Chương 100
[Chấn động: Ảnh đế Lục Yến đang nổi tiếng lại bí mật có con với vị hôn phu của người thừa kế Tạ gia, Tạ Văn Húc nổi giận làm loạn tại trường quay!]
Sau khi Tạ Văn Húc làm loạn hậu trường buổi ghi hình "Ngôi Sao Ngày Mai", không tới một giờ, tin tức đã nhanh chóng leo lên hot search trên weibo.
Chuyện này quá mức khiếp sợ, mà việc Tạ Văn Húc công khai tìm đến đối phương cũng không có ý định che giấu.
Mặt mũi hắn đã mất sạch từ lâu, chuyện cho tới bây giờ, vì sao hắn phải che giấu? Che giấu thì có lợi gì cho hắn? Giấu diếm lén giải quyết cũng là tiện nghi cho hai người Nghiêm Đồng và Lục Yến.
Nếu hắn đã như vậy, vậy Nghiêm Đồng và Lục Yến cũng đừng mong được yên ổn.
Nghiêm Đồng chẳng phải muốn trở thành minh tinh sao? Vậy thì hắn sẽ khiến Nghiêm Đồng cả đời không thể hoàn thành ước mơ này! Còn Lục Yến, cái kẻ chỉ biết dựa dẫm, sau này chỉ có thể trở thành một phế vật vô dụng ở nhà từ từ dựa dẫm đi, không ai được yên ổn!
Tạ Văn Húc vốn dĩ không phải là một kẻ hiền lành.
Mặc dù là một nam phụ thâm tình, nhưng suy cho cùng, hắn cũng xuất thân từ gia tộc hào môn như Tạ gia, lại còn là quân cờ được chi thứ hai của gia tộc đào tạo đặc biệt để kế nhiệm Tạ Tranh, làm sao tính cách có thể thực sự ôn hòa dịu dàng?
Trong xương Tạ Văn Húc thực ra là sói đầu đàn, chỉ có điều trong tình yêu lại có phần ngốc nghếch, dễ mắc sai lầm.
Khi hắn yêu một người, có thể yêu đến thâm tình lại si mê, mà khi hắn không yêu, lại biết mình bị đối phương đùa giỡn từ đầu đến cuối, ngọn lửa phẫn nộ kia cũng đủ để thiêu đốt người ta thành tro.
Nếu như Nghiêm Đồng chỉ đơn thuần lừa gạt tình cảm của hắn, chỉ giả vờ ngọt ngào, ở bên hắn chỉ vì tiền, có lẽ Tạ Văn Húc đã không tức giận đến vậy.
Dù điều đó có đáng khinh, nhưng kẻ ham hư vinh trên đời này đâu có ít. Tạ Văn Húc có thể sẽ hận Nghiêm Đồng, nhưng sẽ hận chính mình hơn. Nghiêm Đồng quả thực đáng ghét, nhưng suy cho cùng, tất cả cũng vì hắn mù quáng thiếu kiên định, không có lửa làm sao có khói.
Nhưng điều mà Nghiêm Đồng không bao giờ nên làm là cắm sừng hắn. Điều này không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được, huống chi là thiếu gia kim tôn ngọc quý của Tạ gia.
Sau khi làm hủy hoại khuôn mặt của Lục Yến, phế bỏ chỗ hiểm của hắn, đá vào bụng khiến Nghiêm Đồng sảy thai, Tạ Văn Húc không bỏ trốn mà bình tĩnh ngồi lại tại chỗ, vừa đợi cảnh sát tới, vừa quay video và đăng lên weibo.
Mặc dù tình cảnh hiện tại vô cùng thảm khốc, nhưng cả hai người bọn họ đều không gặp nguy hiểm đến tính mạng, với năng lực hiện tại của Tạ gia cũng đủ để hắn không bị trừng phạt quá nặng.
Hắn không chỉ muốn hủy hoại hai người này, mà còn muốn cả hai thân bại danh liệt!
