Quyển 2 - Chương 50: Lời nguyền [2] — hình như không chỉ một
Harry, cậu xem này.”
Harry đang ngồi trên bàn dùng qua loa bữa sáng, Severus nhíu mày nhưng tay vẫn đưa tờ báo trên tay qua. Harry nhận lấy, Severus lấy một phần bánh quết mứt lên trên đặt vào dĩa rồi đẩy qua cùng một ly nước cam cho cậu. Harry nhìn thấy nhưng không nói gì. Bởi vì cậu đang nhìn chăm chú hình ảnh bắt mắt trên bìa tờ báo.
Trên tờ nhật báo tiên tri, có thể thấy hình ảnh rõ ràng của một bức tượng màu đen hình người, xung quanh là các lương y đang nhíu mày trầm lặng, không khí trong bức ảnh nặng nề đến nổi khiến người xem cũng thấy khó thở.
“Phù Thủy Hóa Đá — Lời Nguyền Hay Bệnh Dịch” – nhìn tiêu đề bắt mắt trên báo, Harry lặng lẽ đọc — “Hôm nay lại một phù thủy bị hóa đá, đến nay người ta vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân gây nên trình trạng trên, các lương y ở bệnh viện Thánh Mungo đang hết sức tìm hiểu mọi chuyện, việc này đang gây hoang mang vô cùng lớn, Bộ trưởng bộ pháp thuật Cornelius Fudge đã mở cuộc họp báo lên tiếng trấn an người dân, và hứa sẽ tìm ra cách nhanh nhất để cứu chữa cho người bị hóa đá.”
Nhìn hình ảnh lão Fudge tươi cười như bông cúc, Harry chỉ cười lạnh rồi buông báo trên tay xuống, Draco ngồi bên cạnh cũng đã nghiêng đầu qua đọc, bởi vì cậu nghiêng hơi sâu nên cả người giống như tựa vào Harry. Hình ảnh kia trong mắt Severus và Lucius đối diện vô cùng chói mắt, cả hai cùng lúc ho khan hai tiếng, chỉ thấy Harry và Draco ngẩng đầu khó hiểu nhìn cả hai, rồi lại cụp mắt, Draco lạnh lùng không nói gì tiếp tục đọc báo, Harry nhìn Severus lại nói – “Cậu khó chịu thì đừng uống trà nhiều quá.” – rồi đẩy ly nước cam qua. – “Uống nước trái cây đi, tốt cho sức khỏe hơn” rồi lại cúi xuống đọc báo.
Severus cầm ly nước cam lên uống, trong lòng vui vẻ, vẫn là Harry quan tâm tới anh nhất, lại nhìn Lucius ngồi bên cạnh mình, lúc này Lucius tỏa ra một cỗ lệ khí tủi thân vô cùng nặng nề, nhưng lại không muốn quấy rầy Draco. Nhìn bạn thân vốn là một hoa hoa công tử có tiếng nhất nhì bây giờ dù buồn bực cũng không dám lộ liễu, Severus rất cảm thông mà vỗ vỗ vai anh hai cái.
Mà ở bàn giáo viên, Voldemort nhìn con trai đỡ đầu của mình ủy khuất vô cùng chia sẻ mà thông cảm, ai kêu con mình thích thằng nhóc EQ thấp làm chi, lại thở dài cho bản thân, cái người bên cạnh y, chỉ số EQ cũng có cao bao nhiêu đâu.
Lúc này Alan mới nhìn qua Voldemort, – “Không ăn sáng, thất thần cái gì nha.”
Voldemort lần nữa nhận mệnh mà thở dài.
***
“Harry, là Candy…”
Draco cùng Harry và Severus đang đọc sách và làm bài tập, liền thấy trước mặt một bóng xanh đang nghiêm túc đứng. Thì ra chính là sủng vật của Alan, tiểu kẹo xanh lá.
