Chương 93: Ảo cảnh (1)
Edit: Quan Quỷ Cầm Diệu
Beta: Huyết Chú
***
Sương mù càng thêm dày đặc, Tô Bạch mơ hồ cảm thấy chính mình tiến vào một mộng cảnh tốt đẹp, thần sắc hắn hoảng hốt mà đi ra ngoài phạm vi, cảnh vật bốn phía giống như cách một lớp màn lụa, mông lung nhìn không ra chân thực, nơi này sao lại thế này?
Lại đi về phía trước, cảnh sắc đột nhiên từ trời đất mênh mông trắng xoá biến ngõ nhỏ âm u chật chội, đống rác ở hai bên, ruồi nhặng vo ve an cư lạc nghiệp ở phía trên, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng mắng chửi mơ hồ, tiếng khóc của trẻ con, cùng với tiếng nghẹn ngào đè nén của phụ nữ, cảnh tượng rất quen thuộc, nơi này là chỗ nào, tại sao nghĩ mãi không ra đâu, Tô Bạch che đầu lại nhíu mày suy tư.
Lại đi phía trước, đập vào mắt là nhà nhỏ bé hoang tàn, vách tường tối om tróc ra loang lổ, giống như một ông già bị bệnh ngoài da, hành lang đen kịt kéo dài về phía trước không biết đến nơi nào, tựa như một con dã thú mở ra cái mồm to như chậu máu, Tô Bạch mờ mịt mà đứng ở cửa thang lầu, do dự không tiến lên.
Đến đây đi, tiến vào, ta đang đợi ngươi...
Ngươi, ngươi là ai?
Ta chính là ngươi, đến nhanh đi...
Có một luồng sức mạnh vô hình vẫy gọi hắn đi tới, đáy lòng cuồn cuộn hiếu kỳ cùng hưng phấn, không chống lại được dụ hoặc, Tô Bạch rốt cuộc nhấc bước chân lên.
Thang lầu phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai, Tô Bạch tận lực rón rén đi tới, tiếng cãi vã càng thêm rõ ràng, cánh cửa cuối thang lầu của một hộ gia đình mở ra, một người đàn ông khuôn mặt tuấn lãng mặc tây trang giày da ngăn ở cửa, hơi nghiêng người ngữ khí cay nghiệt mà trách móc: "Cô làm gì vậy, tôi nuôi cô nhiều năm như vậy còn chưa đủ? Chính cô nói rằng ngoại trừ dọn dẹp nấu cơm ra thì cô chẳng biết làm gì cả, một chữ bẻ đôi cũng đều không biết, còn muốn níu giữ tôi? Còn không biết xui xẻo sao mắc phải căn bệnh như vậy, cả ngày uống thuốc, thật vất vả mới kiếm được chút tiền cũng đều bị cô làm hỏng hết, cô còn muốn thế nào?"
Từ trong hành lang nhìn sang, thấp thoáng có thể thấy được cảnh tượng trong phòng, một người phụ nữ thân hình gầy yếu ngồi ở trên sô pha im lặng rơi lệ, cúi đầu nói: "Em biết là bệnh này của em liên lụy đến anh... Nhưng chuyện lúc trước anh cũng biết mà, ba mẹ em cũng không có ý định giấu anh, bọn họ vì chuyện này đều đem của cải cả đời tích trữ lấy ra làm của hồi môn cho em, anh tự hỏi lòng mình mà xem, tiền em mua thuốc là lấy tiền lương của anh sao?"
Trên mặt người đàn ông thoáng qua chút xấu hổ, giọng nói cũng đề cao không ít: "Chút tiền này thì làm gì đủ, bọn họ ch.ết cũng bao nhiêu năm rồi, nói chuyện này làm gì, tôi vốn dĩ cũng có ý định cùng cô tiếp tục chung sống thật tốt, nhưng chính cô không biết cố gắng, thân mình ngày càng kém hơn, tôi còn trẻ, mới hai mươi tám tuổi, tự cô xem lại mình đi, đi ra ngoài người ta không biết còn tưởng cô là mẹ tôi."