Tạ Văn Húc đối diện với ống kính, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn vừa rồi lập tức biến thành sự cay đắng cô độc, bắt đầu vạch trần bộ mặt giả dối của Nghiêm Đồng, vẻ mặt bi thương: "Xin chào, tôi là Tạ Văn Húc. Nghe cái tên này, tôi nghĩ hầu hết mọi người đều biết tôi là ai rồi đúng không? Đúng vậy, tôi chính là kẻ bội bạc đã phản bội vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình vì "chân ái". Tôi thừa nhận, trước đây mọi người mắng rất đúng, tôi thực sự mù quáng lại rất cặn bã..."
"Trước đây tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, các người muốn mắng tôi thế nào cũng được. Nhưng bây giờ, tôi có vài lời muốn nói với mọi người, muốn nói với mọi người về con người thực sự của Nghiêm Đồng, tôi hy vọng sau này khi mọi người nhìn thấy tin tức về cậu ta trên mạng, đừng để bị những lời biện hộ làm mù mắt. Cậu ta là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ, nói dối không chớp mắt, lại còn hám lợi độc ác..."
"Kể từ khi chúng tôi quen nhau, cậu ta đã có ý đồ xấu, cố tình nhằm vào vị hôn phu cũ của tôi để quyến rũ tôi..."
Tạ Văn Húc từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra.
Mặc dù có nhiều chuyện riêng tư của Nghiêm Đồng mà hắn không biết, nhưng hai việc từng bị phanh phui trước đây là vụ bắt nạt và việc gian lận điểm thi đại học đều là do hắn nhúng tay vào giúp Nghiêm Đồng giải quyết.
Những chuyện khác không cần nói nhiều, chỉ cần kể sự thật về hai chuyện này thôi cũng đủ để hủy hoại hoàn toàn hình ảnh của Nghiêm Đồng. Cộng thêm vụ ngoại tình đến mức có cả con, Nghiêm Đồng đừng mong ngóc đầu lên được nữa!
"Mặc dù những lời tôi nói bây giờ đa phần không có bằng chứng, nhưng tôi thề trước trời rằng, mỗi từ tôi nói ra đều là sự thật..."
"Ở bên cậu ta, tôi đã tiêu tiền cho cậu ta, giải quyết mọi rắc rối cho cậu ta, giúp một kẻ không có điểm thi đại học như cậu ta, bỏ tiền ra để cậu ta vào học viện nghệ thuật..."
"Vụ bắt nạt lần đó là do cậu ta xúi giục người khác giúp cậu ta ra mặt, còn vụ Phương Khiêm Hạo giúp cậu ta gian lận điểm thi đại học cũng không phải không liên quan đến cậu ta. Cậu ta giỏi nhất là việc xúi giục những người thích mình để giúp cậu ta, giúp cậu ta làm những việc xấu, gây tổn thương cho những ai dám đắc tội với cậu ta."
"Dù gì thì cậu ta cũng chỉ cần một câu nói, chuyện thành thì cậu ta hưởng lợi, chuyện thất bại thì cậu ta cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải cậu ta ra tay, khẩu Phật tâm xà..."
"Tôi hy vọng mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta, đừng bị cậu ta lừa nữa..."
Tạ Văn Húc trông rất mệt mỏi, hắn thật sự rất mệt.
Hắn vốn đã cảm thấy Nghiêm Đồng có vấn đề, người này giống như là có được yêu thuật gì đó, có thể mê hoặc tất cả những người đàn ông xung quanh hắn ta, những người có thiện cảm với hắn ta.
Hắn quả thực là một kẻ si tình có thể làm nhiều điều ngốc nghếch vì tình yêu, nhưng cũng không đến mức phát cuồng. Kể từ khi quen Nghiêm Đồng, hắn như bị trúng tà, trở thành kẻ bám đuôi đối phương.
Cho dù sau khi biết rõ đối phương có chút trà xanh, hắn cũng không chia tay, còn muốn cùng đối phương sống thật tốt. Trong đó tất nhiên có nhân tố không muốn làm cho Phương Tử Dương coi thường hắn, nhưng nhiều hơn là vì một lý do khó hiểu. Tại sao hắn có thể chịu đựng được việc bạn trai mình mập mờ với người khác?
