu của Lệ Vĩ, thoạt nhìn thực rảnh rỗi, vậy mà chẳng hiểu vì sao lại ngày một gầy đi.


Chiến sự phát triển theo đúng kế hoạch của Lệ Vĩ, hai đội quân Ngụy Võ Liễu Thành tuân mệnh cấp tốc tiến lên phía bắc, quân đội Hủ vương quả nhiên đánh không lại quân chính quy, liên tiếp tháo chạy, mất liền bốn năm châu, lui về tận Hán châu [5] mới miễn cưỡng ổn định trận tuyến chờ viện quân. Không ngoài dự liệu của Ngư Khánh Ân, chính vào lúc nguy cấp này, Tân Khởi Chi cuối cùng cũng công khai tuyên bố tham chiến hỗ trợ Hủ vương, phái mười vạn quân chủ lực lấy tư cách cứu thế chủ tiến về Hán châu trong đêm, gấp gáp tiếp viện cho Hủ quân.


Song phương ở đồng bằng phía trước Hán châu bắt đầu khai chiến, lần đầu tiên trực tiếp giao chiến với quy mô lớn nhất từ trước đến nay.
Lệ Vĩ đang chờ đợi tin tức Ngụy Võ Liễu Thành quân đại bại đúng như dự đoán của y.


Bởi vậy khi y trông thấy Ngư Khánh Ân bước vào trên mặt mang theo ý cười mỉm thì trong lòng không khỏi thoáng trùng xuống.
“Vĩ Nhi, con quả là kì tài hoạch trù sách lược. Không ngờ sức chiến đấu của Giang Bắc lại đúng như con dự liệu, không mạnh như trong truyền thuyết a”


Lệ Vĩ đứng dậy, sắc mặt trở nên có phần trắng nhợt. Chỉ sợ đây là lần đầu tiên người ta có thể trông thấy vị thủ lĩnh Tử Y Kỵ Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc giờ lại đổi sắc.
“Ý nghĩa phụ là… Ngụy Liễu quân thắng?”


“Nga, không phải thế… Nói thế nào chăng nữa cũng là đối phương gia tăng mười vạn viện quân. Bên ta tiểu bại lui về sau, không chịu tổn hại gì quá lớn, quân Giang Bắc vào Hán châu cũng không dám truy bức”. Ngư Khánh Ân dùng giọng điệu thở dài nói, “Vốn đương lo lắng Tân Khởi Chi một khi tham chiến sẽ thế như chẻ tre mà tiến về kinh thành chứ. Không ngờ quân Giang Bắc danh tiếng lẫy lừng, cũng bất quá chỉ như vậy”


Lông mày Lệ Vĩ giần giật mấy cái, ngón tay chậm rãi co lại thành nắm đấm. “Không sai… Quân Giang Bắc danh tiếng lẫy lừng… nhất định không phải như vậy…” Ngực y phập phồng kịch liệt, ngã ngồi lên ghế, nhắm hai mắt lại, trong đầu lướt qua hàng loạt suy nghĩ, nhớ lại tất thảy các mấu chốt từ trước đến nay, nghĩ càng lâu sắc mặt càng trắng, bất tri bất giác trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu tương.


“Vĩ Nhi…” Ngư Khánh Ân chẳng hiểu vì sao lại kêu lên một tiếng, vươn tay đè vai y lại.
Lệ Vĩ đột nhiên nhảy dựng lên như bị sét đánh, cầm lên một cây bút lông, thoăn thoắt viết xuống tờ giấy trắng mấy hàng chữ, sau đó nắm trong tay, chạy về phía sân sau.


Tới sân sau nơi nuôi thả đàn bồ câu, Lệ Vĩ mau lẹ bắt lấy một con bồ câu trắng, bỏ tờ giấy mới viết ban nãy vào trong một ống trúc nhỏ, cột vào chân chim.
“Còn kịp chứ? Hẳn là không còn kịp rồi?” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên phía sau.


Lệ Vĩ chấn động toàn thân, bồ câu trong tay y tung cánh bay lên bầu trời.
Y không cần quay lại cũng biết lời này là ai nói.
Khi nghe được tin Ngụy Liễu quân chưa thảm bại, trong đầu y nhanh chóng xẹt qua cũng là cái tên này.