Thân thể của người phụ nữ run lên, cúi thấp đầu khiến người khác thấy không thấy rõ được vẻ mặt của cô, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Đứa trẻ được cô giữ bên cạnh người đột nhiên đứng lên, chạy đến cửa vung lên nắm đấm non nớt, khóc nói: "Không cho phép ba nói mẹ như vậy, mỗi ngày mẹ nấu cơm xong phải chờ ba đến nửa đêm, nhưng cả ngày ba cũng không về, bạn bè con đều nói con không có ba, ba đi..."
"Thằng ôn con, mày đang nói cái gì, không biết lớn nhỏ!" Người đàn ông bị hành động của đứa trẻ làm cho chật vật không thôi, khom lưng dùng hai tay nắm lấy cổ tay của nó, đem đứa trẻ kia ấn lên ván cửa, gã tức giận nghiến răng, sắc mặt khó coi, "Nhìn con trai ngoan cô dạy mà xem, còn dám nói như vậy với cha ruột mình đây sao?"
Người phụ nữ vẻ mặt kinh hoảng tiến lên ôm lấy con trai, người trước giờ luôn nhút nhát yếu đuối lần đầu tiên mở miệng phản kháng, "Anh muốn thì mau đi đi, đừng động vào Tiểu Bạch, thân thể của nó không tốt anh còn không biết sao?"
"À, đúng rồi, cô không nói tôi cũng quên mất," Người đàn ông nói chậm lại, nhìn đứa bé sắc mặt tái nhợt, "Những thứ khác còn chưa tính, sinh cho tôi một đứa con bệnh tật như vậy tôi còn chưa có tính sổ với cô đâu! Cái thằng quỷ nhỏ này ăn của ông đây biết bao nhiêu là tiền, trong nhà tận hai cái ấm sắc thuốc, dù là người có tiền cũng chịu không nổi!"
Đứa trẻ nghe gã nói xong sắc mặt trắng bệch, người phụ nữ ôm đứa trẻ khóc, "Anh ở trước mặt con nói chuyện này làm gì, anh đi, đi đi, tôi không cản anh, ngày mai chúng ta làm thủ tục ly hôn, anh cứ việc cưới con gái của xưởng trưởng đi, tôi chỉ xin anh đừng ở lại làm tổn thương con trai thêm nữa."
Người đàn ông nghe vậy vẻ mặt đầy phẫn nộ, "Nó thì biết cái gì, chẳng qua là một thằng nhóc mà thôi..." Chạm đến ánh mắt mang theo hận ý sâu sắc của đứa trẻ kia đột nhiên nói không nên lời.
Đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi, người phụ nữ ngước gương mặt gầy yếu lên, bình tĩnh liếc mắt nhìn bóng lưng gã, cúi đầu nhìn đứa trẻ mới năm sáu tuổi trong lòng, "Tiểu Bạch, sau này mẹ cũng chỉ còn có con."
Đứa trẻ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giơ đôi tay nhỏ bé lên lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói non nớt vang lên, "Mẹ đừng khóc."
Mẹ đừng khóc...
Những lời này trực tiếp truyền tới đáy lòng Tô Bạch, hắn ôm đầu, chỉ cảm thấy những hình ảnh lộn xộn tràn vào trong đầu, chẳng trách lại quen thuộc như thế, đây không phải là tình cảnh Tô Khải vứt bỏ mẹ con hắn năm hắn năm tuổi sao?
Hắn bước đến, muốn an ủi mẹ Tô đang khóc thút thít, lại phát hiện mẹ con họ căn bản không thấy mình, tại sao lại như vậy?
Không đợi hắn cẩn thận suy nghĩ đáp án, hình ảnh đột nhiên nhanh chóng biến đổi, vách tường trắng như tuyết, quần áo cũng trắng như tuyết, trong không khí bốc mùi nước sát trùng gay mũi, trước giường bệnh có một thiếu niên thoạt nhìn mới mười bảy tám tuổi đang cúi đầu gọt táo, vẻ mặt nghiêm túc, vỏ táo càng ngày càng dài, thẳng tuốt không đứt.
