Chương 47
CHƯƠNG BỐN BẢY
“Nhất định phải đi sao? Không thể cân nhắc thêm một chút, cho Vương gia một cơ hội sao?”
Trong gian phòng bày trí tinh xảo, Dịch Thủy đã thay lại bộ đồ hắn mặc ngày được đưa về Vương phủ, tùy tiện buộc lại mái tóc đen dài bằng một sợi dây vải thô, hắn buông một tiếng thở dài: rốt cuộc cũng tới ngày ly khai Vương phủ này, không bao giờ để Hạ Hầu Lan có cơ hội mê hoặc mình một lần nữa.
Vốn Vong Nguyệt đã nói bộ đồ này là đồ hắn mặc khi hạ táng, không phải điềm tốt, nàng khuyên hắn chờ thêm một chút, đợi cha mẹ hắn mang một bộ đồ khác tới. Nhưng Dịch Thủy không chờ được, hắn sợ chỉ cần nấn ná thêm một khắc, Hạ Hầu Lan sẽ đổi ý.
Giờ lại nghe Vong Nguyệt hỏi vậy, hắn chỉ cười khổ đáp: “Vong Nguyệt, chúng ta là hảo bằng hữu, ta không bao giờ quên ân tình của ngươi với ta. Sau này có cơ hội, ngươi cứ tới thăm ta, dù sao ngươi cũng biết ta ở đâu. Bất quá, Hạ Hầu Lan…”
Hắn trầm mặc một lát rồi mới tiếp: “Thứ cho ta, Vong Nguyệt. Hắn làm tổn thương ta quá sâu, ngươi biết không? Thân nhân bị bắt trói hoảng loạn, run rẩy sau bình phong; Hạ Hầu Lan bức ta đoạn tuyệt quan hệ với họ để đổi lấy danh vị Vương phi… những ký ức đó đối với ta là cơn ác mộng vĩnh viễn không bôi xóa được. Cả chuyện hai thị thiếp của hắn, đành rằng các nàng không đúng, ôm lòng dạ hại người, nhưng… nhất dạ phu thê bách nhật ân, vậy mà tới khi họ ch.ết rồi hắn vẫn thờ ơ lãnh đạm. Vong Nguyệt, hắn đối xử với người cận kề bên hắn như vậy, cũng đủ khiến ta thất vọng rồi… Ta không dám, mà cũng không thể tin tưởng hắn được nữa.”
Vong Nguyệt kinh ngạc hỏi lại: “Ai nói cho ngươi Vương gia thờ ơ với hai vị phu nhân?? Không phải đâu, Dịch Thủy a. Đêm hai phu nhân mất, Vương gia một mình ngồi trong phòng các nàng trọn đêm. Dịch Thủy, tuy Vương gia biết các phu nhân sai người hại ngươi, bằng tính cách của người xưa nay chắc chắn không đời nào bỏ qua cho hai nàng; nhưng ngươi được cứu sống rồi Vương gia nhất định sẽ không giết họ, cùng lắm chỉ đuổi khỏi Vương phủ thôi. Chính là hai vị phu nhân trong lòng có quỷ, tự sinh lòng sợ hãi mà tự vẫn. Nhưng sau cùng Vương gia vẫn đích thân dẫn người hậu táng các nàng, bất quá vì lúc đó ngươi đang cần tĩnh dưỡng nên việc lễ bái, điếu nhạc đều phải làm ngoài phủ.”
Thấy Dịch Thủy trầm mặc cúi đầu, nàng không khỏi thở dài, một hồi mới nói tiếp: “Dịch Thủy, ngươi cũng biết ta trước nay vẫn đứng về phía ngươi. Nhưng dẫu sao đối với ta Vương gia cũng có tình nghĩa chủ tớ, mỗi ngày đều chứng kiến hắn sầu khổ lòng ta tự nhiên cũng không thể vui vẻ. Để ta nói một câu công bình, Dịch Thủy, có lẽ ngươi cũng không biết, gần đây Vương gia vì ngươi mà cải biến rất nhiều… mà ngày ngày ánh mắt hắn si mê nhìn ngươi, ta cũng nhận ra đau đớn đậm sâu trong đó… cũng coi như hắn đã chịu đủ báo ứng rồi. Ta dám đánh cuộc với ngươi, giờ ngươi từ bỏ Vương gia, sau này không thể tìm được người nào đối với ngươi tốt hơn hắn đâu… không thể nào đâu… ngươi có hiểu không, Dịch Thủy?!” Nói đến đây, ngữ khí của Vong Nguyệt đã có phần kích động.