Phải biết rằng trước đây, chỉ cần Tử Dương nói chuyện với người đàn ông khác nhiều thêm một câu, hắn đã ghen lồng lộn! Vậy mà bây giờ lại có thể dễ dàng tha thứ Nghiêm Đồng giống như hoa hồ điệp?
Thẳng đến khi biết được Nghiêm Đồng đội nón xanh cho hắn, hắn như bị ai đó đập mạnh vào đầu, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nghiêm Đồng người này đúng là có độc, hắn ta đã phá hủy mọi thứ của hắn, hắn nhất định phải làm cho đối phương trả giá thật lớn!
Bây giờ Nghiêm Đồng có "đại lão bí ẩn" hợp tác với chi thứ hai của Tạ gia, mà vị trí của hắn ta trong chi thứ hai hiện tại rất xấu hổ, không thể dùng thế lực trong tay để đối phó với Nghiêm Đồng.
Nhưng không sao, hắn có thể để Nghiêm Đồng thân bại danh liệt trước.
Còn việc Nghiêm Đồng hợp tác với chi thứ hai... hừ, đừng trách hắn coi thường người một nhà, mấy cái gọi là kế hoạch làm giàu của chi thứ hai Tạ gia chỉ là mơ giữa ban ngày mà thôi, bà nội và các bác các chú nhất định sẽ hối hận.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những gì tôi làm, cuối cùng tôi còn có một câu muốn nói. Tử Dương, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể bù đắp sự phản bội của mình đối với cậu, lời xin lỗi cũng quá nhẹ, nhưng tôi vẫn thực sự muốn nói... xin lỗi."
Trong video, cuối cùng trên gương mặt Tạ Văn Húc là một nụ cười trắng bệch.
Hắn đã từng yêu Tử Dương như vậy, bọn họ ở bên nhau tốt đẹp như vậy, nhưng tất cả đã bị hắn tự tay phá hủy.
Mặc dù Nghiêm Đồng có âm mưu phá hoại, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Tạ Văn Húc vì tội cố ý gây thương tích mà vào đồn cảnh sát.
Mà trên mạng cũng bởi vì vụ bê bối cẩu huyết bắt gian và video tự thuật của Tạ Văn Húc nên nhấc lên sóng to gió lớn.
Trong toàn bộ chuyện này chẳng những liên quan đến ba người Phương Tử Dương, Nghiêm Đồng và Tạ Văn Húc lúc trước trên mạng, mà còn liên quan đến ảnh đế Lục Yến đang nổi tiếng, quả thực chính là tiết tấu trực tiếp nổi tiếng.
Khi thấy tin tức trên mạng, mọi người đều há hốc miệng.
"Má ơi, tên Nghiêm Đồng này ghê gớm thật, không chỉ quyến rũ vị hôn phu của Phương Tử Dương, giờ còn dính dáng đến cậu của Phương Tử Dương, thậm chí còn có cả con. Thực sự bái phục hắn ta..."
"Phương Tử Dương rốt cuộc có thù oán gì với hắn ta, tại sao hắn ta cứ nhằm vào Phương Tử Dương mà lợi dụng vậy?"
"Hồi trước tôi đã nói Nghiêm Đồng là trà xanh rồi mà, bạn tôi còn bảo hắn ta là nạn nhân của đám người hâm mộ ngu ngốc, đều là Nghiêm Đồng đáng thương vì phải chịu tội thay cho fan của mình. Tôi tức đến mức cãi nhau với bạn mình, giờ xem này, mắt tôi quả nhiên không sai!"
"Thật sự là hoàn toàn nhìn không ra người này lòng dạ ác độc thích tính kế như thế..."
"Thật kỳ lạ, đứa trẻ này rõ ràng có tướng mạo phú quý an khang, nhân thiện chi tướng, sao lại làm ra những chuyện tràn ngập đào hoa như vậy?"
