Chương 45: ★ Nỗ Lực Gia Xan Phạn ★
Tuy rằng đã xin cố vấn của năm ông thợ giày, nhưng Địch Kỳ Dã vẫn không chắc lắm rốt cuộc là Chủ Công đang chơi kiểu gì.
Một mặt, trong lòng Địch Kỳ Dã cảm thấy một minh quân như Cố Liệt, hơn nữa còn là một minh quân đối người đối vật đều cực kỳ bình tĩnh thông thấu, sẽ không muốn giao bằng hữu với thủ hạ thần tử.
Chuyện này cũng không hợp lễ nghĩa, vả lại tôn ti chung quy có khác biệt.
Huống chi Cố Liệt đã bắt đầu chú ý kéo giãn khoảng cách với các tướng lĩnh, một Cố Liệt tỉnh táo như vậy, sao có thể đã biết còn cố tình phạm, ngược lại muốn làm bạn với hắn?
Nhưng mặt khác, Địch Kỳ Dã biết rõ con người không hoàn hảo, từ trước đến nay hắn không đặt bất kỳ kẻ nào lên thần đàn, hắn nhìn thấy cô tịch sâu nặng trong nội tâm Cố Liệt, bởi vậy, cũng không thể loại trừ khả năng Cố Liệt quả thật đã không tự giác vươn ra bàn tay hữu nghị.
Đây tất nhiên là hành động vô thức của Cố Liệt, bởi vì nó vượt ra khỏi dàn giáo vong Yến phục Sở, với những tiêu chuẩn khắt khe mà Cố Liệt áp đặt cho bản thân, một khi hắn ý thức được lời nói và hành động của mình không bình thường, không cần Địch Kỳ Dã né xa ba thước, tự bản thân Cố Liệt sẽ lập tức ước thúc, sửa đổi.
Thế nên, cân nhắc đến cuối cùng, tình thương dành cho trẻ nhỏ thành thật, đáng thương của Địch Kỳ Dã chiếm thượng phong.
Dù sao Cố Liệt sẽ tự mình tỉnh lại rồi kéo ra khoảng cách.
Như vậy, ở trước thời điểm đó, Địch Kỳ Dã không ngại đối tốt với Cố Liệt một chút, miễn cưỡng tha thứ cho chuyện hắn nhúng tay vào việc riêng của mình, hơi nuông chiều hắn một xíu.
Rốt cuộc, Địch Kỳ Dã hắn chỉ là hơi tuỳ hứng thôi, chứ không phải không tim không phổi, những lý giải của Cố Liệt dành cho hắn hiếm có đến mức nào, trong lòng Địch Kỳ Dã không phải không biết.
Cái này gọi là có qua có lại, tặng đào trả mận.
Có tới có lui, chính là bằng hữu.
Sau một hồi cân nhắc, Địch Kỳ Dã hai đời đều soái đến không bằng hữu tự nhận đã suy xét vấn đề này vừa rõ ràng lại vừa minh bạch, vì thế liền quyết định như vậy.
Sẽ đối tốt với Cố Liệt một chút.
*
Dân binh của các bộ lạc ra sức đập cho một đội kỵ binh Phong Tộc một trận, sau đó, phái người tới bày tỏ thiện ý với Sở quân, nói muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, chiêu đãi đại tướng Sở quân tận tình một phen.
Bộ lạc này tạo thành từ một dòng người dân tộc Hán di chuyển rồi tụ cư, bọn họ tự xưng vốn là hai thị tộc có quan hệ thông gia ở Ung Châu, vì Yến Triều thu thuế tham lam, thật sự không sống nổi nữa, mới cùng nhau chạy nạn đến Tây Châu.
Bởi vậy, nếu Sở quân có xu thế nhất thống thiên hạ, bọn họ châm chước lợi và hại, tất nhiên sẽ nguyện ý lấy lòng Sở quân, tranh thủ sau khi thiên hạ thái bình có thể quay trở về Ung Châu.
Rốt cuộc cố thổ nan ly.
Địch Kỳ Dã không có đồng ý ngay, mà phái A Hữu tiếp tục truy kích, lại đánh cho đội kỵ binh Phong Tộc đó thêm một trận nhừ tử —— nếu nói bị dân binh bộ lạc đánh chỉ là mặt mũi bầm dập, thì sau khi bị Hữu đô đốc đánh xong, đã là thiếu tay gãy chân, đại thương nguyên khí.
Sau đó, Địch Kỳ Dã mới thong thả ung dung dẫn người tới bộ lạc dự tiệc.
