Chương 15: Biến cố
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Xương Rồng mở mắt thấy mình còn trong xe ô tô, ngoài trời đã xế chiều, nó chui ra khỏi xe bắt gặp Phong đang ngồi trên đỉnh xe, mắt anh nhìn xa xăm. Nhận ra sự có mặt của nó anh mỉm cười. - Em tỉnh rồi sao?
- Ừ... - Nó nheo mắt nhìn anh, cảm thấy anh hơi là lạ, nói sao nhỉ? Nụ cười của anh trông thật buồn, nó nghĩ thế. -... Mấy giờ rồi anh?.
- Ừm... 6 giờ... - Anh nhìn vào chiếc điện thoại, trả lời.
- Em nhớ chúng ta về từ 4 rưỡi cơ mà, sao giờ còn ở đây?. - Nó ngạc nhiên nhìn anh - sao anh không gọi em dậy? Anh ngồi đây bao lâu rồi...
- Em nhìn xem... - Thay vì trả lời một tràng dài câu hỏi bất tận của nó, anh đưa tay về phía xa. Xương Rồng quay sang nhìn, cây cầu Nhật Tân bừng sáng, lấp lánh trước mắt, khiến nó ngơ ngẩn nhìn. Phong nhìn nó nhẹ cười. -... Rất đẹp đúng không.
Nó gật đầu. -... Sao anh không sang bên đó xem cho rõ, mà đứng bên này nhìn. Em muốn chạm thử vào cây cầu đó. Đã nghe nói nhiều mà chưa được đi bao giờ.
- Có những thứ ngắm nhìn từ xa sẽ đẹp hơn rất nhiều... Khi lại quá gần, chúng ta có thể bị ánh đèn sáng chói đó làm lóa mắt. Vẻ đẹp đó sẽ không còn giống như bây giờ nữa...
Xương Rồng tròn mắt nhìn anh, dù nó mới quen anh 2 ngày thôi nhưng nó chắc chắn Phong của hai hôm trước nó gặp sẽ không nói như thế này. Anh đang có tâm sự... Nó muốn hỏi nhưng chưa kịp thắc mắc thì anh đã nói tiếp.
- Muộn rồi, anh nghĩ nên đưa em về... Ngồi ghế trước đi.
Phong nhảy khỏi nắp xe ô tô, chui vào ghế lái. Nó nhìn anh không tiếp tục ý định của mình, ngoan ngoãn chui vào ghế phụ. Anh mở một bản nhạc tiếng Anh. Nó không hiểu ý nghĩa bài hát, nhưng nghe rất hay, chầm chậm và nhẹ nhàng.... Chiếc xe dừng lại trước con hẻm dẫn về nhà nó. Bước xuống xe, trước khi đi nó cúi đầu nhìn anh qua ô kính, mỉm cười.
- Cám ơn anh... - Nó không biết sao mình lại nói thế, chỉ đơn giản nó muốn nói vậy với anh.
Điều mà nó không ngờ tới là, anh mở cửa kính, đưa mặt tới gần, lúc có phản ứng thì mặt anh đã gần sát với nó, môi anh chạm nhẹ khóe môi nó. Anh hôn nó, anh như vậy mà lại đang hôn nó, dù chỉ là chạm nhẹ, nhưng đây chắc chắn là một nụ hôn. Nhận thức được điều này, hai mắt nó mở to hết cỡ. Trong giây lát nó lại quên mất phản ứng. Anh rời môi nó ra, mắt thoáng một tia đắc thắng, anh cười.
- Sau này dù có xảy ra chuyện cũng phải mạnh mẽ biết không? Đừng để ai coi thường hay bắt nạt em nữa...
" Anh mới bắt nạt em đó...". Nó có thể nói thế không? Mắt vẫn mở to, như thể vừa mới gặp Medusa cơ thể nó cứng ngắc.
- Nhớ uống thuốc đúng giờ... Anh đi đây. - Ngồi lại ghế lái, tiếng động cơ rền lên, rồi lao vụt đi. Để lại Xương Rồng đứng ch.ết trân ở đó, mặt và tai đỏ gay... Nụ hôn đầu tiên của nó.
* * *
Đêm tối, con đường vắng lặng. Từ ô kính tầng 4, Phong nhìn xuống hàng cây phượng đỏ, ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn, soi rọi một đoạn đường dài, thỉnh thoảng lại có chiếc xe chạy vụt qua. Anh ngồi trên bệ cửa sổ, trên tay cốc rượu óng ánh, lọc xọc những viên đá nhỏ. Anh mặc một chiếc quần cotton dài thể thao màu ghi thoải mái, chiếc áo phông đen dài tay, mái tóc rối tung do vừa tắm xong mà không chịu chải tóc, và sấy khô, chốc chốc lại rơi xuống vài giọt nước.
Hơi lạnh từ điều hòa phả ra trái ngược với không khí hầm hập ngoài đường. Mùa hè Hà Nội dù là ban đêm thì cũng nóng kinh khủng. Lạnh, nóng chạm nhau, bị ngăn cách bởi tấm kính, tạo nên những giọt nước đọng lại, như đang mưa.
Anh thôi nhìn xuống đường, quay lại với ly rượu, lắc lắc, khiến mấy cục đá nhỏ xoay tròn trong cốc. Chạm tay vào cổ,anh lấy ra sợi dây chuyền, nhìn ngắm con mèo, xoa vào 2 viên pha lê nhỏ xíu mắt con mèo. Khóe môi giương lên nụ cười vui vẻ.
Điện thoại chợt reo lên, đầu bên kia tiếng Duy gấp gáp. -... Tìm thấy tung tích của Nghiêm rồi, có người nói thấy cậu ta nhảy xuống từ một chiếc taxi trên đường cao tốc phía ngoại thành... Hình như cậu ấy bị thương rồi, cách đó không xa có một vùng đất trống nhiều cỏ lau, em nghĩ Nghiêm đang trốn ở trong đấy... Giờ em sẽ tới đó, anh đừng lo...
- Chúng ta cùng đi... Đợi anh tới. - Phong gấp gáp tắt điện thoại ném lên giường.
Mở tủ áo, anh lấy ra một cái con dao díp nhỏ, anh không nghĩ mình cần tới nó, nhưng Nghiêm bị thương và anh không chắc số người đang truy bắt thằng nhóc. Mang theo đề phòng cũng tốt. Vẩy vẩy hai cái, nhìn lưỡi dao sắc lẻm một chút, vẫn còn tốt, anh gật đầu nhét nó vào túi quần, lao xuống dưới nhà, lấy chìa khóa xe rồi rời khỏi biệt thự ngay trong đêm... Mà quên mất điện thoại của mình vẫn còn nằm yên trên giường.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<