Chương 36
Nghiêm Đồng thật sự không nghĩ tới Phương Tử Dương có thể nói ra những lời này.
Mặc dù hắn vẫn luôn biết đối phương là nhân vật chính, chỉ số thông minh siêu cao, năng lực cũng rất mạnh, nhưng đó đều đã là quá khứ.
Hắn nổ lực ba năm, lại thêm việc Phương Tử Dương bị Phương Ngạn Đông nuôi hư, cậu liên tiếp gặp phải đả kích, bên cạnh cậu ngoại trừ Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc cũng không còn bạn tốt nào khác.
Mà trong sách nguyên bản, đối phương tuy rằng vẫn luôn bị cha nuôi hư, nhưng bởi vì có đám bạn tốt trợ giúp, thành tích cực kỳ cao, cũng rất có lòng cầu tiến, cho nên ở trường vẫn luôn có thiết lập học bá.
Mà bây giờ không giống như thế.
Bây giờ Phương Tử Dương thật sự là phế vật, tính khí hư hỏng, tự tin không còn, học tập cũng không tốt. Dù cho đối phương có chỉ số thông minh cao nhờ di truyền, cũng chỉ là một đứa ngu ngốc chỉ biết nổi nóng.
Nhưng bây giờ Phương Tử Dương có thể nói ra lời tràn đầy tự tin cùng cơ trí như vậy sao? Rốt cuộc sai ở khúc nào? Hay chuyện hot search thật sự đánh bậy đánh bạ mà kích thích đánh tỉnh Phương Tử Dương? Vai chính có tiềm năng vô hạn như thế?
Tâm lý Nghiêm Đồng vừa khiếp sợ lại lo lắng.
Khoảng thời gian này Phương Tử Dương thay đổi làm hắn rất bất an, dạo gần đây hắn liên tiếp gặp chuyện xấu, không thể không lợi dụng thân phận con riêng của nguyên chủ, chạy tới Phương gia nhận thân, điều này so với kế hoạch mà hắn vạch ra cách mười tám con phố.
Nguyên bản hắn rất dễ dàng lợi dụng quan hệ với Phương Khiêm Hạo mà đến Phương gia, nhưng bây giờ, vì để tiến vào Phương gia, hắn không thể không tạm thời làm giao dịch cùng nhân vật phản diện Phương Ngạn Đông.
Phương Ngạn Đông rất ghét Trịnh Nhã Đình, căn bản sẽ không để ý đến một đứa con riêng như hắn, Trịnh Nhã Đình muốn dùng đứa con để gả cho Boss phản diện Phương Ngạn Đông, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
Cho nên hắn mới nói với Phương Ngạn Đông, hắn có thể giúp đối phương lấy lại cổ phần cùng di sản trong tay Phương Tử Dương, hắn còn có thể duy trì hôn ước của Phương gia cùng Tạ gia, bởi vì Tạ Văn Húc yêu hắn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương đồng ý.
...
Vốn tưởng rằng Phương Tử Dương có la hét thế nào thì chuyện nhận thân này cũng đã thành, ai mà ngờ được hôm nay cậu ta lại thông minh như vậy. Loại tính cách hám lợi này của cậu ta, thật sự cực kỳ giống Phương Ngạn Đông.
Ngay cả Phương Ngạn Đông cũng phải thừa nhận, đứa con trai nhỏ này của hắn không hổ là con trai hắn, có nhiều chỗ rất giống hắn. Nếu như đây không phải do Lục Phỉ sinh, hắn nhất định sẽ rất thích đứa nhỏ này.
Đáng tiếc, sự khôn khéo cùng bề ngoài của cậu rất giống Lục Phỉ, cho nên đứa nhỏ này đã chú định sẽ không chiếm được sự yêu thích của hắn.
Phương Ngạn Đông thực sự không thể giữ được hình tượng cha hiền, sắc mặt không quá tốt, "Dương Dương, khi nào mà con lại trở nên keo kiệt như vậy? Từ sáng đến tối động một chút là lấy chuyện cổ phần ra nói, con nói cho ba nghe xem, có phải là người nào trong công ty đã nói gì với con?"
Nếu như không phải có người trong công ty giật dây, với tính khí ham chơi của Phương Tử Dương, làm sao có thể nghĩ đến những chuyện này, chỉ cần mỗi tháng có tiền dùng là tốt rồi.