Vì sao phải thị uy với một bộ lạc nho nhỏ như vậy, là bởi tuy rằng bộ lạc này miêu tả bản thân trong sạch đến y như một đoá bạch liên hoa, nhưng ngay cả Địch Kỳ Dã cũng biết dân cư cổ đại rất khó lưu thông, Yến Triều cũng không phải ngoại lệ, dân chúng và thổ địa trói buộc chặt chẽ lẫn nhau, muốn ra khỏi cửa khẩu nhất định phải có công văn của quan địa phương.
Hai thị tộc này trốn từ Ung Châu vào Tây Châu, dọc đường đi chỉ sợ đã giết không ít người, hơn nữa còn là giết quan sai của Yến Triều, đây không phải chuyện nhà dân thường có thể làm ra được.
Hơn nữa kỵ binh Phong Tộc tuyệt đối không nhỏ yếu, cho dù chỉ là một đội kỵ binh, dân binh của bộ lạc này có thể đánh thắng, đã đủ để chứng minh tính cách hung ác cỡ nào.
Trong bữa tiệc, Địch Kỳ Dã thi cả ân lẫn uy, ứng đối tự nhiên.
Đầu tiên, hắn tỉnh bơ vạch trần người của bộ lạc cũng không có trong sạch như bọn họ công bố, trong lúc bọn họ đang ấp úng tìm cớ, hắn lại chuyển chủ đề, lướt qua chuyện đó, bắt đầu nói tới huyết hải thâm thù của Sở Cố và Bạo Yến, nói khiến mọi người cùng chung kẻ địch, sau đó hắn hàm hồ mịt mờ biểu đạt ý tứ sẽ bỏ qua chuyện cũ, cho bọn họ nửa viên thuốc an thần.
Người của bộ lạc tất nhiên sẽ ra sức lấy lòng, liều mạng thăm dò khả năng có thể trở về Ung Châu trong hoà bình.
Những bước ngoặt bất ngờ như vậy, đã niết chặt người của bộ lạc này trong lòng bàn tay.
Sau đó, tửu lượng của hắn càng khiến cho bộ lạc rất có không khí thổ phỉ này hô hào sảng khoái liên tục, rượu qua ba tuần, cứ phải gọi là hoà thuận vui vẻ, cùng nhau khen Sở tấm tắc.
Vốn năm đại thiếu lo lắng tướng quân xuất thân quê mùa, không có kinh nghiêm và thủ đoạn đối ngoại, thời khắc chuẩn bị cứu trận.
Kết quả không nghĩ tới tướng quân không chỉ có thể ứng phó, trình độ còn không hề thua kém năm người bọn họ, thậm chí càng giỏi hơn.
Bọn họ không khỏi cảm khái tướng quân thật là văn võ song toàn, rồi yên tâm uống rượu tiếp.
Không ai cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lần phạt Phong này, Địch Kỳ Dã đánh thẳng từ Tần Châu tới Tây Châu, không phải viễn chinh, nên Cố Liệt không phân phối phó tướng cho hắn, trực tiếp cho năm đại thiếu xử lý quân vụ bình thường giúp Địch Kỳ Dã.
Không có phó tướng giám quân, một mình Địch Kỳ Dã độc tài quyền to, dùng đại quân thấy rất dễ bảo, rất nhẹ nhàng vui sướng.
Hắn được Cố Liệt dung túng lâu rồi, căn bản không suy nghĩ đến vấn đề đằng sau đó.
Mà năm đại thiếu biết Chủ Công dung túng tướng quân, nếu không phái phó tướng giám quân, vậy tức là Chủ Công tín nhiệm tướng quân, cho tướng quân toàn quyền phụ trách, vậy nên bọn họ lại càng hoàn toàn không thấy có vấn đề gì hết.
Vấn đề liền ở chỗ, khi trong quân không có một phó tướng đại biểu vương quyền, ở những thời điểm Địch Kỳ Dã đối ngoại, ví dụ như lần bộ lạc mời tiệc này, mỗi tiếng nói, cử động của hắn, sẽ không chỉ là của một tướng quân Đại Sở nữa, mà sẽ là của một đại diện toàn quyền cho Sở Vương Cố Liệt.
Giờ phút này, hắn không phải là tướng, mà là thần.
Những biểu hiện của hắn trong bữa tiệc này, chính là biểu hiện ưu tú của một thần tử khi xử lý công việc ngoại giao chính trị.
