Chương 26: Đêm ồn ào
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Hai hôm trước đó, tại biệt thự của Vũ Phong. Vào lúc 11h đêm!.
Anh đứng ngoài ban công tầng bốn, trên người mặc mỗi cái quần dài, bụng có một vết thương đã được băng bó cẩn thận. Hai tay anh đút trong túi, hồ nước đen trong mắt bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày, bình lặng, nhưng chỉ có những kẻ thân cận mới biết anh đang nguy hiểm tới cỡ nào. Hơi thở nhẹ tản mát hàn khí lạnh giá. Bên trong, giấy tờ bay tứ tung rải rác khắp phòng. Một cốc thủy tinh đã tan thành từng mảnh, chất lỏng màu đỏ sẫm loang ra xung quanh đống thủy tinh ( rượu đó), khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Nhìn kỹ vào những tờ giấy, có thể dễ dàng trông thấy gương mặt Xương Rồng trong đó. Hẳn nhiên, anh đã biết được quá khứ của cô.
* * *
" Phong!". Một kẻ gan dạ tiến lại gần anh, lấy toàn bộ sức lực mới dám phá vỡ sự yên tĩnh ch.ết chóc trước mặt.
Anh không quay đầu, cũng chẳng nói gì. Đủ để kẻ đó hiểu nên nhanh chóng nói vấn đề và biến khỏi mắt anh. Kẻ đó nuốt nước bọt, nói một cách xúc tích nhất. " Hai người được phái đi bảo vệ cô gái đã bị bắt từ mấy hôm trước... Họ nói không được phép bảo lãnh...".
" Cô ấy...". Chỉ hai từ nhưng có thể nghe ra đó là một câu hỏi.
" Đã theo gia đình về nhà... Tình trạng... Hình như không ổn lắm...". Một lần nữa tiếng nuốt bọt vang lên.
Không khí như giảm đi vài độ. Kẻ đứng sau Phong không tự giác lùi lại hai bước, không biết mồ hôi trên trán là do thấy nóng hay lạnh quá. Tiếng ve vờn quanh không gian tĩnh mịch, anh vẫn đứng đó nhìn về phía hồ Tây. Đôi mắt thâm trầm.
Bỗng nhiên anh quay đầu, làm kẻ đứng sau giật thót, lạnh lùng bước qua, anh đi vào phòng. Căn phòng đã được ai đó dọn dẹp sạch sẽ, mấy tờ giấy cũng được xếp ngay ngắn trên bàn. Mở tủ lấy một chiếc sơ mi đen, màu ưa thích và mặc lên người. Anh cài cúc áo khi chạy xuống cầu thang, vừa bước ra khỏi cửa phòng đã có 3, 4 người đứng ngay đó, thấy anh đi cũng vội vã theo đuôi.
Đến cửa, chưa cần anh chạm tay, cánh cửa đã bật mở toang. vẫn đang giơ trước không trung, anh nhìn người mới đến.
Kiên hùng hổ phi từ ngoài vào, thấy Phong đứng chình ình trước cửa khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức gương mặt chuyển thành cau có hết sức. Anh giơ tay chỉ vào mặt Phong, chất vấn. "Cậu...". Câu nói chưa phát hết, anh bỗng dừng lại, nhìn chăm chăm về phía cầu thang.
Thấy Kiên hóa đá, Phong chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn theo hướng mắt anh. " Sao vậy... Có gì trên cầu thang?". Đôi mắt lạnh vẫn chưa giảm đi nhiệt độ.
" Hồi nãy... Hình như tớ trông thấy có mấy người đứng trên cầu thang thì phải... Chớp mắt đã không thấy...". Kiên hoang mang nói.
" Ảo giác!!". Phong nhẹ nhàng phun ra hai chữ. Đôi mắt cụp xuống, đan những ngón tay vào mớ tóc đen dày, anh quay đầu đi về phía ghế salon, ngả người xuống.
" Không thể nào!!... Tớ thấy rõ ràng mà". Kiên, cực kỳ cam đoan, bước vội theo Phong. "... Đây không phải lần đầu tiên đâu, nhiều lần rồi, tớ luôn có cảm giác ai đó đứng sau lưng mình, nhưng quay lại thì chẳng có ai cả...". Vừa nói anh vừa xoa xoa cánh tay. "... Cậu có nghĩ cái nhà này có ma không...".
" Vớ vẩn... Ma quỷ gì ở đây...".
" Căn nhà rộng như vậy!! Mà chỉ có mình cậu sống. Chẳng có ai trụ nổi tới 5 tháng. Mấy bà giúp việc rồi cả thằng Nghiêm nữa, lần lượt đều bỏ đi... Cậu có nghĩ do mấy con ma đó đuổi đi không... Như vậy thì thật đáng sợ...". Càng nghĩ anh càng lạnh gáy, rùng mình.