Bởi vì kinh ngạc ập đến quá đột nhiên, Lệ Vĩ hiện tại không cảm thấy thống khổ, cũng không cảm thấy phẫn nộ, chỉ có từng xao động bồng bềnh, cùng với cái tên đó như con sóng trào lên lặng xuống trong ***g ngực.
Nam Cận.


Nam Cận chậm rãi bước xuống bậc thềm, vẻ mặt hắn vẫn lo lắng thế, mờ mịt thế, như có tầng sương mù ngăn cách không sao thấy rõ.
Ngư Khánh Ân lúc này cũng thở hồng hộc đuổi đến, hỏi: “Vĩ Nhi, Vĩ Nhi, con làm sao vậy?”


Nam Cận nghiêng đầu, đang muốn nói, đường nhìn vừa chuyển, trông thấy Tô Hoàng bị hai người kéo vào trong sân, liền quay sang cười với hắn.
“Ngươi phái người lôi ta tới đây làm gì?” Tô Hoàng giận dữ nói, “Muốn cho ta cơ hội báo thù sao?”


“Ta muốn, có một số việc, ngươi tới nghe một chút thì tốt hơn”. Nam Cận một mặt ra hiệu cho hai người thủ hạ buông Tô Hoàng ra, một mặt nhàn nhạt nói, “Tất cả đều bận việc, không có nhiều thời gian lắm”. Nói rồi, ánh mắt xa xôi lại hướng về trên người Lệ Vĩ.


Mặc dù chỉ trong một thời gian rất ngắn, nhưng Lệ Vĩ dù sao cũng là Lệ Vĩ, khi y xoay người lại đối diện với Nam Cận, đã nhanh chóng khống chế được nhịp tim đập cuồng loạn của chính mình, chí ít trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, thân thể có phần cứng ngắc dựa lên một gốc liễu.


“Ngài khôi phục thật nhanh”. Nam Cận nói.
“Nếu đã thua kích động cũng ích gì? Là ta tự mình nhìn nhầm, bị người đánh bại ta cam chịu kết cục”. Con ngươi màu đen của Lệ Vĩ lóe lên sắc xanh u thẳm, vây phủ toàn thân Nam Cận, “Ngươi… Rốt cuộc là ai?”
“Tại hạ, Giang Bắc Tân Nam Cận”


“Nga, Tân Khởi Chi là gì của ngươi”
“Là gia thúc” [6]
Tô Hoàng trước đây chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình và Ngư Khánh Ân lại chung một biểu tình. Hai người bọn họ đồng thời kinh hãi nhìn về phía Nam Cận, cùng kêu lên: “Cái gì?”


“Quả nhiên…” Lệ Vĩ gật đầu, “Giang Bắc… là địch nhân cực mạnh…”
Tô Hoàng hít vào liên tiếp mấy hớp không khí, cuối cùng cũng trấn định lại một chút, hỏi: “Nếu ngươi là cấp cao Giang Bắc, vì sao lại có chuyện…”


Nam Cận giơ một tay lên, hướng về phía hắn làm động tác trấn an, chậm rãi nói: “Ở đây có một sự thực vô cùng rõ ràng, cũng là một sự thực chưa bao giờ thay đổi, chẳng qua chìm trong tầng tầng lớp lớp sương mù, nó bị ngươi… cũng như hầu hết mọi người bỏ qua”, hắn dời đường nhìn về phía Ngư Khánh Ân, “Sự thực này chính là Ngư Khánh Ân người này, mặc dù lão bán quốc cầu vinh bại hoại giang sơn, người người đều hận không thể sớm giết ch.ết lão, nhưng lão vĩnh viễn không phải địch nhân chính của Giang Bắc”. Ánh mắt Nam Cận càng thêm xa xôi, con ngươi lay chuyển, ôn nhu nhìn về phía Tô Hoàng, “Tiết tiên sinh có lẽ đã nói với ngươi, vì sinh tồn Giang Bắc không từ thủ đoạn làm một số chuyện. Nhưng ông ấy chưa nói hết, kỳ thực Giang Bắc từ trước đến nay cũng không phải vì sinh tồn mà tồn tại, mục đích tồn tại của nó chỉ có một, đó là đối đầu với địch nhân chính của nó”


Người thanh niên Tân Nam Cận tiến lên trước một bước, chính diện nhìn thẳng vào hai mắt sâu không thấy đáy của Lệ Vĩ, “Sự thực này, có lẽ so với bọn họ ngươi càng rõ ràng hơn phải không, Cốt Luật Dịch điện hạ?”