"Đại ca ở trên kia là thầy tướng số à? Không có gì lạ đâu, có câu biết người biết mặt không biết lòng mà."
"Lục Yến cũng ghê tởm thật, giành lấy người của người khác đã đành, quan trọng là đối tượng lại còn là kẻ thù của chính cháu ruột mình, hắn đang định ghê tởm ai đây chứ. Giờ tôi đã chuyển từ fan sang anti."
"Thật khó chấp nhận, tại sao Lục Yến lại làm ra những việc khiến người khác ghê tởm như vậy, từ fan chuyển sang anti!"
"Lục Yến ch.ết đi, dám làm những việc như vậy, tôi đã từng coi anh là nam thần, giờ tức ch.ết đi được!"
Cư dân mạng bàn tán sôi nổi.
Những câu chuyện drama và máu chó luôn là chủ đề không bao giờ lỗi thời.
Trước đó Nghiêm Đồng vì đã từng bị phanh phui những tin tức tiêu cực, nên hình ảnh trên mạng của hắn ta thuộc loại vừa đen vừa đỏ, mọi người dù không tôn trọng hành vi của hắn ta nhưng đã có chuẩn bị tâm lý, vì vậy dù có bàn tán sôi nổi nhưng cảm xúc vẫn tạm ổn.
Nhưng đối với Lục Yến, cư dân mạng lại có phản ứng khác hẳn.
Đặc biệt là các fan của Lục Yến, cảm xúc của bọn họ vô cùng kích động.
Phải biết rằng từ khi ra mắt, hình ảnh của Lục Yến luôn rất hoàn hảo. Khi còn nhỏ, hắn là sao nhí quốc dân, lớn lên trở thành nam thần quốc dân, thế gia nghiên cứu khoa học cũng làm cho hắn tăng điểm không ít trong số những minh tinh trong giới giải trí.
Vào thời điểm này, Lục Yến không chỉ bị phanh phui chuyện ngoại tình với vị hôn phu của người khác, mà còn khiến vị hôn phu ấy mang bầu, như một cú sét đánh ngang tai giáng xuống đầu tất cả những fan hâm mộ của hắn.
Khi hình tượng hoàn hảo bị sụp đổ, các fan đã từng yêu thích Lục Yến bao nhiêu thì giờ lại hận hắn bấy nhiêu.
Cộng thêm việc những kẻ luôn không vừa ý cũng nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, âm thầm đẩy tay.
Chẳng mấy chốc, cả Nghiêm Đồng và Lục Yến đều bị công kích đến mức không thể thoát ra khỏi vòng vây của dư luận, danh tiếng sụp đổ hoàn toàn.
Người đại diện của Lục Yến quả thực cả người đều bối rối, hắn căn bản không biết hai người này không chỉ dính líu đến nhau mà còn làm ra loại chuyện này!
Nhưng mà tạm thời cả hai người Nghiêm Đồng và Lục Yến tạm thời đều chưa biết gì về việc này.
Hiện tại, một người thì bị phế, một người thì sảy thai, cả hai đang nằm mê man trong bệnh viện...
Tại sở cảnh sát.
Chu nữ sĩ sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm cháu trai trước mặt, cố nén giận, "Tạ Văn Húc, cậu điên rồi phải không? Tại sao lại đem chuyện này làm loạn lên trên mạng, cậu có biết hậu quả của việc cậu làm sẽ ra sao không!"
Chu nữ sĩ gần như phát điên.
Bà ta không thể ngờ rằng đứa cháu mà mình đã tỉ mỉ lựa chọn cẩn thận bồi dưỡng ra, lại là kẻ kéo chân như thế này, vì tình cảm mà đầu óc hết lần này đến lần khác như bị úng nước, thật không biết trời cao đất dày!
Lúc trước đòi sống đòi ch.ết muốn đính hôn với Phương Tử Dương chính là cháu của bà, sau đó lại đòi sống đòi ch.ết muốn ở bên Nghiêm Đồng cũng là cháu của bà, giờ lại chính đứa cháu này đem chuyện bị cắm sừng tung lên mạng.
