Chương 39: Im lặng
Vương Thành Long trở về nhà vào buổi tối.Lâm Tú Vi và Vương Thiên Tú ngồi vào bàn ăn chờ.Thấy Ưng Kim Hoàng cùng Vương Thành Long về đầy sát khí,Vương Thiên Tú nhìn tò mò.
-Em đã đợi anh(nhìn đồng hồ) 2 tiếng 20 phút 30 giây.
Vương Thành Long không nói gì,quay sang nhìn Lâm Tú Vi rồi lên phòng làm việc luôn.Lâm Tú Vi nhìn thấy trong mắt hắn có gì đó.Nó rất khó hiểu,lạnh lùng hơn và...cô chỉ cảm nhận một chút nhỏ như hạt cát trong đôi mắt của hắn.Vì sao à?Đơn giản là hắn chưa bao giờ thể hiện cảm xúc qua đôi mắt.Dường như đôi mắt ấy chai lỳ đến không thể thay đổi một màu khác ngoài lạnh tanh.Ưng Kim Hoàng nhìn Vương Thành Long thở dài ngồi xuống bàn.
-Anh ấy sao vậy?
-Haiz...lên cơn!
Vương Thiên Tú nhìn Ưng Kim Hoàng ăn ngon lành trong khi anh họ mình đang không biết bị gì trên kia.Đã bao lâu kể từ khi tiểu Màn Thầu ra đi cậu đã chẳng còn thấy gương mặt lầm lỳ của Vương Thành Long.Bây giờ nhìn thấy cư nhiên có chút khó hiểu.Rốt cuộc là người nào đã khiến Vương Thành Long vốn vô cảm trở lên lặng lẽ tới vậy.Lâm Tú Vi cúi xuống lo lắng.Sau khi gặp Hoàng Phong cô trở về nhà với tâm trạng không thể tốt hơn,nhưng điều đáng nói là chiếc điện thoại cô đặt trên bàn trang điểm đột nhiên xuất hiện dưới phòng khách.Khi ở công viên cô mới chợt nhớ là mình để quên điện thoại ở phòng.Chẳng lẽ Vương Thành Long đã đọc được?Không thể nào,nếu đọc được hắn đã làm ầm lên như con sư tử bị bỏ đói xổng chuồng.
Lâm Tú Vi nhìn chằm chằm bát cơm,cô hiện tại không lo cho bản thân.Cô đã ở đây chuyện Vương Thành Long trút giận lên cô không sớm hay muộn cũng xảy ra.Điều cô lo lắng nhất đó là Hoàng Phong.Nếu Vương Thành Long làm khó dễ anh vì chuyện này...Hơn nữa ngày mai Hoàng Phong sẽ đi Anh,trước giờ lên máy bay mong rằng Vương Thành Long sẽ để yên cho anh.Hoàng Phong anh mà có gặp chuyện gì bản thân cô sẽ không tha thứ cho mình mất.
Vương Thành Long ngồi trên ghế xoay tựa ra phía sau hướng mắt nhìn thành phố A tuyệt diệu.Bên ngoài,ánh trăng sáng chiếu vào căn phòng,ngang qua ly rượu vang màu mận đẹp mắt tạo nên khung cảnh tuyệt diệu.Thân ảnh của hắn phản chiếu lên tường mạnh mẽ và to lớn.Gương mặt dưới ánh trăng có vẻ dịu hiền hơn.Đôi mắt hơi nhắm nhưng ly tâm cau lại khó chịu,tay cầm ly rượu lắc nhẹ.Vương Thành Long uống một chút,ngắm nhìn tòa nhà cao nhất,sáng nhất và quyền lực nhất-tập đoàn Vương Gia.Để phát triển đến mức ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ thì hắn đã phải vứt bỏ tuổi thanh xuân của chính bản thân.Khi mấy đứa cùng tuổi đang cắp sách tới trường,dành thời gian cho yêu đương,chơi bời thì hắn đang học đua để hoàn thiện khóa học nhanh nhất có thể.Thời gian còn lại dành cho công ty và Vương bang.Kể cả lúc nghỉ hắn cũng không nghĩ tới sẽ có thời gian nghỉ ngơi hay có thể thong thả ngủ một giấc ngon lành.Thay vào đó là suy nghĩ cách để điều hành Vương bang,cách để đứng vững ở công ty và phát triển nó lớn mạnh hơn dưới thời hắn.Tuổi thơ hắn vội vã và tấp nập hơn tất cả mọi người cùng lứa tuổi.Và bây giờ,khi ngồi đây và nhìn lại quãng thời gian đó Vương Thành Long lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn.Với hắn chưa bao giờ là đủ.Tập đoàn Vương gia giờ đã vươn tầm ra thế giới,ai nhìn cũng phải khiếp sợ và kính nể.Hắn muốn thứ gì lập tức có thứ đó.Nhưng khi trở về ngôi nhà này Vương Thành Long mới nhận ra mình nhỏ bé tới mức nào.Ngoài kia muốn gì có đó còn ở đây ngay cả điều nhỏ nhất cũng không thể.Hắn đã được ở bên người mà hắn coi là tất cả nhưng thứ tình cảm mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được thì mãi không thuộc về hắn.Vương Thành Long trầm lặng,trầm lặng đến nỗi cả căn phòng đều nặng trịch,ảm đạm đến khó chịu.
