Chương 22

Phương Tử Dương nhìn chăm chú bức ảnh trong tay, tâm tình nghi hoặc.
Bởi vì nhân vật trong ảnh không phải ai khác, chính là mẹ của cậu!


Chính xác mà nói thì đây là một bức ảnh của mẹ cậu chụp cùng một nữ nhân xa lạ, trong bức ảnh thì hai người có mối quan hệ khá tốt, một người ôm lấy đứa bé trong ngực, nở một nụ cười xán lạn, nhìn qua hình như là bạn bè.


Tuỳ rằng mẹ cậu mất sớm, nhưng đối với mọi chuyện hay bạn bè của mẹ khi còn sống, Phương Tử Dương rất rõ ràng.


Nói thế nào thì trong giới hào môn, mẹ của cậu dù sao cũng là một mỹ nhân ở Giang thị, Lục gia còn là một gia tộc nghiên cứu khoa học, có giao thiệp rất rộng, với năng lực của Phương Ngạn Đông thì không thể che giấu chuyện của mẹ cậu.


Từ nhỏ đến lớn, mỗi năm cậu đều sẽ nhận được quà mà bạn của mẹ gửi tặng, hay gọi điện thoại cho cậu hỏi thăm. Mà cậu cũng biết không ít chuyện của các dì các chú và mẹ cậu.
Thế nhưng trong trí nhớ của cậu, cậu không hề biết nữ nhân trong tấm hình này, mẹ cậu có một người bạn này sao?


Nhìn từ chất lượng bức ảnh, đại khái khoảng hơn hai mươi năm trước, cho nên lúc ấy cậu còn chưa được sinh ra, cho nên đứa bé được mẹ cậu ôm trong bức ảnh là... anh trai cậu?
Nghiêm Đồng ném một tấm ảnh như thế để làm gì?
Muốn cho ai nhìn sao?
Người kia đang ngồi trong phòng đó sao?


available on google playdownload on app store


Đối phương có quan hệ gì với mẹ cậu sao?
Nghiêm Đồng tại sao phải làm như vậy? Để đối phương thấy tấm ảnh này thì sẽ có ảnh hưởng gì với cậu sao?


Với tính cách của Nghiêm Đồng, nếu chuyện này không có ảnh hưởng đến cậu, hắn tuyệt đối sẽ không tốn công phí sức như thế,... Có khi tấm ảnh này chính là trí mạng với cậu.


Xem ra nội dung trong quyển bí tịch màu vàng kia vẫn không hoàn thiện lắm, hình như vẫn còn một số bí mật, chờ cậu đi đào ra chân tướng.
"Lần này cho dù có ch.ết, cũng phải kéo hết tất cả những người có liên quan cùng nhau chôn!"
"Không biết cũng không sao cả, không biết vậy thì chậm rãi điều tra!"


Lạnh lùng thu lại bức ảnh, ném bóp tiền vào thùng rác, ánh mắt Phương Tử Dương kiên định dị thường.
...
Cùng lúc đó.


Đường Huân sắc mặt khó coi nghe Tạ Tranh kể lại, vẻ ôn hoà trên mặt hiếm khi tức giận, hai tay siết chặt nắm đấm, "Ông chủ, ý của ngài là, Tạ Văn Húc căn bản không yêu Phương Tử Dương, mà là sớm có tâm tư bắt cá hai tay?"


Biểu tình của Thuỵ Khắc cũng hơi quái dị, "Xem tình huống ngày hôm nay, Tạ Văn Húc không chỉ có tâm tư bắt cá hai tay, mà chính là muốn ngoại tình, chỉ là tạm thời còn chưa có cơ hội?"


"Không phải là tạm thời không có cơ hồi, mà là đã thử nhưng chưa thành công, chuyện hot search hắn không chịu giúp đỡ chính là cố ý, Tạ Văn Húc chính là muốn tìm cách huỷ bỏ hôn sự!"


Từ trước đến nay Đường Huân vẫn luôn ôn hoà bình tĩnh, đây là lần đầu tiên y phẫn nộ trước mặt người ngoài.
Y đã theo chân Tạ Tranh làm việc nhiều namư, đối với bản tính của mỗi người trong Tạ gia đều rất hiểu biết. Nhưng hiện tại xem ra y vẫn còn chưa hiểu rõ lắm về người của Tạ gia.


Y vốn cho là Tạ Văn Húc là người có chút dối trá ngu xuẩn, nhưng vẫn còn chấp nhận được, ít nhất thì nhìn biểu hiện của hắn với Phương Tử Dương, y cảm thấy tình cảm của Tạ Văn Húc với Phương Tử Dương là thật tâm.


Mặc dù không hài lòng lắm với hắn, nhưng Tử Dương cũng rất yêu thích đối phương, hai bên coi như cũng là anh tình tôi nguyện, y cũng chỉ có thể chấp nhận.


Ngược lại có y ở đây, cho dù Tạ Văn Húc có chút ngu cũng không sao cả, tình huống sau khi kết hôn của hai người cũng sẽ không quá tệ. Tạ Tranh từng đáp ứng y, chờ sau khi Tạ gia phân ra, anh sẽ giúp Tạ Văn Húc nắm giữ đại cục ở chi thứ hai, thoát khỏi khống chế của Chu nữ sĩ.