Candy ra dấu cho Harry đi theo nó, nhận ra có gì đó khác thường cả ba người lặng lẽ theo chân viên kẹo xanh đang chạy phía trước. Vì bọn họ đi rất nhẹ nhàng nên cũng không ảnh hưởng đến bất cứ ai.
Vừa ra ngoài thì bắt gặp hiệu trưởng Dumbledore cùng giáo sư Edward đi tới, hỏi mới biết Alan gọi thần hộ mệnh của mình báo cho giáo sư Dumbledore mà Voldemort lại gọi Edward, nhưng vì sao lại gọi giáo sư Edward, Voldemort lại tỏ vẻ ai nha y không biết nữa a, chỉ tiện tay thôi mà.
Harry híp mắt nhìn Edward, ý cười trong mắt vô cùng rõ ràng làm Edward vô thức cảm thấy sau lưng âm hàn từng trận.
***
Sâu trong Rừng Cấm.
Hai bóng người một đứng một ngồi đang im lặng ở đó, cả hai không phát ra thanh âm gì, im lặng đến nỗi khiến nghe thấy âm thanh hơi thở yếu ớt đến cực điểm.
Harry đến, nhưng chỉ thấy Voldemort bất đắc dĩ đứng đó, mà Alan đang ngồi lại phát ra từng loạt khí âm hàn, Harry và Draco vô thức dừng chân, nhìn nhau một cái, khiến cả ba người phía sau từng đợt khó hiểu. Rồi cả ba không hẹn cùng đưa mắt nhìn bóng người đang ngồi kia, lập tức rùng mình. Trời không lạnh, nhưng vẫn khiến người khác không rét mà run.
Harry cắn cắn môi, Alan cư nhiên nổi giận, từ trước đến giờ Alan vốn là một người ôn hòa, dù có chuyện gì cũng không dễ nổi giận, nhưng lần này lại nổi giận có phải hay không là chuyện rất quan trọng đã chọc tức Alan, rồi cậu nghe thấy hơi thở yếu ớt, mùi máu tươi, và… khí tức của ai đó .
Nhận ra khí tức đó , cả nhóm liền xanh mặt chạy đến. Chỉ thấy trên mặt đất lúc có một ‘người’ tóc xanh đang nằm, hơi thở yếu ớt đến mức nếu không nhìn thấy ngực người đó phập phồng chỉ sợ đã nghĩ đó là một cái xác, mà Alan thì đang cố chữa trị vết thương trên cổ ‘người’ đó. Mà ‘người’ đang nằm, thật ra nói là người cũng đúng, nói không phải là người cũng không sai, bởi vì ‘người’ đang nằm ngoài trừ hình dáng giống người ra thì còn lại đều không, ‘người’ nọ có mái tóc màu xanh như cây rừng cùng tóc, lông mày, lông mi đều là một xanh lục, trên đầu mang một vòng nguyệt quế, mặc một bộ quần áo như vị thần hi lạp cổ xưa, lỗ tai nhọn như yêu tinh, gương mặt xinh đẹp không phân rõ nam hay nữ, tái nhợt không tí sức sống, trên cổ trắng như ngọc của nó đang vô thức chảy ra những đợt máu xanh tinh mỹ vô cùng thê thảm, đôi cánh bướm màu xanh phía sau xơ xác nhợt nhạt.
“Tiên Nữ.” – Severus nhỏ giọng nói.
Không thể trách mọi người sao lại kinh ngạc như thế, Tiên nữ giống như Bạch kỳ mã đều là sinh vật thần thánh thuần khiết nhất, bọn họ có hình dạng như con người nhưng vẻ ngoài xinh đẹp đến Veela cũng không thể sánh bằng, Máu tiên nữ cũng như máu bạch kỳ mã có thể kéo dài mạng sống, tăng pháp lực và sức mạnh chỉ khác ở chỗ nó không nguyền rủa người uống máu nó chính phẩm chất lương thiện đến đáng thương của Tiên nữ. Vì thế mà Tiên nữ bị săn lùng bởi các phù thủy độc ác, bị săn lùng đến nỗi người ta đã nghĩ rằng các Tiên nữ đã không còn trên đời nữa, nhưng thật ra nơi sâu tận cùng trong rừng cấm vẫn còn một tộc tiên nữ đang sống yên bình. Nó được bảo vệ bởi sức mạnh của thần, mặc dù bao lâu nay có vô số người vào rừng cấm nhưng không phải ai cũng có thể gặp được tiên nữ, mà Harry trong một lần tình cờ đã may mắn gặp được họ, Tiên nữ là bạn tốt của Bạch kỳ mã trong một lần Harry đến thăm Victoria, thì gặp được nữ hoàng tiên nữ, Rosebella.
