Chương 64: ★ Thăm Bệnh ★
Hoàng cung Yến Triều.
Cuộc sống của Vương gia không được thuận lợi lắm.
Vốn bọn chúng ỷ vào chuyện Vương Thức Hiến tố cáo tham ô, cộng thêm mỹ danh trung dũng tướng quân sau đó, hung hăng đạp khí thế kiêu ngạo của Liễu gia xuống.
Nào ngờ phong thuỷ xoay vòng, đám tướng lĩnh trốn ra từ đại doanh Sở quân chạy tới trước mặt Dương Bình tố giác, thêm mắm thêm muối kể chi tiết sự thật Vương Thức Hiến bỏ thành khi quân, Dương Bình nghe xong suýt nữa giận ngất xỉu.
Vương Thức Hiến hoàn toàn xong đời rồi.
Lúc người trong cung tới, Vương Thức Hiến còn đang mặt mày hồng hào ngồi nhà nghe cơ thiếp hát tiểu khúc, lúc xách đến trước mặt Dương Bình, sắc mặt Vương Thức Hiến đã trắng bệch.
Dương Bình đứng trên đại điện chỉ ngón tay vào mũi Vương Thức Hiến chỉ gà mắng chó như một ả đàn bà đanh đá, quở trách Vương gia một lượt từ trên xuống dưới, ngay cả tổ tông của Vương gia cũng chưa buông tha.
Quan viên Vương gia trên triều đình kinh hồn táng đảm, quỳ rạp đầy trên đất.
Ngày đó, một nhà già trẻ của Vương Thức Hiến bị đẩy lên xe tù đi dạo phố, bêu rếu trước đám đông, rồi chém eo giữa chợ.
Sự tình xảy ra đột nhiên, tiểu nhi tử của Vương Thức Hiến mới ba tuổi, trong miệng còn ngậm muỗng vàng mà ɖú nuôi đút trái cây, ngay cả bà quản gia trong phủ cũng đeo đầy trang vàng sức ngọc, hành hình kết thúc, dân chúng nhao nhao đẩy ra quân lính, chen nhau lao lên, cướp sạch từ thi thể phạm nhân nằm la liệt vẫn còn đang động đậy.
Tính về bối phận, Vương Thức Hiến còn xem như cữu cữu* của Vương hậu Yến Triều. (*cậu)
Dương Bình chung quy còn niệm tình Vương hậu đã từng nhắc nhở hắn thượng triều cầm quyền, lần này không có giận chó đánh mèo, tuy lại bắt đầu sủng ái Liễu tần, nhưng cũng ban thưởng không ít đồ vật cho Vương hậu.
Vương gia xin phép cho mẹ đẻ của Vương hậu tiến cung thăm nữ nhi, Dương Bình cũng không từ chối.
Vương hậu là con vợ lẽ, sinh mẫu* của nàng, Nguỵ thị, là ‘sấu mã’ Giang Nam, nói tới thì đó là một thân phận hoàn toàn không hãnh diện.
Từ khi Vương hậu vào cung tới nay, chỉ từng gặp đích mẫu, chưa từng được gặp sinh mẫu.
Lần này Dương Bình đặc biệt cho phép, Vương hậu tới tạ ơn, còn đặc biệt hành đại lễ. (*sinh mẫu – mẹ đẻ, đích mẫu – mẹ cả)
Nguỵ thị nơm nớp lo sợ vào cung, nhìn thấy nữ nhi, lập tức quên hết đám lý do lý chấu phu quân từng dạy để lung lạc lòng nữ nhi, quỳ xuống liền khóc.
Đối với người mẹ đẻ này, Vương hậu thương thay bất hạnh, lại giận vì không tranh.
Từ nhỏ Nguỵ thị đã bị bán cho giáo phường nuôi lớn, học chính là son phấn thơ ca, luyện chính là eo lá liễu, hoàn toàn không có chút tài nghệ đứng đắn nào, tất cả những thứ được học đều để lấy lòng chủ tử ngày sau.
