Chương 5: Hồ Li sáu đuôi và Tiểu Lam Cầu
Đi được một lúc lâu, Nguyệt Thiên Vũ vẫn liên tục sử dụng Tinh thần lực dò xét xung quanh, nhưng trên đường nàng toàn thấy những ma thú cấp thấp, chưa thấy một con nào vừa mắt nàng cả.
Nguyệt Thiên Nhạc cũng nói là đừng vội làm gì, càng nóng vội, tinh thần sẽ không ổn định, lỡ như khế ước một con cấp thấp thì gay to, nên Nguyệt Thiên Vũ đang cố gắng giữ bình tĩnh đi xung quanh.
Đang yên đang lành, đột nhiên Nguyệt Thiên Nhạc lên tiếng: “Thiên Vũ, chậm một chút, để ta dạy muội một mẹo này.”
Đôi đồng tử đen láy - đeo kính áp tròng - của Nguyệt Thiên Vũ sáng lên vào tia sáng xanh lam, hào hứng muốn nghe Nguyệt Thiên Nhạc chỉ điểm. Nguyệt Thiên Nhạc cũng không chậm trễ, liền nói:
“Thiên Vũ, giờ muội nhắm mắt lại, sử dụng Tinh thần lực cảm ứng nguyên tố xung quanh xem.”
Nguyệt Thiên Vũ không nghi ngờ đứng yên tại chổ, nhắm mắt lại phóng xuất Tinh thần lực cảm ứng xung quanh. Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện những màu sắc, và những thông tin lần lượt được nàng tiếp nhận.
“Ma thú hệ thủy cấp 5 trung kỳ, ma thú hệ Phong cấp 5 trung kỳ, hầu hết đều là ma thú cấp 5.”
Nguyệt Thiên Vũ vẫn nhắm mắt nói với Nguyệt Thiên Nhạc. Nguyệt Thiên Nhạc trong không gian hơi trầm tư suy nghĩ một chút, rồi nói: “Muội thử nhìn xem trong những màu sắc kia, màu nào là rực rỡ nhất.”
Nguyệt Thiên Vũ liền nhìn theo, khi thấy một đốm sáng đỏ rực sáng nhất trong những màu kia, thì một lần nữa trả lời: “Ưm, màu đỏ, cấp bậc là, cấp 6 hậu kỳ.”
Bên trong không gian, Nguyệt Thiên Nhạc hút lấy một ngụm khí lạnh, trong lòng kinh hãi mà cười khổ. Cấp 6 hậu kỳ a, vậy chứng tỏ là cấp bậc của Nguyệt Thiên Vũ đang nằm đâu đó ở cấp 6 hậu kỳ, chuẩn bị đột kích cấp 7, tấn chức ma pháp sư, Triệu hồi sư cao cấp a!
Như nhìn ra được sự kinh hãi của Nguyệt Thiên Nhạc, Nguyệt Thiên Vũ cười khì nói: “Tỷ, vậy tỷ khi lần đầu khế ước là cấp bậc gì?”
Nguyệt Thiên Nhạc nhún vai trước sự yêu nghiệt của Nguyệt Thiên Vũ, thành thật trả lời: “Là Phong, cấp 6 trung kỳ.”
Nói thật ra thì như thế cũng đã đủ yêu nghiệt rồi, nhưng Nguyệt Thiên Vũ còn yêu nghiệt hơn nàng mấy phần, phải biết là, chỉ từ trung kỳ lên hậu kỳ cũng là một cách biệt khá xa đấy. Lần đầu Nguyệt Thiên Nhạc ký khế ước là năm 12 tuổi, còn Nguyệt Thiên Vũ chỉ có 10 tuổi, ôi!
Không tám nữa, Nguyệt Thiên Vũ khụm người xuống, phóng nhanh về phía Tây Bắc, nơi cảm ứng năng lực hỏa cấp 6 hậu kỳ kia. Đột nhiên, Nguyệt Thiên Vũ khựng lại khi ngửi thấy một mùi nhẹ nhẹ trong không khí.