Khoảng thời gian này đứa con trai nhỏ ba lần bốn lượt nhắc đến cổ phần cùng di sản Lục gia, thực sự khiến người không thể không hoài nghi có người giật giây lợi dụng, dù sao thì đứa con này của hắn thật sự không quá thông minh, rất dễ dàng bị người đầu độc.
Phương Tử Dương nghe vậy sững sờ, ngay sau đó trong lòng hơi động, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh hoảng.
Vẻ mặt có chút chột dạ la lên, "Không có! Ba ba đừng có nghi thần nghi quỷ, tôi cũng không phải là đứa ngu ngốc, những người kia nhòm ngó vị trí chủ tịch của ba ba rất lâu, tôi cũng không ngốc mà nghe những người kia đầu độc. Ba ba đừng nói sang chuyện khác, chúng ta đang nói về chuyện con riêng, nếu không tôi sẽ không đồng ý cho hắn vào nhà..."
Bộ dáng giống như bị dẫm trúng đuôi thật sự quá rõ ràng.
Phương Ngạn Đông nhất thời cảm thấy bản thân đã đoán ra chân tướng, trong lòng ghi hận những người kia dám không an phận như vậy, dám dùng thủ đoạn đến trong nhà hắn!
Nếu như bị người đầu độc, vậy thì dễ xử rồi.
Phương Ngạn Đông trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng, "Được rồi, sự lo lắng của con ba ba hiểu được, nhưng dù sao Nghiêm Đồng cũng là con trai của ba, nên ba ba cũng phải có trách nhiệm. Như vậy đi, hiện tại ba ba viết cam kết, ngày sau chỉ phân chia cho Tiểu Đồng một số tài sản, sẽ không có quyền thừa kế cổ phần, có được hay không?"
Hắn đối phó qua loa với con trai nhỏ, nếu về sau có bất cứ thay đổi gì cũng có thể thay đổi.
Dù sao hắn cũng không thích đứa con mà Trịnh Nhã Đình sinh ra đến kế thừa cổ phần của hắn, đây quả thực là cách hay.
Nghiêm Đồng đến Phương gia cũng không phải vì tài sản, hắn là vì bàn tay vàng. Hơn nữa, Phương gia mấy năm sau sẽ phá sản, bây giờ có muốn cũng vô dụng.
Bởi vậy Nghiêm Đồng biểu hiện rất cao thượng, Phương Ngạn Đông vừa nói xong, hắn liền gật đầu ngay lập tức. Bộ dáng đáng thương như bị người ta bắt nạt mà không dám phản kháng, viền mắt hồng hồng như con thỏ nhỏ, "Tôi, tôi đồng ý... Tôi không muốn tài sản Phương gia, tôi chỉ muốn ở bên cạnh ba ba..."
Hai người đáp ứng quá nhanh. Điều này làm cho Phương Tử Dương càng thêm cảnh giác, bên trong có phải có âm mưu hay không.
Bất quá hiện tại cũng không thể nói thêm gì, đối phương đã hào phóng nhượng bộ, nếu cậu cứ cắn mãi không tha, Phương Ngạn Đông sẽ sinh ra cảnh giác với cậu.
Nghĩ đến đây. Phương Tử Dương nhún nhún vai, ngạo mạn tùy hứng, "Được rồi, nếu hắn đã biết điều như vậy, ba ba muốn nhận thì nhận đi. Nhưng muốn tôi thừa nhận thân phận kia của hắn, là chuyện không có khả năng."
Nói xong thì nhìn về phía Phương Khiêm Hạo đang chán chường trầm mặc ngồi ở bên cạnh, cười khẽ, "Anh trai à, anh làm sao thế? Anh muốn nhận con chó con mèo không biết từ đâu chui ra làm em trai mình à?"
Nghiêm Đồng lần thứ hai bị người nhục nhã, hắn siết chặt tay cúi đầu, trong mắt đều là dao găm. Trong lòng thầm hận, chờ hắn khiến đối phương rơi xuống địa ngục! Để đối phương không còn nhân sinh rạng rỡ giống như trong sách, biến Phương Tử Dương thành đối tượng bị mọi người chán ghét!