Tô Hoàng và Ngư Khánh Ân lần thứ hai chung một biểu tình kinh hoàng, đồng thời lùi về sau một bước.


“Tam hoàng tử tôn quý của khả hãn Hồi tộc, thay họ đổi tên tới vùng Trung Nguyên cũng đã vài năm, hiển nhiên không phải đi du ngoạn”. Nam Cận hơi ngẩng cao đầu, vẻ mặt có phần nghiêm nghị, “Cho dù không được triều đình trợ giúp nhưng phòng tuyến cố thủ của nghĩa quân Giang Bắc mười năm vẫn chưa bị phá, kiên nhẫn của các ngươi hẳn là đã sớm đến cực hạn từ lâu?” Hắn dừng lại hít vào một chút hơi, khống chế sắc hồng dần nhuộm lên khuôn mặt, “Ngươi từng nói mục đích của ngươi là giang sơn, đó là lời nói thực, giang sơn mà ngươi ám chỉ cũng chính là mảnh thiên hạ cẩm tú Hồ tộc các ngươi mơ tưởng từ lâu này. Để tìm kiếm cơ hội phá tan phòng tuyến Giang Bắc, tam hoàng tử điện hạ ngài ở Trung Nguyên dấy lên hồi cơn mây vần mưa cuốn chốn chính cục, mục đích dụ nghĩa quân Giang Bắc tham chiến. Một khi chủ lực Giang Bắc xuống phía nam, đại quân Hồ tộc có thể lập tức nắm lấy thời cơ, thúc ngựa vượt sông, thẳng tiến vào vùng Trung Nguyên ta”


Thanh âm Nam Cận bất chợt như run lên xen lẫn cảm khái thê lương, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười trên môi, “Mà ngươi, có thể nói là Hồ tộc… các ngươi sở dĩ đề ra kế sách đó là bởi vì nhiều năm đối đầu, các ngươi đã đủ lý giải Giang Bắc, các ngươi biết điểm yếu nhất bất đắc dĩ nhất của nghĩa quân Giang Bắc chính là… Chúng ta luôn đơn độc chiến đấu, không hề có hậu phương, không hề có chi viện, chúng ta vẫn luôn mỏi mắt ngóng trông một đồng minh, một đội quân đồng bạn, một khoảng thời gian nghỉ ngơi…” Thanh âm Nam Cận dần thấp, nhưng vẻ mặt càng thêm kiên nghị, mà Tô Hoàng bất tri bất giác đã đi tới bên người hắn.


“Mặc dù là đối thủ nhưng Giang Bắc Tân Khởi Chi luôn là một người ta kính nể”. Lệ Vĩ nhìn Nam Cận bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, giọng nói tuy bình thản, nhưng trên trán đã thấp thoáng sắc đỏ nguy hiểm, “Nếu ta đã thua, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là ta thua thế nào?”


“Ngươi không đoán được?”
“Sau khi biết thân phận của ngươi, có thể đoán ra hơn phân nửa, nhưng còn một vài chi tiết, thỉnh chỉ giáo”


Ánh mắt Nam Cận lướt qua khuôn mặt thoạt nhìn lạnh lùng hờ hững kia, dừng lại nơi bàn tay phải siết chặt cứng của y, chậm rãi nói: “Chuyện này đương nhiên phải nói từ gia đình mười ba đại thần kia, từ hẻm Tam Giác…” Giọng hắn lãnh đạm, không có đắc ý, cũng không thấy vui mừng, ngược lại mang theo cảm giác bi thương ám ảnh, “Ta nghĩ giờ ngươi đã rõ gia đình mười ba đại thần chưa ch.ết ở hẻm Tam Giác?”