Trên giường bệnh, một người phụ nữ mặc quần áo xanh trắng đan xen rộng thùng thình dành cho bệnh nhân, thân thể gầy ốm khác thường, quần áo có vẻ càng thêm phồng lên, ngẩng đầu lộ ra một gương mặt hết sức tái nhợt mặt, lông mày dài mảnh thanh tú, chiếc mũi xinh xắn tinh tế, trên mặt mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp khi còn trẻ, người phụ nữ đã không còn trẻ cười đến mặt mày cong cong, giọng nói vừa kiêu hãnh lại yêu thương: "Tiểu Bạch nhà chúng ta thật là lợi hại, cả ngày bận bịu chăm sóc mẹ, còn có thể thi đậu đại học, bác gái giường bên rất hâm mộ mẹ, thường xuyên khen mẹ có đứa con hiếu thuận, nhà chúng ta cũng có thể cho ra một sinh viên, mẹ rất vui, nếu thi đậu thì phải học cho tốt, hiểu không, phải nghe lời thầy cô, có điều cũng phải chú ý thân thể mình..."
Mẹ Tô nói liên miên, vẻ mặt thỏa mãn mà hài lòng, nhắc tới hai chữ đại học trong lúc lơ đãng toát ra sùng kính cùng ước ao, dường như nơi đó không khác gì thánh địa.
Thiếu niên đang gọt táo dừng lại động tác, ngoan ngoãn gật đầu nói "Phải", mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, không ai biết lúc này đáy lòng hắn kiềm chế thật lớn đau thương cùng đắng cay xót xa, ngoại trừ Tô Bạch đang vô hình.
Cuộc sống bôn ba hai nơi bệnh viện và trường học khiến thân thể hắn có chút ăn không tiêu, dựa vào thuốc men mới chống đỡ được, thường xuyên thiếu bài cùng với giấc ngủ không đủ làm thành tích của hắn trượt dốc không phanh, trong cuộc thi đại học thiếu chút nữa ngất đi, như thế, có thể thi đậu một trường nhị bản, hắn có phải nên nói một tiếng may mắn?
Mẹ Tô không biết đại học cũng phân ba bảy loại, bà chỉ là đơn thuần vì con trai có tương lai tốt đẹp mà vui vẻ, bà đến cao trung cũng chưa học qua, tự nhiên đối với cái gọi là sinh viên mang theo niềm tôn kính vô hình, này rơi vào trong mắt thiếu niên, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm chua xót khó chịu, hắn gắt gao cúi đầu, không dám để mẹ Tô nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của hắn.
Có điều, đây cũng chưa là gì, nếu có thể đổi lấy cơ thể khỏe mạnh cho mẹ Tô, dù cho hắn không được đi học cũng không hề gì, nhưng bác sĩ đã nói qua, giải phẫu đổi tim là cần rất nhiều tiền, số tiền kia đối với thiếu niên này không khác con số thiên văn.
Trong quán cà phê, người đàn ông vẫn như cũ mặc tây trang giày da được bảo dưỡng thích hợp nghe thiếu niên nói xong sắc mặt biến đổi, cười lạnh một tiếng, "Quả nhiên là một học sinh chưa bước vào đời, ý nghĩ cũng quá ngây thơ quá rồi, tao có chút tiền, nhưng cũng không đến nỗi tùy ý tiêu xài, bây giờ mẹ mày với tao đã không còn quan hệ gì nữa, cô ta sống hay ch.ết đâu có liên quan gì tới tao, không nên hơi một tí là tới tìm tao đòi tiền, tao cũng không phải chỗ làm từ thiện."
Thiếu niên cúi thấp đầu đầu, cứng đờ mà mở miệng: "Ông trước giờ chưa cho tôi chút phí sinh hoạt nào, một phân cũng không có..."
