Chương 20: Ngày đầu tiên đáng nhớ!
Lâm Tú Vi ngồi trên phòng,cô nhìn ra bên ngoài qua tấm cửa kính dày đặc,bóng nhoáng.Khu ngoại ô chìm vào màn tối của ban đêm,mọi thứ thật yên tĩnh ngoại trừ tiếng côn trùng kêu rí rắc.Tránh xa ồn ào của xe cộ,náo nhiệt của những cuộc chơi và hào nhoáng ở thành phố.Đây quả là một nơi hoàn hảo để nghỉ ngơi.Không chút ánh đèn nhưng vẫn lấp lánh bởi ngôi biệt thự của Vương gia.Chưa đến nhớp tối thì tất cả điện đều được bật sáng.Ghé sát vào tấm của kính,Lâm Tú Vi nghĩ lại chuyện xảy ra thời gian trước.Loay hoay với mớ hỗn độn trong đầu.Cái cảnh tượng kinh hoàng,máu me be bét vương vãi khắp sàn làm cô buồn nôn.Bụng cô đang reo nhưng ngay lúc này làm sao có thể ăn nổi khi cô đang sống với tên ác nhân.Lâm Tú Vi từ nhỏ đã muốn trở thành những ngôi sao ngoài kia.Sáng lấp lánh,ở trên cao và thuần khiết tới mức người ta có thể mê mệt tới ch.ết.Còn cô,đang ở một nơi cách xa thành phố,cô thích điều đó bởi nó yên tĩnh nhưng lại không có một chút thoải mái.Có lúc cô còn nghĩ mình đang bị giam lỏng mà người làm chuyện đó lại là quỷ dữ.Không hiểu sao cái suy nghĩ Vương Thành Long là kẻ sát nhân tàn ác không buông tha cô.Cuộc sống này khiến cô mệt mỏi chỉ muốn buông bỏ tất cả,tới một nơi nào đó không ai tìm thấy và sống một cuộc sống mà cô thích.
-Alo!
Hoàng Phong nhàm chán nhấc máy.Anh đang vật vờ trong quán bar Chí Thành nổi tiếng.Không phải tự nhiên chỗ này trở thành tâm điểm của những người giàu.Ở đây có đầy đủ nhu cầu vui chơi,đồ uống,bán những thứ giúp con người ta quên mọi âu lo,buồn phiền và cả chuyện mua ɖâʍ.Chỉ cần là người có địa vị thì món ăn thể xác hoàn toàn là "hàng nguyên vẹn".Giá tiền vui chơi được tính bằng giờ nếu là phòng vip và bằng ngày với phòng thường.Còn lại thì được tính bằng đồ dùng mà khách gọi.
-Con đang ở đâu,mấy ngày nay mẹ gọi con không được,chỗ nào mà ồn ào quá vậy?
-Có chuyện gì không mẹ?
-Về nhà đi,nhà mình có việc muốn nói với con.
-Lại cưới xin ạ.Tùy bố mẹ thôi,đằng nào thì tiếng nói của con cũng vô giá trị.
-Dù sao thì con cũng phải có mặt coi như tôn trọng chứ!Mấy ngày mẹ không được gặp con rồi.Xin con!
Sau hai giây là tiếng tút kéo dài.Hoàng Phong cầm cốc rượu trên bàn uống cạn rồi đặt xuống.Anh đứng phắt dậy,vứt tiền xuống bàn rồi đi ra.Đây là lần đầu tiên mà mẹ anh xin anh,lần đầu tiên chỉ cần nghe thấy tiếng anh cũng thấy chứa nhiều buồn phiền và khẩn khoản.Mấy ngày anh đã không về nhà,không đến trường,không nghe máy của bất kì ai.Hoàn toàn thoát ra khỏi nơi mà lâu nay anh coi là nhà.Có lẽ anh làm mẹ khổ tâm nhiều rồi.
Phóng xe về nhà,vừa bước vào đến cừa,một giọng nói õng ẹo,thân hình quyến rũ lao tới ôm lấy cổ anh.
-Hoàng Phong à...Anh đi đâu mấy ngày nay làm người ta nhớ ch.ết.