Một mùi thơm thanh nhã nhẹ nhàng của hoa anh đào, khiến khoé mũi Nguyệt Thiên Vũ cảm thấy dễ chịu, nàng khá thích những mùi thơm dịu nhẹ như mùi của hoa trà và hoa anh đào, nên hơi tận hưởng mùi hương này một chút. Nguyệt Thiên Nhạc nhíu mày ngửi ngửi mùi hương này, đột nhiên trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, nói với Nguyệt Thiên Vũ: “Thiên Vũ, đây chính là mùi thơm tỏa ra trong nghi thức tiến hoá của thượng cổ ma thú trong truyền thuyết. Trong tất cả thượng cổ ma thú, thì chỉ có một ma thú khi tiến hoá sẽ có mùi thơm hoa anh đào, chính là Hỏa Vân Hồ - một loại hồ ly chín đuôi!”Nguyệt Thiên Vũ sáng mắt lên, không nhiều lời tăng tốc vụt về phía có mùi thơm. Khi đến nơi, trước mắt nàng là một bầy ma thú đủ loại khi nãy nàng cảm nhận được, bầy ma thú cấp 5. Nào là Phong lang, Tử điện báo, và nhiều loại ma thú khác đang vây quanh một ma thú khác.
Khi Nguyệt Thiên Vũ dùng Tinh thần lực dò xét, phát hiện những ma thú đó đang vây quanh một con hồ ly trắng muốt như tuyết, điểm đặc biệt chính là 6 cái đuôi khắc hoa văn đỏ rực trên thân.
Là Hoả Vân hồ, một con hồ ly sáu đuôi.
Nguyệt Thiên Vũ không quá hiểu biết về thượng cổ ma thú, đặc biệt là Hồ ly, nên Nguyệt Thiên Nhạc lên tiếng: “Hồ ly này vốn là chủng loại hồ ly chín đuôi trong truyền thuyết. Con hồ ly này mọc được sáu đuôi có nghĩa nó đã có được sáu phần sức mạnh ma thú truyền thuyết. Nhưng... Con hồ ly này dường như vừa kết thúc nghi thức mọc đuôi. Quá trình mọc đuôi của hồ ly đòi hỏi nó phải lột xác, vô cùng đau đớn. Sau khi vượt qua quá trình này, hồ ly mới có được sức mạnh thật sự. Có điều, sau khi lột xác, dù hồ ly có được sức mạnh, nhưng cực kỳ yếu ớt trong ba canh giờ ( canh giờ= tiếng đồng hồ) đầu, chỉ sau khi qua ba canh giờ đó, hồ ly mới khôi phục được sức mạnh vốn có.”
Nguyệt Thiên Vũ nhìn chằm chằm con hồ ly 6 đuôi kiệt sức dựa vào thân cây phía sau lưng, liền biết nó đã vận dụng tất cả sức còn lại để chạy đến đây, quả thực rất có bản lĩnh. Nhưng, giờ nó kiệt sức rồi.
“Tỷ, tại sao những ma thú này lại muốn truy đuổi con hồ ly kia như thế?”
Nghe câu hỏi của Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thiên Nhạc trả lời: “Theo tương truyền, nghe nói ma thú bình thường nếu ăn thịt được thượng cổ ma thú có huyết thống cao quý như hồ ly chín đuôi thì sẽ được thăng hai cấp bậc. Ma thú thường tu luyện cực kỳ khó, chính là do thể chất của nó mạnh hơn con người nhiều, cũng vì điều này mà ma thú sống lâu hơn con người, chỉ có trả giá là chúng nó sẽ thăng cấp cực khó.”
“Thì ra là vậy, xem ra chúng nó muốn đi đường tắc.” Nguyệt Thiên Vũ xem thường hừ lạnh một tiếng, khiến Nguyệt Thiên Nhạc chỉ biết cười khổ: “Cũng không thể trách chúng được a, trong thế giới của ma thú, chỉ có một câu nói là “Thắng làm vua thua làm giặc”, nên những ma thú huyết mạch bình thường luôn muốn có cơ hội nhanh chóng được thăng cấp, để sống trong vinh quang của những ma thú đứng đầu. Nói cho cùng, cũng chỉ là do bản năng của vương giả mà thôi.”