Nhưng lại không nghĩ tới, Tạ Văn Húc cư nhiên lại có tâm chí không kiên định như vậy, lại là hạng người ác độc thâm trầm!
Vừa không muốn giải trừ hôn ước, lại còn không muốn mang danh bắt cá hai tay, liền đem người từng yêu làm đá kê chân!
"Đồ vô sỉ này!"


Đường Huân tức giận đến mức đấm một đấm lên trên bàn.
Sắc mặt nghiêm túc của Tạ Tranh cũng không tốt hơn chỗ nào, tiếng nói trầm thấp, "Khả năng là không chỉ có như vậy..."


Nói thật, anh cũng không chú ý tới cái tên con nuôi tiện nghi này lại là loại người như thế, quả nhiên không hổ là người mà Chu nữ sĩ "tỉ mỉ chọn lựa", kế thừa sự ngu ngốc độc ác của bà ta.


Tạ Tranh rót một ly nước cho Đường Huân, tiếp tục nói, "Tôi cảm thấy giữa Phương Tử Dương và Tạ Văn Húc có chút chuyện mà chúng ta không biết. Lần gặp mặt trước tôi bị hành vi không theo lẽ thường của cậu ấy hù doạ, hôm nay gặp lại, tôi thấy Phương Tử Dương lệ khí rất nặng, thời điểm nhìn về phía Tạ Văn Húc đều là sự thù hận mãnh liệt.


"Tuy rằng cậu ấy đã cực lực che giấu, nhưng vẫn bị tôi phát hiện. Loại tâm tình kia rất mãnh liệt, tôi không biết nên lấy từ ngữ gì hình dung, tôi chỉ có thể nói... cảm giác đó làm cho tôi có chút run rẩy."
Khuôn mặt Tạ Tranh nghiêm túc, "Đường Huân, cậu hiểu rõ ý của tôi không?"


Sắc mặt Đường Huân trở nên trắng bệch, Thuỵ Khắc cũng mở to hai mắt, làm cho Tạ Tranh cảm thấy run rẩy, đó là loại trình độ gì?


Tạ Tranh là người như thế nào có thể người ngoài không rõ, nhưng bọn họ là người thân bên cạnh anh, rất rõ ràng, sự bình tĩnh cùng mạnh mẽ của Tạ Tranh vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường, từ trước đến nay, bọn họ chưa từng thấy có chuyện gì thật sự làm đối phương dao động.


Từ nhỏ đã chèn ép mà sống, mới hai mươi tám tuổi đã ngồi vũng trên vị trí gia chủ của Tạ gia, vì chán ghét người trong gia tộc mà muốn phân ra sản nghiệp của tổ tiên để lại, lại có thể thu thập tốt người bạn tốt đâm dao sau lưng...


Có thể nói, Tạ Tranh bình tĩnh đến mức khó có thể tưởng tượng.
Nhưng một người như vậy lại bị một loại tâm tình ảnh hưởng đến mức run rẩy, vậy sự thù hận kia nặng đến mức nào chứ.
Nhớ lại lần gặp gỡ ngắn ngủi kia với thiếu niên, tâm tình của Tạ Tranh cũng rất phức tạp.


Đây cũng là lần đầu tiên có người dễ dàng làm anh dao động.
Tạ Tranh nhu nhu huyệt thái dương, "Chuyện tôi đã cho người thăm dò, mà trước đó, Đường Huân, tôi hi vọng cậu có thể yên tĩnh một chút, trước khi điều tr.a xong mọi chuyện đừng làm gì cả, nếu có chuyện tôi sẽ thay cậu đứng ra."


"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà."


Tạ Tranh nghiêm túc nói, "Đường Huân, quan tâm quá ắt sẽ bị loạn, Phương Tử Dương bây giờ cũng không có nhu nhược như cậu nghĩ. Trái lại nếu như cậu nhúng tay vào, có thể sẽ xuất hiện tình huống bất ngờ không đoán trước được, mà cậu ấy cũng sẽ biết đến sự tồn tại của cậu, lúc đó cậu định giải thích như thế nào với cậu ấy?"


"Ngay cả tôi cùng Thuỵ Khắc cũng đều không thể nào hiểu được lí do tại sao cậu lại đối xử tốt với cậu ấy như vậy, nhưng cậu ấy sẽ tin tưởng một người xa lạ như cậu, chỉ muốn làm người tốt mà không cần hồi báo sao?"


Thuỵ Khắc tán thành gật đầu, ủng hộ nói, "Tạ Tranh nói không sai, Đường, trừ phi cậu nói một chút lí do cậu bảo vệ cậu ta như vậy?"
Đường Huân nghe vậy thì nhếch môi im lặng.


Rất hiển nhiên, muốn y nói ra lí do là điều không thể, dù cho trước mặt có là anh em tốt nhất thì y cũng không thể thổ lộ tiếng lòng.