Hoàng Phong không nói gì lẳng lặng gỡ tay Triệu Ngọc Hân ra khổ cổ rồi đến ngồi xuống lười nhác không một lời chào hỏi.Triệu Ngọc Hân không buông tha cho anh,cô ả tiến lại ngồi cạnh,rồi ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh.Hoàng Phong không động tĩnh gì,anh đang rất mệt mỏi với mấy trò bịt bợm của ả.
-Ây da...nhìn hai đứa nó kìa.Thật là làm tôi hạnh phúc lây.
Ông Triệu lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
-Đúng...Đúng vậy.
Ba anh cũng lên tiếng.Cùng lúc đó mẹ anh đi ra với đĩa hoa quả trên tay.Nhìn cảnh tượng trước mặt bà không khỏi nở nụ cười vẻ cưỡng ép.Nhìn Hoàng Phong-đứa con trai mà bà yêu quý đã về nhà.Thần sắc hao gầy đi rất nhiều,ánh mắt đờ đẫn mệt mỏi mà bà đau từng khúc ruột.
-Ông Hoàng này,tôi nghĩ nên chờ hai đứa học hết năm nay sẽ tổ chức đám cưới.
Nghe ông Triệu nói,ba mẹ anh cùng với mấy người trong nhà đều ngạc nhiên.Riêng Hoàng Phong không chút biểu hiện.
-À...về chuyện đó thì tùy ông Triệu.Tôi như nào cũng được.
Hai ông bố nói chuyện với nhau rôm rả,Triệu Ngọc Hân ngồi bên anh bắt chuyện với mẹ Hoàng Phong.Anh ngồi đó,mắt nhìn xuống đăm chiêu.
-Con sẽ đi du học!
Mọi người im lặng,nhìn Hoàng Phong.Không khí vốn đã khó chịu nay còn nặng nề hơn.
-Vậy chúng ta tổ chức hôn lễ xong rồi cho hai đứa đi luôn.
-Bác Triệu,cháu muốn học kinh doanh để giúp ba.Cháu cũng cần thời gian để...yêu con bác.
-À...ông Triệu này,tôi nghĩ thằng bé nói đúng.Chúng ta cho hai đứa chút thời gian.Khi Hoàng Phong về nước lập tức cưới.
Ông Triệu nghe cũng có lí đành gật đầu đồng ý mặc cho con gái ông muốn theo Hoàng Phong sang Pháp du học.
Vương Thành Long hôm nay đích thân đưa Lâm Tú Vi đi học.Vân Du ngồi trước thi thoảng lại nhìn Lâm Tú Vi cười.Cô mặc bộ đồ kín đáo,quần jean đen cũng áo sơ mi trắng với đôi giày thể thao độn.Gương mặt thanh thoát không trang điểm lộ rõ căng thẳng,mái tóc buộc cao năng động.Vương Thành Long ngồi cạnh ngả đầu ra phía sau chợp mắt.
-Cho tôi xuống đây được rồi.
Lâm Tú Vi cất tiếng.Không có gì thay đổi,Vương Thành Long như không quan tâm tới lời nói của cô,Vân Du chăm chú lái xe,cô hiểu khi hắn chưa lên tiếng Vân Du có ch.ết cũng không làm.
-Chẳng phải anh nói tôi là vì học bổng mới vào được.Bây giờ ngồi trên chiếc xe này không khác vạch áo cho người xem lưng.
Vương Thành Long ngồi dậy,giơ tay ra hiệu.Chiếc xe lập tức dừng lại.
-Cuối giờ sẽ có xe đến đón em.
Lâm Tú Vi bước xuống đi bộ.Rất lâu cô chưa có dịp được đi bộ,thưởng thức mùi vị của buổi sáng trong lành.Hai hàng cây khẳng khiu không che nổi những cơn gió cuối đông.Ánh nắng yếu ớt chiếu xuống gương mặt nhã nhặn,trông cô như tiên nữ hạ phàm.Đi không lâu thì tới cổng trường,cô ngước lên nhìn.Nơi này không còn là trường học.Học sinh ở đây ăn mặc lung tung,sân trường lộn xộn.Cái đặc biệt là họ hoàn toàn không hòa đồng mà chơi theo đẳng cấp.Hít một hơi thật sâu,Lâm Tú Vi bước vào,tưởng mọi người sẽ bàn tán về người mới nhưng tất cả vẫn như cũ.Cô như người tàng hình giữa đám người vô tâm.