Nguyệt Thiên Vũ chỉ im lặng nghe không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm con con hồ ly 6 đuôi quật cường muốn quật dậy chạy trốn. Dù đang trong tình trạng này, mà nó vẫn kiên cường chống cự, không chịu khuất phục dù đã kiệt sức, một tinh thần rất đáng để thán phục, tán thưởng. Hồ ly này, nàng thích!
Nhưng mà, tại sao khi nàng nhìn vào con hồ ly 6 đuôi này, lại có một cảm giác quen thuộc phi thường như vậy?
Nguyệt Thiên Nhạc nhìn ra tâm tình muội muộn mình, cười cười nói: “Nếu muội muốn thì cứ tự nhiên khế ước nó, thượng cổ ma thú sẽ giúp ích cho muội rất nhiều. Ta tin chắc, muội đang rất muốn thử nhỉ?”Nguyệt Thiên Nhạc chỉ tuỳ ý nói một câu, nhưng trong không gian, ánh mắt của nàng cứ một mực dán vào một bức họa thứ hai trong 5 bức hoạ trên tường. Bức họa vẽ một thiếu nữ tóc vàng óng, đôi đồng tử xanh lam và ấn ký Lam Trà thanh nhã mỉm cười ôn nhu nhìn tổng cộng 11 ma thú đang bao vây nàng. Trong đó, con ma thú đang dựa vào bên vai phải nữ tữ đó, là một con hồng hồ ly 9 đuôi tuyệt đẹp.
Nguyệt Thiên Nhạc không nói gì với Nguyệt Thiên Vũ nữa, chỉ nói thầm: “Không ngờ, lại gặp phải Nguyệt Vân sớm như vậy.”
Đương nhiên Nguyệt Thiên Vũ không thể nghe được Nguyệt Thiên Nhạc đang nói thầm điều gì, nàng chỉ nhìn thấy trước mắt là một con hồ ly xinh đẹp kia. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy thân quen như thế. Lắc lắc đầu để gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, hiện giờ nàng chỉ biết, nàng rất thích con Hỏa Vân Hồ 6 đuôi kia, đám ma thú ch.ết tiệt dám động vào đồ của nàng, chỉ có ch.ết!
Nguyệt Thiên Vũ đột nhiên nhìn lại mình, phát hiện ra nàng đi vội quá chưa kịp đem theo vũ khí, chớp chớp mắt suy nghĩ có nên sử dụng ma pháp không, thì nhớ đến bên trong không gian Lam Trà của nàng có chứa mấy thanh kiếm của nàng kiếp trước thì sáng mắt.
Nhanh nhẹn từ trong không gian lấy ra một thanh liễu kiếm dài sắc bén, đây chính là thanh kiếm nàng thường sử dụng nhất khi còn là sát thủ, là thanh kiếm cho chính Thanh Vân tặng cho nàng khi nàng trở thành sát thủ đứng đầu Ánh Bạc. Nhìn lại thanh kiếm thân thương một chút, Nguyệt Thiên Vũ liền phóng nhanh qua đám ma thú đó, che trước mắt hồ ly 6 đuôi.
Con hồ ly 6 đuôi kinh ngạc nhìn nàng, nhưng đột nhiên lùi lại một bước, nằm phịch xuống, trong đôi mắt nâu là một tia yên tâm yếu ớt, nó đã hiểu ý của Nguyệt Thiên Vũ, nên yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi 1 chút.
Nguyệt Thiên Vũ thấy hồ ly như thế thì khẽ mỉm cười, chỉa thẳng mũi kiếm về phía đám ma thú không biết điều kia, trong đôi mắt xanh biếc - đã tháo tóc giả và kính áo tròng ném vào không gian Lam Trà - là hàn khí, còn có sát khí. Dù không biết tại sao nàng lại mềm lòng với Hỏa Vân Hồ này như thế, nhưng dám động vào ma thú nàng chọn trúng, bọn chúng đáng ch.ết!
Kiếp trước, trước khi trở thành sát thủ, Nguyệt Thiên Vũ đã phải trải qua những huấn luyện vô cùng khắc nghiệt. Kinh khủng nhất là lần bị ném vào rừng rậm Châu Phi, chiến đấu sinh tồn với bầy sư tử đói khát. Nàng hiện giờ muốn thử xem, ma thú với sư tử có gì khác biệt nhau.