Nếu biết trước cháu mình là kẻ đắm chìm trong tình yêu như thế, bà ta đã bóp ch.ết nó ngay từ khi nó chào đời rồi, nhìn xem giờ nó gây rắc rối cho chi thứ hai đến mức nào.
Bà ta gần như tức giận đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Tạ Văn Húc nhìn khuôn mặt vặn vẹo của bà ta, nụ cười tràn đầy châm chọc, "Chu phu nhân, lúc trước bà nói đúng rồi, giờ tôi thật sự hối hận. Cho nên bây giờ tôi tự gánh chịu hậu quả của mình, tôi không có gì để nói. Nhưng... các người cũng chẳng có tư cách trách mắng tôi."
Cái danh xưng "bà nội", hắn cảm thấy gọi Chu nữ sĩ có phần làm bẩn danh từ đó rồi.
"Tạ Văn Húc!" Chu nữ sĩ bị nụ cười châm chọc của cháu trai làm cho có chút tức giận.
Dục vọng khống chế của bà ta rất mạnh, không cho phép bất kỳ ai không nghe lời mình, kể cả là con trai ruột hay cháu ruột của bà ta.
Nhưng phản ứng này của bà ta chỉ khiến Tạ Văn Húc càng thêm lạnh lòng, nụ cười cũng càng thêm trào phúng, "Chu phu nhân, từ lúc tôi được các người chọn trở thành người thừa kế, mỗi một quyết định của các người đều không hỏi qua ý kiến của tôi. Ban đầu tôi nghĩ rằng dù có lợi ích xen vào, nhưng chúng ta vẫn còn tình thân... Nhưng sau đó tôi mới nhận ra, trong mắt bà, tôi chỉ là một quân cờ, chỉ là một con rối mặc cho các người điều khiển."
"Nhưng tôi là con người, không phải con rối, tôi cũng có thứ tôi muốn, có cuộc sống mà tôi mong muốn. Nhưng các người chưa bao giờ để ý đến những điều đó, các người chỉ liên tục nói với tôi rằng Tạ gia là của chi thứ hai chúng ta, nếu không có Tạ Tranh thì Tạ gia đã là vật trong túi của chi thứ hai từ lâu rồi, bắt tôi phải nỗ lực để xuất sắc hơn nữa, giành lại những thứ thuộc về chi thứ hai của chúng ta..."
"Tôi chỉ thích máy tính, hoàn toàn không hứng thú với tài chính, nhưng các người cứ ép tôi học, còn bắt tôi phải học xuất sắc."
"Tôi không muốn làm con thừa tự của Tạ Tranh, không muốn làm con nuôi của Tạ Tranh, tôi đã nói với các người rằng tôi sẽ nỗ lực trở nên xuất sắc hơn Tạ Tranh, nhưng các người vẫn cố chấp muốn đi đường tắt. Các người có biết mỗi ngày tôi phải gọi một người chỉ lớn hơn mình tám tuổi là cha, cảm giác khó chịu đến mức nào không? Các người có biết giới thượng lưu đằng sau lưng đã chế nhạo tôi thế nào không?"
"Muốn trở thành người thừa kế thì phải chịu đựng những điều này! Trên đời không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống."
Chu nữ sĩ lạnh lùng nói.
Nụ cười trào phúng trên mặt Tạ Văn Húc biến mất, mặt không chút thay đổi, "Nhưng tôi không muốn trở thành người thừa kế."
Chu nữ sĩ tức giận muốn nói chuyện.
Nhưng Tạ Văn Húc tiếp tục mở miệng, ánh mắt cũng lạnh lẽo, "Dù tôi không muốn làm người thừa kế, nhưng từ khi tôi ngồi vào vị trí này, tôi vẫn nghe lời các người, nỗ lực nâng cao bản thân, cũng tích cực tham gia vào các công việc của gia tộc. Nhưng trong mắt các người, người thừa kế chỉ là một con rối mà thôi."