Phương Khiêm Hạo nghe vậy cũng oán hận trừng Phương Tử Dương, mặc dù hắn không tiếp nhận được chuyện Nghiêm Đồng biến thành em trai hắn, nhưng hắn thực sự không chịu được khi Nghiêm Đồng bị người bắt nạt.
Sắc mặt của Phương Ngạn Đông cũng không tốt hơn chỗ nào, nói con riêng của hắn là chó là mèo, vậy hắn là gì?
Nhìn thấy vẻ mặt của ba người này không tốt, tâm tình của Phương Tử Dương liền tập tức vui vẻ, không quản bọn họ có ý đồ gì, cậu nhất định sẽ làm cho bọn họ thống khổ gấp bội là được rồi!
Đời trước bọn họ không phải là người một nhà "tương thân tương ái" sao?
Vậy cậu sẽ cố gắng tác thành cho bọn họ.
...
Bên trong một căn biệt thự vùng ngoại thành Giang thị.
Đường Huân lo lắng ngồi trên ghế sô pha không ngừng nhìn về phía cửa.
Ngày hôm nay Thụy Khắc cũng rút đi vẻ ngoài cợt nhã của mình, yên yên tĩnh tĩnh bồi bên cạnh Đường Huân.
Hôm nay là ngày có kết quả giám định người thân, hắn có thể hiểu được tâm tình nóng nảy cùng bất an của Đường Huân. Tuy rằng chân tướng bọn họ có thể suy đoán được, nhưng nhìn thấy kết quả cuối cùng mới rõ ràng.
Thời gian từ từ trôi qua.
Không biết đợi bao lâu, cổng lớn bên ngoài biệt thự rốt cuộc cũng mở ra, Tạ Tranh phong trần mệt mỏi cầm hay tệp tài liệu tiến vào.
Đường Huân thấy thế liền vui vẻ, nhanh chóng đứng lên, "Ông chủ, có kết quả rồi sao?"
"Đúng vậy, giám định huyết thống đã có, bên H thị tôi cũng tự mình đến một chuyến, đã điều tr.a xong tất cả mọi chuyện năm đó..." Tạ Tranh gật gật đầu, âm thanh tức giận, "Trịnh Nhã Tuyết này quả thực chính là con bọ xít trong cống ngầm."
Một người có tu dưỡng như Tạ Tranh, giờ khắc này cũng không nhịn được mắng một câu. Rất hiển nhiên, chân tướng năm đó đến tột cùng đã khiến người phẫn nộ như thế nào.
Tạ Tranh mở ra một văn kiện trong đó giao cho Đường Huân, "Suy đoán của chúng ta quả nhiên chính xác, cậu và Trịnh Nhã Tuyết không có quan hệ mẹ con, Phương Khiêm Hạo mới là con trai bà ta. Mà cậu với Phương Tử Dương mới ra anh em ruột cùng cha cùng mẹ, những năm này bà ta không chỉ tước đoạt thân phận của cậu, mà còn lợi dụng cậu..."
"Con tiện nhân này!" Đường Huân không cách nào khắc chế tâm tình, đấm một đấm lên bàn trà.
"Phương Tử Dương, bức ảnh cậu đưa tôi đã có kết quả điều tra. Tám giờ tối nay, gặp mặt tại phòng riêng số 818 club Crown."
"Cậu đón xe đến một mình, không nên để cho bất luận người nào của Phương gia biết..."
Phương Tử Dương nhận được điện thoại của Tạ Tranh, lúc này cậu đang ở trong thư phòng làm bài tập.
Nghe được nội dung trong điện thoại, nhất thời chấn động đến ném cây bút trên tay, cầm lấy chìa khóa xe nhanh chóng ra cửa.
Cậu chờ tin tức này quá lâu rồi.
Tấm hình kia không chỉ liên quan đến bí mật tình nhân và con riêng của Phương Ngạn Đông, còn để cho cậu một nghi vấn rất lớn.
Đó chính là, cậu muốn biết Nghiêm Đồng đến tột cùng muốn lấy tấm làm cái gì bất lợi với cậu?