-Bạn là người mới hả?
-Ừm...
Lâm Tú Vi nở nụ cười nhìn nữ sinh trước mặt.Trông cô nhã nhặn với bộ đồ trên người.Gương mặt ưa nhìn và vóc dáng tuyệt hảo.
-Để mình đưa bạn vào hội trường chuẩn bị ra mắt đám tạp nham nha.
Cô tròn mắt không nói gì mà chỉ đi theo.Ít nhất cô cũng không phải là người vô hình.
-Mình Là Đan Đan,lớp hội họa.
-Lâm Tú Vi,lớp nhạc cụ.Cảm ơn vì đã giúp mình.
-Haiz...thật ra mình đâu có rảnh là vì thằng bạn thân nó bắt ra đây đứng thôi.Mà gia đình cậu làm gì?Bộ đồ trên người cậu cũng cỡ trăm triệu nha.
-Hả...?À...mình...mình vào đây là nhờ học bổng.
-Uk.Nhà mình sở hữu dãy nhà trước trường á.Đại loại như kinh doanh nhà nghỉ.
Đan Đan nói chuyện rất tự tin nhưng không có vẻ phân biệt giàu nghèo.Cô gái này thực sự làm Lâm Tú Vi quý mến từ lần đầu gặp mặt.
-Thằng đần,người mới.
-Cảm ơn nha!
Nam sinh đang hặm hụi với đống máy tình quay đầu lại.Nói cậu ta là soái ca quả không sai.Mái tóc đen cắt kiểu cây nấm,gương mặt ưa nhìn: mũi thẳng,mắt đen thu hút,đôi môi quyến rũ.Hoàn hảo!Nở nụ cười thiên thần nhìn cô.
-Chào,mình là La Quế Bảo!Đại diện cho sinh viên trường.
-A...à..Lâm Tú Vi,sinh viên mới.
-Ngộ hả,cậu là người mới thì tôi mới đưa vào đây chứ.Mà tôi không nhận cảm ơn suông đâu à.
-Tôi biết mà.Lát về ăn chè.
Lâm Tú Vi không nghe nhầm chứ.Một tiểu thư cá tính nhà giàu kếch xù mà cũng khoái mấy món cho thường dân sao.
-Ăn chùa vẫn ngon hơn.Cậu ở lại nha.Tôi có việc phải đi.
-Cảm ơn.
-Tôi không nhận lời cảm ơn suông mà.
Đan Đan nháy mắt rồi mất hút.Lâm Tú Vi nhìn xung quanh thấy cũng có mấy người mới đến.Nhìn sơ qua thì đây ắt là cánh gà.
-Mình phụ trách cả sau cánh gà.Đôi khi cảm thấy hơi ngốc khi nhận làm đại diện sinh viên.
Lâm Tú Vi quan sát xung quanh rồi cười nhẹ trước câu nói của La Quế Bảo.Anh là đang chán nản thật hay đùa.Được làm đại diện của trường mà anh còn than phiền.Lại gần,cô thích thú quan sát ngón tay nhanh nhẹn lướt trên mấy thứ trước mắt mà cô chẳng hiểu gì.
-Mình ở đây lo mấy cái linh tinh đại loại như âm thanh,ánh sáng và mấy hiệu ứng cho sân khấu.
La Quế Bảo ngồi lên ghệ lấy chai nước đưa cho cô,anh cầm cho mình một trai.
-Cậu là sinh viên học bổng nhỉ?
Lâm Tú Vi hơi cúi đầu xuống,chẳng hiểu tại sao người ở đây lại quan tâm đến cái học bổng vớ vẩn kia.
-Không phải ngại,nhà mình đâu khá giả gì,kinh doanh chút bất động sản nhỏ thôi.
