Chương 26

Tạ Tranh cảm thấy mình gần đây thật sự quá xui xẻo.
Mặc dù anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh khắc ch.ết bốn vị hôn thê, người đến gần anh đều xảy ra tai nạn bất ngờ, tất cả mọi người đều âm thầm gọi anh là thiên sát cô tinh, nhưng trước nay anh chưa từng tin tưởng điều đó.


Chút chuyện kia đều là tư tưởng phong kiến mê tín, bất quá từ đầu đến cuối đều có người phá rối mà thôi.
Thế nhưng khoảng thời gian này, niềm tin của anh có chút dao động.


Đầu tiên xuất hiện một Phương Tử Dương không theo lẽ thường, sau đó không biết từ đâu chui ra một đứa nhỏ hay gây chuyện, anh nhọc nhằn khổ sở duy trì hình tượng mấy năm trời, bị đứa nhỏ này phá hoại không còn một mống!


Từ nhỏ đã đi theo đám ông bà cổ hủ mà lớn lên, lại làm gia trưởng nhiều năm trong gia tộc, điều này quả thực làm cho Tạ Tranh giận dữ và xấu hổ.
Mấy người trẻ tuổi bây giờ, làm sao lại như thế chứ... Không được.


Tạ Tranh nhìn màn hình máy tính thông báo đăng nhập thất bại, biểu tình đều ngốc luôn rồi: Cái đứa nhỏ hay gây chuyện này so với Phương Tử Dương còn muốn hung tàn hơn!
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Thụy Khắc thật sự rất muốn cười ra tiếng.


Tạ Tranh là người cứng ngắc như thế nào hắn so với ai khác còn muốn hiểu rõ hơn, lúc đầu mới quen biết, hắn vì hành vi ở ngoại quốc nên không chú ý, vô ý thức mà ôm ấp và hôn má theo thói quen, không ít lần bị ánh mắt của Tạ Tranh đâm tới, bị hơi lạnh đông ch.ết.


available on google playdownload on app store


Cũng bởi vì Tạ Tranh, một người nước ngoài thuần túy như hắn, ngoại trừ nói hai chữ "Thân mến", còn lại các hành vi cử chỉ khác so với người bản thổ Hoa quốc còn muốn hàm súc quy củ hơn!
Bởi vậy có thể thấy được Tạ Tranh là một người cứng nhắc đáng sợ đến mức nào.


Tuy rằng anh cũng sẽ không đi sửa chữa người khác, nhưng khí thế từ nhỏ được dưỡng thành của Tạ Tranh đã nghiêm túc như thế, đủ để ảnh hưởng đến những người ở chung với anh, mà không phải là người khác ảnh hưởng đến anh.


Nhưng hôm nay, đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy Tạ Tranh bị người hố, làm anh không cách nào bảo trì được sự chững chạc nghiêm túc thường ngày.
Nhưng cho dù có chút buồn cười, nhưng là bạn tốt, không an ủi người ta một chút thì thật sự rất không có đạo đức.


Thụy Khắc nỗ lực nín cười lên tiếng an ủi, "Tạ thân mến, cái đứa nhỏ hay gây chuyện này cũng chỉ muốn lợi dụng tên tuổi của cậu để lừa gạt mà thôi, tốt xấu gì cậu ta cũng không nói anh là vợ của cậu ta, đối phương hẳn là một cô gái xinh đẹp hoặc là một thiếu niên, dù sao cũng là cậu chiếm tiện nghi của người ta mà, không có chuyện gì không có chuyện gì, một cái xưng hô mà thôi, tùy tiện tùy tiện..."


Thế nhưng Tạ Tranh căn bản là không đồng ý, vừa nghe xong, biểu tình của anh càng không tốt, "Xưng hồ này sao có thể tùy tiện gọi!"
Ngôn từ cực kỳ chính nghĩa, ngữ khí càng là nghiêm túc đến cực điểm.


Bộ dáng nghiêm túc của Tạ Tranh làm Thụy Khắc có một loại áo giác, giống như là lời nói của Tạ Tranh chính là chân lý, lời bạn nói đều là ngụy biện, làm cho hắn sinh ra chút chột dạ, tình yêu cần phải thuần khiết một chút, không cho phép đùa giỡn...
Không đúng!
Chờ chút!