" Mấy bà đó ồn quá nên tớ cho nghỉ việc, nhóc Nghiêm thì chuyển đến sống ở ký túc xá trường chỗ này cách trường nó ba trạm xe buýt... Mà thằng nhóc đó thì ngủ như heo... Cậu bớt vớ vẩn đi, đã muộn vậy tìm tớ có chuyện gì".
" Hay tớ gọi thầy cúng nhé!". Người y như tên, anh kiên trì một cách đáng ngạc nhiên.
Sau một tấm rèm dài quá đất, dưới chân cầu thang, mấy người đàn ông lạ không tự chủ run run. Nếu người nói câu đó là bọn họ đảm bảo họ sẽ bị ném từ tầng ba xuống đất. (Không nhận ra người mà Kiên đang muốn cúng bái là họ thì phải)
" Nếu cậu dám... Tớ sẽ vặn cổ cả cậu lẫn gã đó...". Giọng Phong đanh lại. "... Từ lúc nào mà cậu thành một thằng mê tín như vậy? Có gì nói, không thì biến đi...".
Nghe thấy thế, Mắt kiên xầm xuống, anh giơ một chân lên vắt qua thành ghế salon mà Phong đang nằm, nhanh và gọn, anh đạp thẳng vào mông Phong, khiến Phong lăn một vòng trước khi tiếp đất, đầu đập vào chân bàn thủy tinh. Vì hành động bất ngờ nên anh không kịp trở tay, đau đớn ôm lấy cái bụng của mình, anh cắn răng phát ra một câu chửi thề. Nếu Kiên chú ý, anh sẽ trông thấy cái rèm lớn phía sau lưng đang rung lên dữ dội.
" Khỉ gió!!! Phong, cậu còn dám ăn nói như thế với tớ sao? Đã nói thứ 7, chủ nhật, tớ sẽ không tới quán bar, vậy mà cậu cũng lặn mất tăm luôn. Cậu muốn ch.ết phải không? Demons là của mình tớ chắc...". Kiên tức giận mắng mỏ. "... Nghỉ 1, ngày... Ok! Có ai nói gì đâu, đằng này đi nguyên cả tuần, gọi điện thì không nghe máy... Đi cái gì mà như biệt tích luôn thế hả".
Phong cắn răng, nhăn nhó như vừa làm nguyên một tá ớt vào miệng, lồm cồm bò lên.
" Khỉ thật!! Đau như quỷ ấy....". Anh nghiến răng, lầm bầm. "... Y như cô vợ lắm lời... Từ khi nào mà cậu biến thái như thế hả".
" Im đi!... Cậu nghĩ là do ai...". Kiên cau có "đốp" lại.
" Aw!!!....". Phong kêu khẽ, khi cả người anh đã nằm lại trên cái ghế."... Đi du lịch, vậy được chưa?"..
" Cái quái gì...". Kiên nghiến răng kèn kẹt, định túm cổ áo Phong lôi dậy thì một bàn tay nhỏ nhắn của ai đó đã nhanh hơn, đẩy anh ra, rồi như điện xẹt xà xuống nằm đè lên người Phong. Hai bàn tay đó vòng qua cổ rồi quấn chặt, dính sát vào anh. Kiên ngơ ngác nhìn vị khách bất ngờ, miệng há hốc,ngồi trên đất, quên cả đứng dậy.
Phong không tỏ ra ngạc nhiên, nhưng đầu lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Cô ta đang đè vào vết thương của anh. Chỉ một thoáng, suýt nữa anh đã túm lấy gáy cô ta ném đi rồi.
" Phong!! Anh thật là... ". Cô nàng uốn éo trên người anh mở miệng nũng nịu."... Về sao không nói cho người ta nghe... Có biết em nhớ anh lắm không...". Ngón tay nhỏ với những cái móng được đính cả tá hòn đá nhỏ đủ màu sắc, cứ chọc chọc vào ngực, kiên nhẫn cuối cùng bị rút kiệt. Anh trầm giọng ra lệnh.
" Tránh ra!...". Âm thanh lạnh nhạt vang vọng, dường như không còn một chút nhiệt độ nào trong đó.
Vì nghĩ mình vẫn còn chút sức hút với anh, nên cô ta to gan, không những không tránh ra, mà còn ngồi hẳn trên bụng anh, vòng tay trên cổ dùng sức kéo anh ngồi dậy. Tư thế hiện giờ của hai người thật sự khiến cho người ta có suy nghĩ lung tung. Một tay vẫn giữ lấy cổ anh, tay còn lại đã chuyển vị trí lên mặt, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mai mềm mại của anh, cô ta cười lả lơi."... Anh làm gì mà hung dữ với người ta như vậy?... Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì sất...". To gan hơn cô ta còn dùng tay điểm nhẹ trên mũi anh.