Cô quay sang nhìn người con trai đang uống nước.Gương mặt này khá quen,cô có cảm giác đã gặp ở đâu đó thực sự không nhớ ra lúc này.Tiếng léo nhéo,xì xào từ ngoài vọng vào,Lâm Tú Vi ngó ra nhìn.Tim cô như sắp nổ tung.Hội trường này rộng như cái sân bóng đá vậy,bên dưới là hàng trăm con người ngồi đó.Người thì nghe nhạc,người ấn điện thoại vẻ chán nản.Đám người mới bắt đầu lại gần làm quen với nhau.Toàn trai xinh gái đẹp con nhà giàu.Lâm Tú Vi cũng muốn lại gần nói chuyện nhưng lí trí không cho phép cô được cởi mở.Quá khứ và cuộc sống của cô càng ít người biết càng tốt.
-Lát nữa cậu ra chỉ cần giới thiệu là được.Mà cậu người địa phương à?
-Không mình ở thành phố C.
-Quê mình ngày trước ở đó.Cũng lâu lắm rồi không về đó.
Lâm Tú Vi cảm thấy rất gần gũi.Ngày hôm nay cũng không tồi tệ.Nam sinh mà cô quen hoàn toàn không kênh kiệu hay ngại khi mình tới từ thành phố C.Ánh đèn được bật,lần lượt từng người một bước ra giới thiệu.Những tiếng reo hò mời gọi thân thiết từ phía dưới.Lâm Tú Vi là người cuối cùng.Cô rụt rè,đôi chân như bị chôn chặt dưới đất không thể dịch chuyển.
-Đến cậu kìa!
La Quế Bảo nhắc nhở.Lâm Tú Vi hít một hơi thật sâu,cầm micro trên tay bước ra.Cúi chào,nở nụ cười lộ hàm răng trắng sáng rhu hút bao ánh nhìn.Tiếng huýt sáo láo loạn cả căn phòng
-Người mới,tớ lớp thiết kế nha.
-Hú...xinh ghê ta!
-Giới thiệu đi bé.Đứng như cây ch.ết vậy.
Nữ sinh bên dưới đứng dậy lên tiếng,cả phòng im lặng.Gương mặt sắc sảo,giọng nói uy quyền.Mái tóc làm xoăn kiểu cách màu hồng phấn tôn làn da trắng.Dứt lời,nữ sinh ngồi xuống để lại ánh mắt giễu cợt.
-Mình là Lâm Tú Vi,lớp nhạc cụ.Đến từ thành phố C.Sinh viên học bổng.Mong mọi người...
-Ồhhhhh....
Tất cả mọi người ở dưới ồ lên,cánh tay vươn ra chĩa ngón cái xuống.Nhiều người bĩu môi lắc đầu,nhìn cô như sinh vật lạ.
-Cô bé,ở đây không dành cho cô đâu.Haaa!
-Nhà có đủ tiền để trả cho học phí một ngày không mà trèo cao vậy.-nam sinh lên tiếng.
-Bộ đồ trên đó là hàng hiệu nha.Đừng nói...Haa
-Về thành phố bẩn thỉu của mày đi.
-Xuống đi!Đứng đó ai coi đồ nghèo.
Lâm Tú Vi đứng đó,cô không biết làm gì hết,nếu nghèo là tội thì cô đáng bị tội gì đây?Gương mặt trở nên xanh lét,đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt chiếc micro chặt tới mức tay trắng bệch.Đôi mắt biết cười từ khi nào đã đỏ ọc,màng nước bắt đầu dâng lên.Dưới bục vẫn là tiếng đuổi,chê bai hay trêu đùa.Họ còn tàn nhẫn nghĩ Lâm Tú Vi đi "khách" để có bộ đồ trên người.Cô thật sự rất mệt mỏi.Cảm tưởng như có thứ gì đè lên tim mình rất khó thở.Cô chứng kiến cảnh giết người ghê rợn,bị người khác sỉ nhục và bây giờ là khinh miệt.Mẹ cô ban cho cô cuộc sống nhưng lại để cô một mình chịu đựng những mất mát,khổ đau mà một đứa trẻ không đáng nhận điều đó.Chất lỏng mặn trào vào khóe miệng cô,cứ thế lần lượt rơi xuống.Mấy người bên dưới nhìn cô khóc không chút thương hại,họ cứ thế chỉ trích.
-Này mọi người!
Nam sinh tuấn tú bước lên cạnh cô,lấy micro từ tay cô.Lâm Tú Vi nhìn anh,cô nghĩ ở dưới trêu đùa chưa đủ còn phải lên đây để chế giễu cô?Đám người ở đây dơ dáy tới vậy sao?Sau khi nam sinh cất tiếng,cả phòng im lặng.