Thụy Khắc bỗng nhiên như bị sét đánh ngang tai.
Trời ơi hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, cái gì mà chột da, cái gì mà tình yêu thuần khiết! Má ơi, cứu mạng, cái tên này quả thực là ma quỷ đầu độc lòng người!
Thụy Khắc lập tức đình chỉ một số tư duy không hiểu ra làm sao...


Nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Chờ đã, Tạ, bây giờ không phải là thời điểm để chúng ta xoắn xuýt việc này. Chúng ta cần phải cân nhắc cái đứa nhỏ hay gây chuyện này, người này dám lợi dụng tên tuổi của anh, còn dám hack tài khoản của anh, có thể thấy được kỹ thuật của cậu ta không phân cao thấp với anh..."


"Tạm thời không đề cập tới người ngoại quốc, ở trong nước mà nói, bản thân chúng ta đều rõ năng lực của những người ngang tay với anh, bọn họ sẽ không làm chuyện như vậy. Mà đứa nhỏ hay gây chuyện này, nếu không phải là đại lão ẩn núp lâu năm, thì chính là một ngôi sao mới vừa xuất hiện."


"Theo cá nhân tôi suy đoán, cậu ta hẳn là thuộc về vế sau. Bởi vì đại lão lâu năm đều có con đường riêng để bán phần mềm, sẽ không tùy tiện chạy ra bên ngoài..."
Nói đến chính sự, tâm tình Tạ Tranh mới tốt hơn được một chút.


Rất nhanh anh đã tập trung lại, lần nữa khôi phục thái độ nghiêm túc thường ngày, "Không sai, khẩu khí nói chuyện kia của đối phương xác thực không giống lâu năm. Mục đích chủ yếu lần này của cậu ta rất có thể chính là vì để bán phần mềm. Một bản chế tác cá nhân mà giá 2 ngàn 3 trăm triệu, bên ngoài cũng không có mấy người dám hét giá như vậy."


Tuy nói phần mềm của cao thủ kỹ thuật hàng đầu nghiên cứu phát minh ra rất đáng giá, nhưng một cá nhân đơn độc mà chế tác ra được một phần mềm mấy vạn triệu như vậy, đây chính là ngang ngửa với thành quả phát minh của một đoàn đội nghiên cứu.


Một người dù có lợi hại ra sao thì tinh lực cũng có hạn, trừ phi kỹ thuật của người này đã vượt qua toàn bộ thời đại, phủ định được cái khái niệm nghiên cứu độc lập là một câu chuyện dài đằng đẳng.


Tạ Tranh trầm ngâm, "Cậu hỏi một chút thứ cậu ta nghiên cứu ra rốt cuộc là cái gì, nếu đúng là thứ tốt, vậy thì mua lại."
Thụy Khắc gật gật đầu, gõ một vài chữ lên bàn phím.


Sau đó nhớ tới cái gì, liền bỡn cợt nói, "Tạ, tuy là đứa nhỏ hay gây chuyện này đi khắp nơi nói hưu nói vượn hủy hoại danh dự của anh, nhưng kỹ thuật của cậu ta tốt đến như vậy, chúng ta lại nhận người tài. Một mầm non tốt như vậy, chúng ta không phải nên nghĩ cách kéo người qua đây?"


Bỏ qua danh dự của bản thân bị mạo phạm, đề nghị này xác thực vô cùng tốt.
Điểm ấy Tạ Tranh không hề phủ nhận, "Có thể, cậu cứ làm đi. Bất quá phải chú ý đến nhân phẩm trước tiên."
"OK, không thành vấn đề, để tôi."


Nhận được sự đồng ý, Thụy Khắc cao hứng vô cùng, tràn đầy tự tin giơ tay ra hiệu ok.


Mà bên phía Phương Tử Dương, nhìn màn hình nửa ngày mới có phản hồi, không khỏi lộ ra nụ cười, đối phương đã thành công mắc công, quả nhiên tên tuổi của Thiên Sát dùng rất tốt, không hổ là đại thần đứng đầu trong Dạ Tiềm.