Người đàn ông không kiên nhẫn mà ngắt lời, "Tao cũng là thân bất do kỷ, Lý Nhị kia mới vừa kết hôn hai năm tiền trong nhà đều do cô ta quản, cô ta trời sinh tính tình nóng nảy, nếu biết tao trộm tiền cho mày, còn không quậy tới long trời lở đất?" Hắn nhìn thiếu niên đối diện, đứa bé kia từ khi gặp mặt hắn đến bây giờ liếc mắt một cái cũng không, âm thầm mà ngồi ở chỗ kia, mặc một bộ đồng phục học sinh màu lam nhạt bị giặt đến bạc màu, toàn thân lộ ra hơi thở đè nén trầm thấp.
Không biết sao đáy lòng người đàn ông bỗng nhiên dâng lên một chút khó chịu, từ lúc cưới Lý Nhị, dựa vào quan hệ bám váy vợ, hắn tại vùng này lớn nhỏ gì cũng coi như là người có tiếng tăm, đã có rất nhiều người dòm ngó tới, vốn là gạt Lý Nhị ra ngoài gặp con của vợ trước, lỡ đâu có người chọc đến con cọp cái kia, chắc gì đã nuốt trôi được bồ hòn này?
Thiếu niên dường như rất mẫn cảm đối với dao động cảm xúc của hắn, tay xuôi ở bên người nắm thật chặt, thân thể cũng vô cùng căng thẳng, thấp giọng nói: "Coi như là tôi mượn ông."
Gã đàn ông bĩu môi, chỉ bằng điệu bộ thư sinh vai gánh không nổi tay xách không xong của nó, có thể trả lại tiền cho hắn mới là lạ, dù sao suy cho cùng vẫn là con trai mình, hắn ký một tấm séc ném qua, "Nhà máy gần đây mới mở rộng thêm, là lúc cần dùng tiền nhất, trong tay tao cũng không có tiền, chỉ có nhiêu đây thôi, có muốn hay không!"
Thiếu niên một chút cũng không nhìn mà tiếp nhận, liếc con số ở mặt trên, không đủ, còn chưa đủ, hắn thật cẩn thận mà nắm lấy tấm séc, sợ không cẩn thận làm hư, trong cặp sách hỗn loạn sách vở, thích hợp mà đặt ở ngăn trong cùng, khách khí mà xa cách nói: "Cảm ơn, tiền này tôi sẽ mau chóng trả cho ông."
Thiếu niên bắt đầu vay tiền người có khả năng giúp đỡ, vứt bỏ thể diện mà đi tìm thân thích hỗ trợ, sau đó giữa đêm khuya vắng người từng bút từng bút mà ghi lại tên cùng số tiền.
Ngày đó, thiếu niên bấm ngón tay tính toán, sau khi hết lần này đến lần khác xác định gom góp đủ tiền rồi, đột nhiên liền khóc, vừa khóc xong cầm số tiền kia lại mỉm cười lên, Tô Bạch lơ lửng giữa không trung mặt không biểu cảm mà nhìn, trong lòng không có chút gì sung sướng, hắn biết kết quả là cũng chỉ là một hồi không vui.
Mùa hạ nóng bức chậm rãi trôi qua, ngày khai giảng càng ngày càng gần, người phụ nữ nằm trên giường bệnh gầy đến chỉ còn bộ xương thúc giục thiếu niên đi báo danh, thiếu niên hết lần này đến lần khác thoái thác, người phụ nữ dần dần không đề cập đến chuyện này nữa, chỉ là ánh mắt nhìn thiếu niên càng thêm ôn nhu không thôi.
Ve sầu mùa thu ở trên ngọn cây hợp xướng khúc ca không bao giờ thay đổi, người phụ nữ vẻ mặt lưu luyến mà nhìn ra ngoài cửa sổ, thiếu niên cho rằng bà đang lo lắng sắp phẫu thuật, cẩn thận mà an ủi bà.
Người phụ nữ cười hiền, giọng nói dịu dàng như cũ, "Tiểu Bạch, miệng mẹ hơi khô, con đi mua cho mẹ chút hoa quả đi?"
Thiếu niên nghi hoặc: "Không phải là còn chuối với táo sao?"