Lại nói, người ta có thể từ màu tóc, màu cánh, mà phân biệt được tiên nữ đó là tiên nữ gì, giống như nữ hoàng tiên nữ có cánh và tóc là bảy màu cầu vồng xinh đẹp. Như tiên nữ bị thương này là tiên nữ cây cối, bởi vì tiên nữ mùa xuân có tóc màu nâu và cánh màu xanh. Nhưng màu xanh cánh của tiên nữ này không được đậm lắm, có thể chỉ là một tiểu tiên nữ mà thôi. Tuy nói là tiên nữ nhưng họ lại là loài lưỡng tính không phân nam nữ.
Chỉ là không nghĩ tiên nữ dù trốn thế nào cũng không thoát khỏi cái vòng xoáy bị người lấy máu.
Harry ngồi xuống bên cạnh, giúp đỡ Alan chữa trị cho tiên nữ kia, nó bị mất máu rất nhiều.
Dumbledore bước đến hỏi Voldemort mọi chuyện xảy ra, Voldemort nhìn thoáng qua Alan, thở dài một hơi, kể hết mọi chuyện.
Chuyện xảy ra thế này, buổi trưa Voldemort sau khi dạy cho lớp năm ba thì trở về phòng của mình, lại nhận ra nguyên liệu để dạy cho buổi học tiếp theo đã không còn, nên y quyết định đi vào Rừng Cấm lấy nguyên liệu, nguyên liệu chính là lá của cây Tư Liên cách sử dụng nó khá phức tạp, phù thủy ai cũng biết nếu sử dụng nó đúng cách có thể tạo thành một màn chắn đơn giản bảo vệ bản thân trước các loại thần chú hắc ám nhỏ. Mà bài học của Voldemort là liên quan đến cách sử dụng cây này, y đi được một đoạn thì nhìn thấy Alan cũng đang dự định vào rừng tìm chút ít thảo dược về chuẩn bị cho tiết học tới cũng như nghiên cứu xem có thể giải lời nguyền của Victoria không.Sau ngày tìm thấy Victoria, Harry quyết định để Victoria trong hầm của Alan mà Alan cũng muốn vậy.
Sau khi hai người vào rừng cấm thì cùng nhau hái thảo dược một giờ, lúc dự định quay lại trường thì Voldemort phát hiện âm thanh khác thường, có mùi máu, và sau đó là tiếng la hoảng sợ, không nghĩ nhiều cả hai chạy nhanh về nơi phát ra tiếng hét, tới nơi Voldemort nhìn thấy một bóng đen vừa lướt qua thì liền đuổi theo, nhưng đuổi một đoạn thì mất dấu, y đành quay trở về, mới nhận ra Alan đang cố gắng cầm máu cho tiểu tiên nữ.
Alan dùng thần hộ mệnh gọi Dumbledore mà Voldemort thì gọi cho Edward, sau đó Alan trong lòng gọi Candy tìm Harry.
Harry dù đang cố chữa trị vết thương của tiểu tiên nữ vẫn nghe thấy lời Voldemort nói, cậu nhíu mày, trong lòng lại vô cùng khó chịu. Khi máu đã được cầm, Harry nói với Alan nên đưa tiểu tiên nữ này về cho bà Pomfrey xem qua, Alan gật đầu.