“Ta biết.” Dịch Thủy chỉ dứt khoát trả lời nàng: “Nhưng từ lâu lòng ta đã không còn nghĩ tới chuyện tình ái nữa rồi. Giờ ta chỉ muốn sống cùng gia đình, nỗ lực chu toàn cho người thân một cuộc sống no ấm, cuộc đời ta cũng coi như toàn vẹn. Được rồi Vong Nguyệt, hôm nay chúng ta chia tay cũng không phải vĩnh biệt, ngươi không cần tiễn ta đâu.”
Hắn nói xong thì đứng lên ra khỏi phòng, bước chân kiên định thoáng cái đã gần tới đại môn* Vương phủ. Cuối cùng, hắn quay đầu lại nhìn đám người hầu trong phủ đứng lặng dõi theo mình, hé một nụ cười đã rất lâu không ai còn được thấy… rồi không còn chút do dự, bước khỏi đại môn.
Sải bước trên đường lớn, tâm tình Dịch Thủy bỗng dưng hứng khởi vô cùng. Một lần nữa được nắm trong tay số phận của chính mình, điều ấy làm hắn phi thường sảng khoái.
Đột nhiên một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ sau vọng tới, thẳng đến sát gần hắn mới ngừng lại, Dịch Thủy vừa ngước đầu lại nhìn đã thấy Hạ Hầu Lan ngồi trên lưng ngựa chăm chú nhìn hắn, gương mặt phảng phất một màu cô quạnh. Trống ngực Dịch Thủy vô thực đập dồn, không lẽ nào hắn lại đổi ý rồi??
Dường như nhận thấy vẻ cảnh giác, nghi hoặc trên mặt Dịch Thủy, Hạ Hầu Lan gượng cười, khó nhọc nói: “Yên tâm, không phải ta theo bắt ngươi lại. Ta… chỉ là muốn tiễn ngươi.”
Dịch Thủy cũng không biết làm sao, nếu Hạ Hầu Lan vẫn dùng ngữ khí sang sảng ra lệnh như trước, ai sợ hãi chứ hắn sẵn sàng thây kệ. Nhưng hiện giờ, nam nhân luôn luôn cường thế át người trước mắt lại như đang khẩn cầu mình bằng ngữ khí thực yếu ớt, cuối cùng lời khước từ ngấp nghé cửa miệng rồi hắn cũng không sao nói ra được. Hạ Hầu Lan nói cũng không sai, hắn quả nhiên quá sức nhẹ dạ. Dịch Thủy thở dài, thầm nhủ: thôi bỏ đi, nói sao cũng là Vương gia chí tôn, để cho hắn còn chút mặt mũi. Dù gì hắn cũng buông tha rồi, mình cũng không nên quá tuyệt tình. (Lê Hoa thân mụ: =_= Thủy nhi a, ngươi thế này còn thấy chưa đủ tuyệt tình a?*)
Thành ra trên đường lớn bày ra một màn tống biệt hết sức kỳ dị. Hai người sóng vai đi bên nhau; một người thần tình tiêu sái, thư thái ngắm trời đất, một vẻ tự do tự tại; một người gương mặt tiều tụy, chân mày ủ rũ, trầm mặc không nói lời nào mà hai mắt phiếm lệ quang.
Hai người đều im lặng, cứ như vậy sánh vai thả bước trên đường. Cũng may lúc này đương giữa trời trưa, quan đạo* vắng vẻ, bằng không cảnh tượng lạ lùng thế này không biết sẽ lôi kéo bao nhiêu con mắt tò mò; nhất là Vương gia Hạ Hầu Lan dắt ngựa theo sau mà không cưỡi, thủy chung chỉ chậm chạp đếm bước trên đường.
Kỳ thực lúc này Dịch Thủy cũng không hề thản nhiên, mỗi lần liếc mắt qua thấy dáng vẻ cô đơn của Hạ Hầu Lan, cảm giác thư thái trong ngực hắn lại vài phần tiêu tan, khiến lòng hắn đột nhiên phiền loạn, càng lúc càng bối rối. Vừa hay trước mặt đã thấy một tống biệt đình*, hắn ngần ngừ dừng bước, rốt cuộc mở miệng nói:
“Được rồi, tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt*. Hạ Hầu Lan, ngươi quay về đi,”
“Dịch Thủy.” Hạ Hầu Lan lúc ấy mới nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ miễn cưỡng: “Nếu giờ ta cầu ngươi theo ta trở về… ngươi… ngươi có thể đổi ý được không?”