Nếu Địch Kỳ Dã không có năng lực xử lý công việc chính trị, thì lúc này đã nên sợ hãi nhận ra bản thân đang ở một vị trí mà mình không muốn làm, nhưng tương phản, Địch Kỳ Dã không phải không biết làm, chỉ là vì duyên cớ kiếp trước mới không muốn dính vào mà thôi.
Hơn nữa, kiếp trước Địch Kỳ Dã từng bước đi lên vị trí thượng tướng, thân ở địa vị cao, nhất cử nhất động đều liên quan đến sự tình trọng đại, quyền lực và trách nhiệm trong tay hắn đã sớm không thể phân chia rõ ràng giữa quân và chính.
Cho nên ở thời điểm Địch Kỳ Dã đối mặt với loại việc nhỏ như bộ lạc mời tiệc này, hắn hoàn toàn không hề ý thức được đây đã là đang xử lý chính trị.
Đúng như Cố Liêt dự đoán, hắn hoàn thành vô cùng tốt.
Tiệc xong, đầu lĩnh bộ lạc còn lén đưa cho Địch Kỳ Dã vài món quà tặng, một trong số đó, là vật trang trí đặc sắc của nam nhi ở Tây Châu, nanh sói của lang vương.
Nanh sói vừa nhọn vừa dài được mài giũa cẩn thận, trơn bóng mà không mất góc cạnh.
Từng hạt ngọc thật nhỏ như mắt sâu xâu chuỗi thành hình dáng của một lang vương uy phong lẫm lẫm.
Lang vương bằng hạt ngọc giống như một kẻ đi săn, khom mình đạp lên con mồi.
Chân nó dẫm lên nanh sói, giương bồn máu cắn lấy đỉnh nhọn của nanh sói, như thể đang cắn chặt yết hầu của con mồi.
Trên gáy của nó đục một chiếc lỗ, có thể dùng để đeo như phối sức.
Địch Kỳ Dã trở lại lều chủ soái, tìm một chiếc hộp gỗ, cất nanh sói lang vương vào, rồi nghĩ xem nên viết câu gì, để cũng thể hiện một chút quan tâm của bằng hữu.
Tả đô đốc Khương Thông khổ le lưỡi làm thay viết hộ xong hết quân báo, cầm sang lều chủ soái giao cho tướng quân kiểm tra, bị tướng quân soái đến không bằng hữu đặt câu hỏi: “A Tả, muốn dặn người khác phải ăn cơm đầy đủ, thì nên nói thế nào cho văn nhã một tí?”
“Cái này ngài hỏi chuẩn người rồi,” Mặt mày Khương Thông hớn hở, lấy ra bản lĩnh giữ nhà.
Đừng đùa, Khương Thông hắn từ năm mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu trêu mèo ghẹo chó, nhân xưng “Khương thiếu”, hỏi thăm hỏi thăm các tiểu thư, tiểu cô nương ở phụ cận Khương gia mà xem, có bao nhiêu mỹ nhân tranh giành tình cảm vì hắn.
Kỹ năng tuyệt đỉnh của hắn chính là thuộc nằm lòng 《 mười chín bài cổ thi 》.
Chỉ cần xoá xoá sửa sửa những câu thơ thiên nhiên, chất phác, động lòng người ấy, là có thể tạo ra đủ loại thơ tình, bài bài không trùng lặp.
Đôi khi thậm chí ngay cả sửa cũng không cần, một câu “doanh doanh nhất thuỷ gian, mạch mạch bất đắc ngữ”*, phối hợp với ánh mắt u buồn của thiếu niên thôi, là đã đủ để bắt lấy bao tâm hồn thiếu nữ.
*Trích từ “Điều điều Khiên Ngưu tinh” – “Sao khiên ngưu xa xa”, nghĩa là: cách nhau một dòng nước, nhìn nhau chẳng nói nên lời
Thế cho nên ở trong trí nhớ của Khương Dương, đường đệ này của hắn không phải đang quỳ ở từ đường, chính là đang trên đường đến từ đường để quỳ, cũng không phải nói oan cho hắn.
Khương Thông trầm ngâm một lát, trực tiếp trích ra một câu “nỗ lực gia xan phạn” từ 《 mười chín bài cổ thi 》.
Câu thơ này đơn giản dễ hiểu, đọc lên chỉ như đang dặn dò ăn cơm đều bữa, nhưng chỉ cần đã từng học thơ, sao có thể không biết hai câu trước đó là “tư quân linh nhân lão, tuế nguyệt hốt dĩ vãn”?* Không nói quá rõ, nhưng ý tứ ấy đã nằm tại nơi đó.