Nguyệt Thiên Vũ không chần chừ, lao vào đám ma thú và bắt đầu cuộc chém giết. Cuộc chiến này có chút không cân xứng, nhưng với Nguyệt Thiên Vũ thì không hề gì, nàng hiện đã là chiến sĩ có thể so sánh với cấp 6, còn thêm kỹ xảo của sát thủ, khiến nàng không có để chém giết đám ma thú cấp 5 kia.
Nếu có người nào ở đây nhìn thấy nàng chém giết ma thú thế này, thế nào cũng không kềm được mà hét lên: “Yêu nghiệt! Ngươi tưởng ngươi đang giết vịt sao?!” Đại loại thế.
Không may, nàng bỏ sót một con Phong lang và để nó chạy mất khi thấy nàng vẫn đang tập trung chém giết những con ma thú kia, nàng cũng không quá quan tâm, chỉ múa kiếm vun vút với một tư thế hoa lệ đến kinh diễm, khiến hồ ly 6 đuôi phía sau cũng ngẩn người. Khi con ma thú cuối cùng ngã xuống, nó ai thoán nhìn Nguyệt Thiên Vũ, nàng quả thật yêu nghiệt, chúng ma thú tụi nó chọc nhầm người rồi.
Nguyệt Thiên Vũ múa thanh liễu kiếm từ trái sang phải theo thói quan, rồi khéo kéo tr.a nó đó vào vỏ màu bạc bên hông, sau đó bình thãn đi về phía những xác ma thú thu thập ma tinh. Đây là ma tinh cấp 5 nha, chắc có thể bán được nhiều tiền lắm đây.
Ma thú mạnh hơn sư tử không ít, khiến nàng mất hơi nhiều thời gian! Nàng phải mạnh hơn nữa, vẫn còn quá yếu!
Nguyệt Thiên Nhạc trong không gian giật giật khoé miệng, may mà nàng hiểu rất rõ Thiên Vũ, nếu là người khác chắc chắn sẽ hét lên: “Yêu nghiệt, ngươi còn nghĩ ngươi yếu nữa sao?“. Cũng không trách được họ nghĩ thế, vì càng thăng cấp lên cấp mới sẽ càng mất nhiều thời gian, thường thì người thường cố gắng tu luyện cực khổ, dù có kỳ ngộ thì đến cấp 6 đã qua nửa đời người rồi, trong khi Nguyệt Thiên Vũ chỉ cần một tháng hơn để nhảy từ một người không hề tu luyện đến cấp 6 hậu kỳ tam tu, chỉ có thể nói là yêu nghiệt của yêu nghiệt!
Sau khi thu lại tất cả ma tinh của các ma thú bị nàng giết, Nguyệt Thiên Vũ đứng dậy nhìn tiểu hồ ly đang co rúm người lại, đôi mắt nâu đa phần là nhẹ nhõm và một chút sợ hãi, nhưng không hiểu sao, Nguyệt Thiên Vũ lại cảm thấy trong đôi mắt kia là một nổi cô đơn vô bờ bến.
Nguyệt Thiên Vũ nhẹ nhàng quỳ xuống, nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng nõn mềm mại ra, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Tiểu hồ ly, đừng sợ hãi...”
Nhưng Hồng hồ ly không nghe, vẫy vẫy mạnh 6 cái đuôi vào bàn tay trắng nõn đó khiến nó đỏ lên, thậm chí cắn mạnh vào bàn tay của Nguyệt Thiên Vũ đau đến nổi để lại dấu răng, nhưng nét mặt của nàng vẫn không đổi sắc, chỉ có nét yêu thương và có một chút mong nhớ trên nét mặt xinh đẹp.
“Thiên Vũ...” Nguyệt Thiên Nhạc lẩm nhẩm gọi nàng.
Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười, nhìn lại hồ ly đang cắn gặm bàn tay của nàng, không rút tay ra, chỉ đưa tay còn lại vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Hồng ly mặc cho bàn tay của mình đã đầy vết răng của vết cắn. Để mặc như thế, nàng dịu nhàng ôn nhu nói: “Ngươi cô đơn lắm phải không?”