“Đã là lúc nào rồi, ngươi còn hỏi điều ấu trĩ ấy.” Dịch Thủy lừ mắt: “Được rồi, chúng ta chia tay ở đây. Từ nay về sau ngươi tại vị Vương gia của ngươi, ta tại vị nô lệ của ta, chúng ta hai đường.”
“Hảo… hảo.” Hạ Hầu Lan buồn bã gật đầu, trân mình kìm giữ ngữ khí bình tĩnh: “Dịch Thủy, là ta phụ ngươi, ta không còn cách nào bù đắp được. Hôm nay ngươi đi, cả đời này… có lẽ không còn cơ hội gặp lại. Ta… nên ta muốn tặng ngươi một lễ vật. Đây coi như là… lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi, ta tin ngươi sẽ vui lòng nhận. Chỉ lệnh trong này đã được truyền xuống các châu huyện, sau này ngươi trở về chắc chắn sẽ không phải chịu khổ như trước nữa.” Vừa nói, Hạ Hầu Lan vừa rút ra một cuộn chiếu thư bằng lụa vàng đưa cho Dịch Thủy.
Dịch Thủy vốn muốn đáp không cần, hắn không muốn có thêm can hệ gì với Hạ Hầu Lan nữa, nhưng nghe hắn nói đây là lần cuối cùng… lại không cầm lòng được nhận lấy. Vừa mở cuộn chiếu thư ra, đọc lướt qua hắn không khỏi hơi chấn động, vụt ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Lan, môi mấp máy chực nói điều gì nhưng mãi không thành lời. Sau cùng Dịch Thủy trấn tĩnh lại, cắn môi nói: “Cảm tạ ngươi, Hạ Hầu Lan.”
Thêm một lần khắc sâu hình ảnh nam nhân bi thương, đau đớn vào trong mắt, hắn quay đầu bước đi, không một lần nhìn lại.
——
*đại môn: cổng lớn, cổng chính.
*Lê Hoa thân mụ: =_= mẹ Lê Hoa của Thủy Thủy, Lan Lan đó =_=~ khúc này ta bưng nguyên từ bản raw ra à T_T~
*quan đạo: đường lớn.
*tống biệt đình: đình, quán dựng giữa đường cho người đi theo tiễn thân nhân nghỉ chân.
*Tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt: tiễn quân đi ngàn dặm đường cũng tới lúc phải chia tay.
Nam Nô
Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ *khấu đầu*
Dịch: QT ca ca *khấu đầu*
Biên tập: Minh Du
Thể loại: đam mỹ tiểu thuyết, nghịch luyến tàn tâm, HE.
Tình trạng bản gốc: 78 chương (Hoàn)
Note: Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả.
***
Nam nô (hạ)
– Văn án –
“Cho dù dung mạo ngươi bị hủy, ta cũng vẫn muốn ngươi.”
Một câu nói ấy của Hạ Hầu Lan đã làm tan chảy bức tường phòng vệ nơi trái tim Dịch Thủy.
Mai tóc cận kề, nhu tình mật ý, chỉ cầu hai người được vĩnh viễn liền đôi.
Nhưng có ngờ đâu luyến ái nồng nàn cuối cùng chỉ là bóng nguyệt mặt hồ, ảnh hoa trong kính*.
Dịch Thủy tan nát cõi lòng ly khai Vương phủ rồi lại thọ thương mà mệnh đáo Hoàng tuyền.
Cho dù Định Hồn châu cứu được hắn một mạng, nhưng tâm vốn dĩ đã không còn vẹn nguyên.
Bất kể Hạ Hầu Lan nỗ lực thế nào, hắn cũng không hồi tâm chuyển ý, kiên quyết không!
***
Một câu “Ta muốn trở thành Vương phi của ngươi.” đã khiến phong vân biến sắc.
Ai mà ngờ tiểu nam nô của hắn hóa ra lại rất giỏi dụng kế nắm bắt nhân tâm.
Hảo, ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi. Chỉ có điều…
Điều kiện tàn nhẫn kết cục đẩy hai người đến bước tuyệt tình, âm dương xa cách.
Nhưng phát hiện tất cả chỉ là sự hiểu lầm của mình,
Để lay chuyển người yêu vừa hồi sinh,
Hạ Hầu Lan bằng mọi cách, sống ch.ết quấn quýt bên Dịch Thủy.
Giữa lúc này, ngọn lửa chiến tranh lại một lần nữa bùng lên.
—-
*ảnh hoa trong kính: bóng hoa soi trong gương.
***