"Cạch!" Lâm Tú Vi mở cửa bước vào,tay cầm khay cơm đứng nguyên ở cửa như chờ Vương Thành Long.Hắn biết,ngay cả khi cô đứng cách hắn cả trăm mét hắn vẫn cảm nhận được mùi hương tỏa ra từ cô hay ngay cả khi cô lạc trong đám đông hắn vẫn thấy một người đặc biệt trước mắt.Lâm Tú Vi thấy Vương Thành Long không động tĩnh liền đi vào.Cô đặt khay cơm trên bàn,đinhn bước ra nhưng lại ngập ngừng.
-Tôi...mang cơm lên cho...anh!
Vương Thành Long vẫn tựa ghế thanh thản.Lâm Tú Vi nhìn hắn rồi hít một hơi thật sâu,nắm chặt bàn tay lại nhìn Vương Thành Long.
-Anh...có thể...để Hoàng Phong đi bình an không?
Vương Thành Long mở mắt,ngồi dậy nhìn chằm chằm Lâm Tú Vi,nhếch mép cười khinh bỉ.Cô bước vào Vương Thanbf Long đã biết trước rằng cô muốn nói chuyện gì nhưng bản thân lại ép bước phải tin tưởng rằng cô đơn giản chỉ đem cơm lên cho hắn.Thậm chí còn tệ hơn khi hắn nghĩ cô sợ hắn...đói.Tệ thật!Vương Thành Long đứng dậy,lại gần Lâm Tú Vi.Nghiêng đầu vào chiếc cổ mảnh mai của cô nhưng Lâm Tú Vi dịch sang một bước coi như lời từ chối,từ giờ cô sẽ không để bất kì vết bẩn nào trên người mình.Tâm hồn và thể xác của cô đã thuộc về Hoàng Phong.Ngoài anh ra không một ai xứng đáng có được nó-kể cả ép buộc hay đe dọa.Vương Thành Long nhìn cô rồi tựa vào thành bàn căm giận.Hắn hận mình không thể "xơi tái" cô ngay lúc này để cô không thể thoát khỏi hắn.Nhưng mỗi lần như thế hắn lại không chịu được khi nhìn thấy nét mặt đau khổ của cô.
-Mang cơm lên là để trao đổi thôi?
Lâm Tú Vi nhìn Vương Thành Long.
-Không!Là do Vương Thiên Tú nói tôi mang cơm lên...còn chuyện đó là do tôi...tự muốn nói.
Vương Thành Long tối sầm mặt,bàn tay nắm chặt cạnh bàn,máu sôi lên tận não.Giờ sự thật còn tàn nhẫn hơn cách hắn nghĩ.Lý do đó đáng sợ đến mức khiến người ta không dám nghĩ tới.Vương Thành Long mang hơi men kéo cô lại.Bàn tay siết chặt eo cô.Lâm Tú Vi đau đớn nhăn mặt nhưng trong lòng Vương Thành Long bây giờ còn đau gấp mấy lần cô.Đến lúc cũng phải cho cô biết cảm giác đau đớn như thế nào.Ép chặt cô vào người hắn.Khí mát tỏa ra người cô khiến trong người hắn khó chịu.Lâm Tú Vi mặt tỉnh bơ,cô chịu đau nén vào trong nhìn Vương Thành Long không chút biểu cảm.Điều đó khiến Vương Thành Long càng chán ghét cô hơn.Đẩy cô ra,Vương Thành Long quay lưng lại với cô.
-Em...thật sự muốn tôi hận em?