Cả thân thể tiểu hồ ly run lên, vẫn giữ nguyên những chiếc răng trên bàn tay Nguyệt Thiên Vũ, nàng mỉm cười nói: “Ta sẽ không hại ngươi đâu.”
Tiểu hồ ly ngước mắt nhìn nàng với đôi mắt nâu ngỡ ngàng, Nguyệt Thiên Vũ cũng chỉ mỉm cười dịu dàng, ôn nhu nói tiếp: “Ta sẽ không để ngươi một mình đâu, ta hứa đấy.”
Hồng hồ ly sững sờ nhìn nàng, trong vô thức buông tay Nguyệt Thiên Vũ ra, nghẹn ngào cất tiếng nói trong trẻo: “Thật... không?...”
Nguyệt Thiên Vũ chỉ hơi bất ngờ khi Hồng hồ ly biết nói, nhưng nhanh chóng nở nụ cười. Việc thượng cổ ma thú biết nói cũng không quá ngoài tầm dự đoán của nàng, chỉ là nàng không ngờ giọng nói đó là trong trẻo đáng yêu đến vậy. Nguyệt Thiên Vũ đưa tay xoa xoa bộ lông trắng hoa văn đỏ của tiểu hồ ly, gật nhẹ đầu: “Ta hứa đấy.”Nguyệt Thiên Nhạc cứ ngây ngốc nhìn Nguyệt Thiên Vũ và Tiểu hồ ly,
Đột nhiên, trong đầu nàng xẹt qua một hình ảnh mờ mờ ảo ảo.
Một thiếu nữ tóc vàng ấn ký Lam Trà cùng một thiếu nữ tóc bạch kim ấn ký Lam Liên đứng trước một cái động khá lớn, trong động là một con Hồng hồ ly 9 đuôi kiều mỵ bị trọng thương đang thoi thóp nhìn hai thiếu nữ kia với đôi mắt dè chừng. Thiếu nữ tóc vàng đưa tay nhìn hồ ly bằng đôi mắt dịu dàng nhìn hồ ly mặc cho nó cắn đau thế nào đi nữa, nàng vẫn ôn như nói: “Đừng sợ, ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu, ta sẽ không để ngươi một mình đâu, nên, đừng bỏ rơi ta nhé.”
Nguyệt Thiên Nhạc mỉm cười dịu dàng nhìn tiểu hồ ly và Nguyệt Thiên Vũ, cuối cùng, cuối cùng thì một trong thập đại thượng cổ ma thú của Thiên Nữ thần giới, cuối cùng cũng trở lại vòng tay của chủ nhân mình, vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thiên Vũ vỗ vỗ tiểu hồ ly trong lòng mình, dịu dàng nói: “Ngươi có bằng lòng làm ma thú của ta không?”
Tiểu hồ ly nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ấm áp của Nguyệt Thiên Vũ, kiên định nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, gật đầu chắc chắn.
Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười, rồi nhắm mắt lại, khi một lần nữa mở mắt ra, tinh thần lực liền trào ra như thác. Đúng lúc đó, ngay trên mặt đất là một trận pháp rực rỡ 10 màu sắc bao quanh lấy Hồng hồ ly khiến nó trợn to mắt nhìn Khế ước chi trận của Nguyệt Thiên Vũ, trong lòng vui sướng, nó xem ra đã chọn đúng chủ nhân rồi.
“Ta lập khế ước, từ nay về sau ngươi sẽ là ma thú của ta, khế ước bình đẳng, khế!” Nguyệt Thiên Vũ mặc niệm dưới đáy lòng, mắt đột nhiên mở, hồng quang đột nhiên xẹt qua mắt, giống như có thêm ánh lửa đỏ trong mắt.
Lúc đầu Nguyệt Thiên Vũ hơi băn khoăn giữa hai khế ước, nhưng hồng hồ ly đã tự nguyện nhận làm chủ nhân rồi, nên nàng chọn một khế ước tự do hơn cho nó. Và, không hiểu sao, có một sức mạnh thôi thúc nàng, chỉ nên thực hiện khế ước bình đẳng thế này.