"Các người hoàn toàn không nghe lời đề nghị của tôi, kể từ khi Tạ Tranh dẫn chi chính rời đi, tôi càng trở thành một vật trang trí không hơn không kém."
"Giờ các người tức giận, chẳng qua là vì lo sợ làm hỏng thỏa thuận hợp tác với Nghiêm Đồng, giống như khi tôi hủy hôn ước với Phương Tử Dương, các người tiếc nuối chỗ dựa vững chắc là Đường Huân... Từ đầu đến cuối, trong mắt các người chỉ có lợi ích, chẳng có tí tình thân nào dành cho tôi."
"Vậy thì, tại sao tôi lại phải nghĩ đến các người? Nguyên tắc sống của chi thứ hai chúng ta, chẳng phải là đặt lợi ích của mình lên trên hết sao?"
Sắc mặt Chu nữ sĩ trở nên khó coi, cho dù biết rõ đây là sự thật, nhưng có một số điều khi bị nói ra rõ ràng sẽ trở nên khó chấp nhận.
Bà ta có chút tức giận cháu trai lại tùy hứng, "Nhưng những gì cậu làm có lợi ích gì cho cậu không? Cậu làm lớn chuyện thế này không chỉ khiến quan hệ với Nghiêm Đồng trở nên căng thẳng, mà dù trong nhà có tìm người giải quyết, cậu cũng sẽ vào tù đấy, cậu có biết không? Đó có phải là cuộc sống cậu muốn không?"
"Có." Tạ Văn Húc không chút do dự trả lời.
Chu nữ sĩ bị chặn họng.
Tạ Văn Húc nhìn bà ta, cảm xúc rất bình tĩnh, "Bởi vì đây là cách duy nhất để tôi thoát khỏi các người."
Đây cũng là nơi duy nhất hắn có thể bình tĩnh xem xét mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu.
Chi thứ hai Tạ gia thực sự khiến hắn cảm thấy ngột ngạt quá mức, làm con rối suốt gần hai mươi năm đã đủ rồi, hắn muốn rời khỏi chi thứ hai, triệt để rời đi.
Nhưng đó cũng không phải là một chuyện đơn giản, chỉ cần hắn ở bên ngoài, hắn sẽ mãi không thể thoát khỏi cái bóng của chi thứ hai.
Một khi đã như vậy, vậy cũng chỉ có tìm đường sống trong cõi ch.ết.
"Dù sao các người cũng không cần tôi trong thỏa thuận hợp tác với Nghiêm Đồng, trong nhà cũng không chỉ mình tôi là người trẻ tuổi, các người cũng sẽ không thực hiện những đề nghị của tôi. Vậy thì tôi ở lại chi thứ hai còn có ý nghĩa gì?"
Chu nữ sĩ nghe vậy giận dữ, "Tạ Văn Húc, cậu nghĩ rằng như vậy có thể thoát khỏi chi thứ hai sao? Tôi khuyên cậu đừng mơ tưởng hão huyền, với tư cách là người thừa kế của Tạ gia, cậu nên hiểu rõ năng lực của Tạ gia! Dù bây giờ hai nhà đã tách ra, tôi vẫn có thể xử lý cậu!"
"Cậu cho rằng mình giống như Tạ Tranh sao? Tôi đã học được bài học từ Tạ Tranh, không tái phạm sai lầm thả hổ về núi lần thứ hai. Dù cậu là cháu ruột của tôi, tôi cũng sẽ không nương tay!"
"Tạ Văn Húc, bà hỏi lại cháu lần nữa, cháu thật sự không nghe lời bà sao?"
Chu nữ sĩ đứng lên, trong giọng nói tràn đầy uy hϊế͙p͙.
Bà ta quả thật có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với đứa cháu này, cũng không cho đối phương quyền lợi thực sự nào, nhưng bà ta không thể không thừa nhận, trong tất cả con cháu thế hệ trẻ của chi thứ hai, Tạ Văn Húc thực sự là người xuất sắc nhất.