Một phép thử ái muội khiến người nghĩ ra được, nhưng rồi lại chẳng thể đoan chắc, cào đến tim người ngứa ngáy.
*Trích từ “Hành hành trùng hành hành” – “Đi đi lại đi đi”
Tư quân linh nhân lão Nhớ chàng người đã già thêm
Tuế nguyệt hốt dĩ vãn Chợt thấy năm tháng sắp hết rồi
Khí quyên vật phục đạo Lời xưa chẳng cần lặp lại
Nỗ lực gia xan phạn Chỉ mong (chàng) cố gắng thêm bữa cơm
Địch Kỳ Dã nào nghĩ đến được, A Tả nhìn đứng đứng đắn đắn, mà trong bụng lại toàn yêu đương tán tỉnh.
Ăn thiệt vì không thuộc đầy đủ thơ, Địch Kỳ Dã không có chút nghi ngờ nào, vung tuyệt bút lên, viết liền một mạch.
Hắn nhét tờ giấy vào trong hộp gỗ, để chung với quân báo, sai người đưa về đại doanh Sở quân.
*
Đại doanh Sở quân.
Ngón tay thon dài của Cố Liệt đặt trên mật báo, sau một lúc lâu, mới dời đi, mở mật báo ra.
Bên trên viết, gần đây Liễu tần dâng lên một loại mứt quả được Dương Bình hết sức yêu thích, đấu với Vương hậu ngày càng thêm như nước với lửa.
Khương Dương đứng trong lều nghị sự, nói Lục Dực làm việc khiêm tốn không ít, không tham lam đến mức ác liệt như trước kia, không còn đào hết ba tấc đất trong thành trì mình đánh hạ, thậm chí ước thúc, không cho phép binh lính dưới trướng cướp đoạt tài vật của dân chúng.
Lục Dực còn khuyên Ngao Qua, làm Ngao Qua cũng tạm thời nhẫn nại tính tình một chút, nhưng rốt cuộc tính tình của Ngao Qua quá nóng nảy, ngày vui ngắn chẳng tày gang, đã lại bắt đầu liều lĩnh, tham công.
Sau cùng, Khương Dương cười nói: “Cũng không biết Lục Dực bị cái gì tác động, bỗng nhiên đổi tính, hay là độ uy hϊế͙p͙ của Địch tiểu ca quá lợi hại.”
Cố Liệt nghĩ đến Địch Kỳ Dã vừa được thả ra đã như con ngựa hoang thoát cương, từ đánh vào Tây Châu tới giờ vẫn liên tục đánh đâu thắng đó, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không biết kiềm chế.”
Cũng không biết đến cùng là đang nói ai.
Khương Dương gác xuống lời này, ngược lại nhắc tới: “Chủ Công, bên tứ đại danh phiệt……”
Cố Liệt không vội: “Không có Vi Bích Thần đứng giữa điều tiết, bọn chúng sẽ đấu một khắc không ngừng, sẽ không có ngày liên hợp lại với nhau.”
“Để cho bọn chúng tự tiêu hao lẫn nhau.
Trước mắt, chỉ cần âm thầm theo dõi là được.”
Khương Dương nhận lệnh.
Lúc này cận vệ truyền tin bước vào lều, nói Địch tướng quân gửi quân báo.
Còn có một hộp gỗ.
Sẽ không lại tìm vật sống gì cho hắn nuôi đấy chứ?
Cố Liệt nhướng mày, mở ra hộp gỗ xem, là một món trang sức hình nanh sói, phong cách cổ xưa hào phóng, có chút thú vị.
Còn có một tờ giấy.
Khương Dương vừa nhìn thấy tờ giấy, trái tim lập tức treo ngược lên, Địch tiểu ca sẽ không lại giả vờ đưa đồ để làm trò gì đấy chứ!
Trên giấy chỉ có năm chữ: Cố gắng thêm bữa cơm.
Cố Liệt sửng sốt, quả thực là bó tay.
Người này, chuyện của mình thì không cho người khác quan tâm, hỏi đến một cái là giận lẫy, thế mà sao cách xa tít tắp còn muốn xen vào chuyện hắn ăn cơm?
——————————————————————-
Hai câu cuối trong bài Đi đi lại đi đi ý nói những lời dặn dò từ khi chia tay đến nay cũng thấy không cần thiết nữa, duy chỉ còn mong một điều là chàng hãy tự bảo trọng =))
Em Dã ỷ vào chồng chiều, ngang ngược không, đòi quản chồng nhưng không cho chồng quản =))))).