Người ta muốn nhìn thử hàng mẫu cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là hai ngàn ba trăm triệu.
Cũng may Phương Tử Dương đã sớm chuẩn bị, đem đồ đã được chuẩn bị tỉ mỉ gửi qua, thuận tiện bổ sung một câu.


Đứa nhỏ hay gây chuyện của Thiên Sát : Đồ tôi đã gửi, tùy tiện kiểm tra, mà xin đừng phân tích thử nghiệm, không hiểu được thì cũng không phải trách nhiệm của tôi đâu. Tôi hi vọng ba ngày sau có thể cho tôi một đáp án, cảm ơn.


Đứa nhỏ hay gây chuyện của Thiên Sát : Đúng rồi, nếu như vị kia của cậu thật lòng nguyện ý mua, vậy tôi có lòng tốt kiến nghị một câu, kêu anh ta đừng có gấp, chờ tôi thông báo lại để cho thứ này hiện thế, thời điểm đó có thể có kinh hỉ nha.


Cậu làm phần mềm này không chỉ có chút giá trị bằng tiền như vậy, nếu lợi dụng thật tốt thì sẽ trở thành một phần mềm quan trọng trong lịch sử, chỉ có điều dùng điều kiện trước mắt không thể bán ra với giá tiền cao hơn.


Thế nhưng điều này không làm cậu lợi ích hóa nó lên. Hi vọng tương lai khi Nghiêm Đồng thấy sẽ thích "lễ vật nhỏ" mà cậu đã tỉ mỉ chuẩn bị.


Nói chuyện xong, Phương Tử Dương cũng không có ý định tiếp tục tán gẫu, trực tiếp thoát khỏi tài khoản, chuẩn bị nghỉ ngơi, để cho người đối diện chút thời gian để cân nhắc.
Hai ngày tiếp theo, cậu dồn hết tinh lực an bài cho chuyện ngọc thạch.


Bây giờ có lẽ Phương Ngạn Đông vẫn chưa ý thức được con rối mà hắn vẫn luôn không chế đang dần tránh thoát khỏi hắn, dưới đề nghị của chú Lưu ɖú Trương, để lừa dối cho qua chuyện mà chỉ có thể đáp ứng tạm thời thuê một nhóm đồ cổ ngọc thạch thật đến qua loa.


Bất quá hai ngàn 3 trăm triệu tiền đồ cổ ngọc thạch cũng không phải số lượng nhỏ, cuối cùng hắn cũng phải bỏ ra một trăm triệu phí thủ tục mới mượn được đồ.
Điều này làm cho Phương Ngạn Đông có chút đau lòng.


Tuy rằng không phải hắn không thể chi một trăm triệu, nhưng lần này thuần túy chính là bỏ tiền, ném tiền xuống sông, một chút chỗ tốt cũng không có, hắn mà cao hứng được mới là lạ!


Mà làm cho Phương Ngạn Đông hậm hực nhất chính là, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một lời đồn rằng, đứa con nhỏ của hắn muốn trao quyền cổ phần cho hắn chống đỡ sự nghiệp, con lớn đau lòng em trai hiểu chuyện liền từ bỏ tài sản kế thừa của ông ngoại, tình cảm của hai anh em Phương gia thực sự rất tốt...


Bạn bè làm ăn hợp tác với hắn đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, nói hắn có hai đứa con trai rất ngoan, không giống đứa con hư hỏng của bọn họ.
Có trời mới biết khi nghe đến câu này tim của hắn muốn dừng đập!


Bởi vì cổ phần trên tay con trai nhỏ căn bản là chưa tới tay hắn a, lúc đó còn nổi nóng rời khỏi nhà, đem hắn kéo vào danh sách đen, làm cho hắn còn đang lo đây, đám người này ao ước cái rắm...
Phương Ngạn Đông có khổ mà không thể nói.
Phương Khiêm Hạo tâm tình cũng không tốt hơn chỗ nào.