Lâm Tú Vi đứng đó lẳng lặng.Có phải cô hơi nhẫn tâm với hắn.Nhưng nếu không làm vậy thì Hoàng Phong của cô phải làm sao?
-Ra ngoài!
Vương Thành Long buông lời nhọc nhằn.Cô bước ra ngoài cũng là lúc chai rượu trên bàn bị hắn tu sạch.Giờ tâm trạng hắn còn tôi tệ hơn,tự cảm thấy hắn còn chẳng bằng người bình thường.Vương Thành Long trong cơn say phóng xe đi ra ngoài.Hắn đi về phía thành phố A,rẽ mấy ngã đến một nơi có ngọn đồi nhỏ được tỉa cỏ tỉ mỉ.Là một ngôi mộ nằm cao hơn so với ngôi mộ khác thể hiện đẳng cấp.Trên phần bia bộ hiện lên chữ Vương Triệu được khắc tỉ mỉ.Vương Thành Long ngồi cạnh từa vài bên tấm bia nhìn trên bầu trời đen thẳm điểm một vài ánh sáng của những ngôi sao.
-Ba,bên đó lạnh không?Bên con lạnh lắm!
Vương Thành Long hơi nhìn về tấm bia.Không một ai thấy được cảnh yếu đuối của Vương Thành Long.Chỉ khi hắn đứng bên mộ của ba mình được nói hết tâm tư của mình với tâm niệm rằng Vương Triệu sẽ đem hết nỗi buồn của hắn chôn vào đất vào tiếp thêm tàn nhẫn vào người mình.Vương Thành Long nhìn xa mông lung,ánh mắt không rõ điểm đến chỉ là nó hơi ảm đạm và tẻ nhạt.
-Nói con nghe ba làm mẹ khuất phục bằng cách gì vậy?
Hắn ngồi đó,thân hình chìm nghỉm trong bóng tối.Bất chợt bên hắn có vệt sáng xuất hiện.Gương mặt thanh thản nhưng cương nghị nhìn Vương Thành Long,hắn nhìn chằm chằm.Là Vương Triệu!
-Ba?
Vương Thành Long không tin vào mắt mình,nhưng thực sự ba hắn đang ở đây,ngay cạnh hắn và đang mỉm cười.
-Con trai của ta lớn nhanh thật!
Vương Thành Long đặt tay lên người ông nhưng không cảm nhận được gì chỉ thấy ánh sáng tràn ngập bàn tay mình.
-Ta và con ở hai thế giới khác,con không nhớ?
-Con biết,nhưng vẫn muốn...
-Ta vẫn ở đây,ngay bên cạnh con,con còn muốn gì nữa?Như vậy vẫn chưa đủ?
Ông nghiêm mặt giáo huấn hắn.Vương Thành Long luôn được ông dậy rằng mọi thứ đều có giới hạn kể cả sự tàn nhẫn.Nên chấp nhận những thứ mình đang có không đòi hỏi hay cầu xin mà là tự làm ra được.Nhưng Vương Thành Long có lẽ đã vượt qua ngưỡng mà mình phải biết chấp nhận.
-Chỉ là...con của ba thảm hại quá!
-Chuyện tình cảm không thể nói trong một ngày,hai ngày.Con vẫn còn thời gian.Người nhà họ Vương không để từ bỏ cuộc trong từ điển.
-Sao ba biết?
-Ta đã nói là luôn bên con!
Vương Thành Long nhìn ông bất chợt thấy ông mờ dần,những tia sáng tản ra hướng về phía bầu trời.Vương Thành Long đứng dậy cố nắm những vệt sáng còn lại nhưng không được.Nó như cơn gió vút qua để lại chút lưu luyến rồi trôi theo bầu trời.
-Ba!
Vương Thành Long choàng tỉnh dậy,gương mặt xuất hiện lấm tấm mồ hôi.Có lẽ do ngủ quên trên ghế nên giấc ngủ không ngon cho lắm.Vương Thành Long nhìn đồng hồ đã 4 giờ sáng,hắn dậy vào phòng mình thay đồ.Lâm Tú Vi đang nằm ngủ khá ngon.Vương Thành Long nhìn cô một lúc rồi thay đồ.Đi ra cửa,hắn ngoảnh đầu lại nhìn rồi bước tới bên cô nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô.Ánh mắt lưu luyến nhìn người con gái trước mặt nhớ lại giấc mơ của hắn.
"Tôi còn phải đợi em tới khi nào?"
Xong xuôi,Vương Thành Long lái thẳng xe tới công ty.