Bà ta chỉ cảm thấy Tạ Văn Húc không đủ nghe lời, muốn mài giũa tính tình đối phương, về sau lại để cho đối phương tiếp nhận vị trí gia chủ chi thứ hai.
Nhưng bà ta không ngờ đứa cháu này lại cứng đầu đến vậy.
Bà ta hy vọng dùng uy hϊế͙p͙ cuối cùng này để Tạ Văn Húc nhận rõ sự thật.
Nhưng nếu Tạ Văn Húc có thể cúi đầu, vậy thì không phải là con cháu Tạ gia. Dù là chi chính hay chi thứ hai, trong huyết quản của Tạ gia đều chảy dòng máu không chịu khuất phục.
Đặc biệt là Tạ Văn Húc cũng là một người kiêu ngạo.
"Bà nghĩ rằng chi thứ hai Tạ gia thật sự sẽ phát triển như các người mong muốn sao? Người không nhận ra thực tế là các người, chứ không phải tôi... Tôi thừa nhận không bằng Tạ Tranh, nhưng vậy thì sao? Đối phó với các người là quá đủ rồi." Tạ Văn Húc lạnh lùng cười.
Sau đó không nói gì nữa, đứng dậy trực tiếp rời khỏi phòng thăm hỏi.
Vài năm trong tù đổi lấy cơ hội thoát khỏi Tạ gia, đổi lấy một nơi yên tĩnh để tu dưỡng tinh thần, hắn chờ được.
"Tạ Văn Húc, cậu sẽ hối hận!"
Chu nữ sĩ bị sự thờ ơ và lời nói thẳng thừng của cháu trai làm cho tức giận đến mức đập mạnh bàn.
Nhưng mà cho đến khi bóng dáng Tạ Văn Húc biến mất, hắn vẫn không quay đầu lại nhìn bà ta một lần nào.
...
Phán quyết của Tạ Văn Húc nhanh chóng được đưa ra.
Mặc dù bị kết án với tội cố ý gây thương tích, nhưng xét thấy hắn ra tay rất có chừng mực, sau đó tự thú với thái độ thành khẩn, cộng thêm sự can thiệp của luật sư, cuối cùng hắn chỉ bị kết án ba năm tù giam.
Ban đầu Lục Yến định kháng cáo để đưa Tạ Văn Húc vào tội nặng hơn.
Nhưng do tình trạng sức khỏe hiện tại không cho phép, người đại diện bên cạnh cũng không nghe lời hắn, đã từ chức để bảo vệ bản thân, hai người cháu ngoại của hắn là Phương Tử Dương và Đường Huân cũng không tìm thấy, Tạ Tranh cũng không muốn nhúng tay, những người bạn thân thì càng không đáng tin.
Cho nên dù Lục Yến muốn kháng cáo, cũng không có ai giúp hắn.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Văn Húc bị kết án ba năm tù, rồi nhanh chóng bị đưa vào nhà tù thi hành án, hoàn toàn không có cho hắn cơ hội trả thù.
Khi Lục Yến biết được kết quả, cả người đều tức đến phát run.
Tạ Văn Húc không chỉ hủy mặt của hắn, còn đem phía dưới của hắn phế đi, khiến hắn mất đi khả năng làm một người đàn ông bình thường, thủ đoạn của đối phương quá tàn nhẫn!
Mà khi biết được Nghiêm Đồng đã mang thai đứa con của hắn, nhưng giờ đứa bé đã không còn.
Lục Yến phun ra một ngụm máu, ngất xỉu trên giường bệnh...
Mà Tạ Văn Húc bị đưa đến nhà tù thì tâm tình thập phần bình tĩnh.
Mặc dù lúc đi tìm Nghiêm Đồng tính sổ hắn có chút bốc đồng, nhưng trên đường đi hắn đã tính toán sẵn phải làm gì sau khi tính sổ xong, cũng đã giao phó công việc hậu sự cho quản gia mà hắn tin tưởng.
Cho nên đối diện với ba năm trong tù, hắn không hề lo lắng hay bàng hoàng.
Chỉ có cảm giác nhẹ nhõm khi buông bỏ mọi gánh nặng tâm lý.