Bạn bè chung quanh hắn sau khi biết chuyện này, không ít người gọi điện thoại đến hỏi hắn đầu óc có phải là bị úng hay không, bọn họ còn không biết quan hệ anh em của hai người ra sao nữa hay sao, hắn lại đưa cho Phương Tử Dương mấy vạn triệu, đây đâu phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được?


Phương Khiêm Hạo bị hỏi đến ói ra máu, hắn cũng đâu có muốn, ai mà biết được cái tên em trai kia của hắn chó ngáp phải ruồi hố hắn một trận như vậy.


Chuyện đã đến nước này, lời đồn đãi đã truyền ra ngoài, hai cha con Phương gia lại không thể phản bác, như vậy không phải là mất mặt hơn sao, chỉ có thể đem lỗ tai bịt lại, không nghe thấy thì tâm cũng không phiền!


Trong bầu không khí này, kẻ hay lừa bán nhân tài kia đã liên hệ với ông chủ, xác định mua phần mềm, rất sảng khoái trả tiền, đồng thời biểu thị ý tứ hi vọng muốn kết giao, ngày sau lại hợp tác, quả nhiên rất giàu.


Phương Tử Dương tuy rằng không muốn giap thiệp quá nhiều với đối phương, nhưng mà cậu vẫn còn cần đối phương tương lai hố Nghiêm Đồng một vố, cho nên giao dịch này trong thời gian ngắn không thể hoàn thành, chỉ có thể khách sáo đáp ứng, tạm thời tiếp tục liên hệ với nhau.


Về phần tán gẫu... Xin lỗi, cậu rất bận!
Cậu cũng không muốn bị cái người này lừa bán về làm nhân viên cho hắn, cậu cũng phải thành lập một đoàn đội cho chính mình, cho nên rất kiên quyết phòng bị cái kẻ hay đoạt cao thủ này.
Một tuần lễ sau.


Triển lãm đồ cổ ngọc thạch của tiểu thiếu gia Phương gia thuận lợi bắt đầu.


Nếu đã bỏ tiền ra, Phương Ngạn Đông cũng không phải cái loại trơ mắt đứng nhìn tiền của mình đổ xuống sông xuống biển, hắn dứt khoác làm tốt buổi triển lãm này, cơ hồ là mời gần như toàn bộ nhân vật lớn ở Giang thị đến đây.


Điều này nói rõ rằng hắn đối với đứa nhỏ thương yêu cỡ nào, những lời giả dối trên mạng gần đây vốn là không có thật, Phương Tử Dương là đứa con mà hắn yêu thương nhất.


Tùy tùy tiện tiện bỏ ra mấy vạn triệu mua một đống đồ chơi dỗ con trai, điều này không gọi là thương yêu thì như nào mới được gọi là thương yêu, lần này làm cho đám người chê cười Phương gia nói không ra lời.


Dùng tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu, cho người tiền sao có thể so được với thành ý.


Đời trước Phương Ngạn Đông chính là như vậy, thời khắc nào cũng muốn người khác biết hắn có bao nhiêu đau lòng con trai nhỏ, cho nên chỉ cần cậu làm ra chút việc không tố, người ngoài liền sẽ chỉ trích cậu không biết điều, thời điểm bị đuổi khỏi Phương gia cũng không có ai nói giúp cho một câu.


Loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, Phương Tử Dương thực sự là phải đổi bằng máu mới nhận rõ.
Sống lại một đời này, Phương Ngạn Đông còn muốn lấy phương thức này để hãm hại cậu, không có cửa!


Vì vậy khi khách nhân nói rằng Phương Ngạn Đông quá cưng chiều con trai, gia đình Phương gia thực sự hòa thuận, Phương Tử Dương cũng hào phóng tiếp thu, sau đó thật cao hứng hất cằm khoe khoang, "Chú nói đúng lắm, ba ba là thương tôi nhất, lúc trước ba ba biết tôi thích thu thập đồ cổ cùng ngọc thạch, ba ba không chỉ không trách tôi phá của, còn đặc biệt ủng hộ tôi, ba ba nói ba ba kiếm tiền chính là để cho tôi tiêu sài, mua đồ cổ hay ngọc thạch dù sao cũng tốt hơn là mua xe thể thao này nọ, mấy món đồ chơi này rất tốt..."