Người phụ nữ ngừng một chút, mới cố ý làm bộ bất mãn mà oán trách, "Thế thì sao, mẹ muốn ăn trái khác cũng không được hả." Bà là điển hình của con gái Giang Nam, thời còn trẻ một bộ dáng nhếch môi mỉm cười khiến Tô Khải kinh diễm không thôi, mà hiện giờ dù cho già rồi, vẻ mặt bệnh tật trắng bệch, khóe miệng cũng hiện ra sắc xanh tím, lúc này cười lên vẫn khiến người ta liên tưởng đến các loại câu kiểu năm tháng tĩnh lặng. Bà là người nội tâm nhu tình như nước, chỉ là sau khi Tô Khải rời đi, cuộc sống sẽ không bao giờ cho phép bà yếu đuối lần nữa, bà còn có thể làm nũng với ai?
Đại khái là bị vẻ tươi cười của người phụ nữ cảm nhiễm, thiếu niên nhẹ nhàng nói một tiếng, đi tới cửa khi đột nhiên bị người phụ nữ gọi lại, "Làm sao vậy, mẹ?"
Người phụ nữ vẫn cứ mỉm cười, lắc đầu: "Không có gì, đi đường cẩn thận một chút." Đáy mắt bà ẩn sâu lưu luyến không thôi, mơ hồ lộ ra vẻ cứng cỏi chỉ có ở mẹ, đáng tiếc thiếu niên bước ra đời chưa lâu không hiểu ý nghĩa đằng sau nó.
Hắn chỉ gật gật đầu, bước chân nhẹ nhàng mà đi xuống thang lầu, trong lòng nghĩ xem trái cây nào thích cho người bệnh tim ăn, cũng hợp với khẩu vị của mẹ Tô, thiếu niên không hề biết đây sẽ trở thành lần cuối cùng hắn gặp mặt mẹ mình.
Đừng đi, ở lại! Tô Bạch kinh hoảng mà chạy đến trước mặt thiếu niên, hướng về phía hắn lớn tiếng hét, trở về nhanh lên, bằng không ngươi sẽ hối hận, trở về!!
Thiếu niên chẳng mảy may biết người phụ nữ đợi ở phòng bệnh lúc này đang mỉm cười dùng vốn chữ ít ỏi của mình viết di chúc, cẩn thận dặn dò hắn sớm đi báo danh đại học, sau này lúc nào cũng phải chú ý thân thể của mình, ngàn vạn lần đừng quá lao lực, từng câu từng chữ thấm đẫm máu và nước mắt.
Tô Bạch muốn trở về phòng bệnh cùng mẹ Tô, thế nhưng không cần biết hắn nỗ lực thế nào đều chỉ có thể đợi ở bên cạnh thiếu niên, nhìn hắn nghiêm túc chọn lựa hoa quả, nhìn hắn cùng nhân viên cửa hàng nói chuyện với nhau, Tô Bạch sắc mặt càng ngày càng trắng, bất kể hắn la hét như thế nào, thiếu niên đều không hề có cảm giác, hết thảy đều dựa theo quỹ đạo đã định mà phát triển.
Thiếu niên đem theo hoa quả đi về phía bệnh viện, rất nhiều người nhao nhao ầm ĩ mà nói gì đó, ngửa đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thiếu niên tò mò mà ngẩng đầu, có người nhảy xuống, máu tươi nóng hổi bắn tung tóe lên người hắn, thân thể người nọ đang trong tư thế vặn vẹo quỷ dị, máu đỏ tươi chảy đầy đất, lộ ra một gương mặt hết sức quen thuộc với thiếu niên...
Tác giả có lời muốn nói: Công bằng một chút Tô Bạch vì cái gì sẽ trở thành không biểu cảm, trọng yếu là phải cởi bỏ khúc mắc mới có thể tìm nụ mỉm cười phải không, Hề Hòa cũng không muốn hắn cứ mặt than như vậy mãi.
Mặt khác, đang viết chương sau, Nếu trước mười hai giờ viết xong sẽ thông báo có thêm chương, nếu không nói, coi như Hề Hòa chưa nói →_→ dám nói không phụ trách nhiệm một chút nào?