Thời trẻ, nàng cũng là một mỹ nhân, bị tặng cho Vương gia hiển vinh, được sủng ái ba tháng liền không có sau đó, mà kết quả bởi vì cả hậu viện không có con mắt nào để ý tới nàng, ngược lại khiến nàng im hơi lặng tiếng sinh ra một nữ nhi.
Trong phủ, đích mẫu nắm toàn bộ quyền lực, thủ đoạn lợi hại, ngoài trừ đích tử đích nữ, cũng chỉ có một thứ nữ do Nguỵ thị sinh.
Đích mẫu vì cứu lại thanh danh không dung được người của mình, miễn cưỡng cố gắng để cho đôi mẹ con này sống sót.
Vương hậu từ nhỏ lớn lên dưới sự ức hϊế͙p͙ của đích mẫu đích tỷ, Nguỵ thị tuổi lớn sắc suy, không biết làm gì ngoài việc khóc, mà khóc cũng không đổi lấy được một sắc mặt thân thiện, dần dà, các nàng trở thành trò cười trong phủ.
Khi Vương hậu còn chưa hiểu chuyện, cũng thầm oán hận vì sao mẹ đẻ của mình xuất thân hạ tiện như thế.
Nhưng mỗi lần nàng bị bắt nạt trong ánh mắt lạnh nhạt của người xung quanh, lại cũng chỉ có Nguỵ thị đau lòng, rơi nước mắt vì nàng.
Nói cho cùng lòng mẹ con là gắn bó.
Bởi vậy một ngày kia khi Vương hậu vào cung, nhớ mong đối với ngoài cung, chỉ có duy nhất một mình Nguỵ thị mà thôi.
Nhưng gặp mặt rồi, Vương hậu lại không chịu nổi cái tính yếu đuối của Nguỵ thị, nàng vốn đang là người mang bầu, bị tiếng khóc của Nguỵ thị làm cho phiền lòng loạn ý, gầm lên: “Đừng khóc nữa!”
Nguỵ thị sợ tới mức run lên, móc ra khăn tay thút tha thút thít lau nước mắt.
Lúc này, trùng hợp Liễu tần phái thị nữ đưa mứt quả tới cho Vương hậu.
Vương hậu nhìn thấy mứt quả của Liễu Mi liền nhớ tới cái ngày không thể chịu đựng nổi ấy, Liễu Mi đưa tới vài lần, ngay cả chạm nàng cũng không chạm.
Hiện tại, Liễu Mi hẳn là đang đắc ý vì được sủng ái lần thứ hai, cố tình muốn thị uy, chỉ nghe ả thị nữ đó cáo mượn oai hùm, nói: “Chủ tử nói rằng, vốn nên tự mình đưa tới cho Vương hậu, nào ngờ Bệ hạ lại tới cung điện, thật sự không có rảnh, nên đặc biệt dặn dò nô tỳ gửi lời xin lỗi đến Vương hậu.”
Nguỵ thị ngồi bên cạnh nghe, nước mắt lại trượt dài.
Vương hậu căn bản không thèm để ý đến chuyện Liễu Mi được sủng ái, nhưng Nguỵ thị làm nàng mất mặt như vậy, nàng tức giận đến suýt nữa không ngồi yên, vẻ mặt nan kham lên tiếng, lập tức tổng cổ ả thị nữ thoả thuê đắc ý đó đi.
Sau khi đuổi tất cả thị nữ ra ngoài, nàng nổi cáu mắng to Nguỵ thị: “Hai mẹ con chúng ta khó lắm mới gặp nhau được một lần, ngươi chỉ thích làm bổn cung mất mặt như vậy?”
Nguỵ thị lại khóc.
Vương hậu tức giận đến độ tầm mắt biến thành màu đen, lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến nàng ta nữa.
Không bao lâu sau, nghe thấy tiếng nắp sứ vang lên, vội vàng mở mắt ra, lạnh giọng ngăn cản: “Không được ăn!”