"Vì để cảm ơn ba ba, tôi còn chuẩn bị đem trao quyền cổ phần của tôi cho ba ba nha." Phương Tử Dương vui vẻ khoe khoang, thật giống như cậu được ba ba thương yêu lắm vậy, bộ dáng vui vẻ ghê gớm.
Phương Ngạn Đông đang nghe đến hăng say, nhưng vừa nói đến đoạn này, biểu tình Phương Ngạn Đông cứng đờ tại chỗ.


Hắn nghĩ hắn có lẽ biết chuyện trao quyền cổ phần là ai lộ ra ngoài rồi, mà vấn đề là hắn còn không thể phản bác!


Nhiều người không biết nội tình, nghe vậy thì không khỏi ước ai ghen tị, "Ngạn Đông, anh thật có phước, sinh ra một đứa con trai tốt như vậy. Phương Tử Dương và Phương Khiêm Hạo không chịu thua kém ai a, bàn về hiểu thảo, trong vòng này của chúng ta không ai so được với anh..."


Quyền nắm giữ cổ phần rất là quan trọng, phàm là đã chuyển nhượng, sẽ không ai dễ dàng giao ra cả, nhiều nhất cũng chỉ là ủng hộ, cho dù có là cha con với nhau thì cũng như vậy.


Như Phương Tử Dương thì rất hiếm thấy, tuy rằng trong lòng bọn họ đều đang chửi cậu ngu ngốc, nhưng vẫn không nhịn được hâm mộ, muốn con trai cũng hiểu thuận tín nhiệm với bọn họ như vậy...
Cái tên Phương Ngạn Đông này thật con mẹ nó may mắn!


Sau khi ước ao, mọi người nhìn về phía Phương Ngạn đông có chút chua.
Bị người ước ao Phương Ngạn Đông: "..."
Phương Ngạn Đông chỉ có thể miễn cưỡng vui cười.


Phương Tử Dương lại là cười đến vui vẻ, "Các chú đứng ngoài đây hẳn là có chút lạnh đi, mau mau vào bên trong, con cho các chú xem bảo bối của con, những thứ này xưa nay con không lấy ra cho người khác xem qua, nhưng hôm nay để mọi người chiêm ngưỡng một chút."


"À đúng rồi, nếu như các chú thấy được món nào yêu thích, tôi còn có thể chuyển nhượng bán lại cho các chú..."
Tiếng sét vang lên...!
Phương Ngạn Đông phảng phất như bị sét đánh, âm thanh cũng thay đổi, "Con muốn đem những thứ này bán đi?"


Mọi người cũng kinh ngạc nhìn về phía Phương Tử Dương.
Một người yêu thích thu gom đồ cổ ngọc thạch, nếu tình huống không phải bất đắc dĩ thiếu tiền thì cũng sẽ không bán.
Phương Tử Dương gật gật đầu, phảng phất như không biết hành động này của mình khiến nhiều người khiếp sợ như nào.


Cậu nhìn về phía Phương Ngạn Đông, biểu tình nghiêm túc kiên định, "Ba ba, trải qua chuyện video hot search kia, tuy rằng bị rất nhiều người mắng chửi, nhưng con cũng nghĩ thông suốt một chuyện."
"Chuyện gì?" Phương Ngạn Đông bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.


Phương Tử Dương ưỡn ngực lên, dõng dạc, "Con cảm thấy rằng lúc đó Từ Gia Khánh hãm hại con, nhưng nếu như con không kiêu ngạo, không phóng túng ăn chơi, người khác cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng một tin tức phiến diện như vậy, cho nên con quyết định sẽ thay đổi, nổ lực tiến tới, với cái tuổi này của con hẳn là vẫn còn kịp..."


"Con quyết định ngày hôm nay sẽ đem toàn bộ ngọc thạch đồ cổ bán đi, để đổi lấy tài chính thử đem đi đầu tư, rèn luyện bản thân, tích lũy kinh nghiệm. Sau đó đợi đến khi con tốt nghiệp đại học, con có thể giúp ba ba quản lý công ty!"