Edward liền dùng thần chú trôi nổi mang theo tiểu tiên nữ một đường hướng về Hogwarts.
***
Buổi tối, Hogwarts tại mật thất.
Trên sô pha, nhóm ba người Harry, Alan, Draco đang ngồi cùng nhóm bốn nhà thành lập Salazar, Godric. Rowena, và Hegla của Hogwarts đều cùng một bộ chau mày suy tư.
Hôm nay, Harry đã kể hết mọi chuyện xảy ra với bốn nhà sáng lập, cũng muốn hỏi họ xem có biết về chuyện này không.
“Đợi Hope hỏi mọi chuyện trở về báo là có thể biết rõ.” – Harry nói.
Lát sau, Hope từ cửa bí mật trở về. Lại nói vì sao lại là Hope bởi vì Hope là người duy nhất biết các loại ngôn ngữ của bạch kỳ lân, nhân mã hay các loài vật khác. Vạn linh ngữ là ngôn ngữ chung của vạn vật có linh hồn, nhưng chỉ những người đứng đầu mới biết nó, mà những con còn lại trong đàn chỉ biết ngôn ngữ riêng mà thôi.
{Hope, đã hỏi ra chưa.} – Harry hỏi.
Hope: *gật đầu* { Đã hỏi. Những bạch kỳ mã đó nói rằng lúc đó có một người trùm áo đen cả người toàn thân phát ra luồng khí màu tím, khiến các bạch kỳ mã hoảng sợ lui ra xa, lát sau nhìn thấy một ánh sáng màu tím đánh về phía Victoria. Sau đó người đó biến mất.}
Draco : {Áo đen, ánh sáng tím, vậy có liên quan gì tới chuyện của tiểu tiên nữ hôm nay không.}
Hope: {Cũng đã hỏi ở nơi xảy ra vụ việc của tiểu tiên nữ, có một con hoàng xà nói rằng lúc đó Tiểu tiên nữ hình như bị lạc đường, sau đó thì người áo đen đó giống như từ hư không xuất hiện, tấn công về phía tiểu tiên nữ, còn bị tấn công như thế nào thì nó không biết vì lúc đó nó đã sợ hãi nhắm mắt né đi chỗ khác rồi.}
Alan: {Có phải hay không đều là một người.}
Harry: {Không giống lắm. Hình như không phải chỉ một.}
Salazar: {Có phải hay không sau ánh sáng tím đó là một chút ánh sáng màu đỏ.}
Hope: {Hả, sao ngài biết, ta còn chưa kịp nói ra.}
Alan: {Không lẽ ngài biết chuyện gì.}
Salazar suy tư một chút, nhíu chặt mày, khiến mọi người đều thấy có chuyện lớn rồi. – {Là lời nguyền Huyết Dạ.}
{Cái gì.} – Godric nghe thấy liền nhảy dựng lên.
{Là cái thứ hại người đó sao.} – Lần này đến Rowena cũng cau mày.
{Không phải đã đốt mọi quyển sách nói về nó rồi sao.Sao vẫn xảy ra chứ.} – Godric lần nữa ngồi xuống cào cào tóc.
{Mọi người biết gì về chuyện này sao?} – Draco ngồi một bên không hiểu họ nói gì đành phải lên tiếng hỏi.
{Lời nguyền Huyết Dạ là lời nguyền cổ xưa, lấy linh hồn của 666 sinh vật hắc ám, và 666 linh hồn của sinh vật ánh sáng làm vật tế, có thể kêu gọi một thứ từ địa ngục trỗi dậy.} – Hegla nói – {Trước đây ở quá khứ cũng có một kẻ làm chuyện này, nhưng đã bị Salazar ngăn chặn.}
{Bọn ta đã tiêu hủy tất cả những quyển sách nói về nó.} – Godric suy tư. – {Không ngờ nó lại xuất hiện lần nữa.}
{Phải mau chóng tìm ra người sử dụng nó, nếu không… hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.} – Salazar lạnh giọng quả quyết nói.