Mỗi lần nói đến thì đều là phản ứng này. Tạ Tranh cùng Thuỵ Khắc sớm đã quen, thất vọng tất nhiên là có, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng là chuyện có thể đoán trước.


Đường Huân vốn là người cố chấp đến đau đầu, bất quá đây cũng là một ưu điểm của y, là một người anh em tốt của y, bọn họ không cần lo lắng bị phản bội.


Chỉ là cảm thấy với trình độ quan tâm Phương Tử Dương của Đường Huân, Tạ Tranh vẫn muốn phòng bị một chút, "Đường Huân, nếu như cậu không nhịn khống chế muốn nhúng tay vào, tôi kiến nghị cậu nên đến M quốc cùng với Thuỵ Khắc đi, ngốc ở bên đó một quãng thời gian..."


Lời vừa nói xong, ánh mắt Thuỵ Khắc đột nhiên sáng lên, vội vàng gật đầu, "Đúng á! Đường, tôi dẫn cậu đến trang viên tham gia hôn lễ lần thứ năm của chú tôi, tuy rằng chú ấy làm người ta cảm thấy chán ghét một chút, nhưng không thể không thừa nhận, chú ấy là một người rất lãng mạng, nghe nói lần này chú ấy cưới một người nam, lúc đó đối phương sẽ mặc váy cưới, tôi đã xem qua bức ảnh, người ấy đặc biệt đẹp, tôi cảm thấy chúng ta có thể tham khảo... Á a a a!"


Thanh âm hưng phấn biến thành tiếng rít gào thống khổ.
Huyệt thái dương của Đường Huân không cách nào khống chế để không giật lên, y dùng một cước đá lên bắp chân của Thuỵ Khắc, cái tên não tàn này.
Tạ Tranh thấy thế lộ ra nụ cười.
Sinh hoạt như vậy đôi khi cũng có chút thú vị.
...


Một bên khác.
Nghiêm Đồng sau khi rời hỏi Crown tự cho là mọi chuyện đã viên mãn, cho nên tâm tình hỏng bét rốt cuộc cũng vui vẻ lên một chút.


Tuy rằng nội tâm có chút áy náy, nhưng nghĩ đến việc có thể chặt đứt trợ lực lớn nhất của Phương Tử Dương, tương lai không cần lo lắng Phương Tử Dương sẽ quật khởi lại, cho dù có cũng không nhất lên được sóng to gió lớn gì, không còn hào quang vai chính nữa, tâm trạng áy náy kia cũng tan thành mây khói.


Thời điểm nên sử dụng thủ đoạn, hắn không thể vì một chút áy náy mà mặc kệ để cho Phương Tử Dương phát triển, hi sinh một người để cứu vớt nhiều người, hắn làm vậy cũng không có sai.
Nghiêm Đồng thầm an ủi mình.
Chỉ có điều tâm tình tốt đẹp mới sinh ra, sau khi về nhà cũng biến mất.


Mà Trịnh Nhã Đình thấy con trai trở về cũng tức giận gào lên, "Nghiêm Đồng, hộp đâu? Đồ vật cũ mẹ để trong hộp đâu rồi? Nói nhanh con đã đem đi đâu rồi! Mẹ đã không cho con chạm vào nó, sao càng lớn con càng không nghe lời vậy hả? Tại sao động vào đồ của mẹ?!"


Rõ ràng là một phụ nữ xinh đẹp, âm thanh khiến người trìu mến, nhưng lúc nổi nóng lại biến thành một người phụ nữ chanh chua, một chút giáo dưỡng cũng không có.


Nghiêm Đồng đối với người mẹ tiện nghi này thực sự là chịu đủ lắm rồi, nếu như không phải đối phương có máu mủ với hắn, nếu như không phải còn phải dựa vào bà ta để sinh hoạt, bằng không hắn đã sớm muốn dọn khỏi ngôi nhà này.


Người mẹ này của nguyên chủ quả thực chính là bị bệnh thần kinh, cả ngày nếu không phải nổi nóng chính là đi dạo phố, không cũng là kể lễ năm đó mẹ Phương Tử Dương độc ác cỡ nào với bọn họ, mẹ bi thảm bao nhiêu, bảo hắn phải nỗ lực học tập sau đó trở về Phương gia... Bộ dáng quả thực có chút điên cuồng.


Vốn dĩ hắn không muốn trở lại Phương gia theo ý Trịnh Nhã Đình, nhưng mà bây giờ không thể không làm.
"Mẹ nói hộp gì, con không biết nó ở đâu cả, con cũng không có chìa khóa phòng của mẹ, mẹ vứt đâu rồi lại nói con."


Thiếu kiên nhẫn nhìn người đàn bà chanh chua Trịnh Nhã Đình đang rít gào, Nghiêm Đồng trực tiếp đi lại ghế sô pha ngồi xuống, lạnh lùng nhìn đối phương, mặc dù đã tuổi trung niên nhưng bảo dưỡng rất tốt.


"Con không muốn tranh cãi ầm ĩ với mẹ, bây giờ ngồi xuống bình tĩnh kể lại chuyện năm đó với tôi một lần, tôi muốn trở lại Phương gia..."






Truyện liên quan