Kiên, đã thay thế khuôn mặt ngơ ngác chuyển sang khuôn mặt đang xem kịch vui, khoanh chân ngồi nhìn, miệng khẽ nhếch lên.
Phong thì không được thoải mái như thế, bụng anh đau như bị cả tảng đá nhọn đè vào ấy.
" Cút ra ngay!!....". Anh gầm lên.
Cô nàng thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức lại cười đến mê hoặc, trèo khỏi người anh, nhưng hai tay vẫn ôm chặt cổ, cô ta chỉ là chuyển qua sau lưng anh mà thôi. Một lực đạo đè xuống vai anh, gương mặt cô nàng dính sát bên má đã đủ làm anh khó chịu, còn chưa chịu dừng cô ta quay đầu, thổi nhẹ vào tai anh, cái giọng điệu chảy nước lại vang lên." Không chịu!!... Anh thật là đáng ghét...". Hai tay không an phận nhẹ nhàng xoa trên ngực anh, bộ ngực nảy nở cứ nhấp nhô trên lưng, cái áo quây nửa ngực chẳng thể che dấu toàn bộ cứ lấp ló trước mắt những kẻ đang theo dõi. Cảm thấy chỉ cần một cú đẩy lên nữa thôi là cái áo sẽ tuột luôn xuống. Kiên há hốc miệng, không dám tin sự tự nhiên của cô gái này lại cao đến như vậy. Sợ chưa đủ sock, cô nàng lại tiếp tục mở miệng."... Lâu rồi hai chúng ta không được ở bên nhau, anh không nhớ người ta sao Người ta nhớ anh muốn ch.ết đây nè!...".
Khóe miệng Kiên giần giật, cô nàng này có cần buồn nôn đến thế không? Anh vẫn đang ngồi ở đây đấy nhé! Làm ơn đi, đừng coi anh như không khí... Anh cũng biết nổi da gà đấy.
Phía sau tấm rèm lớn, sự rung động cũng được tăng độ. Dù không bảo nhau, nhưng bọn họ đồng loạt xoa cánh tay đang nổi một đống gai ốc.
Cái mặt vốn đã cau có giờ càng cau có thêm, Phong nhắm mắt kiềm chế cơn giận, nhưng cái mùi nước hoa sực nức ngập tràn khoang mũi làm anh hắt xì một cái. Ý tưởng tốt đẹp về sự kiềm chế cũng đứt đánh phựt theo cái hắt hơi đó. Anh giằng bàn tay trên người mình ra, đứng dậy, nắm lấy vai áo cô ta nhấc lên. nhưng nhìn lại độ ngắn của cái váy, anh chuyển qua cánh tay cô nàng, ném thẳng về phía Kiên đang ngồi. Hốt hoảng, Kiên theo phản xạ giơ tay định đỡ, nhưng nghĩ thế nào anh lại né sang một bên. Vậy là cô gái hoa lệ nhào vào vòng tay của đất mẹ thiêng liêng, đón nhận yêu thương lạnh giá và cũng chẳng êm ái mấy.
" Bà xã!... Anh không có làm gì... Trời đất chứng dám, anh rất chung thủy...". Kiên co người lại, ôm lấy hai đầu gối không ngừng lẩm bẩm, mắt nhắm nghiền.
" Quẳng cô ta ra ngoài!...". Phong lạnh lùng ra lệnh.
Nghe thấy thế, cái rèm bỗng động mạnh nhưng ngay lập tức im lìm. Mấy người trong đó không ngừng túa mồ hôi. " Nguy hiểm quá! Tý nữa là chạy ra rồi...". Một gã vuốt mồ hôi thở phào.
* * *
" Anh nói thế là có ý gì". Cô nàng thay đổi thái độ, bò dậy. Tức tối chất vấn. "... Anh coi tôi là gì chứ?...".
" Muốn nghe?...". Phong nhướn mày, cao ngạo nhìn. "... Tự mình đi, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai... 100 triệu, cầm lấy rồi biến khỏi đây, nếu còn để tôi trông thấy mặt cô lần nữa đừng trách Vũ Phong này độc ác...". Ném ra một tờ giấy, anh lạnh nhạt nói.
"Anh...". Giận run người, cô gái giơ ngón tay chỉ vào mặt Phong. Tia lạnh giá lan tỏa, khiến cô ta cứng người. Trực giác mách bảo, không nên tiếp tục chạm vào kiên nhẫn của người đàn ông trước mặt." anh là một thằng khốn!..". Chửi anh vài câu xong cô ta cầm lấy tờ ngân phiếu dưới đất, bỏ đi, trước khi đi còn lấy hết sức kéo cánh cửa nghe " Rầm" một cái, có thể thấy cô ta tức giận đến mức nào.
" Cậu không phải là người!". Kiên hít khí, mạnh mẽ lên án.
Thay vì phản bác, Phong chỉ lẳng lặng nhướn một bên lông mày lên.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<