Biểu tình Phương Ngạn Đông rạn nứt, thiết chút nữa không nhịn được gục xuống đất.


Hắn hoàn toàn không có cách nào giữ được tĩnh táo nữa, gượng cười, "Tử Dương, con có phần tâm tư này ba ba rất cao hứng, nhưng bây giờ tuổi tác của con vẫn còn nhỏ, không cần phải gấp gáp. Những thứ này đều là bảo bối của con đã cất giữ nhiều năm như vậy, rất có giá trị, bán đi quả thực khá đáng tiếc."


"Con, con nếu muốn thử nghiệm đầu tư tích lũy kinh nghiệm. Ba ba cho con tiền là được rồi, con không cần phải tự bỏ ra..." Âm thanh Phương Ngạn Đông có chút run rẩy, nỗ lực khuyên bảo.


Phương Tử Dương giống như rất cảm động, lập tức ôm lấy cánh tay của đối phương, "Ba ba, con biết là ba ba thương con nhất. Nhưng mà con đã lớn rồi, ba ba kiếm tiền khổ cực như vậy, con sao có thể tiêu sài lung tung tiền của người? Vì ba ba, con có thể tạm thời từ bỏ sở thích của con, chờ sau này kiếm lời sẽ mua trở về..."


"Ba ba yên tâm, con có chừng mực. Nếu như con thật sự không lấy lại được vốn, vậy chờ sau khi con kế thừa tài sản của ông ngoại, con liền sẽ đưa tiền kia cho ba ba quản lý giúp có được hay không?"
Di sản của ông ngoại Lục hình như là gần bốn tỷ đi?


Mọi người nhất thời nhìn về phía Phương Ngạn Đông, sinh ra một đứa con trai ngoan như thế, cái tên này thật sự là chó ngáp phải ruồi!
Phương Ngạn Đông bị tầm mắt xung quanh nhìn đến muốn ói ra máu.


Số tiền kia của ông ngoại Lục dễ cầm như vậy sao? Kia đều là tài sản sau khi trưởng thành của con trai, đâu liên quan gì đến hắn! Muốn đổi được không phải chỉ là chuyện của một câu nói, hiện tại hắn phải mất hai ngàn ba trăm triệu! Tiền ăn vào những năm này đều phải phun ra!!


Hơn nữa cái thằng con ngu ngốc bốc đồng này còn chưa có trao quyền cổ phần cho hắn đây! Văn kiện ký tên lúc trước đã bị xé mất, con mẹ nó!
Phương Ngạn Đông nỗ lực áp chế tâm tình, sừng sộ lên phủ quyết, "Không được, không cho hồ đồ."


Sau đó liền cười ha ha nhìn về phía các vị khách, ngữ khí bất đắc dĩ, "Trương tổng, Chu tổng, Vương tổng, Tử Dương nhà tôi chính là tính tình này, đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, mọi người chớ để ý. Bây giờ nó nói như vậy thôi, chứ nếu mà bán thật, quay đầu lại không quá hai ngày liền khóc lóc với tôi..."


Lời nói đã rõ ràng tới như vậy, ai ở đây cũng là yêu quái trên thương trường, sao lại không nghe ra ý trong câu nói ấy.


Mặc dù Phương Tử Dương ngu ngốc, nhưng Phương Ngạn Đông thì không phải, số tiền lớn như vậy, dù có thương con trai cũng không thể để cậu tùy ý làm bừa không phải sao? Lấy tuổi tác bản lĩnh của Phương Tử Dương, số tiền này tuyệt đối là đổ xuống sông xuống biển.


Tuy có chút tiếc nuối không thấy được chuyện cười tương lai của Phương gia, nhưng mọi người cũng sẽ không ngu đến trắng trợn đi phối hợp giựt dây với đứa con bại gia.
Vì vậy mọi người dồn dập cười ha hả tiến vào hội trường, hai cha con này ai cũng không thể đắc tội.


Phương Ngạn Đông thở phào nhẹ nhõm, đám đồ cổ ngọc thạch tuyệt đối không thể bán ra ngoài.