-Cùng là con người với nhau.Các bạn đang cư xử như một đứa thấp hèn đấy.
Mọi người tròn mắt nhìn không ngoại lệ cả cô.Vậy suy nghĩ của cô từ nãy tới giờ là sai.Một tập thể nhơ nhác không thể không có những con người đẹp đẽ.Ví dụ điển hình như...nam sinh này vậy!
-Giờ chúng ta chơi một trò chơi.Nếu như mọi người đồng ý?
-Chơi đi!
Lâm Tú Vi vẫn giữ sắc mặt sợ sệt nhìn nam sinh.
-Tôi là Di Bảo,lớp diễn viên.Cậu biết chơi gì?
-Pia...là piano.
-Ok.Cô gái,cậu rất đẹp,nhưng không phải với bộ mặt xanh đét đó phải không mấy bạn,trông cô ấy giống phù thủy xinh đẹp vậy.
"Hahaha" Đám đông rộn lên tiếng cười.Cậu nói đó hài hước lắm sao,ngoại trừ cô thì cả người trong cánh gà cũng cười.
-Bảo ca,cho huynh đệ tôi chiếc đàn piano nào.
Lại trận cười nữa,La Quế Bảo đủn chiếc piano màu trắng-màu của tinh khiết-màu của riêng cô.Anh nhìn Di Bảo cười lắc đầu vì trò của cậu rồi vào trong.Di Bảo nắm lấy vai cô cho cô nguồi xuống trước đàn.
-Tôi đem chiếc Messedes ra cá cược nếu ai đoán được bản nhạc mà...thiên thần này chơi.Sao hả?
Di Bảo-con trai duy nhất của kĩ sư nổi tiếng nhất thành phố A.Là người đã thiết kế từng góc cạnh của ngôi trường và là người sở hữu ngôi trường này.Tuy nhiên ông không trực tiếp quản lí mà là một tiến sĩ danh tiếng làm hiệu trưởng.
-Cố đừng làm mất bé cưng của tôi nha cô bé.
Di Bảo nháy mắt rồi cười tươi.Lâm Tú Vi khẽ gật đầu.Cô sẽ chơi bản nhạc mà lần đầu tiên cô chơi-bản nhạc mà cô tự sáng tác ngay ngày mất của mẹ mình.Ngón tay khẽ đặt lên phím đàn,bắt đầu khép đôi mắt lại để cảm nhận.Cô đang tưởng tượng lại cảnh mẹ cô ôm cô vào lòng,dạy cô điều đúng đắn và cho cô học cách mạnh mẽ.Âm nhạc vang lên.Du dương trầm bổng,rồi lại âm ỉ nhẹ nhàng thật khiến người ta lâm vào cảnh mơ mơ tỉnh tỉnh.Phía dưới chăm chú lắng nghe.Một số đang cảm nhận,một số khác thì cố lắng nghe để rinh chiếc xe về tay mình.Sau cánh gà La Quế Bảo hoàn toàn bị chinh phục.Gương mặt,giọng nói,nụ cười và bây giờ là tiếng đàn làm anh ngây dại.Trái tim như đón nhận một lực mạnh,anh có cảm giác lâng lâng khó tả.Tiếng nhạc dứt,buổi cá cược coi như Di Bảo thắng.
-Này cậu,cảm ơn vì đã giúp tôi!
-Không có gì,cũng may mà cậu giữ được chiếc xe cho tôi.Nếu không thì tôi sẽ hận cậu ch.ết.
Lâm Tú Vi không nói gì,cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào đôi chân mình,đôi mả ửng đỏ khiến người ta chỉ muốn nhìn thật lâu.Không hiểu sao từ khi gặp Vương Thành Long cô lại tạo cho mình kiểu nhìn chằm chằm vào bàn chân mình như vậy.
-Haaa...Nói đùa thôi,tôi có việc phải đi,hẹn gặp lại.
Lâm Tú Vi vừa ngẩng lên đã thấy bóng anh đi rất xa ra cổng trường,lên chiếc xe mà anh gọi là bé cưng phóng đi mất