“Cái gì?” Tô Hoàng hét tướng, bổ nhào tới chộp lấy cánh tay Nam Cận, “Ngươi nói… Ngươi nói… Cha ta bọn họ…”


“Tô Mục hai vị tướng quân đều bình an vô sự”. Nam Cận dịu dàng an ủi một câu, tiếp tục nói với Lệ Vĩ: “Ngươi ở bên người Ngư Khánh Ân sau khi đạt được vị trí độc nhất thì ra sức làm một chuyện, đó là tạo ra hai thế lực, đồng thời khơi mào tranh chấp giữa bọn họ. Sứ giả Hồ tộc vào kinh, một trong các mục đích là báo tin cho ngươi Hủ vương và Giang Bắc đã âm thầm liên kết, ta nhớ khoảng thời gian đó ngươi đặc biệt vui vẻ…”


“Đúng thế, bởi vì khổ tâm tiến hành nhiều năm, rốt cuộc mới thấy được thành quả, khó tránh khỏi vui vẻ sớm một chút”. Lệ Vĩ nhìn Nam Cận chăm chú, ý tứ nơi con ngươi cực kỳ phức tạp.


“Sau đó ngươi chỉ cần chú ý duy trì cân bằng giữa hai thế lực, khi Ngư Khánh Ân có cơ hội một lưới bắt gọn phe phái Hủ vương ngươi sẽ giúp Hủ vương, khi Hủ vương có cơ hội ngang bằng địa vị với Ngư Khánh Ân ngươi lại tiến công Hủ vương. Tóm lại ngươi vừa muốn Hủ vương có đủ thực lực khiêu chiến Ngư Khánh Ân, lại muốn y phải yếu thế một chút để y nhất định phải cầu sự giúp đỡ của Giang Bắc mới có thể đắc thắng, bởi vì mục đích cuối cùng của ngươi là muốn mượn quan hệ liên minh giữa Hủ vương và thúc thúc ta, lôi kéo Giang Bắc vào cuộc nội chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này”. Nụ cười thoảng nhạt bên môi Nam Cận trở nên cay đắng tự bao giờ, chầm chậm rũ mi, “Tam điện hạ tài trí ngút trời, là một người rất khó đối phó, nếu muốn tương kế tựu kế, khó tránh khỏi phải trả giá thê thảm”


Hắn nói đến đây, ngay cả Tô Hoàng cũng dần hiểu ra.


Nếu muốn đánh bại Lệ Vĩ, nhất định phải phá vỡ cân bằng y duy trì, nhưng lại không thể để y phát hiện ra cân bằng này đã bị phá vỡ. Mười ba vị văn võ trọng thần cùng những người chịu ảnh hưởng của bọn họ chắc chắn là một lực lượng không thể xem thường, nếu lực lượng này về dưới trướng Hủ vương, vậy y không cần đến Giang Bắc xuất binh cũng có thể đánh bại Ngư Khánh Ân giành được ngôi vị chí tôn, cho nên Lệ Vĩ nhất định muốn giết sạch nhóm đại thần này. Mà chuyện Nam Cận và Tiết tiên sinh làm, chính là thành toàn Lệ Vĩ tiêu diệt lực lượng này, nhưng không thể thực sự tiêu diệt.


Bởi vậy bọn họ ch.ết trong đông lao và ch.ết ở hẻm Tam Giác là không giống nhau.
Đông lao là địa bàn của Lệ Vĩ, muốn ch.ết chỉ có thể ch.ết thật, mà hẻm Tam Giác là căn cứ Giang Bắc nhọc công tốn sức thiết lập, chỉ có ở đây mới có cơ hội động chân động tay.


“Khi tường hẻm nổ sập ta đã thực sự nhìn thấy bên trong có mấy đại thần muốn giết, là cố tình lộ cho ta nhìn phải không? Để ta tin bọn chúng thực sự ở trong?” Lệ Vĩ hỏi.