Hoàn thành khế ước, đột nhiên một luồng năng lượng có màu sắc đỏ tươi bay về phía ngón tay Nguyệt Thiên Vũ, tạo thành một chiếc nhẫn đỏ tươi như máu trên ngón tay nàng. Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày những chiếc nhẫn khế ước, chăm chăm sợi kỹ nó. Chiếc nhẫn này rất vừa vặn với ngón tay trỏ bàn tay phải của nàng, trên mặt nhẫn khắc dấu hiệu sáu ngọn lửa rất đẹp.
Khi Nguyệt Thiên Vũ thắc mắc không biết đây là cái gì, thì Nguyệt Thiên Nhạc vui vẻ lên tiếng: “Thiên Vũ, đây chính là Nhẫn khế ước, tượng trưng của Triệu Hồi Sư.”
“Nhẫn khế ước?” Nguyệt Thiên Vũ nghiêng đầu hỏi một câu.
“Dấu hiệu của Triệu hồi sư chính là Nhẫn khế ước, có thể có được Nhẫn khế ước chỉ có Triệu hồi sư! Một khi lập khế ước với ma thú thành công, sẽ sinh ra Nhẫn khế ước, căn cứ hệ của ma thú quyết định màu và hình dáng của nhẫn, Nhẫn khế ước kết nối ma thú với Triệu hồi sư, triệu hồi thú đều ở trong Nhẫn khế ước.”Nguyệt Thiên Vũ gật nhẹ đầu, hiểu rõ ý trong lời giải thích của Nguyệt Thiên Nhạc. Nhẫn khế ước này giống như một thân phận khác, có thể có được Nhẫn khế ước chính là Triệu hồi sư, nhìn nhẫn trong tay, trong lòng nàng đã có chủ ý.
Nhìn lại tiểu hồ ly 6 đuôi nãy giờ vẫn cọ cọ vào chân nàng, quỳ xuống cười nhẹ nói:
“Tiểu hồ ly, từ giờ tên của muội là Nguyệt Vân, cứ gọi ta là Vũ tỷ tỷ, giờ không còn việc gì nữa rồi, muội về không gian nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, Vũ tỷ tỷ!”
Nguyệt Vân cười tươi rồi hoá thành một luồng sáng đó, liền bay vào nhẫn khế ước. Chờ Nguyệt Vân đi vào rồi, Nguyệt Thiên Nhạc tháo nhẫn ra tùy ý ném vào không gian Lam Trà! Động tác này khiến tổ tiên ngạc nhiên, cũng khiến một con ma thú có hình thể một cục bông gòn màu xanh mượt núp trong lùm cây quan sát nãy giờ giật mình.
Bỗng nhiên cục bông đó mỉm cười, chỉ cảm thấy Nguyệt Thiên Vũ rất thú vị, lại thu hồi Nhẫn khế ước, từ xưa đến nay, chưa từng có một Triệu hồi sư làm như vậy, có thể trở thành Triệu hồi sư là chuyện làm người ta điên cuồng cỡ nào, ai cũng không nghĩ đến chuyện che giấu thân phận, ngoài Nguyệt Thiên Vũ ra!
Thấy Nguyệt Thiên Nhạc hơi kinh ngạc, Nguyệt Thiên Vũ chỉ cười cười, nàng tự nhiên có suy tính cũng không phải tùy ý hành động, thân phận Triệu hồi sư tất nhiên cao quý, nhưng nàng cũng không muốn bây giờ khiến cho mọi người biết được, bây giờ nàng còn quá mức nhỏ bé, tuy nói ở tuổi này đã đạt được cấp 6, mặc dù đã là không địch thủ trong thế hệ cùng tuổi, nhưng với cường giả chân chính, mình chỉ là một con kiến một chưởng đánh ch.ết!
Phong cảnh Nguyệt Gia, dưới phong cảnh ấy có biết bao mạch ngầm Nguyệt Thiên Vũ không biết, không biết không phải thực sự không biết, Nguyệt Gia xuống dốc đến tận nay gặp rất nhiều đả kích, từ đế đô về Xuân Phong Trấn, có thể thấy được có bao địch nhân, dưới phong cảnh vô hạn, địch nhân là không ngu ra mặt với ngươi, nhưng một khi ngươi lụy bại, bọn tiểu nhân sẽ hoàn toàn lộ mặt.