Bên trong thư tịch màu vàng kia cũng không có giải thích hành động này của Nghiêm Đồng, chỉ miêu tả một đoạn Nghiêm Đồng vứt xong bức ảnh này thì thật cao hứng, nói một câu, "Từ nay về sau, mình không cần phải lo lắng hào quang nhân vật chính của Phương Tử Dương..."
Cậu không hiểu được, rốt cuộc Nghiêm Đồng vứt tấm hình này để cậu mất đi cái gì?"
Mang theo tâm tình ngưng trọng thấp thỏm, Phương Tử Dương chạy đến Crown.
Tuy rằng cậu không có thẻ hội viên, nhưng được Tạ Tranh phân phó, nhân viên cũng không yêu cầu cậu trình thẻ hội viên ra, trực tiếp dẫn cậu vào.
Nhưng khi đi đến phòng riêng 818, nhìn thấy vị trí quen thuộc, chính là căn phòng lần trước Nghiêm Đồng vứt ảnh, đầu Phương Tử Dương như bị đập một cái.
Sao lại thế... Làm sao lại trùng hợp như thế...
Cậu thất thố nắm lấy tay của nhân viên phục vụ, ngữ khí dò hỏi, "Xin hỏi một chút, tôi nhớ phòng riêng này là phòng tư nhân cố định quanh năm, cho nên đây là phòng của Tạ tiên sinh sao?"
Nhân viên phục vụ không biết cậu hỏi cái này là có ý gì, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười trả lời, "Đúng vậy, người như Tạ tiên sinh đều có một căn phòng riêng ở câu lạc bộ của chúng tôi. Phương thiếu gia có vấn đề gì sao?"
"Không, không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, có chút hiếu kì..." Sắc mặt Phương Tử Dương có chút trắng bệch, trong đầu lướt qua gì đó, nhưng quá nhanh không thể bắt lấy.
Cậu mơ hồ có trực giác, chân tướng thật sự rất có thể sẽ làm cậu phát rồ.
Thời khắc này, cậu bỗng nhiên có chút sợ hãi không dám bước vào...
Nhưng là hiện thực xưa nay đều rất là tàn khốc.
Người phục vụ gõ cửa phòng, Phương Tử Dương đầu óc hỗn loạn tưng bừng đi vào.
Giờ khắc này cậu không có tâm tình để ý bài trí bên trong phòng riêng, sau khi tiến vào, cậu liếc mắt nhìn thấy ba người bên trong. Trong đó có hai người mà cậu nhận biết được.
Một là Tạ Tranh, một người khác chính là Đường Huân, nửa tháng trước mới gặp ở buổi đấu giá.
Còn có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mà cậu không nhận ra, nhưng xem khoảng cách chỗ ngồi của ba người, hẳn là bạn thân.
Ngay lúc Đường Huân nhìn thấy Phương Tử Dương, y rốt cuộc không thể khắc chế được tâm tình, trực tiếp đứng lên khỏi sô pha, vọt tới ôm chặt lấy Phương Tử Dương, ngữ khí vừa cấp thiết vừa đau khổ, "Tử Dương, xin lỗi, xin lỗi, đều là anh trai không có bảo vệ tốt cho em. Anh chính là anh trai của em, là anh trai ruột, Phương Khiêm Hạo là giả, hắn là con riêng của Phương Ngạn Đông, anh mới chính là anh trai ruột của em, đều là anh trai không bảo vệ tốt cho em, trơ mắt nhìn em biến thành dáng vẻ hiện tại..."
"Tử Dương em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em báo thù, tất cả những người từng bắt nạt em, lừa dối em, anh trai đều sẽ không bỏ qua! Sau đó anh trai sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để cho bất cứ ai dám bắt nạt em thêm lần nào nữa, anh trai bảo đảm với em..."
Âm thanh kích động mà vội vàng, làm người nghe cảm thấy chua xót.
Nhưng ý tứ trong đó lại càng khiến người khiếp sợ.
Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, chân tướng đột nhiên xuất hiện làm cho cậu như muốn hỏng mất.
Tạ Tranh nhìn về phía Thụy Khắc gật gật đầu.
Thụy Khăc nhanh chóng đi tới trước, tách Đường Huân đang kích động ra, khuyên nhủ, "Đường, cậu bình tĩnh một chút. Trước tiên để cho Tạ nói rõ ràng mọi chuyện với em trai cậu, cậu như vậy sẽ hù đến cậu ấy."
