Chương 4: Dằn vặt

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>**********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<


Cái âm thanh làm nó khó chịu, nó không muốn nghe. Tiếng khóc, tiếng kèn ồn ã, nghe thê lương đến não nùng... Trước mặt nó là cỗ quan tài màu đen khảm vàng, trên mặt quan tài là những chiếc nến đang cháy lập lòe, xung quanh mọi người đang nấc lên từng đợt với những tiếng gào " than ôi!!", có vài người đã ngất xỉu vì khóc quá nhiều.


Nó ngồi như một pho tượng cạnh linh cữu của bố, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và khóc nhiều. Nó sợ hãi khi nhớ lại những gì xảy ra tối đó, run rẩy khi nghĩ tới điều mà mọi người sẽ làm với nó khi biết được sự thật... Nhưng điều nó sợ hơn cả là cái cảm giác tội lỗi này...


Rằng, nó là kẻ sát nhân.


Lý do nó được an toàn ngồi ở đây là vì mẹ và chị nó đã nghĩ ra một kết cục khác cho cái ch.ết của bố nó, rằng bố nó vì uống say nên té cầu thang... Một cái cớ hoàn hảo không ai nghi ngờ vì chính bố nó đã khiến cho mọi người tin vào lời nói dối đó, nhưng dù là thế, dù cho mẹ nó có thể lừa được tất cả mọi người nhưng cũng không lừa được bản thân những người trong cuộc, gương mặt đau thương nhưng có thêm một chút lo lắng, sợ hãi, đôi lúc bà lại nhìn sang chỗ Xương Rồng.


10 giờ đêm, tiếng kèn vẫn chưa kết thúc, mọi người đều có vẻ thấm mệt, người đến viếng cũng đã về gần hết, lúc này mẹ và Ánh Tuyết đang ngồi cạnh cố gắng dỗ nó ăn chút gì đó nhưng vô ích. Nó đã giữ tư thế đó khá lâu, thứ duy nhất của nó còn hoạt động là đôi mắt vô hồn kia.


available on google playdownload on app store


- Xương Rồng, ăn chút gì đi con... Nghe lời mẹ, con cứ ngồi như thế này thì mẹ sợ ch.ết mất...
Dường như không ngăn nổi nước mắt bà cứ thế lăn dài trên khuôn mặt, cơ thể yếu đuối được thể co rúm lại với những đau khổ lấp đầy.
- Con xin lỗi! - Cuối cùng nó cũng có thể cử động.


Hai người ôm nhau, khóc nấc lên...


Đám tang của bố nó qua đi, nhưng những ám ảnh để lại trong lòng nó thì còn nguyên, nỗi sợ hãi day dứt cứ thế dày vò khiến nó không chống cự nổi. Suốt mấy ngày nó chỉ giam mình trong phòng, không nói chuyện và cũng không gặp ai. Dù mẹ nó cố gắng trấn an giúp nó tin đó chỉ là một tai nạn thì hằng đêm nó vẫn luôn chịu sự tr.a tấn từ những cơn mơ, cơn ác mộng, mà nó có cảm giác là sẽ chẳng bao giờ kết thúc.


* * *
- Xương rồng, mở cửa ra cho mẹ... Con làm sao thế?


Nó đang ngồi thu lu ở một góc phòng lặng lẽ và đau khổ, trên tay nó, con dao dọc giấy sắc lem lẻm, loang loáng trước ánh sáng. Nó đã thất bại trong việc cố xóa đi những cơn ác mộng hằng đêm, nó quá mệt mỏi, muốn buông tay, muốn được giải thoát... Nó chăm chú nhìn vào con dao, trước khi đi nó về phía cổ tay của mình.


"Xương Rồng, Xương Rồng...."
Bên tai nó tiếng của mẹ như ngày một xa hơn, dường như âm thanh đó đang ở một nơi rất xa, rất xa...
- Anh phá cửa đấy...


Anh rể nó hét lên, kèm theo đó là âm thanh ầm ĩ đập vào cánh cửa. Trước sự công phá mạnh, cánh cửa nhỏ đã bị húc đổ. Anh rể nó chạy vào theo sau là mẹ và chị nó, những gương mặt trở lên thảng thốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Người đàn ông vội chạy đến, nhanh trí dùng khăn tay thít chặt cổ tay nó lại rồi bồng ra xe... Âm thanh hỗn loạn vang lên rồi cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần cho tới khi tắt hẳn...


>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>***********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<






Truyện liên quan