“Phải. Bọn họ thực sự ở trong. Các chiến sĩ Nam Cực Tinh liều mạng huyết chiến, tổn hại hơn phân nửa, không phải một loại chống cự tuyệt vọng mà là muốn tranh thủ thời gian cho bên trong rút lui”


“Thông qua cái gì? Địa đạo? Ta cũng từng nghi ngờ cho nên đã ra lệnh cho thủ hạ lục soát kĩ lưỡng nhưng không phát hiện ra dấu vết địa đạo”


“Địa đạo này được thiết kế và kiến tạo đặc biệt, sau khi người cuối cùng ra khỏi, có thể dùng một kíp nổ nhỏ phá sập lấp kín thông đạo. Cho dù ngươi đào sâu mười thước cũng không thể phát hiện ra điều gì khác thường”


Lệ Vĩ khép mắt lại, diện vô biểu tình nói: “Cho nên đã có một lực lượng ta không biết… Những đại thần này đều có danh vọng, có thể dễ dàng thuyết phục các châu phủ lãnh chúa còn đương quan sát tình hình chuyển sang tập kết quân đội, sau đó quân đội do bốn vị lão tướng thân kinh bách chiến suất lĩnh, giả cờ hiệu Giang Bắc tiến xuống phía nam, lừa ta, cũng lừa được gián điệp do thám của tộc chúng ta”


Nam Cận bình thản gật đầu, nói: “Kỳ thực nhân số bọn họ chỉ có tám vạn, chỉ là hư trương thanh thế một chút thôi. Cốt Luật Dịch điện hạ hẳn là rất hiểu năng lực chiến đấu của Giang Bắc nên khi nghe được kết quả đại chiến Hán châu liền biết có chuyện không ổn”. Hắn chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, giọng nói càng thêm rõ ràng mà lạnh lùng, “Ta tin chẳng mấy ngày nữa, ngươi sẽ biết mười ba vạn đại quân Hồ tộc thừa dịp quân Giang Bắc nam hạ bất ngờ vượt sông tập kích sẽ nhận được tiếp đãi cùng kết cục thế nào. Có đièu ta muốn khuyên nhủ điện hạ, tốt nhất ngài đừng hi vọng vào may mắn, bởi vì…”


Nam Cận đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt mờ mịt chẳng thể thấy rõ, nhưng thanh âm phiêu đãng trong gió chiều buông lại trong trẻo mà kiên định dị thường: “Bởi vì nghĩa quân Giang Bắc chúng ta, luôn luôn bách chiến bách thắng”
Chú thích:


[1] đá vàng xanh: thanh kim thạch, đá lapis lazuli, là một loại đá màu xanh da trời, dùng làm trang sức và tương đối hiếm.


[2] Hán Trung: nằm phía tây nam tỉnh Thiểm Tây, thượng du Hán Giang, phía bắc dựa vào núi Tần Lĩnh, phía nam là Đại Ba sơn, địa thế nam bắc cao, trung gian thấp, trung bộ chính là đồng bằng Hán Trung – vựa lúa của Trung Hoa, cho thấy đây là vùng đất giàu có.


[3] Ngô châu: nằm phía đông tỉnh Quảng Tây. “Tây Giang thông ngũ tỉnh, hợp lưu tại Ngô Châu”, Ngô Châu cũng giống Hán Trung có cả non xanh nước biếc.


[4] Thanh châu: thời cổ đại chỉ khu vực từ núi Thái Sơn (nằm ở phía bắc tỉnh Sơn Đông) trải về phía đông tới biển Bột Hải (vùng biển giữa bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông, tỉnh Liêu Ninh), hiện tại là một thành phố của tỉnh Sơn Đông. Tóm lại Thanh Châu vẫn ở Sơn Đông.


Tớ không hiểu sao Ngụy Liễu nhị quân lại tập kết ở nơi chót vót phía bắc ấy rồi còn đòi bắc tiến o_0 Tập kết đâu đó trong mấy tỉnh Quý Châu, Hồ Nam hợp lý với đường đi nước bước hơn chứ nhỉ.
[5] Hán châu: khu vực hành chính Trung Hoa cổ đại, nay thuộc tỉnh Tứ Xuyên.
[6] gia thúc: chú ruột.


(*) Trong bản raw của tớ chương 4 & 5 tên Hồ của Lệ Vĩ là Luật Cốt Dịch nhưng chương 6 lại là Cốt Luật Dịch, tớ sẽ thống nhất để là Cốt Luật Dịch.






Truyện liên quan