Tạ Tranh đồng thời cũng đi tới, đem Phương Tử Dương đang đầu ốc trống rỗng ngồi xuống sô pha, mở miệng, "Phương Tử Dương, trước khi nói đến kết quả điều tr.a về tấm hình, tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện, Phương Khiêm Hạo không phải anh trai cậu, hắn là con riêng của ba ba cậu, mà Đường Huân... y mới là anh trai ruột của cậu."
"Mặc dù chân tướng có chút tàn khốc, nhưng tôi hi vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe tiếp." Biểu tình của Tạ Tranh rất nghiêm túc, trên mặt nghiêm túc lại lộ ra cảm xúc không đành lòng.
Chuyện như vậy làm cho một người ngoài như anh đều không nén được lửa giận như thiêu như đốt, một thiếu niên bất quá chỉ mới mười tám tuổi, có thể thừa nhận nổi sao? Anh có chút không dám tưởng tượng.
Mà người không thể trốn tránh hiện thực, chân tướng vô luận có tàn khốc cỡ nào tàn khốc, đều phải tiếp thu.
"Chú nói đi, tôi có thể chịu đựng được..." Phương Tử Dương mỉm cười, trong nụ cười mang theo cảm xúc khiến người xem không hiểu.
Tạ Tranh không biết tại sao, nhìn thấy Phương Tử Dương như vậy, tim anh bỗng nhiên như bị thứ gì bén nhọn đâm vào một cái nhói đau, có chút đau lòng cùng khó chịu không nói được.
Trầm mặc một lát, Tạ Tranh đem văn kiện điều tr.a ra được đưa tới, chậm rãi mở miệng, "Muốn nói thì phải nói từ lúc Phương Ngạn Đông cùng mẹ cậu trước khi kết hôn, lúc ấy Phương Ngạn Đông còn học đại học, bởi vì gia thế cùng bề ngoài xuất sắc, năm đó Phương Ngạn Đông rất được hoan nghênh ở trường học..."
"..." Phương Tử Dương yên tĩnh nghe Tạ Tranh kể lại.
Chân tướng năm đó khiến người buồn cười.
Nếu như nói Nghiêm Đồng xuyên vào thế giới này, tên sách là "Xuyên sách chi vai phụ vạn nhân mê". Như vậy thì trong câu chuyện của Phương Ngạn Đông, có thể bao quát bằng một cái tên là "Giáo thảo bá đạo yêu tôi".
Phương Ngạn Đông khi trẻ chính là thiếu gia bá đạo tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, có gia thế có tướng mạo, ở trường học chính là nhân vật phong vân.
Giống như một quyển tiểu thuyết ngôn tình, giáo thảo bá đạo bởi vì xảy ra các loại gặp gỡ với nữ chính bình dân, sau đó yêu nhau, mà cuối cùng vì thân phận chênh lệch nên không thể ở bên nhau.
Vì lợi ích của gia tộc, Phương Ngạn Đông không thể không cùng nữ nhân mà mình yêu mến chia tay, cưới tiểu thư của Lục gia môn đăng hộ đối, cùng vợ con bằng mặt không bằng lòng, tâm lý vẫn luôn nhung nhớ đến người mà anh yêu...
Nhìn lướt qua thì chuyện cũ của Phương Ngạn Đông giống như quyển tiểu thuyết ngôn tình khiến người vừa thương vừa xót. Nhưng trên thực tế, đó cũng chỉ là một cái vỏ mỹ lệ che giấu đầy chuyện dơ bẩn.
"... Phương Ngạn Đông đúng là một người thông minh không sai, nhưng không có nghĩa là người thông minh sẽ không bị lừa gạt."
"Năm đó Phương Ngạn Đông yêu Trịnh Nhã Tuyết như vậy là bởi vì bà ta từng cứu hắn trong một vụ tai nạn xe. Nhưng hắn căn bản không biết là, đó chỉ là sự lừa dối, trên thực tế người cứu hắn là Trịnh Nhã Đình mới đúng."
"Vì muốn trở thành bạn gái của Phương Ngạn Đông, Trịnh Nhã Tuyết đã đê tiện cướp lấy công lao của em gái bà ta, để Phương Ngạn Đông yêu bà ta."