Gánh nặng trên vai rất lớn, nàng muốn Nguyệt Gia lại đứng lên đỉnh cao, thậm chí cao hơn trước, điều kiện tiên quyết là nàng phải còn mạng, có thời gian để trưởng thành!
Chim non không đáng sợ, đáng sợ chính là hùng ưng trưởng thành! Một khi thực lực của mình sáng tỏ, sẽ đưa tới bao nhiêu tai nạn nàng không thể biết hết, nhưng nàng biết, giờ phút này ẩn mình là thỏa đáng.
Triệu hồi sư là con át chủ bài lớn nhất của nàng, con bài chưa lật này lật càng muộn càng tốt, có lẽ gặp được địch nhân chân chính cường đại, cũng sẽ khiến đối phương trở tay không kịp!
Nhận ra được ý nghĩ của Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thiên Nhạc chỉ mỉm cười, quả nhiên là muội muội nàng! Nàng đưa ngón cái lên, cười nói: “Good idea!”
Nguyệt Thiên Vũ cười to khi nghe thế, định xoay người bước đi thì khựng lại, cuối đầu xuống nhìn đất. Vì trên đất hiện giờ là một con ma thú bé xíu tròn vo như quả bóng, to khoảng quả bóng Tennis ở hiện đại, xung quanh nó toàn lông nhìn rất mượt, và màu lông của nó có màu lam rất đẹp. Nhưng đặc biệt nhất là, đôi mắt của nó rất to, và mang một màu xanh sapphire xanh biếc như đại hải của Nguyệt Thiên Vũ, không, phải nói là mắt của nó y hệt như của Nguyệt Thiên Vũ. Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày nhìn cục lông màu lam dưới chân mình, nâng nó lên bằng hai tay đưa lên trước mặt mình, hỏi: “Ngươi là ma thú sao?”
Tiểu Lam Cầu gật gật cái đầu nhỏ, dụi dụi bộ lông xanh lam mềm như nhun vào má của Nguyệt Thiên Vũ, trên cái mặt nhỏ bé của nó là niềm thỏa mãn cực kỳ. Nguyệt Thiên Vũ tự nhiên sinh ra cảm giác thân thương và yêu thích đối với Tiểu Lam Cầu này, thích thú điểm điểm cái đầu nhỏ của nó. Dù không biết nó là ma thú gì, nhưng thôi, cho nó làm ma sủng cũng được vậy.
“Ngươi tên gì?”
Nàng hỏi một câu, nhưng khiến tiểu Lam Cầu ngẩn ra, sau đó kêu:
“Na na na, na na.”
Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày khi nghe Lam Cầu chỉ kêu có một chữ Na, nhưng chưa kịp mở miệng lần nữa đã nghe tiếng của Nguyệt Thiên Nhạc vang lên: “Thiên Vũ, nó nói nó tên là Nguyệt Phong.”
Nàng sững lại, kinh ngạc nói lớn: “Tỷ hiểu nó nói gì sao?”
“Cũng tàm tạm thôi, vì cấp bậc của muội chưa đạt được độ cao nhất định nên không hiểu được nó nói gì đâu. Muội muốn giữ nó lại làm ma sủng sao?”
Giọng điệu Nguyệt Thiên Nhạc có phần hơi nghiêm túc đến bất thường khiến Nguyệt Thiên Vũ hơi cảm thấy lạ, nhưng cũng nói: “Vâng, ta cảm thấy tiểu Lam Cầu tên Nguyệt Phong này rất thân thương, giống như một ý nghĩ kêu ta giữ nó lại vậy.”
Nguyệt Thiên Nhạc không nói gì nữa, trầm thể một lúc lâu khiến Nguyệt Thiên Vũ đâm ra một chút nghi ngờ: “Tỷ?”
“Không, không có gì, Thiên Vũ, muội quăng Nguyệt Phong vào đây được không?”