Phương Tử Dương không nói gì, trong lòng cười lạnh. May là cậu đã sớm dự liệu, sớm biết sẽ xảy ra tình huống như vậy, ba ba đối với cậu như thế, làm sao có thể cho phép cậu giữ nhiều tiền, hơn nữa còn là tiền trong túi đối phương lấy ra.


Nhưng hắn cho rằng chỉ như vậy là xong à, ha ha sợ là cao hứng quá sớm...
Phương Tử Dương cũng không cố chấp, tiếp tục bảo trì tâm trạng vui vẻ nghênh đón khách mời.


Gặp người cậu liền đem chuyện muốn trao quyền cổ phần cho Phương Ngạn Đông nói một lần, gặp người liền đem chuyện tương lai sẽ giao tài sản của ông ngoại để lại cho Phương Ngạn Đông quản lý.
Phương Ngạn Đông chính là một "ba ba tốt"
Cậu cũng là một đứa "con trai ngoan"


Cho nên khi khách mời đến đông đủ, tất cả mọi người đều biết tình cảm của hai cha con Phương gia rất tốt, gia đình hòa thuận, con trai nhỏ rất hiếu thuận, quả thực làm người đố kỵ muốn ch.ết!


Đối mặt với vô số ánh mắt ước ao ghen tị, cho dù là yêu quái tu vi cao như Phương Ngạn Đông cũng không thể khống chế được biểu tình, nụ cười cứng ngắc.
Cố tình mọi người lại nhìn không ra, chỉ cho là hắn quá đắc ý, cười quá nhiều cho nên cơ mặt mới co giật như vậy...


Tu vi của Phương Khiêm Hạo thì không cao như vậy, vì để bản thân không khống chế làm ra chuyện xấu chọc giận ba ba, nên hôm nay hắn trực tiếp không tới.
Phương Ngạn Đông càng hậm hực, Phương Tử Dương càng vui vẻ.


Vì vậy đợi đến khi các khách mời đến đông đủ, cậu liền lập tức tuyên bố buổi triển lãm ngày hôm nay sẽ đấu giá tại chỗ, các vị khách mời vừa ý món đồ nào có thể tiện tay ra giá, cậu muốn đem bảo bối của mình đổi thành tiền mang đi đầu tư, nỗ lực tiến tới!


Mọi người rất nể tình vỗ tay khích lệ.
Bất quá bởi vì trước đó có Phương Ngạn Đông bắt chuyện, mọi người cũng không muốn đắc tội, để duy trì bầu không khí, cũng mya vài món đồ có giá không cao, miễn cho sân khấu quá vắng lặng khiến chủ nhà không dễ nhìn.


Phương Tử Dương cũng không thất vọng, lặng lẽ nhắn một tin cho chú Lưu ở bên kia.
Sau đó đợi đến khi không khí trong hiện trượng không sai biệt lắm, một ông chủ trung niên bỗng nhiên tiến vào, đối với đồ cổ ngọc thạch ở bên trong như gặp phải ái nhân.


"Những món đồ này thật sự quá đẹp, đồ cổ cũng rất hoàn mỹ, những cái này đều bán đấu giá sao? Vậy tôi có thể mua không? Những món còn lại không ai muốn, vậy tôi mua lại toàn bộ có được không?"


Ông chủ trung niên kia giàu nứt tường đổ vách, nhìn đám đồ cổ ngọc thạch mà lộ ra vui mừng, nhìn ra được ông ấy là một nhà sưu tầm thâm niên.


Phương Tử Dương lộ ra nét mừng, mà lại có chút do dự, "Nếu như chú muốn mua tất cả cũng có thể, chỉ là mua toàn bộ, ít nhất cũng hai ngàn mấy trăm triệu, cần phải một lần trả hết..."


"Không có gì, tiền với tôi không là vấn đề, có thể đi ngân hàng giải quyết ngay lập tức." Ông chủ trung niên rất là sảng khoái.
"Vậy cũng được, những bảo bối này của tôi chỉ bán cho chú."
Phương Tử Dương bắt đầu thao tác, giải quyết dứt khoát.


Phương Ngạn Đông cơ hồ muốn suy tim ngay tại chỗ, trước mắt biến thành màu đen.
...






Truyện liên quan