"Nhưng rất đáng tiếc, vận may của bà ta không tốt, công ty của Phương gia khi ấy đối mặt với nguy cơ, vì lợi ích của gia tộc, Phương Ngạn Đông không thể không chia tay với bà ấy, cưới mẹ của cậu và Đường Huân, tiểu thư của Lục gia, Lục Phỉ.
Nói tới đây, ánh mắt Tạ Tranh tối sầm, "Thế nhưng Trịnh Nhã Tuyết rất không cam tâm, sau khi Phương Ngạn Đông kết hôn, bà liền trở thành tình nhân của đối phương. Thậm chí vì muốn chuyển sang chính thất mà đi tìm bạn trai cũ của Lục Phỉ, tiểu thư Lục gia. Để bạn trai cũ quấn lấy Lục tiểu thư, xé rách hôn nhân không tình cảm của Phương Ngạn Đông.
Phương Ngạn Đông tuy rằng không thương Lục Phỉ, nhưng là một nam nhân, hắn cũng sẽ không cho Lục Phỉ tìm tình nhân, tuyệt đối không cho phép vợ mình vượt rào.
Dưới sự tính kế của Trịnh Nhã Tuyết, Phương Ngạn Đông cho rằng Lục Phỉ đội nón xanh cho hắn, cho nên rất oán hận Lục Phỉ.
"Nhưng Trịnh Nhã Tuyết suy nghĩ quá đơn giản, Phương Ngạn Đông lấy tiểu thư Lục gia, vốn là quan hệ thông gia vì lợi ích gia tộc, cho dù Phương Ngạn Đông có chán ghét vợ con, thì hôn nhân của bọn họ cũng sẽ không thể kết thúc, cuối cùng bà ta vẫn chỉ có thể làm một tình nhân không được đưa ra ánh sáng..."
"Mà cùng lúc đó, Trịnh Nhã Đình trở lại, đồng thời cũng yêu mến Phương Ngạn Đông, bắt đầu điên cuồng theo đuổi."
"Nhưng khi đó Phương Ngạn Đông đã yêu Trịnh Nhã Tuyết, Trịnh Nhã Đình có nhiệt tình cũng chỉ làm Phương Ngạn Đông chán ghét."
Trịnh Nhã Tuyết cùng Trịnh Nhã Đình là chị em ruột, từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, cho nên đối với tính cách của em gái, bà ta cũng rất rõ ràng.
Nếu để cho em gái phát hiện mình đánh cắp công lao của nó, để Phương Ngạn Đông yêu bà ta, với tính cách của em gái, nó tuyệt đối sẽ không buông tha cho bà. Hơn nữa sau mấy năm nhận thức Phương Ngạn Đông, Trịnh Nhã Tuyết cũng phát hiện tính cách tàn nhẫn và tuyệt tình của Phương Ngạn Đông.
Phương Ngạn Đông dù sao cũng không chịu cho bà một danh phận chính thất, bà cũng lo lắng chân tướng mình che giấu sẽ bị vạch trần, đồng thời nhận lấy sự căm giận ngút trời của em gái và người yêu. Cuối cùng, Trịnh Nhã Tuyết vô cùng thông minh sáng suốt lựa chọn bỏ chạy.
"Trịnh Nhã Tuyết đến cùng vẫn là không cam tâm, không nỡ bỏ đi tài sản của Phương gia, mà bà lại là một nữ nhân không quyền không thế lại có con nhỏ, khẳng định không thể tìm được nam nhân nào tốt nhưng Phương Ngạn Đông. Cho nên trước khi rời đi, bà quyết định chừa cho mình một đường lui..."
Đường lui này không cần nói Phương Tử Dương cũng biết, tự nhiên chính là chuyện đổi con.
Trịnh Nhã Tuyết ích kỷ tước đoạt thân phận của Đường Huân, đem con trai của bà ta biến thành đại thiếu gia của Phương gia danh chính ngôn thuận, đoạt lấy tất cả của Đường Huân.
Không chỉ có như vậy, bà ta còn tẩy não Đường Huân từ khi còn nhỏ. Để Đường Huân cảm thấy tự tin về thân phận con riêng của mình, đồng thời vì muốn chuộc tội cho "mẹ", đi bảo vệ đứa con riêng mà đã cướp lấy thân phận của y.