Nguyệt Thiên Vũ nghiêng đầu, nhưng cũng nghe theo, xoa xoa đầu nhỏ của Nguyệt Phong một chút rồi đưa nó vào không gian mặt dây chuyền, rồi chuẩn bị rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm mà không hay, bên trong mặt dây chuyền, lại là một cuộc nói chuyện vô cùng quan trọng và nghiêm túc của Nguyệt Thiên Nhạc và Nguyệt Phong.
Nguyệt Thiên Nhạc nhìn tiểu Lam Cầu trong tay, đôi đồng tử xanh lam nghiêm túc nói: “Đã lâu rồi nhỉ, ta không ngờ lại có thể gặp ngươi sớm như thế, Nguyệt Phong.”
Nguyệt Phong ngước nhìn khuôn mặt giống Nguyệt Thiên Vũ mấy phần, đặc biệt là đóa Lam Liên trên trán nàng thì hơi bất ngờ, nhưng đôi mắt màu xanh lam của nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nó sử dụng nghi thức truyền âm đặc biệt truyền thẳng âm thanh vào đầu Nguyệt Thiên Nhạc bằng một giọng nữ hơi trầm, nhưng trong trẻo như chuông đinh đang:
“Lâu rồi không gặp, Nhạc, ta cũng không ngờ, ngươi lại ẩn nấp trong mặt không gian này, trợ giúp Vũ trở thành Triệu hồi sư.”
“Ta cũng không còn cách nào khác, khi linh hồn của ta và Thiên Vũ khi còn ở Thần giới bị phân tán thành 1 phần nhỏ, khiến ta và nàng xuyên qua không gian khác. Nào ngờ ta lại xuyên về đây trước, nhận lấy mọi ký ức kiếp trước rồi Thiên Vũ mới xuyên về đây.”
Nguyệt Thiên Nhạc hơi bất đắc dĩ kể lại cho Nguyệt Phong nghe, chỉ thấy tiểu Lam cầu hơi nhíu mày, tiếp tục truyền âm: “Ngươi vẫn không thay đổi gì nhiều nhỉ Nhạc, người duy nhất ngoại trừ Phong gọi Vũ bằng "Thiên Vũ" kiếp trước lẫn kiếp này cũng chỉ có ngươi và Nam.”
Khi lần đầu chạm vào Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Phong đã thấy hết ký ức của nàng, hay nói đúng hơn là của Nguyệt Thiên Vũ trước kia. Nguyệt Phong không thể nhìn được ký ức về thế kỷ 21 của Nguyệt Thiên Vũ, nên không hề biết ngoại trừ Nguyệt Thiên Nhạc ra, vẫn còn Thanh Vân gọi Vũ là Thiên Vũ.
Nhưng Nguyệt Thiên Nhạc cũng không nói cho nàng ta biết, chỉ nhún nhẹ vai, sau đó nghiêm túc nói: “Ngươi có gặp lại Lâm Vũ và Hàn Nam không? Còn Thần Nam kiếp này, Hàn Phong?”
Nguyệt Phong lắc lắc tiểu đầu, nói: “Không, thỉnh thoảng ta và Lâm Vũ có thể trao đổi vài câu qua thần giao cách cảm, nhưng mấy năm nay chúng ta không thể liên lạc với nhau nữa, nên ta không biết Phong và Nam đang ở đâu. Nhưng ta chắc chắn, Nam cũng đang tìm kiếm và hướng dẫn Phong như ngươi đang hướng dẫn Vũ.”
Nguyệt Thiên Nhạc không nói gì, chỉ cười nhẹ thay cho câu trả lời, rồi nhìn lại những bản họa trẻo trên tường, thì thầm: “Chỉ mong, Hàn Nam chàng ấy có thể tìm được Hàn Phong càng nhanh càng tốt.”
Nguyệt Phong cũng nhìn những bức họa đó, sau một hồi im lặng thì lên tiếng: “Ta chắc sẽ không bao lâu đâu, ta cảm nhận được một số linh cảm, rằng chúng ta sẽ gặp lại họ sớm thôi. Việc Vũ ký khế ước với Nguyệt Vân chính là điểm khởi đầu.”
Nguyệt Thiên Nhạc gật đầu, nỉ non: “Ta chỉ mong, kiếp này cả Hàn Phong lẫn Thiên Vũ, đều có thể bên nhau trọn đời.”