Cùng lúc đó.
Tại bệnh viện số hai thành phố.
Một cụ già hơn năm mươi tuổi đang thương lượng ở bệnh viện. Khuôn mặt ông buồn bã, không ngừng lau nước mắt, "Đúng vậy, tôi là quản gia của Tạ gia... Mặc dù đứa trẻ này đã làm nhiều chuyện không phải với thiếu gia của tôi, nhưng dù sao nó cũng đã sống trong Tạ gia bao lâu nay, tôi thấy nó thật đáng thương, chỉ là một phút bốc đồng mà đi lầm đường..."
"Nó dù sao cũng từng có tình cảm với thiếu gia của tôi, dù thiếu gia bây giờ có hận nó, nhưng thái độ của thiếu gia tôi cũng không rõ ràng... Nó là trẻ mồ côi, không có ai chăm sóc... Cứ ở mãi trong bệnh viện cũng không phải là cách hay, về nhà tôi sống vẫn tốt hơn..."
"Hàizzz, đây đều là chuyện gì vậy, hai đứa trẻ lúc trước tôi thấy còn thân thiết lắm... Giấy tờ đều ở đây rồi... Tôi sẽ đưa người về nhà."
Ông lão, cũng chính là quản gia từ nhỏ chăm sóc Tạ Văn Húc vừa nói, vừa giao các loại thủ tục cho bệnh viện.
Nghiêm Đồng vẫn còn mê man, vì là trẻ mồ côi nên không có ai khác đến lo liệu, bạn bè xung quanh lại không đáng tin cậy, dưới sự xử lý nhanh gọn của ông quản gia và đầy đủ thủ tục, Nghiêm Đồng nhanh chóng bị đưa đi.
Nhưng không ai ngờ rằng.
Sau khi đưa Nghiêm Đồng đi, ông quản gia không trở về biệt thự Tạ gia, mà lái xe ra bờ biển, lên một chiếc tàu...
...
Cùng lúc đó.
Bên kia đại dương, M quốc, gia tộc James.
Moore đang giám sát tiến độ nghiên cứu phát triển của viện nghiên cứu, biểu tình trên mặt rất không hài lòng.
Mặc dù tiến độ nghiên cứu của mọi người đã rất tốt, nhưng so với những thành tựu khoa học công nghệ mà Hoa quốc vừa đạt được gần đây, kết quả của bọn họ có phần lép vế, khiến cho hắn thập phần bất mãn.
Tuy nhiên.
Khi đi đến chỗ một thanh niên người Hoa trẻ tuổi, thấy tiến độ trên màn hình máy tính của đối phương, Moore mới nở nụ cười hài lòng hơn.
Hắn nhịn không được vỗ vỗ bả vai thanh niên, khen ngợi, "Thi, cậu làm rất tốt. Nhưng tôi hy vọng các cậu có thể nhanh hơn nữa, thời gian cho cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế đã không còn nhiều."
Thanh niên nghe vậy mỉm cười dịu dàng, "Boss yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng dạo này tôi hơi mệt, tôi muốn xin nghỉ vài ngày có được không?"
"Đương nhiên là được. Miễn là không làm chậm tiến độ, tôi rất thoải mái."
Moore sảng khoái đồng ý ngay, trông có vẻ vui vẻ dễ gần, khiến người ta cảm thấy thân thiện. Nhưng chỉ những người thật sự hiểu hắn mới biết hắn là người thâm hiểm đến nhường nào.
Thanh niên lại nở nụ cười, "Vậy tôi có vinh hạnh được mời boss cùng đi không? Nghe nói du thuyền Caesar rất thú vị."
"Du thuyền Caesar? Đó là một nơi tuyệt vời, nếu Thi có hứng thú, tôi rất sẵn lòng đi cùng."
Nghe được lời nói của thanh niên, mắt Moore sáng lên, lần nữa sảng khoái gật đầu.
Hắn thích công việc, nhưng cũng thích hưởng thụ cuộc sống.
_________________