Tay Nguỵ thị run lên, suýt nữa đánh rơi hũ sứ nhỏ đựng mứt quả.
Vương hậu bực ghê lắm, còn chưa kịp mở miệng mắng, đã nghe thấy Nguỵ thị nhỏ giọng nói: “Nương nương, mứt quả này không thể ăn được đâu.”
“Vì sao?” Vương hậu đỡ bàn đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ đẻ.
Nguỵ thị ghé vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Nương nương, trong này bỏ thêm xác anh túc.”
Vương hậu ngẩn ra, trái tim nhất thời đập như trống dồn.
Nàng vốn cho rằng Liêu Mi gan to bằng trời, hiện tại xem ra, Liễu Mi căn bản là một kẻ điên bất chấp hậu quả!
Nguỵ thị phát huy bản tính của sấu mã Giang Nam, ra kế cho nữ nhi: “Nương nương, ngươi chỉ cần nói bụng ngươi không thoải mái, cho ngự y tới kiểm tr.a mứt quả, nhất định điều tr.a ra được.”
Vương hậu thở dài.
“Không được lộ ra,” Vương hậu nhìn chằm chằm thẳng vào đôi mắt Nguỵ thị, đôi tay bắt lấy nữ nhân nhỏ gầy này, “Không được phép nói cho bất cứ ai.
Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi nói cho kẻ thứ ba biết, không khác nào tự tay đưa ta đi ch.ết! Ngươi nghe hiểu chưa!”
Nguỵ thị bị Vương hậu doạ sợ tới mức sắp bật khóc, tốt xấu vẫn nhịn được, khẩn trương nắm lại nắm tay, nói: “Nô gia hiểu, nô gia hiểu.”
Đây là nữ nhi mà nàng liều mạng giữ được, dù nàng hồ đồ, nhưng sao có thể hại nữ nhi?
Nàng bảo đảm không nói cho bất cứ ai biết.
Vương hậu nhẹ nhàng thở ra, Nguỵ thị không hiểu được bao nhiêu chuyện đứng đắn, nhưng có một điểm tốt, đó là biết không thể tin vào nam nhân, và đủ nghe lời nữ nhi.
“Ngươi nhớ kỹ, không được nói cho bất cứ ai.” Vương hậu không yên tâm lại dặn thêm lần nữa.
Nguỵ thị gật đầu ngoan ngoãn.
Vương hậu mềm lòng, nắm lấy đôi bàn tay đã chẳng còn mềm mại của Nguỵ thị, trút ra ba phần dũng khí vẫn luôn cố gắng chống đỡ trong hậu cung suốt bây lâu nay, mặc cho vành mắt mình đỏ lên trước mặt mẹ đẻ, nghiến răng nói: “Ta nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp, bảo vệ cả ngươi và ta.”
Nguỵ thị không hiểu vì sao nữ nhi lại có dáng vẻ như đang kề bên tuyệt cảnh, nhưng rốt cuộc biết rõ nữ nhi là vì tốt cho mình, trong lòng vừa đau lại vừa ngọt, duỗi tay vuốt xuôi tóc mai cho nữ nhi.
Vương hậu cố nhịn xuống nước mắt, kéo lấy tay Nguỵ thị, dẫn nàng đi chọn đồ: “Nếu đưa về phủ thì sẽ không còn phần của ngươi, lấy về vài món đồ bổn cung đã dùng đi, bọn chúng cũng không mặt mũi cướp đi.
Nếu dám cướp, ngươi chỉ cần đi khóc với phụ thân, chớ có mất mặt trước bọn chúng.”
Nguỵ thị nhấp miệng cười, nói ừ.
*
Ngày cuối cùng Địch Kỳ Dã ăn vạ trong lều chủ soái, nhóm thủ hạ của hắn đều không nhịn được tới tìm.
Mục Liêm là người thứ nhất tới.
Thật ra mục đích tới của Mục Liêm không phải vì Địch Kỳ Dã, từ góc nhìn của hắn, sư phụ hư hư thực thực bị giảm lỏng trong lều chủ soái căn bản không tính là vấn đề.