Đợi đến khi đứa con ruột của bà kế thừa gia sản của Phương gia, người mẹ như bà sẽ sống tốt hơn.
Ngoài ra, vì để cho Phương Khiêm Hạo nhận được sự chăm sóc tốt nhất, được sự ủng hổ và bồi dưỡng của Phương Ngạn Đông, trước khi rời khỏi, Trịnh Nhã Tuyết đã đem chuyện đổi con nói với Phương Ngạn Đông.
Bởi vì bà hiểu rõ, nếu như không nói cho Phương Ngạn Đông, với sự chán ghét của Phương Ngạn Đông dành cho Lục Phỉ, nhất định hắn sẽ không coi trọng đứa con mà Lục Phỉ sinh ra...
"Không có gì bất ngờ xảy ra, Phương Ngạn Đông tin tưởng bà ta. Tin rằng người yêu của hắn thiện lương, không muốn phá hoại gia đình người khác nên lựa chọn rút lui, mà đứa con của hai người bọn họ, không thể để nó sống trong hổ thẹn tự ti."
"Cho nên những năm này, thái độ của Phương Ngạn Đông đối với cậu và Phương Khiêm Hạo, mới có thể khác biệt lớn như vậy..."
Nói thật là, cho dù sống ở Tạ gia nơi nơi hiểm ác, Tạ Tranh cũng chưa từng nhìn thấy một nữ nhân nào kinh tởm như vậy. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, Trịnh Nhã Tuyết làm anh cảm thấy ghê sợ cực kỳ.
Đường Huân đỏ mắt, "Thế nhưng con tiện nhân kia không nghĩ tới chính là, sau khi anh nhìn thấy Phương Khiêm Hạo rất được coi trọng, nên anh không hề quan tâm đến hắn, trái lại đem tinh lực đặt hết trên người em trai của anh là em."
"Do anh quá ngu, nếu như anh sớm phát hiện chân tướng một chút, anh nhất định sẽ nổ lực hơn, mà không phải để em bị Phương Ngạn Đông nuôi phế..."
"Tử Dương, là anh trai có lỗi với em."
Đường Huân rất là tự trách, y vậy mà trơ mắt nhìn em trai ruột của mình từ một đứa nhỏ thông minh biến thành một người ăn chơi phóng túng.
Nhiều năm y coi đối thủ của mình là người thân, gọi mẹ, hiếu thuận với đối phương. Đường Huân không biết, nếu chân y không phát hiện ra chân tướng, tương lai sẽ có kết quả gì.
Nhưng mà y không nghĩ tới, Phương Tử Dương lại biết được, đời trước cho đến lúc ch.ết, cậu cũng không biết được bí mật này.
Đời trước, Phương Khiêm Hạo không chỉ hưởng thụ thân phận của anh trai cậu, còn thừa kế tài sản của mẹ và ông ngoại cậu, còn dùng thân phận của anh trai cậu tổn thương cậu.
Nhìn Đường Huân tự trách bản thân, Phương Tử Dương đột nhiên cảm thấy bản thân hình như phát hiện ra một sự thật đáng sợ, làm cậu hoảng hốt, "Anh, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"
"Em hỏi đi, anh trai đều sẽ nói cho em biết."
"Buổi chiều ngày 15 tháng trước, anh có từng đến phòng riêng này hay không? Có hay không có...?"
Đường Huân hơi sững sờ, không biết tại sao em trai lại hỏi cái này làm gì. Nhưng y vẫn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu, "Ngày đó anh xác thực là có tới đây, bởi vì phải đàm phán một cái hợp đồng, cần anh làm cố vấn kỹ thuật. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Phương Tử Dương không lên tiếng, bỗng nhiên cười rộ lên, trong nụ cười mang theo nước mắt.
Đường Huân nhìn Phương Tử Dương, ánh mắt sốt ruột, y duỗi tay nắm chặt tay của cậu, cảm thụ liên hệ máu mủ thân thiết, chậm rãi mở miệng, "Anh, em muốn bọn họ ch.ết không được tử tế, em muốn bọn họ phải thảm hại gấp trăm nghìn lần..."
Âm thanh của Phương Tử Dương rất nhẹ, rất nhẹ.
...