Dù sao Chủ Công đánh thiên hạ còn không thiếu được sư phụ, gõ gõ mấy ngày khẳng định sẽ thả ra.
Mục Liêm vừa tiến vào lều chủ soái, đã bị Địch Kỳ Dã nhét cho tờ giấy: “Di kế* của đại sư huynh ngươi này.” (*Kế để lại sau khi ch.ết)
Mục Liêm tiếp nhận xem xong, phản bác nghiêm nghiêm túc túc: “Sư phụ, đồ nhi nhớ rõ người chưa từng nhận làm thầy của Vi Bích Thần.”
Ngày xưa một tiếng một cụm đại sư huynh, ngày nay một tiếng một cụm Vi Bích Thần.
Địch Kỳ Dã từ bỏ vòng vo tam quốc với hắn, nói chuyện nghiêm chỉnh: “Ngươi cảm thấy, vì sao hắn sắp ch.ết còn truyền tin cho Thứ Y Nhĩ Tộc? Hắn là đầu tiên quyết định tự sát rồi mới truyền tin, hay là đã truyền tin từ trước, chưa kịp có hành động tiếp theo?”
“Sư phụ, mới bắt đầu ngươi đã nói, đây là ‘di kế’ của Vi Bích Thần, nếu là di kế, vậy chính là cạm bẫy mà Vi Bích Thần bố trí trước khi ch.ết,” Mục Liêm chỉ thẳng mấu chốt.
Địch Kỳ Dã thừa nhận: “Ta cảm thấy như vậy, nhưng vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc hắn muốn tính kế điều gì.
Ngươi thấy thế nào?”
Mục Liêm cảm thấy vấn đề này căn bản không cần phải nghĩ.
“Sư phụ, việc này quá đơn giản.”
Địch Kỳ Dã nhướng mày.
Mục Liêm nhắc nhở sư phụ hắn: “Được ch.ết người người ngợi ca.”
Địch Kỳ Dã lập tức suy nghĩ rõ ràng.
“Đều là mạch não quanh quo khúc khuỷu gì vậy,” Địch Kỳ Dã nhìn tờ giấy thổn thức, “Đem cái đầu óc này đi làm chuyện có ích không tốt hơn sao.”
Mục Liêm nghiêng nghiêng đầu.
Địch Kỳ Dã nhớ đến hỏi: “Ngươi tới có chuyện gì?”
“Sư phụ,” Mục Liêm thở dài, “Ta không bắt được mật thám.”
Đây là câu vô nghĩa, Khương Duyên bị Cố Liệt phái ra ngoài, nào có ở trong quân, đương nhiên không bắt được rồi.
“Hắn cũng không phải cấp dưới của ta.” Địch Kỳ Dã nhắc nhở thật sự cầu thị.
Mục Liên nhìn chằm chằm sư phụ lắc đầu, thở dài đi rồi.
Sư phụ không được.
Sư phụ không làm chủ được, vẫn phải đi tìm Chủ Công thôi.
Mục Liêm vừa mới đi, năm đại thiếu liền đến.
Địch Kỳ Dã cảm thấy thú vị: “Các ngươi đến làm gì?”
Làm gì?
Năm đại thiếu bị nghẹn tới không nói ra lời.
Thượng cấp trực tiếp hư hư thực thực bị Chủ Công giam lỏng trong lều chủ soái, vài ngày không thấy bóng người, vậy mà gặp mặt còn hỏi bọn họ đến làm gì?
A Tả bưng ngực: “Tướng quân, bọn ta tới để thăm bệnh.”
Đây cũng là lời nói thật.
Địch Kỳ Dã cười cười: “Các ngươi có tâm.
Vô tình nhiễm phong hàn thôi, không đáng nói.”
Năm đại thiếu nhìn thần thái hắn sáng láng, vẻ mặt không giảm tiêu sái, quả thật cũng cảm thấy thân thể tướng quân không có gì đáng lo.
Nhưng như thế lại càng khiến người ta lo lắng.
A Hữu ám chỉ: “Khi nào tướng quân vạch ra kế hoạch công thành tiếp theo với bọn ta?”
Nếu khỏi hẳn rồi, vậy còn không nhanh chân quay về lều tướng quân đi?
Tay Địch Kỳ Dã cũng ngứa ngáy cực kỳ, linh hoạt xoay người nhảy phóc dậy từ ghế nằm, đi về hướng đài kham dư: “Tới tới tới, chúng ta bàn luôn bây giờ.”
Vì thế chờ tới khi Cố Liệt quay về, liền nhìn thấy Địch Kỳ Dã không màng thân thể ốm đau, ngay cả áo khoác cũng không mặc, đang cầm bút trúc hứng thú bừng bừng cùng nghiên cứu đại kế công thành với năm đại thiếu.
Năm đại thiếu vốn không nên lưu lại trong lều chủ soái, vừa trông thấy Cố Liệt, lập tức thức thời tìm cớ chuồn mất.
“Hết bệnh rồi?” Cố Liệt nhíu mày hỏi.
Địch Kỳ Dã đột nhiên suy yếu, chống đài kham dư, khoa trương nói: “Vừa rồi không cảm thấy, nhưng đầu đột nhiên hơi choáng rồi.”
Cố Liệt một bên ghét bỏ, một bên kéo khuỷu tay hắn, dẫn hắn về ghế nằm: “Ai bảo hôm qua ngươi nhất định đòi tắm.
Ngoan ngoãn nằm!”
Địch Kỳ Dã rúc trên ghế nằm ôm chăn mềm, bị độ khó thông suốt của Cố Liệt tức đến nghiến răng.
Năm đại thiếu bước ra ngoài lều, chỉ cảm thấy gió lạnh căm căm.
Chậu than trong lều chủ soái quá ấm.
A Hổ và A Lang cảm thấy vui vẻ vì sự thật tướng quân rõ ràng đã khỏi bệnh, kề vai sát cánh chạy đi huấn luyện binh mã, thời khắc chuẩn bị ra trận giết địch vì tướng quân.
A Báo đột nhiên cười rộ lên, nói với Tả Hữu đô đốc: “Có giống kim ốc tàng kiều không? Đáng tiếc tướng quân không phải đại mỹ nữ.”
Khương Thông vì biết chuyện của Khương Duyên, cực kỳ không chịu được loại vui đùa này, lập tức trầm mặt đuổi người: “Người ngoài còn chưa lời ong tiếng ve, mà ngươi lại bắt đầu thêu dệt về tướng quân.
Chủ Công rõ ràng nuôi tướng quân như con trai, ít nói mấy câu bậy bạ đi.”
A Báo cợt nhả bảo Khương Thông đừng nóng giận, hai người nói tới chuyện xưa phong lưu năm ấy, cũng kề vai sát cánh đi rồi.
Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng nhìn đám đầu đất này đi xa.
Vô tri là phúc.
Lều chủ soái chỉ có một cái giường.
Trên giường có gối đầu của tướng quân.
Ngao Nhất Tùng trầm tư.
Hắn đang tự hỏi một vấn đề —— bốn vị đồng liêu của hắn, rốt cuộc là quá mức chính trực, hay là vừa không mọc mắt vừa không mang não?
*
Vương Thức Hiến vừa ch.ết, khí thế của Vương gia lập tức sụt xuống, Liễu gia lại hăng hái lên.
Liễu gia lập chí muốn cứu vớt cục diện bại lui liên tiếp trên chiến trường Ung Châu, đánh một lần thắng trận.
Tướng lãnh thủ thành Liễu gia nhận được tin tức, nói rằng chỉ cần thay thành cờ của Tạ gia, nhất định có thể bố trí mai phục lừa giết Ngao Qua.
Tướng lãnh Liễu gia nửa tin nửa ngờ..